Bạn đang đọc Tận Thế Tái Sinh Hi Vọng Cuối Cùng – Chương 182: Tháp Thử Thách
Thấy Uyển Nhi lại chuẩn bị rời đi, Tô Vũ vội kéo tay nàng lại, trịnh trọng nói: “Thôi đừng quậy nữa.
Ngươi ra ngoài kêu mọi người về đây, chúng ta có chuyện cần bàn.”
Lý Uyển Nhi vùng tay ra lần nữa, nàng hừ lạnh: “Ngươi tự đi mà kêu, ta là đầy tớ của ngươi đấy à ?”
Tuy nói vậy nhưng nàng vẫn rời đi, cái miệng cứ lẩm bà lẩm bẩm suốt.
Nhìn theo bóng lưng của Uyển Nhi lúc rời đi, Tô Vũ thở dài ra một hơi: “Hi vọng không phải nàng.”
Không tiếp tục đắn đo vấn đề này nữa, Tô Vũ quay người lại đi vào trong phòng, suy nghĩ về những chuyện tương lai.
…
Không để Tô Vũ phải chờ đợi quá lâu, Uyển Nhi rất nhanh đã trở lại.
Lý Uyển Nhi vòng tay qua tay của mẹ hắn trầm trồ nói: “Mẹ có bí quyết gì mà trẻ quá vậy mẹ ?”
Mẹ hắn vỗ mu bàn tay Uyển Nhi cười mắng: “Mẹ già lắm rồi, con đừng nịn mẹ nữa”.
Nghe được xưng hô của hai người, Tô Vũ cũng mặc kệ.
Như bố hắn đã nói, cứ giả câm giả điếc là được.
Còn Sở Nhật Nam thì khác, hắn vừa bước vào đã ngó tới ngó lui, như sợ có thứ gì đó đột nhiên lao ra hay không.
Tô Vũ nhìn mọi người đã đến đông đủ, nói: “Mọi người ngồi xuống chúng ta bắt đầu thôi.”
Khuôn mặt mọi người dần trở nên nghiêm túc, bố hắn nhìn quanh tất cả mọi người, rồi nhìn hắn gật đầu.
“Bây giờ không có người ngoài con nói xem tương lai sẽ như thế nào ? Lúc trước con nói 12 server là sao ?”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.
Ai mà không muốn biết tương lai sẽ diễn ra như thế nào, đặc biệt là khi thế giới đang đứng trước thảm họa diệt vong.
Nhìn từng ánh mắt nghiêm túc hướng về mình, Tô Vũ vỗ tay cười nói: “Được rồi, mọi người bình tĩnh.
Tình hình hiện tại chưa đến nỗi tệ như mọi người tưởng đâu.”
“Ta cho mọi người biết một tin tức tốt trước, trong vòng một năm chúng ta vẫn sẽ còn tương đối an toàn.”
Sở Nhật Nam hơi nghi hoặc nói: “Chắc không phải là “Kỳ bảo hộ” của trò chơi đó chứ ?”
Tô Vũ gật đầu rồi lắc đầu: “Có thể hiểu như vậy, cũng có thể không.”
Mẹ hắn khẽ gắt: “Giải thích cho rõ ràng, lần sau còn nói chuyện như thế này nữa đừng trách mẹ nghe chưa ?”
“Con đang muốn nói tiếp mà.” Tô Vũ hơi bất đắc dĩ tiếp tục nói tiếp.
“Trò chơi phủ xuống hiện thực cần thời gian.
Bởi, thế giới của chúng ta và thế giới trong trò chơi có những quy tắc khác nhau.
Mọi người còn nhớ dải màu trên bầu trời không ? Nó chính là nguyên nhân, nó sẽ từ từ thay đổi thế giới chúng ta hay nói đúng hơn là bị cải tạo lại.”
“Trong khoảng thời gian một năm đó, động vật sẽ dần biến đổi thành Quái vật.
