Tận Thế Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết

Chương 19-1


Bạn đang đọc Tận Thế Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết – Chương 19-1


“Mấy người không tin tôi!”
Tô Nhuyễn Nhuyễn tức giận dậm chân, “Tôi đi hỏi số ba!”
Nghê Dương liếc cô ột cái: Người ta cứ đơn giản như vậy mà nói cho cô biết sao? Cô bị ngu à?
Số một, số hai và số ba đều bị giam cùng một chỗ trong nhà kho.

Nghê Dương và Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa vào cửa, ba người này liền cùng rúc vào trong góc thnahf một nhóm ba người.

Tô Nhuyễn Nhuyễn khí phách hiên ngang tới tìm số ba, “Nói, Trương Chí Hạo có phải là do anh giết hay không!”
“Tôi…”
Số ba lập tức muốn lắc đầu phủ nhận.
Lúc này, Lục Thời Minh chậm rãi đi tới, hắn đứng sau lưng Tô Nhuyễn Nhuyễn, đôi mắt đen nhánh ẩn trong bóng đêm lóe lên tia sáng kỳ dị.

Ánh mắt số ba tối sầm lại, hai mắt ảm đạm, cả người ngơ ngác vô thần mở miệng, “Là tôi giết.”
Nghê Dương: !!! Cái mạt thế này điên rồi!
Hoắc Bì tuyệt không nghĩ tới, tên số ba vậy mà chính miệng thừa nhận mình giết Trương Chí Hạo.

Ông ta lập tức sai người xách tên số ba từ trong nhà giam ra.
“Lạch cạch” một tiếng.

Hoắc Bì đứng trước bàn, vặn chặt đèn pin cỡ nhỏ trong tay, soi thẳng vào mặt tên số ba.

Tia sáng kia vừa mảnh, vừa dài lại vừa sáng.

Tên số ba vô thức đưa tay che lại, bị Hoắc Bì quát một tiếng, “Bỏ xuống!”
Số ba lập tức ngồi ngay ngắn.
Mặt Hoắc Bì không đổi nhìn chằm chằm tên số ba trước mặt, sắc mặt bỗng nhiên nhu hòa, định tuẫn tư uổng pháp*.
(*: thành ngữ có nghĩa là vì cảm xúc cá nhân mà làm trái pháp luật)
Ông ta cho mọi người ra ngoài, chỉ giữ lại một mình tên số ba trong phòng, tắt đèn pin, vừa vỗ vai anh ta, vừa nhẹ nhàng hỏi nhỏ: “Người, có thật là anh giết?”
Số ba nơm nớp lo sợ gật đầu, “Đúng, là tôi giết.”
Số ba cũng không biết vì sao, anh ta chưa kịp suy nghĩ đã thốt ra.

Nhưng không còn cách nào khác, những lời này nói ra cũng không thể bao che.

Hơn nữa, anh ta nhất định phải bảo vệ người kia!
Số ba ưỡn ngực, cố gắng ngửa đầu, lặp lại, “Người, là tôi giết!A!”
Hoắc Bì nhịn không nổi, dùng sức vỗ mạnh vào đầu số ba một cái, sau đó ho nhẹ một tiếng, an ủi: “Đừng sợ, cho dù không phải anh giết cũng không sao.”
Ông ta đã bố trí xong thiên la địa võng*, chỉ chờ Lục Thời Minh rơi vào, sao có thể vào lúc này lại như xe bị tuột xích chứ!
(*: trận địa được bày biện ngập tràn khắp trời đất, lưới bẫy đã được giăng ra)
Số ba bị Hoắc Bì siết, lắc lên lắc xuống.


Hoắc Bì chỉ kém nhét vào mồm anh ta câu “Người không phải tôi giết”.
Số ba khóc ròng, “Người thật sự là do tôi giết mà.”
Trong nhà giam, anh ta hàng đêm đều gặp ác mộng, mo thấy Trương Chí Hạo tìm anh ta trả thù.

Vừa mở mắt lại nhìn thấy Lục Thời Minh đang ngồi trong góc , mặt như bạch ngọc, vẻ mặt trầm tĩnh, không biết tại sao lại càng cảm thấy sợ hơn, cả người như bị xé thành từng mảnh.
“Oa a a a a…”
Số ba sợ hãi khóc lóc.

Anh ta ôm chặt Hoắc Bì, “Là tôi giết, là tôi giết!”
Hoắc Bì còn muốn cứu vãn.

