Đọc truyện Tận Thế Song Sủng – Chương 414: Người và vật không còn
Thị trưởng Hoàng nhìn thấy Bạch Thất, cười tươi như hoa: – “Cậu Bạch, trước đó luôn ở chỗ này không ngừng trông ngóng, cuối cùng cũng chờ
được mọi người đến đây.”
Nghiên cứu khoa học tốt nhất đều từ thành phố A mang đến, lúc trước
khi Chủ tịch Nguyên vẫn còn, ông ta còn có thể cùng chủ tịch Nguyên liên hệ lấy chút tin tức. Hôm nay thành phố A đã đổi chủ thay người, ông ta
lấy được tin tức cũng là người cuối cùng nhận được.
Vật đổi sao dời mà.
Không chỉ thị trưởng Hoàng, tự nhiên còn có người với tư cách phó thị trưởng Thẩm Thần. Trước kia Thẩm Thần này cùng cha Hồ là đối thủ một
mất một còn, lúc này ông ta nhìn thấy Hồ Hạo Thiên, khóe miệng giật
giật, trên mặt cũng trấn định.
Lúc trước Hồ Hạo Thiên cho quấy nhiễu động tiêu tiền của ông một
trận. Hôm nay trông thấy Hồ Hạo Thiên, lại nghe nói anh dưới một người
trên vạn người ở căn cứ thành phố A, cho dù trong lòng ông ta không có
suy nghĩ tốt, lúc này cũng không dám giở trò gì.
Người hướng dẫn đưa bọn người Bạch Thất đến nhà ở đã chuẩn bị tốt từ
trước. Đây đã từng là một trường học, phòng học bên trong đã được cải
tạo, hiện tại cả một tòa cao ốc đều nhường cho nhân viên đến từ thành
phố A.
Thị trưởng Hoàng còn cười mời mọc Bạch Thất và bọn ngừơi Đường Nhược
cùng nhau ăn tối, đối đãi với Đường Nhược còn nồng hậu hơn cả Bạch Thất. Thấy thế mọi người đều không hiểu tại sao, suýt chút nữa còn nghi ngờ
thị trưởng Hoàng vừa ý vợ của Tiểu Bạch!
Lúc thị trưởng Hoàng rời khỏi, còn cố ý lấy ra một hộp quà nhỏ, đưa
cho Đường Nhược, trong miệng giải thích: – “Đây chỉ là món đồ chơi nhỏ,
không quý giá gì, cho vợ cậu Bạch ném chơi.”
Đương nhiên phải hầu hạ nhóm người này cho thật tốt rồi. Nghe nói khi đó ở Biên Hòa, hình như có người trong căn cứ Biên Hòa sơ ý, làm mất
lòng vợ cậu Bạch, sau đó dị năng giả ở căn cứ Biên Hòa đã bị dị năng giả căn cứ thành phố A đánh cho đến chết! Đầu năm nay, ai có nắm đấm thì
người đó là lão đại, cho dù có bắt ông ở trước mặt bọn hắn ca hát dân
ca, ông cũng phải đem tất cả những chuyện có khả năng xảy ra đánh nhau
đều ngăn cản sạch sẽ!
Hộp quà nhìn nhỏ nhưng ngược lại đồ đạc chứa bên trong thật sự nhiều
vô cùng. Lúc Đường Nhược mở ra, vẻ mặt tò mò của mọi người đều biến
thành khinh thường, cắt một tiếng: – “Còn tưởng rằng trong miệng Tiểu
Hoàng nói khiêm tốn không quý giá gì đó, thì ra thật sự đúng là rác
rưởi.”
Bên trong tất cả đều là trang sức ngọc thạch trước tận thế như ngọc
bội, thủy tinh, bảo thạch, nhìn cũng thấy đủ màu sắc. Nhưng sau tận thế
thật đúng là không đáng tiền chút nào. Có điều ba cô gái đối với nữ
trang luôn yêu thích, ba cô gái bắt đầu chọn từng món trong hộp.
Buổi tối, mọi người như thường lệ đi dạo trong căn cứ nhìn xem bên
này biến đổi như thế nào, hoặc có chỗ ‘Tinh hoa’ nào để học tập cho
thành phố A.
