Tân Sủng

Chương 29: Phiên ngoại: Ngày 21 tháng 5


Đọc truyện Tân Sủng – Chương 29: Phiên ngoại: Ngày 21 tháng 5

Sáu năm trước, ngày 21 tháng 5, chín giờ tôi, tầng cao nhất, The Night

Tấm màn duy nhất ngăn cách không gian bên trong lộng lẫy với màn đêm
đầy sao bên ngoài, bầu trời đêm như được tráng một lớp men mỏng, ánh đèn mê ly lấp lánh, như mộng như ảo. Những ngôi trao thủy tinh giăng kín
đầy trời, không biết là ngôi sao thật hay là phản chiếu của ánh đèn.

Trong phòng có bảy người. Hứa Kha, Thẩm Mộ, Mạc Tân Vũ, Mạc Tiểu
Tiểu, Hoắc Minh, Vu Hoan, còn có một người con gái nữa… Tiểu Đậu Tử.
Tên của cô vốn là Đậu Viện, nhưng bởi vì mái tóc ngắn, đôi mắt và khuôn
mặt tròn tròn, vì thế mọi người đều gọi cô là Tiểu Đậu Tử.

Đây là những người bạn thường cùng nhau vui đùa, vì Thẩm Mộ sắp ra
nước ngoài cho nên cả nhóm tổ chức cho anh một bữa tiệc chia tay. Ai
cũng vui vẻ, chỉ có Hứa Kha trong lòng ảm đạm đáng thương, nhưng cô lại
không biểu hiện ra chút nào.

Yêu thầm… ngọt ngào mà ưu thương, giống như một ngôi sao mang cất
giấu tận sâu trong lòng, im lặng không một tiếng động duy nhất chỉ chiếu sáng cho một người.

Hoắc Minh lấy trộm được bình rượu Mao Đài mà cha cậu đã ủ suốt hai
mươi lăm năm, kêu gào , “Thẩm Mộ săp xuất ngoại, có hể uống say đến
chết, chúng ta cũng không thể lạc hậu được, nào, hôm nay không say không về.”

Mạc Tân Vũ lúc nào cũng rất lí trí, lập tức nói: “Vậy lát nữa ai lái xe đây?”

Hoắc Minh bĩu môi: “Tiểu Đậu tử và Mạc Tiểu Tiểu.”

Tiểu Đậu Tử ở bên cạnh hừ một tiếng: “THảo nào lại bảo tớ đến, thì ra là bắt tớ lái xe à.”

Mạc Tiểu Tiểu đoạt lấy bình rượu của Hoắc Minh, cười hì hì nói: “Chỉ
uống rượu suông thì có ý nghĩa gì chứ, nào chơi trò chơi đi.”

Sau đó, cô nháy mắt vài cái với Hứa Kha.

Hứa Kha lập tức căng thẳng hỏi: “TRò chơi gì?” Cô chỉ cảm thấy đêm
nay Mạc Tiểu Tiểu có chút kỳ lạ, lúc đi trên đường, không biết tại sao
cứ kéo tay cô đi tới bên cạnh Mạc Tân Vũ, lúc len xe lại sắp xếp cho cô
ngồi cạnh Mạc Tân Vũ.

Mạc Tiểu Tiểu cười rất thoải mái , “Ừm, chơi trò nói thật hay mạo hiểm đi.” Sau đó, cười ha ha với Mạc Tân Vũ.

Mặt Mạc Tân Vũ ửng đỏ rất khả nghi. Mạc Tiểu Tiểu hôm nay phát hiện
ra một tấm ảnh anh kẹp trong nhật kí, hỏi cung anh cả ngày trời. Anh cắn chặt răng, chết cũng không chịu nói.

“Được, hay lắm.” Vu Hoan và Hoắc Minh lập tức vỗ tay tán thưởng.

Không ngờ, Thẩm Mộ thế nhưng cũng mỉm cười gật đầu: “Chủ ý này không tồi.” Sau đó, nhìn thoáng qua Hứa Kha.

Lòng Hứa Kha có một tiếng nổ lớn.

Mạc Tiểu Tiểu từ dưới bàn lấy ra một bộ bài, nháo bài, từ trong đó rút ra một cây.

“Ở đây có bảy người, có bảy cây bài từ một tới bảy, người nào rút
được lá bài số bảy sẽ được hỏi, người nào rút phải lá bài số một sẽ phải trả lời. Nếu như người bị hỏi không trả lời được, ha ha, thì người lấy
được lá bài số bốn sẽ được yêu cầu người đó làm một chuyện.”