“Rầm” một tiếng, Nghê Dương một cước đá tung cửa, đi đến trước mặt Hoắc Bì, “Thế nào, chân tướng rõ ràng rồi chứ? Tên số ba cũng đã tự mình thừa nhận rồi.”
“Tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản, có thể anh ta bị uy hiếp thì sao?” Hoắc Bì bào chữa giùm số ba.

Lúc nói chuyện, ánh mắt ông ta rơi xuống trên người Lục Thời Minh đang đứng sau Nghê Dương, ẩn chứa ác ý.
Nghê Dương cười lạnh một tiếng, “Ai sẽ uy hiếp anh ta? Vì một tên đần ư? Ông cho rằng chúng tôi đều là kẻ đần độn sao? Hoắc Bì, đừng tưởng là tôi không biết ông đang có ý đồ gì.

Muốn cái đồ ngốc bạch ngọt…!à Tô Nhuyễn Nhuyễn, trước phải qua được cửa của tôi đã.”
Nghê Dương không chút khách khí xé rách mặt nạ của Hoắc Bì.
Hoắc Bì cười nói: “Nghê Dương, hà tất gì phải vậy.

Vì hai kẻ bình thường, cô muốn chống lại khu Than Đá của tôi sao?”
“Tôi không muốn chống lại khu Than Đá, rõ ràng ông dùng khu Than Đá để chống lại tôi.”
Đối mặt với Hoắc Bì, Nghê Dương không sợ chút nào, hoàn hảo phô ra hào quang nữ chính bá đạo của cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn dán tai vào cửa, cẩn thận nghe lén.

Cảm thấy nghe không rõ, lại tiến vào trong phòng một chút, lại thêm chút nữa, sau đó vào trong phòng, dán vào sau lưng Lục Thời Minh, tiếp tục nghe lén.
Nghê Dương cùng Hoắc Bì giằng co.

Hai dị năng giả, dị năng trên người ẩn ẩn nổi dậy.

Bầu không khí bỗng trở nên cực kì căng thẳng.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng mò túi cua Lục Thời Minh, tìm thấy một túi hạt dưa.
“Răng rắc răng rắc răng rắc…!phì ~”
Hoắc Bì lau vỏ hạt dưa bị Tô Nhuyễn Nhuyễn nhổ vào mặt mình.


Bầu không khí càng căng thẳng hơn.
Bỗng nhiên, Lục Thời Minh mở miệng nói: “Tôi muốn nhìn qua thi thể.”

“Mày? Xem thi thể? Mày bây giờ là nghi phạm.”
Hoắc Bì đương nhiên là không đồng ý.

Nghê Dương cười khẩy một tiếng, “Lần trước cũng đã nhìn rồi, lần này lại sợ cái gì chứ.

Chẳng lẽ là vị thủ lĩnh là ông đây có tật giật mình?”
Nói xong, Nghê Dương thổi thổi đầu ngón tay của mình.

Một tia sét xuất hiện, “xoẹt xoẹt” một tiếng rồi rơi xuống đất.

Người Hoắc Bì run rẩy, âm thầm cắn răng.
Thật ra ban đầu ông ta cũng không muốn đối nghịch với Nghê Dương, lúc đầu dị năng giả của khu Than Đá người thì chết, người thì bị thương, chẳng còn lại mấy người.

Nếu như không có dị năng giả phía trên trấn áp, một mình Hoắc Bì không quản được cả khu Than Đá.

Sự xuất hiện của Nghê Dương đối với Hoắc Bì mà nói giống như trời hạn gặp cơn mưa rào.

Huống chi người phụ nữ này lại có dị năng hệ lôi – dị năng mạnh nhất trong các loại dị năng.
“Được.” Hoắc Bì đồng ý.
Ông ta nghĩ rằng, một tên phế vật như Lục Thời Minh, căn bản không thể làm nên sóng to gió lớn gì.

Giết chết hắn ta chỉ là chuyện sớm muộn.
Hoắc Bì mang người lần nữa đi xem thi thể của Trương Chí Hạo.
Lục Thời Minh dùng khăn tay che miệng lại, dùng một đôi đũa lật trên lật dưới, sau đó có chút cau mày nói: “Tinh hạch của cậu ta không còn.”
“Tinh hạch?” Nghê Dương vô thức nhíu mày.
Trong đầu dị năng giả có một vật giống như thủy tinh.

Viên thủy tinh đó được gọi là tinh hạch, chỉ có dị năng giả mới có.


