Tàn Thứ Phẩm

Chương 199: Ngoại truyện 2 – Chuyện đêm hôn lễ (2)


Đọc truyện Tàn Thứ Phẩm – Chương 199: Ngoại truyện 2 – Chuyện đêm hôn lễ (2)

Mũi ưng của người đàn ông căng khóe mắt ra rất to, để lộ đôi mắt hai màu quỷ dị, khoảng cách giữa mắt mày lão rất gần, môi mỏng, cho dù là chỗ ánh đèn mờ tối cũng có thể nhìn thấy khung xương rõ nét, bên trên chỉ bám một tầng da thịt mỏng, là sự anh tuấn có chút tàn nhẫn u ám.

Cô gái bên cạnh đấm chân cho lão rất tinh mắt đưa một ly nước, lão liền ném đầu thuốc lá vào ly nước, nghe thấy tiếng “xèo” phát ra khi đốm lửa tắt lụi.

Một âm thanh đột ngột phá tan sự yên tĩnh: “Chuyện lần trước tôi nói với ông, ông cảm thấy thế nào, Độc Nhãn Ưng?”

Thì ra trong góc phòng còn có một người mặc áo bào màu xám, hắn ta đứng ở chỗ tối, bọc kín mình không hở một tẹo nào, thoạt nhìn như một cái bóng vậy.

Độc Nhãn Ưng vẫy tay gọi cô nàng kia, tháo một chiếc nhẫn trên ngón trỏ, trên nhẫn nạm một viên đá quý kích cỡ to màu lam sẫm gần đen, dưới ánh đèn nó lóe ánh sáng thâm trầm như bầu trời sao: “Đá sao, tiền boa, đem sửa lại kích cỡ rồi đeo chơi đi.”

“Đá sao” là một loại khoáng sản hiếm đến từ Thiên Hà Số 3, từ sau khi chính phủ liên minh lũng đoạn quyền khai thác, giá thị trường tăng vọt, hiện giờ một ca-ra năm mươi chín ngàn đồng tiền Thiên Hà Số 8, cô nàng vui mừng chân thành ra mặt, lập tức vươn người cho lão một nụ hôn sâu: “Một nụ hôn thành tâm thật ý, tặng miễn phí, ông chủ, cảm ơn tiền boa của ông.”

Nói xong, cô nàng rất uyển chuyển rời khỏi phòng, đóng cửa lại, để không gian riêng cho Độc Nhãn Ưng và khách của lão.

Nơi này là “hộp đêm bay” nổi tiếng trên sao Cayley, xoay từng vòng quanh sao thủ đô, từ cửa sổ nhìn xuống, nếu không có tầng mây che thì có thể thấy toàn cảnh sao Cayley – biển rộng mênh mông bao vây đất liền, trên đất bằng muôn nhà sáng ánh đèn, bên cạnh oanh ca yến ngữ, ngợp trong vàng son, khiến người ta mơ màng có ảo giác không phải nhân gian.

Độc Nhãn Ưng từng là khách quen của động đốt tiền này, không ngờ mười năm trước đang tìm hoan mua vui thì bị tên khốn nạn họ Lâm đột nhiên xông vào phá đám, từ đó có bóng ma tâm lý, bèn mua luôn hộp đêm bay tự mình làm chủ. Ông chủ mắc chứng hoang tưởng bị hại, mỗi lần giá đáo đều phải có ba bốn cơ giáp vây quanh bảo vệ, biến một hộp đêm bình thường thành pháo đài vũ trụ, làm ăn cũng kém xa trước.

May mà tay buôn lậu súng đạn hùng cứ Cayley, không có chí lớn, cũng không thiếu tiền.

Cô nàng kia vừa đi ra ngoài, áo bào xám đã sốt ruột không chờ nổi tiến lên một bước: “Lần này Votaw trở mặt với cứ điểm Bạch Ngân, xem ra là hành động thật rồi, bất kể cuối cùng là Votaw bắt Lâm Tĩnh Hằng, hay Lâm Tĩnh Hằng dẫn binh tạo phản, khẳng định đều sẽ loạn. Người khác không biết, những người thường xuyên chạy trên chợ đen chúng ta có thể không nắm được sao? Vực ngoại còn có người nhìn chằm chằm miếng thịt mỡ liên minh đấy! Chúng ta thay vì nước chảy bèo trôi, chờ làm mứt quả hồng kẹp nhân trong buổi loạn lạc, không bằng hãy tự mình làm gì đó.”