Bọn hắn có rất nhiều thứ đều từ thành phố H mà đến, kể cả tay thiện
nghệ cải tạo xe của Chu Minh Hiền cũng từ nơi này ra. Cho nên lần này
tất cả mọi người trong đoàn đội Tùy Tiện đi dạo rất chăm chú, hầu như là ở cửa hàng vỉa hè tìm tòi ngâm cứu!
Bạch Thất lại dẫn Đường Như đi quán café trước. Lúc này
đây, không có những gương mặt đáng ghét kia: Cố Úc Trạch, Vệ Lam cùng
Tào Mẫn, ngược lại anh có thể từ từ nhấm nháp hương vị cà phê ở quán
café, hưởng thụ khoảng thời gian thoải mái an bình này.
Ngược lại Đường Nhược ngồi ở nơi cũ, cảm thán rất nhiều. Trước kia có ba người ngồi chung, bây giờ tất cả đều không còn trên đời rồi.
Khúc cuối cùng người ly tán, người và vật không còn. Cũng có thể dùng cho tình huống bây giờ à.
Dường như Bạch Thất nhìn thấu nỗi lòng của cô, cười cười, đưa tay nắm chặt tay của cô nói: – “Trên thế giới này chỉ cần người mình để ý vẫn
còn ở trước mắt mình là tốt rồi, những thứ khác không cần để ý.”
Đường Nhược gật đầu. Chỉ cần Bạch Thất vẫn còn, đồng đội của cô vẫn còn, như vậy cũng đủ rồi.
Ra quán cafe, vừa tỉ mỉ quan sát trong căn cứ. Thật đúng lúc, đụng
phải đoàn đội Hào Kiệt trước kia mời chào bọn hắn, vẫn là Phó đoàn
trưởng lúc trước khiến Hồ Hạo Thiên cười đến không thẳng eo nổi.
Lúc trước đoàn đội Hào Kiệt là đoàn đội cấp B ở thành phố H, nhưng
lúc đó cũng không có đoàn đội cấp độ A, nên bọn họ cũng là một đoàn đội
lớn rồi. Hôm nay ở thành phố H càng giống như mặt trời ban trưa, càng
không nói đã đạt đến đoàn đội cấp độ A, trình độ phát triển đã lên đến
hơn ba trăm dị năng giả.
Đi theo Phó đoàn trưởng còn có các đoàn viên lúc trước trêu chọc
Đường Nhược trên đường Kháng Chiến, hôm nay hắn là một nhân vậy trọng
yếu trong đoàn đội Hào Kiệt, đảm nhiệm chức vụ quan trọng. Hắn nhìn thấy Đường Nhược và Bạch Thất ở phía đối diện, hai mắt trừng to. Lúc trước, ở căn cứ giới thiệu đối phương, hắn cũng không biết thân phận đối phương, chỉ biết dị năng của đối phương cường đại, mới có ý kêu gọi đối phương
gia nhập đoàn đội của mình. Đương nhiên, căn cứ lớn như vậy, đến bây
giờ bọn hắn cũng không biết thân phận của hai người này! Nhưng thấy hai
người trải qua tận thế lâu như vậy vẫn còn dáng vẻ của tiểu bạch kiểm và cô gái yếu ớt mềm mại, hắn làm sao cũng không tin nổi. Sau tận thế, chỉ có lão đại của căn cứ, bằng không làm sao đã nửa năm không gặp, chẳng
những đối phương không hốc hác vàng võ mà còn càng ngày càng trắng trẻo
đẹp mắt rồi hả?!
Chuyện này thật không đúng với khoa học mà!
– “Nhìn kìa, phó đoàn Tạ, hai người lần trước ngài có ý nhận đối
phương gia nhập đoàn đội chúng ta kìa!” Người lúc trước trêu chọc Đường
Như chỉ một ngón tay lên phía trước, chỉ về phía hai người kia.
Phó đoàn Tạ này chính là em trai Tạ Thiện, Tạ Phúc.
