Tân Thần Chi Chiến

Chương 2: Vị Đế Vương Bất Diệt


Đọc truyện Tân Thần Chi Chiến – Chương 2: Vị Đế Vương Bất Diệt

Tân Thần Chi Chiến

Quyển 1: Sự Trỗi Dậy Của Vùng Đất Chết

Phần 1: Ngoại Truyện

Chương 1: Vị Đế Vương Bất Diệt

Ở một biển mây rộng lớn không thể thấy được điểm kết thúc, một con thuyền độc mộc nhỏ hờ hững trôi. Bên trên chiếc thuyền đó có một thiếu nữ rất đẹp. Nàng lơ đễnh nhìn những tinh quang đỏ lượn lờ rồi bay vào một cái đèn dầu treo trên cái sào tre ở mui thuyền. Khuôn mặt nàng chăm chú nhìn một lúc rồi hiện lên vẻ thất vọng. Cứ như vậy chiếc thuyền lại tiếp tục trôi, những điểm tinh quang lại tiếp tục bị cái đèn dầu hấp thu.

Bất chợt giữa biển mây phun trào, một cái đầu sư tử đá khổng lồ trồi lên. Đầu sư tử đá mở miệng, tiếng của nó rền như sấm:

– Phượng Tiên Thiên Nữ! Ngươi đã lênh đênh trên Thiên Mệnh Vân Hải mười vạn năm. Nay thời hạn đã hết!

– Mười vạn năm rồi sao? – Phượng Tiên Thiên Nữ nhìn đầu sư tử đá rồi thở dài – Ta nợ hắn nhiều quá! Trên Thiên Mệnh Vân Hải cũng không tìm được linh hồn của hắn, thật sự là hắn đã hồn phi phách tán rồi sao?

Nàng ngẩn đầu nhìn lên thiên không. Một tia sáng chiếu xuống đỉnh đầu nàng, từ hư vô, một giọng nói thanh nhẹ nhưng thấu tâm can nàng.

– Phượng Tiên! Duyên phàm trần đã tận. Hôm nay ngươi chính thức phải trở về đúng vị trí vốn có của mình.

Thân hình Phượng Tiên Thiên Nữ theo luồng sáng tan rã thành muôn vàn điểm tinh quang rồi biến mất. Cả Thiên Mệnh Vân Hải lại trở nên tĩnh lặng như cũ. Chiếc thuyền độc mộc lại hờ hững trôi theo hành trình của nó.

Tinh Không Thánh Thành, tòa thành biểu tượng cho niềm kiêu hãnh của Hạo Thiên Quốc, một trong Ngũ đại Thần quốc thống trị Thiên An Đại Lục. Một tòa thành khổng lồ lơ lững trên không trung của Thiên Đô.

Bên trong tòa thành này ẩn chứa những bí ẩn cổ xưa nhất của Thiên An Đại Lục.

Thế nhưng chiếc bóng của nó quá lớn, lớn đến nỗi che lấp đến chín phần người Thiên Đô phía dưới. Nó là biểu tượng của giới thượng lưu.

Một tiểu gia tộc như Yến Gia dù bao nhiêu năm làm mưa làm gió ở Thiên Đô cũng chưa từng một lần được đặt chân lên tòa thành thần thánh này.

Hôm nay Yến lão gia chủ rất phiền muộn nhìn hai gã trưởng lão gia tộc đang sắn tay áo thi nhau chửi. Cho đến khi có một loạt những từ ngữ mà lão không thể nghe được bắn ra thì lão đành đập bàn tỏ một chút thái độ.

– Được rồi! Chửi nhau như dân ngoài chợ thì còn ra thể thống gì nữa.

– Gia chủ! Ngài không thể để im chuyện này được!

– Lão Tam! Ngươi đừng ép người quá đáng!

– Lão Cửu! Ta cứ ép ngươi đấy thì đã sao!

– Hai người các ngươi câm miệng cho ta! Đường đường là trưởng lão của gia tộc, các ngươi còn cãi nhau trên Trưởng lão hội nữa thì đừng trách ta.

Gia chủ phẫn nộ, trưởng lão hội mới thoáng yên tĩnh được một chút. Yến lão gia chủ nhìn về phía Đại trưởng lão.