Vì thế, mọi người hi hi ha ha xắn tay áo bắt đầu chơi. Hứa Kha rất
căng thẳng, trò chơi này, cô mới biết lần đầu, âm thầm cầu nguyện mình
đứng là người thứ nhất.

Lần đầu tiên người rút được số bảy là Hoắc Minh, còn người rút phải lá bài số một là Tiểu Đậu Tử.

Hoắc Minh trợn mắt, nhìn chằm chằm vào Tiểu Đậu tử. Tiểu Đậu Tử cũng không yếu thế trợn mắt lại cậu ta.

Hoắc Minh hùng hổ hỏi: “Có phải cậu thích tớ hay không?”


Không ngờ, Tiểu Đậu Tử chỉ nhìn cậu ta rất khinh thường “Tớ không thích cậu.”

Hoắc Minh ngẩn người, hùng hổ nhanh chóng biến thành “thẹn quá hóa giận”, “Cậu nói dối, câu này không tính.”

Tiểu Đậu Tử khoanh tay, mỉm cười: “Sao cậu biết tớ nói dối.”

Hoắc Minh chán nản: “Cậu, hai ngày trước cậu mới nói thích tớ mà.”

Tiểu Đậu Tử nở nụ cười vừa ngọt vừa xinh, “Đúng vậy, nhưng hai ngày
nay tớ lại không thích cậu nữa .” Dáng vẻ mỉm cười đáng yêu khiến người
ta vừa yêu vừa giận.

Hoắc Minh hầm hừ, lập tức chán nản. Mọi người cười đến mức đau sút cả lưng. Cậu nhóc này cả ngày đều rất tự mãn, cảm thấy bản thân mình phong lưu phóng khoáng, ai gặp cũng thích, cho nên câu trả lời của Tiểu Đậu
Tử khiến cậu chàng thất vọng.

Lượt thứ hai, người lấy được lá bài số bảy là Thẩm Mộ, còn người rút phải lá bài số một lại là Tiểu Đậu Tử.

Tiểu Đậu Tử quệt miệng, trợn mắt nhìn Thẩm Mộ.

Thẩm Mộ híp mắt, cười cười hỏi: “Vậy thì, hai ngày nay cậu không thích Hoắc Minh nữa thì đang thích ai?”

Tiểu Đậu tử mím môi nhìn anh, đột nhiên thản nhiên cười: “Tớ chọn mạo hiểm.”

Vì sao cô ấy không nói? Hứa Kha rất ngạc nhiên, cô ấy thực sự trong
vòng hai ngày nay đã thích một người khác sao? Hay là cô ấy chỉ cố ý
trêu Hoắc Minh thôi?

“Yes!” hoắc minh ở bên cạnh lấy được lá bài số bốn như hổ rình mồi đã chờ câu nói này từ lâu , vui vẻ cười trên nỗi đau khổ của người khác,
ngoắc ngoăc tay với tiểu đậu tử, “Lại đây, ta muốn ngươi hôn ta một
ngụm.”

Tiểu đậu tử đỏ mắt, “yêu cầu này không rính, cạu nhân cơ hội trả thù phải không.”

Hoắc minh ha ha cười không giải thích, ôm lấy tiểu đậu tử hôn xuống.
Dám nói không thích tớ à, phải để cậu biết tớ lợi hại tới mức nào.

Hứa Kha mặt đỏ chuyển tầm mắt đi nơi khác. Chỉ nghe thấy tiếng Vu Hoan và Mạc Tiểu Tiểu cười đến mức không thể thở nổi nữa.

Lần thứ ba, lúc Hứa Kha rút được lá bài, đôi mắt lập tức trợn tròn lên. Số một!

Càng không ngờ rằng, người lấy được số bảy là Thẩm Mộ.

Nhìn lá bải của Thẩm Mộ ở trước mặt, lòng Hứa Kha lại nổ ùm một tiếng, không dám nhìn vào mắt anh.

Anh nheo mắt lại, tựa tiếu phi tiếu nhìn cô.

Cô cảm thấy mình căng thẳng đến mức sắp không thở nổi nữa.

Anh chầm chậm hỏi: “Người trong lòng em là ai?”

Trái tim Hứa Kha đập mạnh, sau đó bắt đầu hoảng hốt, mặt nóng ran,
không biết nên đặt tiêu cự ở đâu. Cô không ngờ anh ở trước mắt mọi người có thể đưa ra câu hỏi này.

Đó là bí mật tận dưới đáy lòng, không ai biết.

Cô xấu hổ đỏ mặt, thấp giọng nói: “Em, em chọn mạo hiểm.”

Vu Hoan lập tức vui vẻ hỏi: “Ai, ai lấy được số bốn ?”

Mạc Tiểu Tiểu ở bên cạnh ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng, hưng phấn nói: “Ông trời giúp con đây mà, đa tạ ông.”