Tạ Phúc giương mắt liếc nhìn hai người bên kia: – “Hôm nay có dị năng giả thành phố A đến căn cứ chúng ta, hơn nữa hai người kia lúc trước
không thấy trong căn cứ, chỉ sau một đêm lai xuất hiện, thì ra là dị
năng giả thành phố A.”
– “Nghe nói lần này dị năng giả đến từ thành phố A đều rất cường đại.”
– “Cường đại thì sao, đoàn đội của chúng ta có ai không cường đại?”
Thành phố H từng trải qua Zombie triều, đoàn đội Hào Kiệt trong
zombie triều đã có cống hiến to lớn, dị năng giả muốn gia nhập nhiều vô
số kể, khiến cho dị năng giả bên trong đoàn đội đều tin rằng đoàn của
mình rất lớn mạnh nên vô cùng tự hào.
Tạ Phúc nói: – “Đã có duyên gặp lại nhau như vậy, chúng ta cũng qua chào hỏi đi.”
Kẻ lúc trước trêu đùa Đường Như lập tức gật đầu: – “Được được.”
Hắn đang suy nghĩ có thể tiếp cận rồi sờ sờ người đẹp này một chút
rồi, cho dù không thể tùy theo ý mình nhưng cuối cùng cũng có thể gặp
mặt một lần cũng tốt lắm đây.
Mấy người bước nhanh tiến đến, chặn đường của hai người. Bạch Thất và Đường Như đang đi dạo, đột nhiên phía trước lại xuất hiện vách chắn
– “Có chuyện?” Bạch Thất đã gặp qua quá nhiều người nên tự nhiên cũng đem những người không quan trọng này quên mất tiêu.
– “Người anh em, thật đúng lúc nha, chúng ta lại gặp mặt ở đây.” Tạ Phúc nói.
Mắt Bạch Thất giơ lên: – “Sau đó thì sao?”
Tạ Phúc nói: – “Tôi ở thành phố H, chúng tôi coi như là ông chủ, mở
cửa chào đón khách là hai người đó là việc chủ nên làm. Không bằng hôm
nay do chúng tôi làm chủ, mời người anh em và cô gái này qua tiệm cơm ăn một bữa?”
Bạch Thất cười cười: – “Cứ nói vào vấn đề chính.”
Vẻ mặt anh đầy khinh miệt khiến người đứng sau Tạ Phúc khó chịu: –
“Này, mày có biết mày đang nói chuyện với Phó đoàn trưởng của đoàn đội
Hào Kiệt hay không. Đoàn trưởng chúng tao mời mày ăn cơm, mà mày còn
vênh váo như vậy, thật không biết điều!”
Tạ Phúc đưa tay ngăn lại nói: – “Tiểu Huyền không được kích động, cậu là dị năng giả mạnh nhất thành phố H, không thể để người ta cảm thấy
cậu chỉ là một thằng nhóc con.”
Hắn nói lời này nhìn như giải vây cho Bạch Thất, kỳ thật tạo kẻ địch
cho anh. Trước kia, khi bọn hắn muốn lôi kéo đối phương thì vẫn chưa có
Tiểu Huyền gia nhập, vốn có ý định bồi dưỡng Hạ Kiệt thành dị năng giả
mạnh nhất căn cứ. Nhưng sau một chuyến làm nhiệm vụ ‘cứu tiến sĩ’ kết
thúc, Hạ Kiệt chết, vì vậy sau này tìm được hệ Hỏa Tiểu Huyền này.
Tiểu Huyền này cũng có năng lực, cho hắn tài nguyên, sau này hắn cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, dị năng không ngừng phát triển vô
cùng cường đại. Bây giờ đã đến cuối cấp hai, sắp lên cấp ba rồi.
Thế nhưng toàn bộ căn cứ đều không có người nào đạt được cấp ba này!
Tiểu Huyền vốn cũng không có ý ra tay, nhưng nghe những lời này của đoàn trưởng nhà mình thì thực sự ra tay.