– Lão Khương! Ngươi nói chuyện này nên giải quyết sao giờ?

– Gia chủ! – Dù gì hôn ước này do gia tộc định đoạt, nó không những liên quan đến danh dự mà còn liên quan đến lợi ích của gia tộc. Bây giờ Tiểu Thanh đã rời bỏ gia tộc, trở thành kẻ phản bội. Mà đứa con của Tiểu Thanh sinh ra cũng không phải họ Yến chúng ta. Hơn nữa đứa nhỏ này không thể cộng hưởng Nguyên lực, sau này cũng chỉ là một kẻ vô dụng. Ta nghĩ chúng ta nên trục xuất nó ra khỏi gia tộc, đồng thời bồi thường bảy thành lợi nhuận năm nay cho Lý gia. Dù sao chút của cải này với bọn họ không coi vào đâu nhưng chí ít có thể bọn họ nguôi giận.

Yến lão gia chủ đang xoa xoa trán suy nghĩ thì Tam trưởng lão lại nhảy ra.

– Đứa con hoang đó không phải họ Yến thì chuyện trục xuất là chuyện đương nhiên, nhưng còn chuyện đền bù tổn thất chẳng lẽ lại bắt tất cả chúng ta gánh lưng ra chịu. Chuyện này ta không chấp nhận!

Mấy gã trưởng lão khác cũng nhao nhao.

– Đúng đó! Chuyện này quá vô lí!

– Chúng ta không thể chấp nhận được tổn thất này!

– Tiểu Thanh là con gái của Lão Cửu, hắn mới là người phải gánh chịu trách nhiệm đền bù tổn thất này chứ.

Tất cả các trưởng lão đều hướng về phía Cửu trưởng lão. Yến lão gia chủ nhìn qua Cửu trưởng lão rồi nhẹ nhàng khoát tay.

– Được rồi! Lão Cửu, ngươi tính sao?

– Hừ! Tính sao ư! Gia chủ! Ngài đang chờ một câu trả lời làm cho ngài thõa mãn sao?

Yến lão gia chủ chỉ im lặng không nói.

– Được được! Tốt thôi! Nếu vậy ta giao tất cả những sản nghiệp ta đang nắm giữ lại cho gia tộc, cả những tài sản ta tích cóp được. Ngươi vừa lòng chưa?


Cửu trưởng lão trợn mắt nhìn tất cả các trưởng lão xung quanh.

– Nếu ngươi không vừa ý thì ai thay ta giải quyết chuyện này ta sẽ giao tất cả sản nghiệp cho kẻ đó. Ta nghĩ chắc có người sẽ bằng lòng.

– Ngươi…

Yến gia chủ giật mình nhìn Cửu trưởng lão, cuối cùng lão cũng đành bất đắc dĩ quyết định.

– Được rồi! Cứ như vậy đi! Nhưng Lão Cửu, nếu ngươi giao lại tất cả sản nghiệp ngươi đang quản lí thì coi như cái chức Cửu trưởng lão này của ngươi sẽ bị phế đi!

– Phế thì phế! Tùy các ngươi!

Nói rồi Cửu trưởng lão vung ta bước ra khỏi phòng nghị sự.

Mặt trời lên cao, toàn bộ Thiên Đô chìm trong cái bóng của Thánh Thành.

Ở biệt viện gần rìa một rừng Phong, Cửu trưởng lão nhìn một cô bé mới tám tuổi.

– Vân nhi! Chuẩn bị đồ đạc đi, bế tiểu thiếu gia theo ta!

– Vâng! – Cô bé ngoan ngoãn vâng lời

Cửu trưởng lão nhìn qua đứa bé trai ba tuổi bên người cô bé rồi thở dài. Lão ngẩn lên trời lẩm bẩm:

– Đứa nhỏ này rốt cuộc có bí ẩn gì? Thôi! Đành giao lại thằng bé này cho lão bà bà kia vậy! Năm đó Thanh nhi nhờ chúng ta chăm sóc nó, lão bà bà kia dù còn là xử nữ thì cũng phải có tí trách nhiệm chứ…

Ở một mật thất giữa Yến gia, Yến lão gia chủ thả một quyển trục xuống, đôi mắt lão nhìn qua một đám trưởng lão.