Tinh hạch là do một thủ lĩnh của khu Bắc phát hiện ra.

Nơi đó cũng là nơi xuất hiện dị năng giả đầu tiên.

Vị dị năng giả kia sau khi phát hiện dị năng của mình, tự nguyện cho kiểm tra.

Khi chụp CT não bộ, phát hiện ra trong đầu mình có một thứ giống như thủy tinh.
Ban đầu còn không hiểu, về sau, vị dị năng giả này tìm một dị năng giả đã chết khác, đào thứ trong đầu anh ta ra, tiến hành nghiên cứu.


Sau đó người ta phát hiện cái thứ trong như thủy tinh này là nơi ngưng tụ dị năng của dị năng giả, giống như Kim Đan, Nguyên Anh trong truyện tu tiên.

Thứ này được mệnh danh là tinh hạch.
Có được tinh hạch của dị năng giả đồng nghĩa với việc trong cái tận thế này có được sự tôn kính, quyền thế, tiền tài, phụ nữ, là bá giả xưng vương, bất khả chiến bại.
“Chẳng lẽ là tên số ba lấy tinh hạch của Trương Chí Hạo?”
Tô Nhuyễn Nhuyễn cả kinh nói: “Hắn ta muốn tinh hạch nên mới hại tên đần kia.”
Nghê Dương nghiêng đầu trừng cái người chẳng khác gì đồ đần này, sau đó quay người, đi vào nhà giam.

Nhưng không ngờ, thời điểm Nghê Dương đi đến, tên số ba thế mà đã chết.
Trong nhà giam có rất nhiều kẻ hung ác.

Kiểu người không có chống lưng, không có dị năng, không có đồ ăn như số ba, bị cướp đồ ăn mà còn dám kêu la, ngay lập tức đã bị người khác đánh chết.
Nghê Dương đi đến trước mặt lão đại của khu nhà giam.

Tên lão đại kia ỷ có thân hình cao lớn thô kệch nên xưng vương xưng tướng trong nhà giam, hiện tại lại bị Nghê Dương giẫm dưới lòng bàn chân.
“Người là mày đánh chết?”
“Vâng vâng vâng…!Tôi không biết nó là người của ngài…”Lão đại vừa bị đế giày vuốt ve một bên mặt vừa hối hận không thôi.

Gã cũng không nghĩ tới, tên số ba nhìn thì gầy gò kia lại có gan dám phản kháng gã.

Gã sơ ý một chút, liền đánh chết hắn.
Manh mối bị chặt đứt từ đây.
Nghê Dương cực kỳ phẫn nộ.

Nhưng chuyện cấp bách hiện tại là tìm ra viên tinh hạch kia, chứng minh Lục Thời Minh vô tội.
“Nhớ kỹ, mày mà dám động một ngón tay vào cậu ta, tao sẽ giết chết mày.” Nghê Dương giẫm lên tê lão đại, đưa tay chị vào Lục Thời Minh đang ngồi trong góc.

Tô Nhuyễn Nhuyễn gật đầu lia lịa, uy hiếp: “Chặt mày thành từng khối từng khối.”
Lão đại lập tức khóc huhu cam đoan nhất định sẽ coi Lục Thời Minh như cha ruột mà chăm sóc, Nghê Dương lúc này mới hài lòng dẫn ngốc bạch ngọt rời đi.
Nghê Dương sai người mang thi thể tên số ba trở về, sau đó lại đến chỗ hắn ta ở để điều tra.

Nhưng không tìm ra cái gì.
“Nghê Dương, cô cũng đừng mù quáng làm việc nữa.”
Hoắc Bì nhìn thi thể tên số ba, ánh mắt sáng rực rơi xuống trên người Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Mấy ngày nay, Lục Thời Minh vẫn bị giam trong nhà kho như cũ, Nghê Dương vì bảo vệ Tô Nhuyễn Nhuyễn mà một mực coi cô là cái đuôi nhỏ, luôn mang cô theo bên mình.
Tiểu cô nương đáng thương cúi cái đầu nhỏ, co lại sau lưng Nghê Dương.

Cô mặc bộ đồ thể thao hơi cũ, tóc đen thật dài tùy tiện buộc, da thịt dù trắng nõn nhưng tựa như mất đi chút thủy sắc*, giống như đóa hoa trắng nhỏ thiếu nước tưới mát.
(* đề cập đến nước da trắng của một người.