Các thảm họa tự nhiên như động đất, sóng thần, mưa đá sẽ xảy ra liên miên.”
Nhìn gương mặt trầm mặc của mọi người, Tô Vũ cười nói: “Nhưng mọi người đừng quá mức tuyệt vọng.
Bởi trong một năm sắp tới, các di tích sẽ lần lượt xuất hiện, nó chính là hi vọng của chúng ta.”
Lúc này, cơ mặt của mọi người mới hơi giãn ra một chút.
Đúng như những gì Tô Vũ nói, tình cảnh hiện tại vẫn chưa đến mức khiến người ta tuyệt vong, ít nhất là trong một năm sắp tới.
Sở Nhật Nam hỏi: “Vậy còn 12 server mà ngươi nói là sao ?”
Tô Vũ há miệng chuẩn bị nói, nhưng lời vừa ra thì hắn lại hơi ngập ngừng.
Bởi đó không phải là một tin tức tốt lành gì, nó sẽ dập tắt đi ngọn lửa hi vọng mới được nhóm lên trong lòng mọi người.
Cảm nhận được sự chần chừ trên khuôn mặt của Tô Vũ, bố hắn nhìn quanh tất cả mọi người, rồi nhìn hắn cười nói: “Thôi được rồi, vấn đề đó sau này hãy nói.
Trước mắt phải làm gì, con trai “
Tô Vũ nhìn bố hắn hơi thở phào trong lòng, hắn nói tiếp: “Chúng ta phải quay trở về thành phố Bắc Hải.”
Lý Uyển Nhi hơi nhíu mày nói: “Chúng ta quay về làm gì ?”
Tô Vũ nhìn nàng nói: “Bởi vì chúng ta cần phải đến một nơi.
Tòa Tháp”
“Tòa Tháp ?”
Tô Vũ gật đầu: “Tòa Tháp được chúng ta gọi là Tháp Thử thách.
Nó chính là một trong những di tích chúng ta bắt buộc phải đến.”
Lý Uyển Nhi hứng thú nhìn hắn hỏi: “Nơi đó là một nơi như thế nào ?”
Tô Vũ hơi ngẩng đầu nhìn lên, trong giây lát hắn hơi hồi tưởng lại những ký ức đã xưa cũ: “Nơi đó là một Địa ngục.”
Hắn hơi dừng lại, hít một hơi thở sâu rồi dần lấy lại bình tĩnh tiếp tục nói: “Tòa tháp giống như một bản thu nhỏ của một Trò chơi.
Nó có tổng cộng 5 cấp độ, theo thứ tự là Đơn giản, Thường, Khó, Cực khó và…!loại cuối cùng chỉ xuất hiện đối với một số người, Ác mộng”
“Tùy vào cấp độ sẽ có mức độ khó khác nhau, dễ nhất là Đơn giản, khó nhất là Ác mộng.
Nhưng tất cả mọi người đều sẽ vượt qua mười hai tầng, tương ứng với mười hai thử thách.”
“Vậy vượt qua 12 tầng sẽ đạt được cái gì ?” Lý Uyển Nhi đối với Tòa Tháp càng lúc càng nảy sinh hứng thú.
Tô Vũ trả lời: “Tùy vào độ khó, chúng ta sẽ đạt được phần thưởng, có thể là trang bị, vũ khí, quyển sách kỹ năng hay thậm chí là được giảng dạy về một Chức nghiệp đặc biệt nào đó.”
“Vậy lúc đó ngươi chọn cấp độ nào.” Lý Uyển Nhi tò mò nhìn Tô Vũ hỏi.
“Ta ?” Tô Vũ cười cười nhưng đôi mắt lại có chút buồn nói: “Ta chọn Thường.”
Kiếp trước cũng vì lựa chọn này mà hắn đã phải hối hận rất lâu.
