Tận Thế Song Sủng

Chương 382: Tôi muốn lấy ơn báo oán


Đọc truyện Tận Thế Song Sủng – Chương 382: Tôi muốn lấy ơn báo oán

Sự tình liên quan đến việc tiến cấp của Đường Nhược, cuối cùng trên
mặt Bạch Thất đã có một chút màu sắc, anh nhìn Đường Nhược trong ngực,
thoáng xoay người nhìn thẳng chủ tịch Nguyên nở nụ cười: – “Nguyên
Trinh, sự tức giận trong lòng ông đã phá hỏng bộ mặt nhã nhặn của ông,
ông thật sự không phát hiện sao? Ông có thể cầm tấm gương mà nhìn một
chút, bộ mặt bây giờ của ông xấu xí như thế nào? Trước tận thế, bộ mặt
như thể đặt trong màn hình TV, nhân dân quốc gia chúng tôi sẽ nhìn người lãnh đạo quốc gia này như thế nào?”

Gió, rất yên tĩnh. Tiếng súng, rất vang dội.

Đôi mắt hẹp dài của chủ tịch Nguyên ẩn giấu thâm sâu nhìn Bạch Thất,
lập tức lại giương cao khóe môi nói: – “Bạch Ngạn, nếu lời Tiến sĩ Tào
nói là sự thật, như vậy việc này liên quan đến an nguy cùng sự tiến bộ
của căn cứ, tất cả mọi người ở đây đều muốn bàn luận thật kỹ kết quả
này. Cậu trước đưa Đường Nhược trở về căn cứ để cho cô ấy tiến cấp ổn
thỏa, sau đó chúng ta lại tổ chức hội nghị thương lượng chuyện này.”

Bạch Thất nhấc một chân bước lên xe, ngẩng đầu thoáng nhìn hoàng hôn
vô hạn trên bầu trời, từ từ nói: – “Cuối cùng trời đất vẫn thương xót
con người đấy, nó cho con người nơi sinh tồn, rồi lại làm ra của cải
giúp con người dựa vào đó để sinh tồn. Trước tận thế, nó tạo ra sa mạc
có hồ nước, khiến cho biển có đảo, khiến cho núi hoang có tài nguyên
khoáng sản. Sau tận thế, nó khiến cho con người thức tỉnh dị năng, cho
nên…” Anh quay đầu, lại nhìn về hướng Nguyên Trinh: – “Ở trong xã hội
này biết rõ khôn sống dại chết, các người không cần giương cao cờ hiệu

cứu giúp con người làm trái đạo lý trời đất rồi.”

Vừa lên xe, anh không chút do dự đưa tay đóng cửa. Lúc chạm đến cánh
tay Đường Nhược, lại sờ được một chiếc vòng tay. Trước đó anh đã chú ý
chiếc nhẫn trên tay của cô đã bị tháo ra, lại không chú ý đến vòng tay
ẩn dưới tay áo này. Mũi tên băng trên đầu ngón tay vừa xuất hiện, thoáng chốc vòng tay đã rớt xuống. Bạch Thất quay cửa kính xe xuống, dùng đến
dị năng, cười lạnh một tiếng khiến cho chiếc vòng kia đánh một đường
cong rồi rơi xuống trên thi thể đầy máu của Cố Úc Trạch. Không có sự cho phép của Bạch Thất, cho dù Cố Úc Trạch hắn có móc tim ra, Đường Nhược
cũng sẽ không nhìn thấy!

Tiền Kim Hâm mở cửa ghế lái phụ: – “Tiền Kim Hâm tôi nói ở chỗ này,
ai muốn ở trong bóng tối đối phó với mọi người trong đoàn đội Tùy Tiện,
tôi cùng người đó kháng chiến đến cùng, không chết không ngừng! Tất cả
mọi người không phải bùn nặn mặc người chém giết, nếu muốn đuổi tận
giết tuyệt thì tìm đến Tiền Kim Hâm tôi!”