“Làm gì?” Độc Nhãn Ưng lầm bầm vươn vai, kéo lưng dài hơn một thước, đôi mắt nửa mở nửa nhắm, như một con mèo cỡ bự cả ngày ăn no, lão lề mề bò dậy, bưng máy tỉnh rượu lên ngửi ngửi, rồi rót nửa ly hỏi khách, “Sao Cayley tự ủ, nếm thử không?”

“Ông có võ trang, tôi có người.” Áo bào xám nói, “Chúng ta có thể tập hợp các anh em trong quân liên minh tự do năm xưa…”

“Chơi mạt chược hay đá bóng?” Độc Nhãn Ưng thấy hắn ta không nhận ly rượu, bèn tự uống, “Tụ tập dâm loạn tôi không đi đâu, con trai lớn rồi, bản mặt già này không thể mất được.”

“Độc Nhãn Ưng, tôi đang nói chuyện nghiêm túc! Ông…” Áo bào xám không thể làm gì, hắn chưa nói xong lời này, trong thiết bị đầu cuối cá nhân đã đẩy lên tin mới, hắn nhìn lướt qua, mới đầu không để ý, đang định tắt đi tiếp tục chào hàng cho Độc Nhãn Ưng kế hoạch quân phiệt của mình, đột nhiên ý thức được điều gì đó, ánh mắt chợt chui vào thiết bị đầu cuối cá nhân, khó tin nổi mà chửi thề.

Độc Nhãn Ưng ngậm một ngụm rượu súc miệng, mù tịt nhìn hắn.

“Lâm Tĩnh Hằng của cứ điểm Bạch Ngân trên đường quay về Votaw bị ám sát,” Người áo bào xám ngẩng đầu lên, “… Xác nhận thiệt mạng!”


Độc Nhãn Ưng sững sờ tại chỗ, một lúc lâu, lão nuốt ngụm rượu kia “Ực” một tiếng.

Rượu mạnh như dao, từ phổi lão lăn lên trên, như thiêu như đốt mà làm phỏng cuống họng.

Khi Độc Nhãn Ưng trở về trên mặt đất sao Cayley, khu trung ương đã bước vào sau nửa đêm, lão không quấy rầy người nhà, tự mình lẻn vào “phòng thí nghiệm” của Lục Tất Hành.

Phòng thí nghiệm của Lục Tất Hành tự thấy rất bí mật, kỳ thực Độc Nhãn Ưng chỉ không thích vào mà thôi. Toàn bộ sao Cayley đều là địa bàn của lão, cây cỏ mọc trên mặt đất đều là tai mắt, cái tên Lục Tất Hành kia đang lén lắp lại phương tiện thay đi bộ của mình, chuẩn bị cho vụ trốn nhà đi bụi, Độc Nhãn Ưng đã biết từ lâu mà vẫn kiềm chế không nói – lão định chặn tên nhóc này ở bên ngoài tầng khí quyển sao Cayley, cho cậu một niềm vui bất ngờ sắp thành lại bại, để cậu biết trên sao Cayley ai là cha.

Trong phòng thí nghiệm không một bóng người, Độc Nhãn Ưng tìm một chiếc ghế ngồi xuống, châm một điếu thuốc.

Không đến một tiếng, tin tức xác nhận người kia bị ám sát đã ùn ùn truyền khắp trên mạng, nhất thời âm thanh gì cũng có, vừa là Votaw lật mặt đăng tuyên bố khẩn cấp, vừa là Bạch Ngân Thập Vệ nổi loạn, mọi người hoảng sợ đua nhau bàn tán, xem ra không giả được rồi.

Độc Nhãn Ưng ngồi im một lúc, rồi lão đứng dậy đi đến phòng chứa đồ trong cùng phòng thí nghiệm, mở ra suýt bị tạp vật chất đầy bên trong đập vào chân – thiếu gia nhà họ chỉ có điểm này giống thiếu gia nhất, chưa bao giờ biết dọn dẹp sắp xếp, đồ đạc gì cũng nhét lung tung, Độc Nhãn Ưng “Chậc” một tiếng, ngậm điếu thuốc, chầm chậm khom lưng dọn qua loa tạp vật, sau đó tìm được một quyển sách ảnh cũ ở dưới cùng đống đồ linh tinh.

Đương đại sách giấy đã rất ít, quyển sách ảnh này xét một cách nghiêm túc thì không thể gọi là “sách”, nó là ấn bản kỷ niệm do một viện bảo tàng ghẻ lở trên sao Cayley phát hành, in ấn rất đẹp nhưng bán không được, cũng chỉ Tiểu Lục Tất Hành năm đó mới được phép ra khỏi nhà thấy cái gì cũng mới mẻ mới chịu làm oan đại đầu.