Không phải bởi vì hắn muốn lựa chọn cấp độ cao hơn mà hắn muốn lựa chọn cấp độ thấp hơn.
Bởi vì độ khó đó, mà hắn đã bị vây trong Tòa tháp một khoảng thời gian rất lâu.
Khi hắn đi ra, mẹ hắn đã không còn nữa.
Biết mẹ đã đau buồn vì cha hắn mất, nhưng hắn lại không ở bên chăm sóc.
Thậm chí, đến lần cuối hai mẹ con gặp mặt cũng chỉ là một cái vẫy tay tạm biệt từ xa.
Nhớ lại buổi chiều hôm ấy, hắn lại có chút buồn bã.
Lý Uyển Nhi lại chẳng quan tâm, nàng lại tưởng Tô Vũ buồn vì không chọn được mức cao hơn.
Nàng cười vỗ vai hắn nói: “Đừng lo, ngươi bây giờ chẳng phải rất mạnh sao.
Lần sau chọn lựa độ khó cao hơn là được.
Cùng lắm sau này ta bảo kê ngươi.”
Tô Vũ nhìn nụ cười vô tư của nàng không biết nên nói gì.
Ta…!Thôi dù sao nàng cũng có ý tốt.
Hắn lấy tay nhấc bàn tay đang đặt trên vai mình ra, nói tiếp: “Nhưng mọi người phải nhớ rằng, khi leo Tháp chắc chắn sẽ có nguy cơ tử vong.
Đừng lựa chọn độ khó quá cao để phải phí mạng vô ích.”
Bị Tô Vũ lấy tay ra, Lý Uyển Nhi có chút không vui nói: “Chúng ta không phải con nít.
Ngươi bớt bớt lại đi.”
Bố mẹ hắn cũng gật đầu đồng thuận, bố hắn nhìn hắn cười nói: “Chúng ta sẽ cẩn thận, con đừng lo lắng quá làm gì.
Được rồi, chúng ta khi nào thì đi ?”
Tô Vũ đã suy nghĩ vấn đề này từ trước, hắn lập tức trả lời: “Trước mắt chúng ta phải tập luyện nhiều hơn, nếu bây giờ mọi người đi vào chắc cũng chỉ có thể lựa chọn Dễ thôi.”
“Vậy trong bao lâu thì chúng ta đi vào.” Bố hắn tiếp tục truy vấn.
Tô Vũ hơi ước lượng thời gian một chút rồi nói tiếp: “Có lẽ khoảng hơn một tháng hoặc hai tháng, chúng ta dọn dẹp hết Zombie và vài con Dã thú biến dị bên ngoài thành rồi từ từ đi vào bên trong.”
“Hai tháng đủ không ?” Mẹ hắn hơi nhíu mày hỏi.
Tô Vũ cũng không chắc chắn nói: “Con cũng không tính được thời gian chính xác, dù sao khả năng của mỗi người mỗi khác.
Nhưng hai tháng đã quá dài rồi, chúng ta không có quá nhiều thời gian đợi chờ thêm nữa.”
“Tại sao ?” Mẹ hắn hỏi tiếp.
“Chúng ta leo Tháp mất rất nhiều thời gian, mà sau một năm sẽ có rất nhiều biến đổi.
Nếu không làm chuẩn bị trước, khu tránh nạn do chúng ta mất công xây dựng chắc chắn sẽ bị phá hủy hoàn toàn.” Tô Vũ khẳng định chắc nịt.
Bởi, Không chỉ riêng thiên tai mà nhân họa cũng sẽ theo thời gian bọn hắn biến mất, mà xuất hiện càng lúc càng nhiều.
Bởi sự xuất hiện của Trò chơi, các tổ chức sát thủ, các bang hội, các tổ chức tự phát, sẽ càng trở nên hung hăng, hiếu chiến hơn.
Tài nguyên chỉ là một trong vô vàn nguyên nhân xảy ra xung đột.