Tận Thế Tiêu Hồn Động

Chương 55: Thay Thế


Bạn đang đọc Tận Thế Tiêu Hồn Động – Chương 55: Thay Thế


Ngày hôm sau lúc đi ngủ Sở Du Ninh gặp lại Lâm Phong, Lâm Phong sớm đã chờ ở mép giường, đôi mắt mở lớn dán lên trên người Sở Du Ninh, Sở Du Ninh bị hắn nhìn sắc mặt cứng đờ, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng vẫn bị Lâm Phong bắt được.

“Sao nào? Đội trưởng làm được còn anh thì không được sao?”
Đôi mắt hắn tràn ngập sự chiếm hữu dừng lại ở trên người Sở Du Ninh, bên trong còn ánh lên sự tức giận buồn bực.
Sắc mặt Sở Du Ninh đột nhiên trắng bệch lại, cô bình tĩnh nhìn Lâm Phong, nước mắt dần dần ngưng tụ lại.

Lâm Phong không khỏi sửng sốt, có chút chột dạ rời tầm mắt đi, ngay sau đó hắn liền nghe thấy Sở Du Ninh nói: “Ai cũng có thể, chỉ có anh là không được!”
Lâm Phong đột nhiên quay đầu nhìn về phía Sở Du Ninh, lại đối diện với gương mặt rơi đầy nước mắt của cô, tay hắn giống như bị điện giật ném tay của Sở Du Ninh ra, chạy chết trối ra khỏi xe.
Cuối cùng Sở Du Ninh ngủ ở bên cạnh Lục Dĩ Minh, Lục Dĩ Minh nhìn Sở Du Ninh ngây ngốc ngồi ở chỗ kia nước mắt liên tục chảy xuống khẽ cau mày, cuối cùng cũng không biết rút ở đâu ra một tờ khăn giấy đưa cho cô.
Sở Du Ninh hơi hơi dừng lại, cuối cùng vẫn duỗi tay ra nhận lấy khăn giấy: ” Cảm ơn.”

Phản ứng của Sở Du Ninh đối với Lâm Phong mà nói quả thực là đả kích lớn, vì cái gì mà ai cũng được chỉ hắn là không được? Bởi vì như cô nói thì hắn không giống với người khác đúng không? Đúng vậy, nếu không phải do Triệu Tiêm Tiêm nói không chừng hai người đã ở bên nhau.
Điều này không thể nghi ngờ Lâm Phong đã tăng sự chán ghét đối với Triệu Tiêm Tiêm.
Sở Du Ninh ra vẻ thương tâm, vừa nằm vừa khóc, tuy rằng cô không có khóc ra tiếng, nhưng Lục Dĩ Ninh vẫn có thể nhìn thấy bả vai cô run lên nhè nhẹ, trong lòng chợt lóe lên một tia xúc động.
Lục Dĩ Minh cũng không biết mình ngủ vào lúc nào, dù sao sau khi Sở Du Ninh ngủ đi vì khóc đến mệt anh vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng cô như cũ, nhưng đầu óc Lục Dĩ Minh luôn luôn không ngừng suy nghĩ lúc này lại không nghĩ ngợi điều gì, chỉ là yên lặng nhìn dáng người gầy, cô đơn của cô.
Tính cách Lý Nhiên đặc biệt tốt, nhìn thấy người liền chào hỏi, ở tận thế này rất hiếm thấy, rốt cuộc thì mọi người đều bị cảnh sinh hoạt ở tận thế tàn phá, nào có ai nhàn nhã đi chào hỏi người khác.

Những vì nguyên nhân đó, mà thái độ của mọi người đối với cô rất tốt ngay cả người đàn ông mặc áo choàng trước nay không nói lời nào nếu thời điểm gặp cô cũng sẽ gật gật đầu chào hỏi.
Dường như Lý Nhiên là một luồng ánh sáng trong bóng đêm, chiếu sáng trái tim của mỗi người trong tận thế.

Đặc biệt là….

Cô ta có ý đồ gia nhập vào đội của Lôi Dịch.
Sở Du Ninh cũng không ngoài ý muốn, đội chiến đấu của Lôi Dịch còn có thực lực và bối cảnh có tiềm năng vô hạn, cho dù là ai, chỉ cần có cơ hội tiến vào đội chiến đấu của Lôi Dịch ai có thể không tranh đấu một phen.
Lúc Sở Du Ninh nấu cơm Lý Nhiên đi tới: “Chị có thể giúp đỡ gì không?”
Sở Du Nịnh liếc mắt nhìn Lý Nhiên một cái, đội chiến đấu của Lôi Dịch có bảy người, ngoại trừ Sở Du Ninh nấu cơm ra, mỗi người trong đội đều không thể thiếu, thực lực kia thì có, nhưng….

