Đọc truyện Tân Thần Chi Chiến – Chương 25: Bạo
Mười lăm năm sau!
Đế Đô Thiên Sơn Đế Quốc, doanh trại quân đoàn Long Thần.
– Các ngươi đã nghe gì chưa! Sáng nay Bát công chúa sẽ đến thăm quân doanh của chúng ta đó.
Một lão binh cười to thụi vào đồng đội bên cạnh.
– Ngưu đầu! Ta đã nói mà ngươi không tin. Ha ha!
Tên bên cạnh không nói gì. Chợt bên cạnh một lão binh khác hỏi.
– Lâu lắm không thấy người hoàng tộc đến đây thăm chúng ta! Nay mặt trời đổi hướng sao?
– Đúng rồi!
– Ngươi muốn chết ư? Ngậm miệng lại đi! Ta nghe nói Trịnh quý phi lại mang Long thai nên cử bọn họ tới ban thưởng cho quân doanh!
Ba tên này là ám tử của hàng xóm Đại Càn Quốc. Bao nhiêu năm Thiên Sơn Quốc mới lại có một tin vui nhưng bọn họ chẳng vui tí nào.
Tiếng bàn tán rộn ràng khắp quân doanh.
Long Thần quân đoàn là quân đoàn chịu trách nhiệm bảo vệ phía đông Đế quốc. Cũng là quân đoàn có sức ảnh hưởng mạnh mẽ bởi quân đoàn này còn phải trấn áp các tiểu Đế quốc dưới trướng hiệu lệnh của Thiên Sơn Quốc.
Ngoài ra Thiên Sơn Quốc còn có Hổ Thần quân Doanh, Thiên Lang quân Doanh và Hắc Báo quân Doanh. Hổ Thần chịu trách nhiệm đảm bảo an ninh Đế quốc. Thiên Lang chống chọi với các mối họa từ ma thú trong cấm địa. Còn Hắc Báo chính là quân đoàn thiện chiến nhất chuyên đi chinh phạt các bộ tộc ở man hoang.
Mặt trời lên đã lâu, ngoài quân doanh mới xuất hiện một đoàn người cờ trống rợp trời. Đằng trước là một đội kỵ binh hộ tống. Đến một đoàn thủ vệ rồi tới một chiếc xe cao lớn do Độc giác thú kéo. Đằng sau là hơn một ngàn hộ vệ cùng người hầu.
Trên chiếc xe có hai người. Một nữ tử khuôn mặt cương nghị, mắt đen láy, lông mi dài. Đôi tay thon của nàng nhàm chán cầm một quả trái cây lên thảy qua thảy lại. Bên cạnh là một thiếu niên thanh tú. Trên đùi hắn để một cây đàn cửu huyền cầm cổ điển. Bàn tay nhẹ nhàng khảy một vài nốt nhạc, hắn ngước nhìn nữ tử.
– Bát tỷ! Có người hộ tống như đệ tỷ phải vui lên chứ!
Nữ tử liếc nhìn hắn một cái rồi lắc đầu.
– Ta vui không nổi! Biết phụ hoàng còn bảo đệ đi theo, đánh chết ta cũng không đi!
Hắn cười không nói gì.
Đã mười sáu năm rồi, Vĩnh Thần vẫn thế. Hắn không ngờ mình sẽ sinh ra trong một gia đình đế vương. Mười mấy năm nay hắn vẫn chăm chỉ luyện tập Quỷ bộ cùng Mị thiên thuật. Đến nay đã đại thành. Mị thiên thuật đúng như cái tên của nó. Có thể dối trời gạt thần, chỉ là nếu ngươi đủ thực lực làm chuyện đó. Chín đường kinh mạch đã tạo cho hắn một căn cơ vững chắc từ lúc mới trọng sinh lại. Nay nhìn hắn có vẻ yếu đuối nhưng ai biết được bên trong lại ẩn chứa một năng lượng kinh người.
Con người tu luyện lấy chính sự hòa hợp cùng thiên địa làm sức mạnh. Càng hòa hợp càng mạnh mẽ.
Nữ tử đang buồn chán chợt quay qua hỏi.
– Thập đệ! Đệ sao tự nhiên lại nằng nặc đòi Phụ hoàng cho đến quân doanh vậy. Đó đâu phải là phong cách của đệ.
Vĩnh Thần lắc đầu cười.
– Còn không phải vì tiểu đệ trong bụng Trịnh quý phi kia sao! Phụ hoàng có chuyện vui vậy đệ cũng phải góp chút sức lực chứ!
