Đọc truyện Tận thế chi huyễn ma trùng sinh – Chương 42: Thiên Đạo
Chỉ cần đột phá pháp tiên, không ai không phải độ qua tiên kiếp. Mà đã độ qua tiên kiếp, tất nhiên không thể không nhận ra Thiên Đạo. Đối với Thiên Đạo đạo nguyên lại càng hiểu rõ. Vì nó chính là căn nguyên của thiên kiếp.
Đã từng có lí thuyết cho rằng, tồn tại vạn đạo khác nhau, vì cớ gì không tồn tại Thiên Đạo hạt giống. Không cần biết Thiên Đạo hạt giống là cái gì, nhưng chỉ cần liên quan tới Thiên Đạo, không ai không điên cuồng. Bởi vì nó là chìa khóa để đột phá cấp 10 – Giới Chủ cảnh.
Xuyên suốt mấy trăm năm, đã từng có rất nhiều thế lực, tìm đủ mọi cách để tìm hiểu Thiên Đạo. Từ đem thế giới này đi tới từng ngóc ngách, hay thử mọi cách nhân tạo để tạo ra Thiên Đạo hạt giống, nhưng một mực không có kết quả. Dù vậy, sự điên cuồng đối với thiên đạo chưa bao giờ nguội lạnh.
Thiên Đạo hạt giống chỉ còn vài ngày nữa là hoàn toàn thức tỉnh, mặc dù có chút hoài nghi nhưng tất nhiên Sở Hàn không thể nào bỏ qua.
Ngay lập tức, Thương Hà nhận được Sở Hàn thông tri.
“Các ngươi thay ta đi Vương gia tộc bỉ, ta có chuyện đột xuất không tạm thời không thể đi”
Thương Hà có chút ngạc nhiên, không biết Sở Hàn có chuyện gì. Sở Hàn căn bản không lo, với thực lực của Thương Hà hai người, bảy tổ lão lúc này cũng không là đối thủ, tuyệt đối có đủ tư cách.
Chỉ còn vài ngày, hắn tất nhiên không yên tâm rời đi, cũng không cần phải rời đi.
Sở Hán cứ như thế đã một ngày ngồi dưới gốc đại thụ, hắn không làm gì mà chỉ liên tục suy tính trong đầu. Bỗng, Sở Hàn lại nhận được tin tức của Thương Hà.
“Vương Nhất Đại nói, nếu thiếu chủ chưa thể trở về, Vương gia tộc bỉ tạm thời có thể dời lại”.
Vương Nhất Đại nghe Thương Hà đi thông tri thay cho Sở Hàn, trong lòng không khỏi nghi hoặc “Hai người này không phải hầu nữ của Sở Hàn sao, tại sao lại thay Vũ tiên sinh thông tri” Mặc dù nghi hoặc nhưng hắn cũng không thể làm gì, hắn đã đích thân bái phỏng, Vũ Thiên thật là đã đi mất.
“Xem ra thật coi trọng ta nha”.
Sở Hàn cũng không quan tâm có bại lộ hay không nữa, hắn lúc này chỉ tập trung vào một thứ duy nhất – Thiên Đạo hạt giống.
Hai ngày trôi qua, Sở Hàn vẫn một mực ở chỗ này, giống yêu thú thủ hộ linh dược vậy.
Vẫn đang ngồi yên chờ đợi, hắn chợt mở mắt.
“Có người?”
Lại nhìn Thiên Đạo hạt giống sắp hoàn toàn dựng dục, Sở Hàn có chút hiểu ra. Người sắp tới chính là người có được thiên đạo hạt giống trong tương lai.
“Lại không chỉ một người, xem ra sự tình không đơn giản”
Sở Hàn lập tức dùng huyễn lực đem bản thân che đậy, ở tại chỗ quan sát.
Từ phía Đông dưới chân núi, một thiếu niên đang chật vật chạy trốn khỏi yêu thú.
“Chết tiệt, làm sao đuổi dai như vậy”
Thiếu niên tên Lý Thiên Thành, vốn là con một gia đình giàu có ở Tây Hạ. Giữa cái tuổi thiếu niên nhiệt huyết đó, bao nhiêu ước mơ dự định đều bị đại kiếp cho hủy sạch. Nhưng hắn không nhận mệnh, hắn cho rằng, trong hạo kiếp hắn vẫn có thể một lần nữa đăng lâm đỉnh phong. Nhưng hiện thực luôn tàn khốc.
Những ngày này hắn trong một khu trấn nhỏ lân cận, cùng mọi người tụ hợp, bao bọc nhau mà sống. Rồi một lần nữa họa lại ập xuống, toàn khu trấn bị yêu thú tập kích. Hắn liều mạng chiến đấu nhưng cuối cùng thất thủ, thương vong mà bỏ chạy.