Nói xong, một tay giật phắt quân chương trước ngực của mình ném xuống đất, mang theo cả người đầy lửa giận ngồi lên xe. Cha Hồ liếc nhìn mọi
người nói: – “Nói thật, chúng ta những người ở đây mỗi ngày đều ở trong
hội nghị đều bàn luận làm thế nào xây dựng căn cứ, thu phục zombie ở
nước Hoa. Nhưng từ lúc đoàn đội Tùy Tiện tự thành lập đến nay, về tình
về lý hoàn toàn không làm chuyện gì sai vi phạm việc xây dựng căn cứ.
Thậm chí tôi chỉ thấy sự cố gắng cùng trả giá của bọn họ. Lần này nói
giết Vệ thiếu và tiến sĩ Tào, nếu không phải tiến sĩ Tào làm quá tuyệt
tình, cũng không trở thành như thế.” Ông thở dài một hơi: – “Có điều

nhất định các người cảm thấy tôi là cha của Hồ Hạo Thiên nên lời tôi nói các người cũng không nghe lọt tai. Đại tướng Tiền nói không phải không
có lý, tất cả mọi người không phải bùn nhão không biết tức giận, nếu
muốn đuổi tận giết tuyệt, tính luôn tôi.”

Ông lui lại mấy bước, đi đến chỗ xe của chính mình mở cửa xe ngồi
vào: – “Lái xe, chúng ta đi theo xe đại tướng Tiền trở về căn cứ.”

Sau khi cha Hồ nói xong, ở đây cũng có mấy vị thiếu tướng lần lượt rời khỏi.

– “Tôi vẫn luôn thấy Tiểu Thất nhà họ Bạch rất có lợi thế, không chỉ
có dị năng cường đại mà còn là người kiên cường trung nghĩa. Lần này nói cái gì người chết có thể sống lại là việc quan trọng, tuy tôi cũng rất
có hứng thú nhưng xác thực chưa phát hiện chuyện này không có khả năng.
Không tìm tòi nghiên cứu cũng thế vì chuyện này có thể sẽ trở thành lý
do khiến người phản bội, không thể làm ah không thể làm.”

– “Đúng vậy, chuyện dị năng vốn là chuyện huyền diệu khó giải thích,
bị căn cứ nghiên cứu sau đó cũng thành có lý. Nhưng chuyện này là thuật
cải tử hồi sinh? Xác thực thiên phương dạ đàm (*). Tôi cũng đã xem tin
tức tiểu Thất nhà họ Bạch đính hôn cùng cô gái kia trên báo chí đấy, nếu nói cô gái này cải tử hồi sinh? Lúc nào cô ấy chết đi, là người nơi nào làm cho cô gái này sống lại?”

Thiếu tướng nhà họ Mã cùng Tư Đồ tham mưu trước sau rời khỏi. Lúc
thiếu tướng nhà họ Mã bước qua bên người Tào Mẫn, cúi đầu nói một câu: – “Tiến sĩ Tào, cô thân là nhân viên nghiên cứu khoa học của căn cứ, cần
gì tranh giành hơn thua với đoàn đội căn cứ, đánh cược như thế này, một

chút ý nghĩa cũng không có.”

Mọi người rời đi gần giống nhau mà zombie càng ngày càng nhiều. Ngay
cả đầu lĩnh của binh sĩ cũng chạy đến hỏi Chủ tịch Nguyên có trở về hay
không. Ngược lại vẻ mặt Chủ tịch Nguyên vẫn như thường, chỉ là sắc mặt
mỗi người nhà họ Diệp và nhà họ Chu đều không tốt.

– “Chủ tịch Nguyên…” Diệp Thánh Luân tiến lên hai bước, vừa há miệng đã bị ông ta ngăn lại.