Nữ tử lầm bầm.
– Ta không tin!
Vĩnh Thần cười cười.
– Chí trai anh hùng, mộng ở tứ phương…
– Đệ coi mình là nam nhân thiệt sao?
Vĩnh Thần cười to.
– Tỷ à! Từ nhỏ đệ đã nhìn tỷ từ trên xuống dưới không sót chổ nào. Nếu không phải là…
Nữ tử cú đầu Vĩnh Thần một cái.
– Học cái thói miệng lưỡi lươn lẹo như vậy ở đâu đó hả?
Vĩnh Thần xoa đầu cười cười thách thức.
– Không phải sao?
Chợt nữ tử kéo xoạt vạt áo ra để lộ đôi nhũ phong cao ngất.
– Đệ làm sao?
Vĩnh Thần đưa tay búng cái núm nhỏ trên ngực nàng một cái. Nữ tử hét toáng lên.
– Thằng nhãi chết tiệt!
Nàng đè hắn xuống cú hắn muốn lỗ đầu. Tiếng hét oang oang trong xe. Cơ mà người bên ngoài không thể nào biết được.
Đoàn người cuối cùng cũng đến cổng doanh trại. Long Thần doanh rất rộng, không ai biết nó rộng đến cỡ nào bởi người ta nhìn thấy bên ngoài thôi đã có hơn mười vạn binh lình đồn trú. Còn những mật địa nữa, thì không thể hình dung được. Tướng quân Long Thần doanh là là một gã tráng hán cao lớn, mặc chiến giáp màu bạc sáng bóng. Rất uy vũ à! Gã tên là Huỳnh Bách. Nghe đồn năm xưa hắn được Nguyên soái đương triều Huỳnh Khải Thiên đem về làm con nuôi. Huỳnh Bách thấy đoàn người đến thì cùng chín Phó tướng ra tiếp đón. Vĩnh Thần cùng bát công chúa Triệu Tuyết Nhã bước xuống xe. Huỳnh Bách quỳ xuống hô.
– Thuộc hạ bái kiến Bát công chúa!
Cả doanh trại rần rần quỳ theo gã.
– Bái kiến Bát công chúa!
Tuyết Nhã uy nghi vung tay lên.
– Tướng quân đứng lên đi! Các vị không cần đa lễ.
Huỳnh Bách đứng lên đồng thời dẫn hai ngươi lên trên một đài cao dựng giữa sân huấn luyện. Nơi này có đến chín vạn binh sĩ đang đứng chỉnh tề.
Tuyết Nhã đã đổi qua một bộ chiến bào Trắng muốt. Bên trên có tiêu kí hình Phượng hoàng ôm lấy chữ “Bát”, tượng trưng cho bát công chúa hoàng thất. Tóc nàng búi cao, nhìn rất anh khí phi phàm. Huỳnh Bách nghắm nàng đến mê mẩn. Vĩnh Thần lại mặc một bộ trường bào màu xanh thanh nhã. Trên mặt đeo một chiếc mặt nạ. Không phải là hắn rãnh rỗi gì mà là do Mị thiên thuật quá khủng khiếp. Tu luyện đến đại thành làm quanh người hắn luôn tỏa ra một cái khí chất khiến người say mê. Đến nam nhân cũng không có sức chống cự. Nhất là khuôn mặt hắn rất yêu mị. Cho nên hắn thường đeo một chiếc mặt nạ đen. Đến Tuyết Nhã được mệnh danh là Nữ vương băng giá cũng có lần không thể kiềm chế được để mặc hắn cởi hết y phục ra đùa nghịch. Từ đó nàng rất thích một cái cảm giác bị Vĩnh Thần móc đến chảy nước dầm dề.
Trên đài cao, nàng nhìn quanh rồi dõng dạc nói. Chín vạn binh sĩ lại không có lấy một tiếng động. Bọn họ im lặng lắng nghe.
– Chư vị! Đầu tiên ta xin thay mặt Hoàng thất cảm ơn chư vị đã vì Đế quốc mà hy sinh rất nhiều thứ. Nay ta đến thăm chư vị trước là cảm ơn chư vị cùng ban thưởng của Bệ hạ. sau báo tin mừng Trịnh quý phi đã mang Long thai. Đây là tin vui mà bao nhiêu năm mới có thể gặp một lần.
Tuyết Nhã lấy ra một quyển trục thanh thoát đọc.