– Ta biết các ngươi đang lo lắng về lão Cửu, nhưng mà ta nhắc lại cho các ngươi một lần nữa. Tình thế giữa chúng ta và Đại trưởng lão đang cân bằng nhau. Lão Cửu làm người tính tình phong lưu không thích bị ép buộc. Hắn là một ẩn số trong gia tộc, không động tới cái ẩn số này thì tốt hơn.

– Gia chủ! Hắn bây giờ đã không còn là trưởng lão gia tộc nữa, còn có gì phải lo lắng chứ?

– Hừ! Ngươi nghĩ đứa con của Tiểu Thanh là cháu của hắn thật ư!

Các trưởng lão khác trợn mắt nhìn Yến lão gia chủ.

– Gia chủ có phải hồ đồ rồi không? Con của Tiểu Thanh không phải cháu của hắn thì của ai?

– Đời đời các tộc trưởng Yến gia đều có bí pháp kiểm tra huyết mạch của gia tộc. Đứa nhỏ Lãnh Phong kia không phải là huyết mạch Yến Gia.

– Cái gì? Như vậy chẳng phải lão Cửu phạm phải đại kỵ của gia tộc sao?

– Đúng vậy!

Mấy vị trưởng lão nhao nhao nhìn nhau. Yến lão gia chủ chỉ khoác nhẹ tay.

– Chuyện này không đơn giản như vậy! Các ngươi đã thấy Tiểu Thanh yêu nghiệt bất phàm như thế nào! Dù sao thì các ngươi không nên vì chuyện này mà gây khó dễ cho lão Cửu, người làm đại sự phải có ánh mắt nhìn xa trông rộng, bằng không kẻ nào làm trái đừng trách ta không nể tình.

Yến lão gia chủ liếc mắt nhìn qua làm mấy trưởng lão ở nơi này ớn lạnh. Cũng trong một mật thất khác, tình cảnh tương tự đang diễn ra. Đại trưởng lão lạnh lùng cảnh cáo Tam trưởng lão.

– Lão Tam! Ngươi tốt nhất nên bỏ suy nghĩ mà ngươi vừa nói ra đi. Lão Cửu là một ẩn số không đơn giản.

– Nhưng…

Tam trưởng lão còn đang định phản đối thì Đại trưởng lão lạnh lùng quát.

– Ngươi định làm trái ý ta?

– Không! Không phải!

– Lão Tam! Ta biết ngươi có ân oán với lão Cửu. Nhưng nếu ngươi làm hỏng đại sự của ta thì đừng có trách ta.

Tam trưởng lão rùng mình nhìn Đại trưởng lão. Cuối cùng lão lặng thinh không dám nói gì nữa.

Cung điện hùng vĩ trên Tinh Không Thánh Thành là nơi mà vị Đế vương ngự trị một vùng rộng lớn phía nam Thiên An đại lục này cư ngụ.

Trong một hành lang rộng lớn, vị Đế vương này thảy một quyển mảnh da thú nhỏ xuống. Mảnh da chưa chạm đất đã bùng lên hóa thành tro. Bên cạnh hắn, một lão già khom người quỳ một chân xuống.


– Hỏa Vương tôn kính! Lão thần đã tận sức nhưng không thể đoạt được chìa khóa. Mong Hỏa Vương thứ tội!

– Hoắc lão! Ngươi không cần tự trách. Thiên An ngũ đại Thiên quốc! Kim! Mộc! Thủy! Hỏa! Thổ! Chìa khóa Thần điện cũng có năm cái. Nam Hoang Hạo Thiên Quốc chúng ta chú mệnh chỉ có được một, vô duyên với bốn cái còn lại. Có cưỡng cầu cũng chỉ vô ích.

Lão già nghe vậy chỉ im lặng không nói.

– Hoắc lão! Có tin tức gì của Tinh Linh tộc không?

– Hỏa Vương tôn kính! Tinh Linh tộc đã từ chối kết minh với chúng ta. Bọn họ nói chỉ phục tùng duy nhất một “Vị Đế Vương Bất Diệt”.

– “Đế Vương Bất Diệt”? Hắn là ai chứ?

– Hỏa Vương tôn kính! Tinh Linh tộc nắm giữ tri thức vô song. Lời nói của bọn họ luôn ẩn chứa huyền cơ. Lão thần vô năng không thể hiểu được chân tướng trong đó.

