Đọc truyện Tận thế chi huyễn ma trùng sinh – Chương 12: Tự vệ đoàn
Không chờ ngày mới bắt đầu, cả ba nhanh chóng lên đường ngay giữa trưa.
Đường tới Vương Thành tương đối xa, mà bắt buộc phải đi bộ, không nói tới việc tìm được xe, xe cũng không hoạt động được. Trong thời kỳ linh khí ô nhiễm này, xăng dầu không còn dùng được nữa.
Hành trình không có gì khó khăn, dù sao yêu thú ở đây đã bị giải quyết gần hết.
Ánh chiều dần tắt đi, lúc này ba người tới gần một cửa hàng tiện lợi khác. Từ trong đó le lói chút ánh sáng, rõ ràng là có người. Cả ba cũng không lo ngại gì tiến tới, người bên trong đã sớm thấy cả ba.
Vừa mở cửa, một khung cảnh lộn xộn đập vào mắt, xem ra nơi này cũng không yên bình cho lắm. Cửa kính nứt vỡ khá nhiều, trên nền gạch vết máu khắp nơi, có cũ có mới.
Bốn người đàn ông đang ngồi quanh một đống lửa, nướng thịt yêu thú.
Ba người bước vào, bốn người lập tức quay sang nhìn. Một người trong đó bước lên chào hỏi
“Các ngươi là người sống sót ở đây?”
Thương Đông không trả lời, lướt mắt đánh giá bốn người. Có 2 người thức tỉnh, đều là cấp 1, 2 người còn lại thân thể khá tốt, có thể là người tập võ.
“Cút”
Thương Đông không có hứng thú giao hảo với đám kiến này, trực tiếp đuổi đi.
Bốn người không biết thực lực của cả ba nên chưa dám manh động, nhưng vẻ mặt không mấy dễ chịu gì.
“Anh có ý gì?”
Thương Đông đang muốn ra tay thì chợt nghe tiếng Sở Hàn
“Để lại một tên, ta cần tra hỏi một chút.”
Nghe tiếng Sở Hàn, lúc này bốn người mới nhìn ra phía sau Thương Đông, cả bốn ngơ ngác không nói nên lời, ánh mắt nhìn chằm chằm Thương Hà.
“Đẹp, thật sự quá đẹp”
Đừng nghĩ Sở Hàn đối với Thương Hà lạnh nhạt, không phải nàng không xinh đẹp mà ngược lại, nhan sắc này cũng thuộc dạng khuynh quốc khuynh thành, so với hoa khôi hoa hậu còn hơn nhiều lắm.
Thương Đông lúc này khuôn mặt hết sức khó coi, sát khí không kiểm soát tràn ra. Bốn người kia căn bản không nhận ra, vẫn còn chằm chằm nhìn Thương Hà.
Thương Đông còn chưa kịp ra tay, Thương Hà ở bên cạnh đã biến mất lúc nào không biết.
“Rầm”
Vừa nhìn lại thì một tên đã va người vào cửa kính, cửa kính vỡ nát, hắn cũng phun ngụm máu tươi, một tên vừa lấy lại tinh thần thì lập tức bị một đấm vào ngực, ngực lõm vào một lỗ,ngã xuống tại chỗ.
Còn lại hai tên thấy tình thế không đúng, xoay đầu bỏ chạy. Chưa được ba bước thì một tên bọ một mảnh kính bay ngang qua, cắm vào cổ.
Còn lại tên cuối cùng, đã bị dây leo trói chặt trên mặt đất. Khuôn mặt tái mét nhìn Thương Hà, không còn lại chút thèm thuồng nào mà tràn ngập sợ hãi.
Sở Hàn hơi ngạc nhiên trước hành động này của Thương Hà, mấy ngày này nàng ít khi ra tay, hành động cũng khá nề nếp, hóa ra nàng chỉ dịu dàng với Thương Đông và Sở Hàn thôi.
Thương Đông thì không chút ngạc nhiên nào, hắn quá hiểu cô em mình rồi. Lúc đầu nàng còn chán ghét ra tay, nhưng rõ ràng bốn tên này tìm chết, lại đem cái ánh mắt thèm thuồng đó nhìn nàng.
Nàng hạ mình hầu hạ Sở Hàn nhưng không có nghĩa là nàng thấp kém. Nàng cũng là một cô tiểu thư, là bảo bối của gia tộc, nàng cực kì ghét ai đem ánh mắt dơ bẩn đó nhìn mình.
Đừng nhìn nàng có vẻ yếu đuối, thực tế nàng cùng Thương Đông đều một dạng, là con nhà võ đạo, thực lực cũng không thua kém.
Sau một hồi bạo lực, Thương Hà lại dịu dàng từng bước đi tới bên cạnh Sở Hàn.
“Ngươi tên gì, các ngươi là ở đây hay từ đâu tới?”
Tên kia không dám có chút dấu diếm, lập tức đáp
“Ta tên Trần Tính, đến từ trấn bên cạnh, là phó đoàn trưởng tự vệ đoàn.”
“Tại sao lại tới đây?” Sở Hàn hỏi tiếp
“Chúng ta tới điều tra”
“Điều tra cái gì?”
“Ngày hôm qua có một cột lửa lớn xuất hiện, đồng thời rung động rất lớn, đoàn trưởng cử chúng ta tới xem xét”
“Tự vệ đoàn là cái gì?”
“Tất cả người còn sống chúng ta tập hợp lại, lấy đại ca ta làm lãnh đạo, cùng với hai phó đoàn trưởng”.
“Xong rồi”
Nói xong Sở Hàn đi qua đống lửa ngồi xuống, không để ý Trần Tính nữa.
“Xong? Xong cái gì?”
Trần tính còn đang không hiểu gì, dây leo trên người bỗng chốc siết chặt
“Ngươi..”
“Dọn dẹp đi” Sở Hàn nướng tiếp miếng thịt còn đang dang dỡ, nói.
Lại một đám dây leo nữa xuất hiện, cuốn lấy đám xác chết ném ra ngoài, máu me cũng xử lí sạch sẽ.
Sau đó Thương Hà mới tới bên cạnh Sở Hàn, thay hắn nướng thịt.
Cả ba người không ai nói gì, chỉ chờ thịt chín.
“Ăn thôi!”
Sở Hàn không để ý, xé một miếng thịt cho vào miệng. Hai người cũng không ngại ngùng gì, cùng hắn xử lí miếng thịt lớn.
Sau khi ăn xong, Thương Đông lúc này mới hỏi Sở Hàn.
“Tự vệ đoàn giải quyết thế nào?”
“Ta không nhúng tay, hai ngươi tự giải quyết, tài nguyên ta lấy một nửa”
Thương Đông gật đầu xem như hiểu ý, không hỏi thêm gì nữa. Đi qua một góc ngã người xuống ngủ.
Thương Hà còn ở lại, thay ca ca hắn “chịu phạt” như đã hứa. Sở Hàn cũng không khách khí gì, đè nàng xuống.
– -Đoạn này ta không biết tả đâu–
– -Buồn ngủ rồi, ngày mai viết tiếp, ai thấy có lỗi gì thì có thể tốt bụng coment cho ta biết, cảm ơn–