Bọn hắn tuyển người đều dùng chiêu này. Mời người ta ăn cơm, nếu đối
phương đồng ý đi thì tốt, ngồi xuống bàn luận mọi chuyện. Nếu không đồng ý, vậy thì đánh, đánh gục người rồi, một lần nữa cho người ta một chút ngon ngọt để người ta gia nhập đoàn đội của mình.
Cho nên Tiểu Huyền đưa ra một ngọn lửa đỏ rực tiến về phía Bạch Thất.
Đường Nhược và Bạch Thất thấy bọn họ vừa mới nói hai câu đã ra tay
đánh nhau. Lập tức cũng không khách khí, chuẩn bị giang tay tung dị năng ra.
Nhưng dị năng của bọn họ còn chưa xuất hiện, quả cầu lửa bên kia của Tiểu Huyền đã dị năng giả hệ Mộc bên cạnh anh đánh tan.
Dây leo của dị năng giả kia vẫn như đang bay múa: – “Làm cái gì, lão
đại của chúng tôi là người mà mấy người có thể mời ăn cơm hay sao?
Nhanh cút đi, mất mặt?!”
– “Tao mất mặt, mày chỉ là một thằng hệ Mộc hậu cần, lại dám nói tao mất mặt, xem chiêu!”
Dị năng cường đại rồi, nói nhảm cũng càng ngày càng ít, một lời không hợp, vậy thì đánh!
Tiểu Huyền là người mạnh nhất thành phố H, danh tiếng này cũng không
phải tùy ý mà có đâu đấy, sau mấy chiêu đã đánh lui hệ Mộc vài bước.
Hệ Mộc tạo ra một cái lưới lớn, cũng không để ý bây giờ đang ở địa
bàn của ai, hướng ra phía sau kêu to: – “Các anh em đến hỗ trợ, thành
phố H có một dị năng hệ Hỏa tự nhận mạnh nhất căn cứ, còn muốn đánh nhau với Bạch lão đại!”
Người xem náo nhiệt đều không chê việc càng lớn.
– “Muốn ăn đòn, muốn ăn đòn…”
– “Đến đánh lên lên…”
Mỗi người đều xúm lại kêu to.
Có náo nhiệt, người bên ngoài đều ồn ào sang đây xem náo nhiệt.
Dị năng giả thành phố A xem xét, chúng ta đứng xem dị năng giả của
căn cứ khác đánh người của căn cứ mình à? Cái này hay, lúc trước người ở Biên Hòa không phải cũng bị chúng ta đánh thành mặt mo sao, đây là muốn đem tinh thần này phát dương quang đại mà, vậy cứ tiếp tục đánh ở thành phố H!
Đánh tới đầu tóc rối tung, trời đất mù mịt!
Giờ phút này, người gia nhập đánh nhau càng lúc càng nhiều. Ngay cả
Tạ Phúc cũng không hiểu tại sao bị người ta đánh. Hắn mang đến có mấy
người à? Tính toán cũng chỉ có sáu người, làm sao có thể đánh lại những
người này?!
Lập tức ở bên trong, Tạ Phúc quát to: – “Nhanh, nhanh đi gọi cứu binh tới!”
Dị năng giả thành phố A kêu to: – “Gọi cứu binh cái gì, mấy người ở
thành phố H từng người đều chỉ biết xem náo nhiệt, còn không đến giúp
các người, chạy nhanh đến để bị đánh à?!”
Nói xong, người qua đường cũng không bỏ qua, trực tiếp phóng dị năng
về phía bọn hắn. Ở chỗ này đi lại tất cả đều là dị năng giả, người bình
thường chỉ ở tầng chót nhất, không có tư cách đi đến nơi này. Bị đánh
trúng như vậy, tiếng mắng cha chửi mẹ, quên luôn mục đích đến con đường
này, cũng tham gia vào đánh nhau.
Nhóm dị năng giả hóa thành thủy triều với khí thế to lớn, hoàn toàn
đánh cùng một chỗ. Có đôi khi đánh tá lả rồi nhìn lại mới thấy người đó
là đồng đội bên cạnh mình.
– “Này, đánh lộn rồi, chúng ta đổi mục tiêu a.”
– “Đổi mục tiêu cái gì, cậu giúp tôi đánh đi, tôi đã muốn đánh nhau với cậu một trận lâu lắm rồi!”