– Được rồi! Chúng ta chỉ lấy được một chiếc chìa khóa, lợi thế để đàm phán cũng không vượt qua mấy đại Thần quốc còn lại. Tinh Linh tộc lại chỉ thích hợp ở trong Vô Tận Sâm Lâm, coi như bọn chúng có dã tâm cũng không thể giúp đám Vu sư làm nên trò gì. Các ngươi cứ tập trung xây dựng truyền tống trận đến Thiên Ấn Đại Lục đi. Lấy Thần Điện làm mục tiêu hàng đầu phải hoàn thành.

– Vâng! Lão Thần lĩnh mệnh!

– “Vị Đế Vương Bất Diệt”!

Hỏa Vương lầm bầm. Đợi đến khi Hoắc lão biến mất cuối hành lang, Hỏa Vương chợt mở miệng hỏi:

– Ám lão có biết gì về kẻ này không?

Khoảng không bên hông Hỏa Vương chợt vặn vẹo, một thân ảnh từ hư không hiện ra đứng song song với Hỏa Vương.

– Có một truyền thuyết! Ngày xưa Thiên An Đại Lục không có Ngũ Đại Thiên Quốc. Tổng cộng có một, đó là một Đế chế hùng mạnh nhất Thiên Nữ Giới. “Vị Đế Vương Bất Diệt” đó, hắn chính là sinh sinh mạnh nhất Đế chế này. Một ngày nọ có một kẻ tự xưng Tiểu Ma Vương xuất hiện. Một tay hắn quấy đảo cả Thiên An Đại Lục. Cuối cùng hắn biến mất. Cùng biến mất với hắn là sự sụp đổ của cả Đế chế.

– Tại sao?

Hỏa Vương giật mình nhìn qua Ám lão. Điều này ngay chính hắn cũng không biết.

– Không ai biết! Chuyện về Tiểu Ma Vương là một cấm ngôn! Chỉ có số ít người biết được một vài chuyện. Còn lại không có một ghi chép nào về hắn cả.

Ám lão mơ màng nhìn về phía xa xăm ngoài hành lang. Hỏa Vương cũng im lặng không dám thúc dục.

– Tiên Vương từng nói! Phàm là người trên Đế vị, mỗi khi quyết định việc gì đều phải nghĩ đến hậu quả của nó.

– Nhưng chuyện này có lên quan gì đến “Vị Đế Vương Bất Diệt”?

– Bởi vì Tiên vương đã phản bội lại người mà ngài từng tôn sùng. Dưới trướng “Vị Đế Vương Bất Diệt” đó có Bát đại Thiên Tướng. Hình Thiên! Hạo Thiên! Hoàng Thiên! Vĩnh Thiên! Băng Thiên! Bảo Thiên! Mộ Thiên! Và Hải Thiên! Ngươi nghĩ xem, Tiên Vương là ai?

Hỏa Vương rùng mình.

– Ngươi vốn chưa đủ tư cách để biết về hắn! Tên của hắn là cấm ngôn! Kẻ nhắc đến tên hắn sẽ chết! Nhưng có lẽ ta có thể chỉ cho ngươi một điểm. Ngươi có biết thế gian này tồn tại như thế nào không?

Lão nhìn thẳng vào Hỏa Vương

– Thế gian này từ hư vô mà thành. Từ hư vô, vật chất vũ trụ hình thành. Lại hình thành âm dương, hình thành quy tắc đại đạo. Tạo thành những sinh mệnh vô cùng kì bí. Thế gian này phức tạp hơn ngươi tưởng rất nhiều. “Vị Đế Vương” đó, hắn là một trong số những sinh mệnh kì bí nhất vũ trụ. Hắn không phải là kẻ mà cả ta và ngươi có thể phán xét.

Rồi lão lại nhìn lên bầu trời qua hành lang.

– Tuy nhiên không dù là thánh hay thần, ai cũng có thể phạm phải sai lầm. Hắn phạm sai lầm và phải trả giá bằng tính mạng của chính hắn. Nhưng dù gì kẻ đã kết liễu “Vị Đế Vương Bất Diệt” không phải là hạng tầm thường. Hắn hồi sinh được sao?

Hỏa Vương trợn mắt kinh ngạc.