– Trẫm được Thiên mệnh chiếu cố, nay Trịnh quý phi lại được trời ban Long thai. Tự thẹn với lòng không làm được việc gì báo ân này. Nay Trẫm theo lời Trịnh quý phi ban thưởng cho ba quân tướng sĩ mỗi người năm trăm linh thạch, một lọ đan dược. Chiếu theo y áng mà làm. Khâm thử!
Chín vạn người run lên đồng loạt quỳ xuống hô.
– Bê hạ vạn tuế!
– Thiên Sơn Quốc muôn năm!
Tuyết Nhã bỏ chiếu chỉ xuống, lúc này một lão giả từ phía sau bưng lên một cái rương. Trong đó đựng rất không gian nhiều giới chỉ. Huỳnh Bách nhận cái rương rồi cảm tạ Tuyết Nhã. Sau đó y giao lại cho một Phó tướng.
– Thuộc hạ mạn phép được dẫn Bát công chúa cùng Thái tử đi thăm quân doanh.
– Cũng được.
Y dẫn đoàn người bắt đầu đi. Vĩnh Thần rất ngoan ngoãn đi theo sau Tuyết Nhã. Long Thần Quân doanh được chia thành ba trung đoàn. Mấy người Tuyết Nhã cũng không quan tâm lắm nên đoàn người đi thăm thú cũng chỉ là lướt qua. Cho đến buổi chiều, chợt Huỳnh Bách nói.
– Bát công chúa! Trong quân doanh có một binh đoàn đặc chủng mà chúng thuộc hạ bí mật bồi dưỡng. Không biết Công chúa có hứng thú đến thăm không?
– Ồ! Thú vị vậy ư? Ta cũng thật tò mò. Phiền tướng quân dẫn đường vậy?
– Thuộc hạ rất sẵn lòng thưa công chúa.
Huỳnh Bách dẫn đường. Qua vài khúc quanh cùng các trạm gác nghiêm ngặt. Cuối cùng là tới một thung lũng. Bên trong thung lũng có hơn ba trăm binh sĩ đang ngay ngắn tập trận. Nhìn họ là nhận ra sự khác biệt ngay. Đây có thể gọi là tinh anh trong tinh anh. Hơn ba trăm người nhưng khí thế không thể nào xem thường được. Người bên cạnh Vĩnh Thần qua các trạm gác bây giờ cũng chỉ còn lại mỗi Tuyết Nhã với mấy lão cận vệ hộ tống. Huỳnh Bách cười tươi giới thiệu.
– Đây là binh đoàn đặc chủng mà thuộc hạ đã tốn công lựa chọn. Đều thuộc hạng tinh anh.
Thấy bọn họ đến, các binh sĩ lập tức xếp hàng chào.
– Tham kiến tướng quân!
Huỳnh Bách sảng khoái cười to.
– Giới thiệu với các huynh đệ. Đây là Bát công chúa.
Nghe giới thiệu các binh sĩ kia giật mình nhưng lập tức khom lưng chào.
– Tham kiến Công chúa!
Tuyết Nhã gật đầu đánh giá.
– Quả thật là tinh anh! Nhưng mà không có đầu lĩnh sao?
Huýnh Bách gãi đầu cười.
– Cũng không thể trách được! Ở đây chưa có ai làm bọn họ phục được nên chuyện này… Bọn họ là tinh anh nên cũng có sự kiêu ngạo của mình.
Ngay lúc này Vĩnh Thần vẫn im lặng lại mở miệng.
– Kiêu ngạo sao? Thật thú vị! Bọn họ có tư cách kiêu ngạo sao?
– Chuyện này…
Huỳnh Bách bất ngờ nhưng lại không biết nói thế nào đánh nhìn qua Tuyết Nhã. Theo hắn thấy đây dường như là hộ vệ thân cận bên cạnh nàng hơi quá đáng. Tuyết Nhã cũng bất ngờ nhìn qua tên đệ đệ của mình.
Nghe hắn nói, mấy binh sĩ kia cũng rục rịch nhưng không dám phát tác. Vĩnh Thần thấy hết, hắn chỉ liếc qua.
– Các ngươi không phục sao? Được ta cho các ngươi một cơ hội!
Hắn ôm cây đàn bước ra phía trước đám binh sĩ.
– Nếu các ngươi có thể nghe được tiếng đàn của ta ba thời thần mà không ngã coi như các ngươi có bản lĩnh.
Vĩnh Thần đưa cây đàn lên, bỗng nhiên cây đàn trôi nổi trước mặt hắn. Tay hắn lướt qua chỉ khẻ gẩy một sợi dây đàn.