– “Chúng ta cũng trở về đi.” Nguyên Trinh phất phất tay, nhìn mấy
chiếc xe đã chạy xa xa kia, ông quay người chắp tay sau lưng, bước về
phía xe mình. Thoáng nhìn lại thấy Diệp Thiếu Luân vẫn còn đứng yên thở
dồn dập, cuối cùng ông ta thở dài: – “Diệp thiếu úy, hôm nay tai nạn
trước mắt, con người tốt nhất nên đoàn kết hỗ trợ lẫn nhau mà không phải tự chém giết nhau, Bạch Ngạn nói không sai, cuối cùng trời đất vẫn
thương xót đối với con người, nó không để thế giới này trở nên tuyệt
vọng hoàn toàn, chúng ta càng không thể khiến cho trái tim con người
lạnh giá được.”

Người thanh niên kia không thể làm việc cho mình cũng không để mình
sử dụng, chỉ cần một lòng vì căn cứ vì nước nhà suy nghĩ thì ở đâu cũng
vậy mà thôi.

Ở trên xe, Hồ Hạo Thiên nhìn Bạch Thất luôn nắm tay Đường Nhược, đôi
mắt thoáng chuyển động nhìn về phía Tiền Kim Hâm đang ngồi phía trước
hỏi: – “Đại tướng Tiền, bọn người chú Phan thế nào rồi, không có gì đáng ngại chứ?”

– “Lúc chúng tôi rời khỏi, Dương Lê đã chữa trị cho bọn họ xong, theo lời Dương Lê nói không có gì đáng lo, sử dụng dị năng nhiều, chữa trị
cẩn thận tỉ mỉ mấy là tốt rồi.” Tiền Kim Hâm nói.


Hồ Hạo Thiên gật đầu. Đồng thời cũng công nhận lời nói của Bạch Thất, trời đất cho con người thức tỉnh dị năng ở tận thế đã là thương cảm lớn nhất rồi. Bằng không trước tận thế bị chấn động nổ tung như thế thì
không thể tránh khỏi phải nằm viện mấy tháng mới có thể bình phục.

– “Tiếp theo chúng ta làm thế nào bây giờ?” Hồ Hạo Thiên lại quay đầu hỏi Bạch Thất đang ngồi bên cạnh.

Anh vừa hỏi như vậy, Tiền Kim Hâm đã xoay người lại: – “Không phải sợ đám lão già chết tiệt kia, tiểu Thất, chú Tiền của cháu còn một ngày
nếu đám lão già đó dám động đến các cháu, chú theo chân bọn họ chiến đấu đến cùng.”

Bạch Thất nắm tay Đường Nhược chậm rãi vuốt ve ngón tay áp út đã từng đeo nhẫn của cô, theo động tác chậm chạp của anh từng lời nói ra cũng
chậm rãi tuôn ra: – “Cháu muốn lấy ơn báo oán.”

Sáu chữ này khiến ba người trên xe đều sững sờ. Hồ Hạo Thiên kinh
ngạc nói: – “Lấy ơn báo oán?” Sau đó, anh nhớ đến kế hoạch đã bàn luận
với Bạch Thất tại cục quản lý nông nghiệp Lâm viên từng chút từng chút
hiện lên trong lòng. – “Được! Chúng ta lấy ơn báo oán, dùng đức của
chúng ta báo oán của bọn hắn!” Hồ Hạo Thiên lặp đi lặp lại nói, nặng nề
gật đầu!

Tiền Kim Hâm không biết cách nói chuyện của bọn họ khác hẳn người
bình thường, nghe được như vậy, tự nhiên vẻ mặt đau lòng nói: – “Tiểu
Thất, không cần ủy khuất chính mình, chú Tiền nhất định đứng về phía
cháu, về tình về lý không phải các người sai!”

Bạch Thất tiếp tục nắm tay Đường Nhược, cười cười. Ủy khuất chính
mình? Kiếp này, ngoại trừ đối mặt Đường Nhược anh đã bao giờ ủy khuất
chính mình! Hơn nữa giữa hai người, rõ ràng Đường Nhược đối với anh ngàn theo trăm thuận có thừa…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.