Tận Thế Song Sủng

Chương 53: Trời ban lương duyên, ở bên anh


Đọc truyện Tận Thế Song Sủng – Chương 53: Trời ban lương duyên, ở bên anh

Edit: Nếp

Beta: Sakura

Phía đông dần sáng lên, mặt trời ló rạng phía chân trời.

Sau khi Đường Nhược tỉnh lại, cảm thấy chuyện đầu tiên là cổ hơi đau một chút.

Cô vừa tỉnh, Bạch Thất lập tức ngẩng đầu lên: “Em tỉnh rồi!”

Giọng anh có chút khàn, hốc mắt hơi phiếm hồng.

Trong lòng Đường Nhược chấn động, cũng nhớ tới chuyện ngày hôm qua: “Bạch Ngạn…”

“Anh đây.” Bạch Thất nhẹ giọng đáp lời.

“Hu hu …Em tưởng em sẽ chết mất.” Đột nhiên Đường Nhược chui vào lồng ngực anh nức nở: “Em khó chịu lắm, anh lại không có ở đây, em muốn đi ra ngoài tìm anh, kết quả, em không còn sức lực gì, em tưởng, em sẽ không còn được gặp lại anh nữa…”

Kiếp trước cô chết không hề hay biết, nằm ở trên giường bệnh cũng không lo lắng không có người vướng bận, thế mà kiếp này lại sợ hãi cứ như vậy mà chết đi.

Thế giời này rõ ràng vô cùng tàn nhẫn nhưng cô lại cực kì không muốn xa rời.

Bạch Thất nhè nhẹ vỗ lưng Đường Nhược, lẳng lặng ôm lấy cô, chỉ cảm thấy mềm lòng, nhớ lại tình hình lúc trước, trái tim vẫn giống như bị kim đâm: “Không đâu, sau này anh cũng vẫn luôn ở đây.”

Đường Nhược khóc nức nở trong chốc lát, cũng thôi không khóc nữa.

Cô tâm rộng tính chậm, nói thật dễ nghe chút là tâm tư đơn thuần, nói khó nghe chút là người ngốc. Bất kể ngày hôm qua nhiều chuyện vất vả, qua rồi, cô sẽ quên đi đau đớn lúc trước. Nếu không thì kiếp trước, cô cũng không có khả năng một mình chống chọi một lần lại một lần hóa trị.


Mặt trời đã lên thêm chút, còn nữa, đèn điện sử dụng năng lượng mặt trời trước đó cũng chưa tắt.

“Trời đã sáng.” Cô nói, nhìn lại tư thế của hai người, cuống lên, “Trách không được thấy cổ có hơi lệch, thì ra là ngủ như vậy cả đêm.”

Cô vùi trong ngực Bạch Thất, so sánh với vật nuôi cũng không khác là bao.

Nếu cô biết trước đó Bạch Thất từng trực tiếp cởi sạch đồ của cô, có lẽ sẽ càng quýnh.

“Chỗ nào không thoải mái?” Bạch Thất giơ tay ra phía sau cổ của cô, “Đây à?”

“Ừm, xoa xoa.”

Tay Bạch Thất thon dài, đôi tay này trước tận thế mười ngón không dính bùn, ở kiếp này, vẫn rất hoàn mỹ như trước.

Bàn tay của anh khá lớn, gáy Đường Nhược cũng nhỏ, trùm lấy toàn bộ gáy cô, ngón cái còn có thể chạm đến gương mặt cô, xúc cảm mềm mại tựa như dòng điện chạm đến lòng bàn tay.

Đối diện nhau, mặt cách nhau rất gần, thậm chí anh có thể thấy được lông tơ nho nhỏ trên mặt cô, ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên người cô.

Làn da trắng nõn bóng loáng, không nhìn ra lỗ chân lông, bờ môi có hơi hé ra, lộ ra cánh môi hồng nhuận bóng láng.

Da như bạch ngọc, môi như chu sa.

Cô xứng đáng bốn chữ ‘Mặt như hoa đào’.

Cho dù dung mạo cô như Vô Diệm, chỉ cần cô là Đường Nhược, chỉ cần cô là người Bạch Thất nhận định …

Người này, người này, người này thuộc về mình.


Tay Bạch Thất đỡ phần cổ của cô, cúi thấp đầu xuống đối diện với cô, dán môi của mình lên.

Anh đã muốn làm như vậy với cô, thật sự, từ lâu rồi.

Đường Nhược vừa định hỏi vì sao anh phải dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, sau một khắc, đã bị hôn lên, bờ môi lạnh buốt mềm mại dính sát lên, còn mang theo hơi lạnh, quanh chóp mũi đều là hơi thở của anh.

Rung động trong nháy mắt, khiến cô quên đi mọi thứ xung quanh.

Yên tĩnh đến vậy, tiếng hít thở và tiếng tim đập vang lên bên tai, cả người như rơi vào trống không, ngã vào đám mây.

Anh nhẹ nhàng hôn cô, nhẹ nhàng hôn môi của cô.

Sau đó ôm chặt cô vào lòng, dùng đầu lưỡi thăm dò khoang miệng cô, thâm nhập sâu hơn…

Từng lớp từng lớp thủy triều dâng lên trong lòng, càng lúc càng mạnh mẽ.

Tình cảm tới, là điên cuồng, là không lý trí, là mình không thể ngăn cản nổi.