Lý Nhiên là dị năng giả hệ thủy nếu muốn vào đội, thì thay thế Sở Du Ninh là lựa chọn tốt nhất.
Sở Du Ninh cười cười, duỗi tay chỉ vào gạo trên bàn: “Đem gạo đi rửa đi, hôm nay làm món cháo rau thập cẩm.”

Món ăn gọi là cháo rau thập cẩm chính là dùng lạp xưởng, thịt hộp, cải bẹ nấu chung trong một nồi cháo, đây có thể xem là đồ ăn tốt nhất trên đường hành quân trong thời kỳ tận thế này.
“Em nấu cơm thật sự ăn rất ngon, có thể dạy cho chị không?” Lý Nhiên ở một bên vừa rửa sạch gạo vừa dịu dàng hỏi.
“Cháo này thực ra làm rất dễ, chị nhìn liền biết làm tốt!” Sở Du Ninh nói không hề đề phòng đem tất cả đồ cắt thành từng đoạn, sau đó nấu cơm, không đợi gạo dính vào nồi liềm đem những đồ cắt thành những đoạn giống nhau bỏ vào trong nồi quấy lên, nhìn những hạt gạo được nấu nở thành hoa rồi liền hạ lửa.
“Nhìn qua rất là đơn giản.” Lý Nhiên nhìn nồi nói.
Sở Du Ninh cười cười, nhìn thì đơn giản, nhưng đồ ăn gì bỏ vào trước đồ ăn gì bỏ vào sau, đồ ăn nào đòi hỏi nấu nhiều một chút, đồ ăn nào đòi hỏi nấu ít một chút, thậm chí những đồ ăn đó tỉ lệ lớn nhỏ đều có, điều này… há có thể giải thích bằng hai chữ đơn giản.
Muốn học trộm bí quyết của cô… cô ta cũng phải nhìn xem mình có bản lĩnh này hay không.
Triệu Tiêm Tiêm nhìn về phía bên này không khỏi nhíu mày, hai người phụ nữ kia đang làm gì?
Lục Dĩ Minh vừa lúc đi ngang qua: “Lý Nhiên ở cùng với Sở Du Ninh để học nấu cơm!”
Anh nhàn nhạt nói, nhưng… trong mắt lại hiện lên một tia nghiền ngẫm nhỏ.
Đột nhiên ánh mắt Triệu Tiêm Tiêm chợt lóe, học nấu cơm? Lúc Triệu Tiêm Tiêm không coi thường kẻ địch thì chỉ số thông minh của ả vẫn rất cao, nghĩ đến việc Lý Nhiên làm mấy ngày nay, lại nghĩ đến bộ dạng đức hạnh như chúa cứu thế của cô ta, đôi mắt Triệu Tiêm Tiêm hơi hơi nheo lại.
“Sở Du Ninh dạy cô ta?” Triệu Tiêm Tiêm trầm giọng hỏi.
“Hình như là dạy… còn dạy rất nhiệt tình rất cẩn thận!” Lục Dĩ Minh cau mày đến mức dường như không thể nhìn thấy, Sở Du Ninh này thật là khờ mà…

“Ngu xuẩn!” Triệu Tiêm Tiêm không kiên nhẫn nói.

Ả chán ghét Sở Du Ninh, cũng suy nghĩ nhanh chóng diệt trừ cô, nhưng cùng với người phụ nữ tên Lý Nhiên này so sánh, đồ chơi như Sở Du Ninh vẫn còn có thể giữ lại được.
Lúc ăn cơm Bằng Khắc Nam – đứa trẻ ngốc này thường xuyên khen ngợi, Sở Du Ninh lại thẹn thùng cười cười: “Cơm sáng nay là chị Nhiên giúp đỡ em làm.”
“Chị Nhiên còm biết nấu cơm?” Bằng Khắc Nam kinh ngạc nói, cậu vẫn luôn cảm thấy Lý Nhiên chính là nữ thần không dính khói lửa trần tục.
Lý Nhiên không khỏi đỏ bừng mặt: “Không có, chị chỉ là giúp đỡ một tay.” không thể không nói bộ dạng thẹn thùng của nữ thần vẫn thực sự là cảnh đẹp ý vui.
“Cô dạy Lý Nhiên cũng tốt, nhóm liền có thể đem cô đổi đi!” Triệu Tiêm Tiêm lạnh mặt nói, đây không còn phải là ám chỉ nữa, mà là trần trụi khiêu khích.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.