Lục Tất Hành mua về lật vài lần liền mất đi hứng thú, ném trong đống đồ linh tinh, trên sách ảnh đã bám một lớp bụi, Độc Nhãn Ưng ngồi bệt dưới đất, nương ánh đèn êm dịu trên đầu mở nó ra.

Trong sách ảnh liệt đầy danh tướng liên minh từ trên xuống dưới, có tư cách lẫn không tư cách đều lộ mặt, nhưng lật từ đầu đến cuối không hề có người lão muốn nhìn thấy, bọn họ nhất tịnh xóa bỏ sự tồn tại lẫn vinh quang của ông như xóa một vết bẩn.

Lục Tín rốt cuộc đã phạm tội gì, Độc Nhãn Ưng không biết, mà có biết cũng chẳng làm được gì.

Người mặc áo bào xám tối nay không phải là người đầu tiên đến tìm lão, dưới cống ngầm cũng có người muốn nổi lên mặt nước, dựa vào ba đào gây sóng gió. Bọn họ muốn mượn lá cờ “xây dựng lại quân liên minh tự do, bảo vệ Thiên Hà Số 8”, như năm xưa chống lại thân vương Cayley, quay lưng lại liên minh, tự tách riêng ra, kiếm một ghế trong buổi loạn lạc.

Nhưng Độc Nhãn Ưng không muốn, lão chưa đầy hai trăm tuổi mà thể xác lẫn tinh thần đều đã mệt lử, chỉ có trước mặt rượu mạnh và đàn bà, thỉnh thoảng còn có thể nhen lên vài phần ảo giác thời gian vẫn còn dài.

Đôi khi uống quá chén, trong lòng lão sẽ trỗi lên sự đắc chí đê tiện, khoe khoang công tích vĩ đại thời trẻ mình đi theo Lục Tín đánh hải tặc, nói với người ta rằng, bán mạng vài năm, đổi lấy hơn nửa đời vinh hoa phú quý và hô mưa gọi gió, đáng giá.

Mà rượu qua ba tuần, chém hết gió rồi, khi lão ôm bồn cầu nôn mửa, lão lại sẽ đột nhiên rơi vào sự cô quạnh không cách nào nói thành lời.

Bởi vì bản thân lão biết, năm ấy đi theo Lục Tín, thật sự không phải vì cái gọi là phú quý và quyền lực.

Nhưng… thế thì là vì cái gì đây?


Chuyện này không thể nói, nói ra khiến lão có vẻ hận đời, ngây thơ ngu xuẩn.

“Một người đàn ông trung niên hận đời, thất vọng với tất cả”, mẹ nó đây là hình tượng gì? Quá là đáng thương.

Thứ đáng thương đều sẽ bị chê cười, không bằng làm một kẻ đầu cơ khôn khéo, để người ta khen đểu một câu “Ông đã gặp đúng thời điểm”.

Ánh mắt Độc Nhãn Ưng dừng lại giây lát ở trang cuối quyển sách, cách trang giấy, Lâm Tĩnh Hằng ném tới lão ánh mắt ngạo mạn không thèm để ý.

“Mày đắc ý cái gì, thằng nhãi ranh?” Độc Nhãn Ưng hung tợn nói với người trong sách, “Quyển truyện kể trước khi ngủ của mày còn là tao gửi cho Lục Tín.”

Quyển sách ấy tên là “Một trăm mẩu chuyện kinh dị của thành phố ngầm“, biên soạn từ các sự kiện có thật của Thiên Hà Số 8, từ “bữa tiệc người chết” chuyên trộm xác để ăn thời kỳ nạn đói, đến virus Cầu Vồng xuyên ruột rữa bụng, toàn là hình ảnh độ nét cao, chi tiết đầy đủ.

Theo phản ứng của Lục Tín, hẳn quyển sách ấy hiệu quả tuyệt vời, nhóc con kia bé bằng hạt tiêu, chẳng biết học ai giọng điệu giả dối kiểu Votaw, mỗi ngày trước khi ngủ đều đuổi khách một cách lạnh băng khách khí, nói mấy lời “Cảm ơn ngài bầu bạn, tướng quân, tôi chuẩn bị nghỉ ngơi, ngủ ngon” nọ kia khiến người ta không thích nghe, từ khi có quyển sách này, tên nhóc đó chui vào chăn từ sớm, chỉ để lộ đôi mắt, ngoan ngoãn vô cùng, ngay cả ngủ chung cũng không hó hé gì nữa.