Đồng đội còn là kẻ thù, không có sao, tất cả đều đánh hết. Dị năng
cần phải mài giũa va chạm mới có thể tiến tới nha. Ngắn ngủi nửa giờ,
con đường Thắng Lợi này đã bị dị năng giả bao quanh, dị năng tung bay.
Lúc trước Đường Nhược ở Biên Hòa đã từng thấy qua tình trạng này.
Ngược lại là Bạch Thất, khóe mắt co rút đầy thâm thúy, thì ra anh bồi
dưỡng được một đám người đều có một vài phần tử hiếu chiến.
Hồ Hạo Thiên và Phan Đại Vĩ đến sau, càng trợn mắt há hốc mồm.
– “Làm sao vậy, sao lại thế này, như thế nào lại đánh nhau?”
Phan Hiểu Huyên rất bình tĩnh giải thích cùng Hồ Hạo Thiên: – “Ờ,
không có gì, bọn hắn đánh trả với nhau thôi, sẽ không làm đối phương bị
thương, yên tâm đi Hồ đội.”
Kết quả là, ngay phía sau còn xuất hiện một đám cổ động viên.
– “Thành phố A thành phố A, nhất là A của tôi này!”
– “Thành phố H thành phố H, nhất này!”
Nghe tin báo, thị trưởng Hoàng nhanh chóng chạy đến, nhìn thấy đường
Thắng Lợi đang yên đang lành trở thành võ đài dã chiến, mặt mày đều xanh mét. Ông đi đến bên cạnh Hồ Hạo Thiên, giật giật khóe miệng, để cho vẻ
mặt của mình nghiêm nghi môt chút rồi mới nói: – “Hồ đội, để cho nhóm dị năng giả dừng tay lại đi, dị năng không có mắt, làm bị thương người
cũng là tổn thất của căn cứ.”
Hồ Hạo Thiên nhìn trong chốc lát cũng đã bình tĩnh trở lại, nhìn qua
thị trưởng Hoàng, đem những lời Phan Hiểu Huyên thuật lại một lần: – ”
Ờ, không có gì, bọn hắn đánh trả với nhau thôi, sẽ không làm đối phương
bị thương, yên tâm đi thị trưởng Hoàng.”
Yên tâm cái đầu cậu a! Em gái cậu sẽ không làm bị thương đối phương!
Trong lòng thị trưởng Hoàng kêu gào thảm thiết, rất muốn một phát súng
giải quyết sạch đám người biến thái này!
Các người choáng đầu rồi hả, muốn dị năng giả nhà mình gia tăng thực
lực cũng không cần tìm dị năng giả ở căn cứ chúng tôi luyện tập chứ!
Không nhìn thấy ý chí chiến đấu của chúng tôi đều đã bị đánh đến không
còn gì sao?!
Không biết làm sao, cho dù thị trưởng Hoàng có bắn mấy phát lên trời cũng không biết có thể ngăn cuộc chiến này lại hay không?!
Ngược lại còn có người quăng dị năng về phía ông: – “Cầm súng làm gì, cũng muốn ra chơi à.”
Trận chiến này kéo dài từ lúc ăn cơm tối đến lúc ăn bữa khuya mới kết thúc. Sau đó dị năng giả thành phố H nghe tin tức cũng kéo đến gia nhập cuộc chiến, kết quả một vạn người đối đầu với hai ngàn người, bị đánh
không còn manh giáp.
Trong lúc đó, những người trong đoàn đội Tùy Tiện cũng ra tay. Mục
tiêu họ ra tay chính là những dị năng giả thành phố H muốn đưa đối thủ
vào chỗ chết kia. Dị năng giả thành phố A cho rằng đây là rèn luyện mài
giũa, nhưng một số người ở thành phố H thì không nghĩ như vậy.
Những kẻ kia một lòng muốn nhân cơ hội hỗn loạn giết chết đối phương
thì đều bị đoàn đội Tùy Tiện ngăn cản, lôi khỏi vòng chiến đấu ném bọn
hắn cho thị trưởng Hoàng.