Hắn đã như thế chạy mấy ngày nay, càng lâu, nghi hoặc trong lòng hắn lại càng lớn. Tại sao chỗ nào hắn cũng bị yêu thú tấn công, dường như hắn được sắp xếp để chạy tới chỗ này. Hắn biết, trong tình hình này còn chạy lên núi là bực nào không khôn ngoan, nhưng số phận đưa đẩy để hắn không có đường khác.
Lúc này, ở hai đầu đường đi, trước là một con Hùng Sư, sau là một con Lam Hỏa báo.
Cục diện hết sức căn thẳng, hai con thú nhìn hắn chằm chằm, đồng thời cũng lẫn nhau cảnh giác. Lý Thiên Thành là con mồi của Lam Hỏa báo, còn chỗ này là địa bàn của Hùng Sư.
Từ phía Nam, cũng đồng dạng một thiếu niên khác đang dốc hết khí lực chạy trốn.
“Con mẹ nó, sao xui vậy chứ”
Hắn một bên chạy, một bên chửi, không biết sao vẫn thấy hắn rất lạc quan.
Thiếu niên Đông Hải Thanh Thư, thiếu chủ Đông Hải gia tộc, siêu cấp gia tộc, bá chủ vùng Đông Hải. Hắn nào biết, một lần đi du lịch bức hắn tới tình cảnh này.
“Biết thế ở nhà hảo hảo nghe lời gia gia có phải tốt hơn không, lại nổi hứng chạy tới nơi chết tiệt này làm gì”
Hắn cứ như thế vừa chạy vừa chửi, còn không biết hắn có muốn lo cho cái mạng mình không nữa.
Độc Lang phía sau vừa truy đuổi, còn nghe hắn chửi rủa, mặc dù không hiểu nhưng tâm tình hắn không biết sao sinh ra bực bội, lại đuổi nhanh hơn.
“Này huynh đệ, từ từ đi chứ, ngươi không mệt nhưng ta mệt”
Nếu Độc Lang hiểu hắn nói thì lúc này đã tức phun máu từ lâu.
Không biết ma xui quỷ khiên thế nào, Đông Hải Thanh Thư lại gặp Lý Thiên Thành. Hắn còn không biết Lý Thiên Thành thế nào, chỉ biết là bắt được cọng rơm cứu mạng, lập tức hô to.
“Tiểu huynh đệ, cứu a”
Lý Thiên Thành đang trong tình thế căng thẳng cũng bị Đông Hải Thanh Thư cho chọc tức.
“Con mẹ nó, hai con còn chưa đủ à” Lý Thiên Thành cũng không khỏi trong lòng nguyền rủa tám đời Đông Hải Thanh Thư. Lúc này hắn thật sự cảm thấy, lão thiên đang trêu đùa hắn.
Nhưng sự tình ngoài dự đoán xảy ra, hai con thú trực tiếp bỏ qua hai người, lập tức phóng về phía Độc Lang, điên cuồng công kích, như tám đời tổ tông chúng nó có thù.
Hai người không biết, bọn chúng có thù cũ từ lâu. Mà thực tế cũng không cần phải biết.
Hai người một mặt mộng bức, nhưng không nói hai lời lập tức quay đầu chạy. Sự tình gì ai mà quan tâm, cái mạng nhỏ mới quan trọng.
“Tên ngu này, đi theo ta làm gì” Lý Thiên Thành bực bội quát.
“Ta không biết, ta có cảm giác đi theo ngươi sẽ an toàn a” Đông Hải Thanh Thư mặt dày nói.
Lý Thiên Thành biết nói cũng vô dụng, lập tức im lặng quay đầu bỏ chạy.
“Này huynh đệ, nói gì đi chứ, chúng ta chạy đi đâu”
“Huynh đệ, ta thấy đường này an toàn hơn”
“Huynh đệ, này..”
Đông Hải Thanh Thư vừa chạy vừa lãi nhãi, không để ý mặt Lý Thiên Thành mỗi lúc một nhăn lại.
“Huynh đệ, dù sao cũng nhờ ta ngươi mới được cứu mà, không cần xa cách vậy chứ”
“Ngươi có im con mẹ mồm ngươi đi không, ngươi dẫn yêu thú tới còn chưa đủ à”
Lý Thiên Thành sắp bị Đông Hải Thanh Thư làm cho tức điên. Lại liếc nhìn một bầy yêu thú đang đuổi theo, không khỏi đau đầu. Nếu không phải gia hỏa này tới đâu cũng gây động tĩnh thì đâu có nhiều yêu thú tới vậy.
Đông Hải Thanh Thư vô thức liếc nhìn phía sau, ngay lập tức im bặt. Lý Thiên Thành mặc dù vô cùng bực bội nhưng đành bất lực. Hai người lúc này chỉ biết cắm đầu chạy.
Lại không biết ma xui quỷ khiến, hai người lại chạy tới chỗ Sở Hàn.