Lông mi Đường Nhược thật dài mà cong lên, khẽ khàng chạm vào, lý trí không thể quyết định được điều gì, chỉ thấy trong lòng liên tục dâng lên ngọt ngào…

Nụ hôn này, quá dịu dàng cũng quá lưu luyến.

Cho đến khi Bạch Thất nhẹ nhàng buông cô ra, thuận tiện sửa sang lại tóc cho cô, nói: “Ngày hôm qua, vì sao lại bất tỉnh trên mặt đất?”

Đường Nhược phục hồi tinh thần, che miệng, trợn tròn mắt, lắp bắp nói: “Anh, anh vừa hôn em…”

Giờ mới nghĩ đến?


Trong mắt Bạch Thất lóe lên từng tia sáng ngời, trong mắt hẹp dài tất cả đều là ý cười: “Vị hôn thê của mình, không thể sao?” Kéo tay của cô ra, lại tiến đến khóe miệng của cô, “Rất ngọt cũng rất mềm…”

Đường Nhược cảm thấy miệng mình cháy rồi, mặt nóng lên.

Bạch Thất thế mà…

Thế mà lại hôn cô.

Hơn nữa, lần đầu tiên, lần đầu tiên của hai người chính là một nụ hôn ẩm ướt.

A, nụ hôn đầu của cô, quá nóng bỏng!

Lại là dáng vẻ ngây ngốc này. Bạch Thất nở nụ cười, trước đó bởi vì lo lắng tạo thành u ám giờ tiêu tán không ít: “Không đứng dậy rửa mặt sao? Như vậy, chúng ta tiếp tục việc vừa rồi…”

Đường Nhược lập tức lăn xuống giường.

Bạch Thất đỡ một bên cô, lại lặp lại nghi hoặc trong lòng: “Vì sao hôm qua ngất đi?”

Đường Nhược cũng không rõ ràng lắm, từ buổi sáng cũng không phát hiện chỗ nào kì lạ: “Hôm qua em tắm rửa, đau đầu, còn tưởng rằng là dị năng lên cấp, nên ngồi lên giường. Thế nhưng lại đau đầu, lúc lạnh lúc nóng, em dùng sức mạnh tinh thần xoa dịu cơ thể, mới cảm thấy thoải mái một chút, chỉ là, dường như vẫn không buông bỏ được sức mạnh kỳ quái kia, nên định đi tìm anh, kết quả cũng không biết.”

Bạch Thất cau mày, trầm ngâm một phen.

“Hiện tại thế nào, thân thể cảm giác như thế nào?”

Đường Nhược cảm nhận một chút, không phát hiện thân thể có cảm giác đau đớn: “Không cảm thấy chỗ nào lạ cả.”

Bạch Thất cầm lấy tay trái của Đường Nhược, nhìn hình xăm thực vật trên mu bàn tay cô: “Lúc ngất đi, có tiến vào không gian nhìn một chút không?”

Đường Nhược cũng nhìn hình cỏ ba lá kia: “Không có, khi đó cảm giác gì đều không có, bây giờ còn chưa vào xem thử.”

“Sử dụng dị năng xem.”


Đường Nhược nhắm mắt lại cảm nhận một chút, bao quát dị năng, bao quát không gian.

Bạch Thất đứng trước mặt cô, lẳng lặng chờ.

Đến cùng vẫn không xua đi cảm giác bất an trong lòng.

Sinh hai lần, sống hai đời, vậy mà lại cùng một người như vậy, có thể khiến anh lo lắng đến vậy, làm anh điên cuồng đến thế.

Qua hồi lâu, Đường Nhược mở mắt ra: “Trong không gian không có gì thay đổi đâu, nhưng mà…”, sau đó vươn tay, mở lòng bàn tay ra. Bạch Thất khó hiểu nhìn xuống dưới, một ánh mắt khó hiểu xuống, một đám cầu nước từ trong lòng bàn tay cô bay lên.

“Đây là?” Bạch Thất lên tiếng hỏi.

Đường Nhược cười nói: “Nước, nước trong không gian, dùng sức mạnh tinh thần bọc một tầng ở bên ngoài, thì sẽ có bộ dạng như vậy.”

Sức mạnh tinh thần có thể biến hóa bất kì hình dạng gì, có thể bao bọc người, vật, thì ra có thể trùm một tầng bên ngoài nước, khiến cho nó không rò rỉ ra.

“Có phải rất thú vị hay không, có thể biến hóa thành rất nhiều hình dạng này.” Vừa nói vừa cho nó dựng đứng lên biến thành hình trụ, “Chỉ là, lớn một chút thì không được, cái này quá tinh vi, làm lớn một chút thì không thể một giọt cũng không lọt, đại khái còn phải lên cấp tiếp mới có thể, anh nói ngày hôm qua có phải là dị năng của em lên cấp hay không …”

Bạch Thất hơi nghiêng đầu, đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm cô: “Em không sao, vậy là tốt rồi.”

Cái khác, không quan trọng…

Vẩy cột nước trong tay, Đường Nhược chậm rãi, đưa tay ôm lấy Bạch Thất trước mắt. Cơ thể dần dần thả lỏng, khuôn mặt yên tĩnh dịu dàng, biểu lộ ý cười ngọt ngào.

Trời cao, thật sự đối với cô không tệ.

Lại một lần nữa, gặp được anh.

Trời ban lương duyên.

Ở bên anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.