“Bang”
Một âm thanh đanh chát làm cả không gian xung quanh ầm ầm chấn động. Rồi cả thung lũng này cộng hưởng theo vang lên một tiếng nổ “ầm ầm” xung kích mấy tên binh sĩ kia. Chỉ trong một lát tất cả bọn họ khụy xuống, không chịu nổi một kích.
Đôi mắt mấy lão già ở phía sau hắn chợt lóe quang mang.
Vĩnh Thần lắc đầu ôm cây đàn lại xoay người bước đi. Tuyết Nhã thấy vậy rất bất ngờ liền vội xin lỗi Huỳnh Bách rồi chạy theo hắn. Vốn dĩ chuyến công du đến doanh trại này cũng chỉ là cho có lệ. Vĩnh Thần quay về chổ đoàn hộ tống. Tuyết Nhã đã đuổi kịp theo hắn lên xe. Mấy lão già kia hỏi ý kiến nàng rồi đoàn hộ tống lại khởi hành trở về.
Trên xe Vĩnh Thần vẫn nhàn nhã đàn một khúc nhạc mà hắn ưa thích. Tuyết Nhã thì cứ nhìn hắn. Trước đây nàng luôn có cảm giác kì lạ khi phải đối diện với hắn. Dù là khi hắn còn nhỏ. Cảm giác ấy bây giờ có lẽ đã được kiểm chứng.
Từ nhỏ Vĩnh Thần đã để lại trong tâm trí nàng một loại cao thâm không thể nhìn thấu. Đôi lúc chính là sợ hãi. Vĩnh Thần kéo chiếc mặt nạ xuống để lộ ra khuôn mặt yêu mị nhìn nàng cười.
– Tỷ yêu đệ rồi sao?
Tuyết Nhã giật mình quay mặt đi.
– Hừ! Đừng nói chuyện tầm bậy đó! Chúng ta là chị em…
Vĩnh Thần cười cười lại đánh đàn.
– Ai không biết chứ đệ nhìn qua là hiểu! Bát quý phi mới phạm một sai lầm nhỏ đã bị giam vào lãnh cung.
Tuyết Nhã giật thót.
– Đệ… Đệ có ý gì?
Vĩnh Thần nhàn nhã thả cây đàn xuống rồi nhìn thẳng mắt nàng.
– Mẫu thân tỷ quá coi thường Hoàng đế. Hắn có biện pháp kiểm tra huyết mạch, tỷ có chắc mình là con của hắn?
– Ta…
Tuyết Nhã nghẹn họng, hắn nói thật sự. Trước kia khi Bát quý phi nói cho nàng biết, nàng cũng bàng hoàng mấy ngày. Sau này Bát quý phi bị giam vào lãnh cung, nàng trở thành một người không có chổ dựa, vất vả sinh tồn trong Hoàng cung đến nay không phải dễ. Chính vì vậy mà nàng đã phải học cách rèn luyện cho mình một khuôn mặt cương nghị bất khuất như này.
– Đệ làm sao biết?
– Nhìn!
– Nhìn? Chỉ vậy?
– Tỷ thử nhìn ra ngoài đi!
Tuyết Nhã nghi hoặc quay ra ngoài, nhưng rồi nàng chợt bất thốt lên.
– Đây không phải đường về Hoàng cung!
– Tất nhiên!
Tuyết Nhàn định nhào ra ngoài thì Vĩnh Thần đã kéo nàng lại.
– Tỷ định làm gì?
– Ta tìm Thất minh Lão!
– Tỷ ngây thơ quá! Bảy lão già đó tỷ nghĩ là đi theo bảo vệ tỷ sao?
– Ta…
Vĩnh Thần móc ra hai lá phù.
– Tỷ đoán xem đây là gì!
Tuyết Nhã nghi hoặc nhìn rồi lắc đầu. Vĩnh Thần bật cười.
– Cửu cấp Bạo linh phù đấy!
– Đệ… Đệ làm sao có được nó?
– Đệ chế ra đấy!
– Đệ chế… Không thể nào!
Vĩnh Thần cười ha hả.
– Đời này có rất nhiều thứ không thể đấy! Để đệ cho tỷ xem!
Rồi trong ánh mắt kinh ngạc của Tuyết Nhàn, Vĩnh Thần đem hai lá phù tung lên, sau đó hắn bấm pháp quyết. Rất nhiều pháp quyết, đến nỗi Tuyết Nhàn chóng cả mắt. Cuối cùng hắn chập hai tay lại hét.