Ám lão liếc qua nhìn Hỏa Vương cười cười rồi như hòa vào làn gió biến mất khỏi hành lang. Để lại Hỏa Vương đứng chưng hửng ở đó. Mãi một chập, Hỏa Vương vẫn bù đầu.

– Nghe khó hiểu thiệt!

Thiên Nữ Giới, Thiên An Đại Lục, Đông Phương Hải Thiên Quốc, Linh Phong Thành.

Tòa thành này nổi tiếng bởi nơi này là một trong những cửa ngỏ để tiến vào một trong những cấm địa nguy hiểm bậc nhất Thiên An đại lục. Phong Lâm Cấm Địa!

Phong Lâm Cấm Địa kéo dài dọc cực đông Thiên An đại lục. Trải dọc hai mươi lăm tòa thành của Hải Thiên Quốc.


Phong Lâm Cấm Địa nguy hiểm bởi bên trong nó tồn tại một loại cây cực độc. Người ta gọi tên nó là cây Linh Phong. Thân cây thẳng cao vút như một cây lao, lá của nó có hình tựa như đôi cánh bướm. Những chiếc lá này ve vẫy tạo ra những cơn gió nhẹ, bên trong ẩn chứa một loại kịch độc làm máu người bốc hơi hóa thành Xích Phong Nhận, bạo thể mà chết.

Nguy hiểm là thế, nhưng bên trong nơi này lại tồn tại một nguồn tài nguyên vô cùng hấp dẫn. Linh Thú Phong Hệ!

Người ta chia Linh Thú thành mười hai hệ. Kim! Mộc! Thủy! Hoả! Thổ! Lôi! Băng! Phong! Quang! Ám! Mị! Huyễn!

Lại chia thời kì phát triển của chúng thành mười hai cấp!

Ấu thú dưới Ngũ cấp tồn tại rất nhiều ở rìa ngoài Phong Lâm. Sự hấp dẫn chết người này khiến cho số lượng những kẻ bỏ mạng nơi đây nhiều không đếm xuể. Ấy thế mà dòng người càng ngày đổ về đây càng nhiều với hy vọng đổi đời. Nhờ thế mà những gia tộc ở gần nơi này càng ngày làm ăn càng phát đạt. Trong đó có Mộ Gia!

Gia tộc này đã tồn tại ở đây hơn một ngàn năm. Gia viên của Mộ gia kéo dài phủ lên tới năm ngọn núi lớn. Trong hơn một ngàn gia tộc lớn nhỏ ở Linh Phong Thành chỉ có mười ba gia tộc khác mới có thể sánh ngang được.

Mộ gia chủ dù là đã bước vào tuổi trung niên nhưng vóc dáng lão vẫn cường tráng như ngày nào. Nhưng sáng hôm nay lão nhìn vào một tấm bái thiếp mà nặn trán nhăn mặt. Một hồi lão ném tấm bái thiếp cho tên quản gia.

– Thôi! Nó lâu lâu mới về, sắp xếp Mạn Trúc Viện cho nó ở đi!

Quản gia không nói một lời, nhận tấm bái thiếp rồi lui rất nhanh. Mộ gia chủ có bảy người con, đứa con út là đứa con gái duy nhất của lão, cũng là đứa con mà lão cưng nhất. Thiên phú của nàng thuộc hàng nhất đẳng, lại sở hữu Nguyên Lực Thủy thuộc tính thuần khiết. Nàng lọt vào mắt xanh của Tông chủ Lam Vân Môn, thu làm đệ tử. Cả Mộ gia vô cùng hãnh diện về nàng.

Phận nữ nhi, nàng bị gia tộc sắp xếp vào một cuộc hôn nhân. Vị hôn phu của nàng là cháu trai của Tông Chủ Lam Vân Môn. Không cam chịu số phận bị xếp đặt, nàng bỏ trốn. Cả Mộ gia và Lam Vân Môn phái người truy bắt nàng về. Nhưng tất cả thất bại. Không ai tìm được nàng.

Thời gian trôi qua, bỗng một ngày nàng trở về. Tưởng rằng nàng sẽ bị truy cứu một cách thê thảm, không nghĩ tới lúc Tông chủ Lam Vân Môn hùng hổ đến vấn tội lại bị nàng đạp dưới chân. Sức mạnh của nàng đã không còn ở cấp độ mà người của Linh Phong Thành có thể so sánh. Lúc này nàng đã mang thai.