Tớ cũng chẳng hiểu nó là gì)
Nghê Dương cũng vô thức nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, cảm thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn khi đi cùng mình hình như khang khác khi đi cùng Lục Thời Minh.

Có lẽ là đứa con do bà nội nuôi thì khác so với do mẹ nuôi?
“Không sao, Nghê Dương, nhất định sẽ có cách thôi.” Tiêu Trệ nghe được chuyện này cũng tới hỗ trợ.

Anh ta đứng ngăn trước Nghê Dương, giằng co cùng Hoắc Bì.

Tiêu Trệ lớn lên anh tuấn, rắn rỏi, cực kì menly.

Nếu như trước tận thế, xác thực sẽ khiến người ta sinh lòng sợ hãi, nhưng bây giờ là tận thế, đối với người bình thường không có bất kỳ dị năng gì này, Hoắc Bì căn bản cũng không để anh ta vào trong mắt.
Hoắc Bì hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi, cảm thấy đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Hoắc Bì vừa đi, bầu không khí căng thẳng tức thời tan thành mây khói.

Tiêu Trệ dắt theo Tiêu Bảo Bảo đang gặm cánh gà ngâm tiêu bên cạnh, cố gắng an ủi Nghê Dương.

Nghê Dương tỏ vẻ yếu đuối em đang rất sợ đó.
Tô Nhuyễn Nhuyễn:….!Ọe.
“Tôi đi tìm tinh hạch.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn lạch bạch chạy ra ngoài, sau đó lại lạch bạch chạy về, lấy ra vũ khí tối thượng của mình.

Cô ôm chó con ra, đặt nó bên cạnh thi thể của số ba.
Không cho mấy người nhìn thấy chó dữ của tôi thì các người lại không tôn trọng tôi!
Ngửi, dùng sức ngửi cho ta!
Nghê Dương nhìn thoáng qua chó con lớn chừng bàn tay, mặt lộ vẻ ghét bỏ, một mặt thì mềm mại dán vào cánh tay cứng rắn của Tiêu Trệ, sau đó dẫn theo đội binh sĩ vũ trang của mình tiếp tục tìm kiếm tinh hạch.
Hoắc Bì tưởng như đã rời đi, thực ra chỉ là trốn ở góc tường, thấy Nghê Dương rời đi, cảm thấy cơ hội của mình cuối cùng cũng đã tới.

Lão ta nhìn lén qua khe cửa, nhìn chằm chằm vào Tô Nhuyễn Nhuyễn với cơ thể mềm mại, làn da trắng nõn, tuy ở trong tận thế bẩn thỉu như vậy mà cô vẫn như cũ, sạch sẽ, xinh đẹp, thuần khiết giống như tiểu tiên nữ, vừa nhìn vừa lau nước miếng.
Nhưng còn không đợi lão tới gần Tô Nhuyễn Nhuyễn, sau lưng tiểu cô nương đột nhiên nhảy ra một con…!husky khổng lồ?
Husky đeo dọ mõm, cổ buộc dây xích, làm ra động tác công kích, trong cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ uy hiếp.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng nhiên quay người lại, nhìn thấy Hoắc Bì.

Cô lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ.
A, trời ơi, ai tới cứu cô đi, hì hì ha ha.
Hoắc Bì không nghĩ tới, bên người Tô Nhuyễn Nhuyễn lại có một con chó hung ác như vậy.Vốn dĩ Hoắc Bì không sợ chó.

Hơn nữa, lão sở hữu dị năng, sao lại bị một con chó hù dọa.

Thế nhưng lão ta cảm thấy con chó này không giống những con chó khác.

Lão dường như cảm nhận được di năng đang di chuyển trong thân thể con chó này.

Hoắc Bì không dám hành động thiếu suy nghĩ, sau đó cực kỳ chậm rãi lui ra ngoài.
Tô Nhuyễn Nhuyễn:???
Tô Nhuyễn Nhuyễn bên trái thì chó con, bên phải thì husky thập phần tiếc nuối, tiếp tục tìm tinh hạch.

Khi đi qua nhà ăn, nhịn không được, lấy ra chậu rửa mặt aka chậu cơm của mình.
Hay là ăn cơm trước vậy.
Dù sao Lục Thời Minh tạm thời vẫn chưa chết.
—————————————–
vote đi nào các bạn để tôi còn lấy động lực chứ một chương cv thì rõ dài, edit xong chẳng được mấy ai xem thì nó nản lắm .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.