– Mị Thiên Thuật Ảo Ảnh Hóa Hình!
Chỉ nghe một tiếng bụp, hai tấm phù bỗng hóa thành một ảo ảnh sau đó ngưng tụ lại thành hình dạng của hắn và Tuyết Nhã. Không dừng lại ở đó, ảo ảnh này ngưng tụ lại dần dần trở nên rất thật. Cho đến khi hoàn thành, hai ảo ảnh này dường như có thể chạm vào được. Xong xuôi Vĩnh Thần ôm eo Tuyết Nhã cười.
– Chúng ta ra ngoài xem kịch vui thôi!
Hắn bấm pháp quyết thi triển Quỷ bộ, trong tích tắc đã lặng lẽ bước ra hơn một dặm. Tuyết Nhã há hốc nhìn hắn như gặp phải quái vật vậy. Vĩnh Thần bóc từ đâu ra một tấm phù tranh thủ lúc nàng còn trơ mắt nhìn hắn đã dán lên trán nàng cái bụp. Tuyết Nhã giật mình đã thấy mình trở lại trong xe.
– Ta…
– Đừng lo! Chỉ là một tấm phù Thế thân mà thôi. Chúng ta chờ kịch hay bắt đầu nào!
Chỉ một lát mặt đất rung “ầm ầm”, cả đoàn người hộ tống chao đảo. Bất chợt một tiếng nổ “ầm” rất mạnh. Chiếc xe chở hai người bạo toạc chia năm xẻ bảy. Đoàn hộ tống cũng bị chấn động, trong một tích tắc trái tim vỡ tung. Chỉ nghe thêm một tiếng “oành”. Xác người không toàn vẹn bắn ra nằm la liệt trên mặt đất trong đêm tối.
Trên xe, “Vĩnh Thần” cùng “Tuyết Nhã” thân hình xác xơ nằm im không thể nhúc nhích nổi. Bảy bóng hình xuất hiện bên cạnh bọn hắn. Một lão nhe răng cười.
– Thái tử! Công chúa! Lão phu tiễn hai người một đoạn đường!
Chợt Tuyết Nhã run rẩy hỏi.
– Tại… Tại sao?
– Chẳng sao cả! Có trách thì hãy trách số phận hai người không tốt!
Lão vung tay lên tụ một hỏa cầu bắn về hai người.
“ẦM ẦM”
Hai tiếng nổ vang vọng làm người hoang mang. Khói bay nghi ngút cả một vùng trời. Cả Đế đô cũng bị chấn động. Đến khi mọi người chạy tới nơi phát ra tiếng nổ thì một cảnh tượng làm mọi người không thể tin nổi. Một cái hố sâu hơn trăm trượng rộng đến một dặm làm ai nhìn cũng phải choáng váng.
Tuyết Nhã đứng từ xa cũng phải trợn mắt nhìn. Nàng chợt quay qua Vĩnh Thần, chẳng hiểu sao bóng dáng hắn lúc này khắc sâu trong tâm trí nàng đến nổi nàng nghĩ trọn đời mình cũng không thể xóa nhòa được.
– Sao… Sao lại như vậy?
– Thế nào! Quá ác hả?
– Đệ…
Chợt Vĩnh Thần quay qua nâng cằm nàng lên.
– Đệ có một thói quen. Ai dám tính kế với đệ, đệ sẽ cho hắn biết khổ hải là gì!
Nói rồi hắn nắm tay nàng kéo đi.
– Đừng nhìn nữa! Đi thôi!
– Đi đâu!
– Cứ rời khỏi nơi này đã!
Ở trong Hoàng cung đêm nay hỗn loạn bao trùm. Hoàng đế tức giận run người nhìn một lão già đã không ra hình người nữa.
– Là ai làm?
Lão già run rẫy nói.
– Lão… Lão thần không… Không biết! Lúc lão thần giết hai đữa nhãi ranh kia thì… Thì chúng phát nổ!
– Bọn chúng đã chết!
– Đã… Đã chết… hết!
– Còn Thất minh lão!
– Cũng chết… Đã chết hết rồi!
Lão nghẹo đầu một bên tắt thở. Chợt lúc này một lão già khác chạy vào nói.
– Bệ hạ! Đã tìm ra nguyên nhân! Là Bạo linh phù, ít nhất là mười cái bát cấp đồng thời bạo tạc mới gây ra chấn động như vậy!
Hoàng đế bất ngờ.
– Bạo linh phù! Tại sao lại có nhiều Bạo linh phù như vậy chứ?