Nàng không ở lại Mộ Gia mà đến Cửu Tiên Sơn, nơi này có một môn phái tên Hải Vân Môn. Trưởng môn Hải Vân Môn từng chịu ân của nàng. Sau khi sinh hạ được một đứa bé trai, nàng giao phó cho Trưởng môn Hải Vân Môn rồi rời đi.

Đứa bé này Họ Tiêu, tên Mộ Kỳ.

Năm nay hắn đã mười hai tuổi.

– Kỷ thiếu gia! Ngài đi chậm chút đi!

Trên một đoạn đường vắng gần Linh Phong Thành, một già đang cố đuổi theo một trẻ.

– Tinh Cơ Lão! Có một đoạn ngắn thôi mà sao lão rên ghê vậy?

– Kỷ thiếu gia! Lão phu chỉ còn bộ xương già sắp xuống lỗ này, sắp bị thiếu gia hành chết rồi!

– Đừng đùa ta chứ! Chuyện ta trọng sinh Tinh Cơ Lão Quân ngài còn tính ra, ta thấy ngài vẫn còn minh mẫn mà, chưa xuống lỗ được đâu.

Tinh Cơ Lão Quân thở dài.

– Để tính ra nơi hà lạc của thiếu gia, ta đã phải trả một cái giá lớn. Vụ làm ăn này ta lỗ nặng rồi.

Kỷ Hiểu Phong cười to, hắn híp mắt dòm Tinh Cơ Lão.

– Lời lãi chưa tính mà! Sao Lão Quân ngài biết mình bị lỗ?

– Kỷ thiếu gia ngài chắc là người biết rõ lão phu nhất mà!

Kỷ Hiểu Phong xua xua tay:

– Đừng đánh trống lãng! Tinh Cơ Lão à! Trả thù là một trò chơi tử vong đó! Ngài vẫn quyết tâm chơi tới cùng sao?

– Tất nhiên! – Tinh Cơ Lão nói chắc nụi.

– Ta thật tò mò! Rốt cuộc Phượng Tiên Thiên Nữ là con gái của vị Chí Cao Thần nào lại khiến chi Thiên Binh bảo vệ như vậy? Lần ấy cả ta và lão đều thất bại trong gang tất! Thật đáng tiếc! Ta mà bắt được con đàn bà này…

Nghĩ tới chuyện này hắn lại sướng rên cả người.

– Kỷ thiếu gia! Những kẻ sống ngoài vòng Thiên Đạo như ta suốt đời cũng không thể biết được chuyện này đâu! Ngươi nhắm lọt qua được sự phán xét của Vận Mệnh Chi Hải sao?

– Thiên Đạo sao? Hừ! Cái Thiên Đạo đó ta còn không thèm để vào trong mắt. Chắc chắn có một ngày ta sẽ đánh đến Thiên Cung, để xem cửa vào Thần Giới nó trông như thế nào!

– Ồ!

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bất tri bất giác đã đến gần cổng thành. Không để ý đến Kỷ Hiểu Phong, Tinh Cơ Lão Nhân nhìn qua bên một góc đường, khuôn mặt vẫn còn vẻ ngạc nhiên. Ở đó có một thiếu niên đang ôm một con thỏ nhỏ vuốt ve. Kỷ Hiểu Phong kinh ngạc nhìn Tinh Cơ Lão một cách khó hiểu:

– Có chuyện gì sao?

– Thật kì lạ!

– Lão đừng có úp mở nữa! Tên tiểu tử đó có gì lạ đâu!

– Không! Lạ lắm!

Tinh Cơ Lão lại tiếp tục dòm tên thiếu niên, để mặc Kỷ Hiểu Phong tò mò nhìn lão.

– À! Nhớ rồi! Nhớ rồi! – Lão vỗ vỗ trán rồi quay qua Kỷ Hiểu Phong cười cười – Ngươi đoán xem!


Kỷ Hiểu Phong thật muốn giơ chân đạp lão một cái. Hắn nhìn qua tên thiếu niên rồi lắc đầu. Tinh Cơ Lão lại cười.

– Ta ngửi thấy mùi nguy hiểm!