Lục Tín nói, thằng bé sau khi ngủ nằm rất ngoan, không hề nhúc nhích, giống như trong giấc mơ cũng có người muốn kiểm tra dáng vẻ của nó, thường xuyên đột nhiên choàng tỉnh dậy, cho dù có Vườn Địa Đàng trông nom, một đêm cũng luôn phải tỉnh một hai lần, tỉnh rồi cũng không lên tiếng, chỉ tự mình im lặng nằm quay vào tường một lúc, chưa bao giờ rúc vào lòng người lớn.

Lục Tín còn nói, đứa trẻ này đặt mọi người trong mắt vào lòng, tình sâu nghĩa nặng.

Kết quả Lâm Tĩnh Hằng chính là cho ông “tình sâu nghĩa nặng” như vậy đấy.

Độc Nhãn Ưng càng nhìn càng phiền lòng, ném quyển sách ảnh sang một bên, đối mặt với đầu gối trống không của mình giây lát, đột nhiên lại nghĩ tới, bất kể thế nào, người này đều đã không còn, thế là càng phiền lòng hơn.

Lão nghĩ, Lục Tín đời này còn lại cái gì?

Lâu đài tự tay xây dựng sụp đổ, tượng đá sau tòa nhà quốc hội bị chặt đầu, mọi thứ liên quan đến ông đều phải xóa khỏi lịch sử, không ai dám nhắc đến ông, không ai phản án cho ông, đứa trẻ ông dùng hết tâm huyết nuôi nấng trưởng thành lòng lang dạ sói, không được chết già, chút máu mủ còn sót lại ở tít Thiên Hà Số 8 thậm chí chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của ông.

“Mân Côi Chi Tâm, sao lại là Mân Côi Chi Tâm?” Độc Nhãn Ưng dập đầu thuốc lá, căm hận nghĩ, “Hắn chết rồi cũng tốt.”

Độc Nhãn Ưng lấy thiết bị đầu cuối cá nhân ra, nhỏ giọng phân phó thuộc hạ: “Rút hết những người theo dõi thiếu gia đi.”

“Lão đại, không phải ông nói cậu ấy sắp ráp xong cơ giáp rồi à, lỡ như chạy thật thì làm thế nào? Chúng tôi không chặn à?”


Độc Nhãn Ưng “Ừ” một tiếng, ngữ khí dịu dàng đến hầu như không giống lão: “Lớn rồi, cũng nên đi thăm thú thế giới bên ngoài, kệ cho nó đi đi.”

Dù sao thì Lâm Tĩnh Hằng đã chết rồi, trên thế giới này sẽ không còn ai đến điều tra con trai một tay buôn lậu súng đạn phi pháp nữa.

“Sau đó tôi mới biết, kỳ thực Lão Lục cố ý thả tôi đi,” Tại khu trung ương Ngân Hà Thành, một trong hai chú rể giữa gấm hoa rực rỡ nhún vai nói, “Thả tôi đi còn không cho sinh hoạt phí, Lão Lục, ông thật là tốt lắm.”

Hình chiếu Độc Nhãn Ưng trả lời hùng hồn lý lẽ: “Ba đã sớm nói mày là ba nhặt được mà.”

Nói xong, lão giống như lại “nhớ” đến điều gì, nổi giận đùng đùng quay sang Lâm Tĩnh Hằng: “Nếu tao sớm biết tên này sẽ nhân trống chui vào, tao…”

Lâm Tĩnh Hằng hừ một tiếng: “Lão mèo Ba Tư.”

Độc Nhãn Ưng: “Chó liên minh!”

Thấy hai vị này đã âm dương hai ngả mà vẫn có thể choảng nhau một trận, Nagus vội vàng hòa giải trước khi cuộc chiến leo thang: “Lão mèo… nhầm, người anh em Độc Nhãn Ưng, ông anh thật là trung thành với tướng quân của chúng ta, để Tất Hành danh chính ngôn thuận mang họ Lục, công khai đổi tên mình, à, lại nói, ông vốn tên là gì nhỉ?”

Cái tên “Độc Nhãn Ưng” này là ngoại hiệu của lão sau khi mất một con mắt, tròng mắt không phải trời sinh không có, mà là mất trong chiến tranh, đám rễ cỏ Thiên Hà Số 8 đặt tên đều rất tùy ý, nhưng cũng sẽ không có tính dự kiến như vậy.