Kỷ Hiểu Phong chịu thua, hắn liếc qua lão già vốn mang tiếng là mất nết này.

– Lão thích nói chuyện kiểu đó sao?

– Ha ha! – Tinh Cơ Lão cười to – Ta mới chỉ ngửi thấy chứ chưa…

Chưa hết câu mặt lão xám ngoét, lão vội vàng kéo Kỷ Hiều Phong chui vào một con đường rẽ.

– Sao vậy?

Kỷ Hiểu Phong nhìn lão một cách khó hiểu. Mãi một lúc Tinh Cơ Lão mới thở phù một hơi lắc lắc đầu lấy lại tinh thần.

– Ngươi còn nhớ có một đại tộc rất thích những linh hồn cường đại không?

– Tử Thần tộc! Cái bọn người thích chơi với ma quỷ đó ấy hả?

Tinh Cơ Lão liếc qua Kỷ Hiểu Phong.

– Ngươi đừng quên, ta là những kẻ trọng sinh sống lại. Linh hồn của ta giờ đã không nên ở nơi này nữa, không được thiên địa che chở. Ngươi nghĩ xem! Bây giờ ta là mồi ngon được cái bộ tộc đó rất ưa thích đấy.

Lần này thì Kỷ Hiểu Phong đã hiểu.

– Chẳng phải nói bọn họ đã biến mất rồi sao?

– Thôi chuồn lẹ đi, nơi này không nên ở lâu!

Hai tên chạy vào con đường rẽ này rồi đi mất dạng. Bên góc đường tên thiêu niên vuốt vuốt đầu con thỏ hỏi.

– Sao vậy?

Từ trong khoảng không bên cạnh hắn, một giọng nói không vui.

– Có tên chuột nhắt phát hiện ra ta!

– Vậy sao? – Tên thiếu niên hờ hững.

– Không cần để ý chúng. Chuyện vặt này không cần để ý, sau lễ trưởng thành sẽ là ngày học viện Thiên An chiêu sinh, đi thôi!

Tên thiếu niên lẳng lặng tiến lên nối tiếp vào dòng người xếp hàng vào cổng thành.

Trong một không gian không trời không có đất, một bóng người lẳng lặng nhìn lên thiên không. Xung quanh hắn có hàng vạn bóng người khác đang lơ lững. Một trong số đó găm mũi kiếm vào tim hắn. Một kẻ khác nhìn hắn hét toáng lên:

– Tịch Diệt Thiên Đế! Ngươi có được manh mối Tiên môn thì hãy nói ra để mọi người cùng hưởng phước, tránh chuyện bằng hữu tương tàn.

Mặc kệ người kia, hắn nhìn vào vết thương đang rỉ máu.

– Tại sao?

– Tiên lộ vô tình!

Nàng chỉ trả lời hắn một câu ngắn gọn. Khóe môi hắn cười khẩy:

– Hay! Tiên lộ vô tình! Ta chết vì quá yêu nàng hay vì ta quá coi thường nàng?

– Ngươi chưa chết, chỉ cần ngươi nói manh mối về tiên môn…

– Ha ha! Tiên môn!

Hắn ngửa lên trời cười lớn. Bỗng hắn quay về phía xa xa, nơi đó có một người lạnh lùng nhìn hắn.

– Ta thua! Thua tâm phục khẩu phục! Nhưng muốn biết Tiên môn ở đâu! Được thôi! Ta nói… Tịch Diệt … Phần Thân!

Không!

Ở phía xa, kẻ kia hét lên, bàn tay nhào tới định chụp lên thiên linh cái của hắn nhưng đã quá muộn. Toàn thân hắn tan rã thành muôn vàn tinh quang lấp lánh. Tinh quang bay lên rồi vụt tắt như một đốm tro tàn. Cả không gian trở nên tĩnh lặng. Kẻ kia gần như không nghĩ đến tình huống này. Gã thất thần một lúc rồi quay lại nói.

– Phượng Tiên! Ngươi đã làm hết sức, không cần tự trách mình. Ngươi trở về đi!

– Vâng! Đa tạ Tôn giả!

Hắn nhìn nàng quay người rời đi, khuôn mặt vẫn phong độ nhưng đã có nét âm trầm.

– Hừ!

Hắn phất tay và biến mất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.