Thế trước “Độc Nhãn Ưng” và “Lão Lục”, lão tên là gì?

Lục Tất Hành cũng sững người ra.

Hình chiếu Lục Tín cười cao thâm khó lường.

Thư ký trưởng của Tổng trưởng vẫn ở bên cạnh ăn trái cây khô lại đột nhiên cúi đầu – ông thư ký trưởng già theo Tổng trưởng Edward và Lục Tất Hành hai nhiệm, năm xưa cũng từng tham gia quân liên minh tự do, là một cụ ông mờ ảo lại ưa bát quái.

Lục Tất Hành thò đầu hỏi ông ta: “Ngài biết tên ba tôi từng dùng không?”

Độc Nhãn Ưng quát lên: “Không được nói!”

Lục Tín trưng vẻ mặt “ta biết này, tới hỏi ta đi”, trốn sau giáo sư Muller khẽ cười khùng khục, đề phòng lão mèo Ba Tư giơ chân cào mình – tiếc rằng họ không thể hỏi ông, bởi vì bản thân Lục Tín biết, nhưng trong kho số liệu của Trạm Lư không ghi lại, bởi vậy hình chiếu không nói ra được đáp án.

Ông cụ thư ký trưởng khuôn mặt nghiêm trang, nói theo đúng trình tự như đang thuật lại tóm tắt hội nghị: “Tôi cũng không biết ông ta sớm nhất tên là gì, sau khi gia nhập quân liên minh tự do, tên mà rất nhiều người đăng ký đều là tự đổi.”

Thomas Dương chỉ sợ thiên hạ không loạn: “Thế lúc ấy ông ta đăng ký tên gì?”

Ông cụ thư ký trưởng: “…”


Độc Nhãn Ưng muốn nhảy dựng lên lật bàn, đáng tiếc tay xuyên qua khăn trải bàn – xem ra giữa hai thế giới quả thật có tường ngăn.

Nagus vốn chỉ thuận miệng hỏi, thấy tình cảnh này, các vị khách khác cũng tập thể rướn cổ: “Là gì là gì?”

Ông cụ thư ký trưởng bình tĩnh mở miệng, phun ra bốn chữ: “Tia Sét Chết Chóc.”

Khách khứa: “…”

Tất cả im lặng một giây rồi quỳ xuống một loạt trước tuổi nổi loạn khiến người ta bái phục này.

Lâm Tĩnh Hằng đổ dầu vào lửa bình luận: “Thật không hổ là người đàn ông mang mắt uyên ương hai trăm năm không sợ xấu hổ.”

Độc Nhãn Ưng: “Lúc tao chết còn chưa đến hai trăm tuổi, hai trăm năm ở đâu ra! Mày đừng có ngậm máu phun người!”

Các vị khách và hình chiếu phá lên cười, lão mèo Ba Tư nhảy lên nhảy xuống cống hiến tuyệt vời cho bầu không khí vui vẻ của buổi hôn lễ, giáo sư Muller vùng ra khỏi tay Lục Tín: “Nước bọt chảy vào cổ áo tôi rồi.”

Lục Tín vội vàng ra sức chùi miệng, giơ cao hai tay tỏ trong sạch: “Nước mắt, đó là nước mắt!”

Ông cụ thư ký trưởng lại thủng thỉnh mở miệng, tiếp tục bóc phốt: “Ông ta còn có một câu thoại ra sân, lúc ấy vắt óc suy nghĩ suốt một tuần, chỉnh sửa nhiều lần mới quyết định, cho nên mỗi lần khi quân địch bảo ông ta báo tên báo phiên hiệu đều phải nói một lần.”

Mọi người vội vã rửa tai lắng nghe.

Lục Tất Hành: “Tôi biết phiên hiệu của ông ấy, trong nhà có quân hàm mà, là ‘đội trưởng tiên phong đặc chủng quân liên minh tự do’ phải không?”

“Không, ông ta không báo phiên hiệu. Bình thường ông ta sẽ nói, ‘tao chính là’…” Ông cụ thư ký trưởng vạn năm không thể hiện cảm xúc, nói đến đây lại không nhịn nổi cười ra tiếng, “Phụt…”

“Ông câm miệng cho tôi!”

“Rốt cuộc là gì?”

“Ông ta nói – ‘Tao chính là bão táp bọn mày gọi đến’!”

“Phụt…”

“Lão Lục, ông bình tĩnh nào.”

“Ha ha ha ha ha ha.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.