Hứa Kha âm thầm thở phào, bạn thân sẽ không làm cô khó xử đâu.

Mạc Tiểu Tiểu cười ha ha nhìn Hứa Kha, cười đến mức không mở nổi mắt. “Tớ muốn cậu, hôn anh trai tớ một cái.”


Ồ một tiếng, Vu Hoan và Hoắc Minh đều vui vẻ đập bàn uỳnh uỳnh. Bởi
vì Mạc Tân Vũ đã hơn hai mươi tuổi rồi, nghe nói là anh ấy vẫn chưa có
bạn gái. Hôm nay có trò vui để xem rồi.

Hứa Kha xấu hổ buồn bực lườm Mạc Tiểu Tiểu, bạn thân đây sao, dám mang cô ném xuống giếng?

Mạc Tiểu Tiểu cười vỗ tay: “Mau lên mau lên.”

Mặt Mạc Tân Vũ so
với Hứa Kha còn đỏ hơn. Mấy người bên cạnh đó đều reo hò, Hứa Kha bị bắt buọc bất đắc dĩ, đứng lên, cô nghĩ chỉ như chuồn chuồn lướt mặt nước
một chút, chắc là, chắc là không quá khó khăn.

Đột nhiên, Thẩm Mộ ở bên cạnh ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên môi cô.

Nụ cười của mọi người đều cứng lại.

Xung quanh yên lặng dường như không có ai tồn tại nữa.

Hứa Kha cảm thấy mình như đang ở trong một hoàn cảnh chỉ xuất hiện
trong mơ, bồng bềnh như mây, tim đập nhịp thở dường như không hề chân
thật.

Cô không biết anh đã buông cô ra như thế nào.

Thẩm Mộ mỉm cười thản nhiên nói với mọi người: “Tôi thay cô ấy nói đáp án thật với mọi người.”

Sau đó, cô cứ hoảng sợ như đang nằm mơ, trái tim vẫn đập, loại cảm
giác lo lắng sợ hãi ngọt ngào không dám tin thật này giống như bông hoa
đang hé mở một nửa, mông lung như đang say rượu.

Không biết ra khỏi the night thế nào, không biết trở về nhà thế nào,
mãi đến khi vào trong Vinh Để, mở cánh cửa của Thẩm gia ra, một luồng
không khí ngập mùi cỏ tươi mát ập đến, mới giúp cô tỉnh táo lại.

Những chiếc đèn lồng treo trên hành lang, giống như những chiếc đèn
trên con thuyền chài lướt trên dòng sông mùa xuân đêm hoa trăng, ánh
trăng hòa cùng với ánh đèn, ánh sáng giao hoà tuyệt đẹp chiếu trên con
đường trải sỏi, mặt cỏ bằng phẳng giống như làn nước trong vắt. Anh đi
trước cô, cái bóng cao gầy của anh và cái bóng yểu điệu của cô, trên mặt đường thi thoảng chập vào nhau, thi thoảng lại tách ra. Như gần như xa, mông mông lung lung, giống như thái độ của anh với cô ba năm nay.

Ngày mai anh đi rồi, một cái hôn ban nãy, là giúp cô giải vây hay chỉ là một cái hôn đùa giỡn? Hoặc giả, anh cũng thích cô?

Có thể sao? Quan hệ của mẹ anh và mẹ cô nước lửa không thể dung hòa
như vậy. Cô không dám hỏi anh, dường như nếu mở miệng thì giấc mộng kia
sẽ bay đi như chưa từng tồn tại.

Trong phòng khách, Thẩm Tiếu Sơn nửa nằm trên ghế sòa nói chuyện với
mẹ cô. Thiệu Nhất Bình nhìn thấy cô bước vào, lập tức vui mừng đứng dậy.

“Tiểu Kha, hôm nay mẹ mua cho con một cái váy, mau đến thử xem.” Bà
cầm trong tay một chiếc váy lụa mỏng màu trắng, nhẹ nhàng thuần khiết,
giống như một đám mây trắng phiêu diêu.

Hứa Kha vui mừng đón lấy cái váy, thích thú không buông xuống. Bao lâu rồi, cô chưa được mặc thử cái váy nào đẹp như vậy.

“Nhanh mặc thử mẹ xem nào.”

Hứa Kha cầm váy đi lên tầng hai, một lát sau, cô men theo cầu thang đi xuống dưới.

Chiếc váy này, hở vai, ngực thấp, phần eo thắt lại, vẽ nên dáng người thướt tha mềm mại thanh thoát động lòng người của cô. Đôi mắt sáng như
viên ngọc, mi mắt đẹp như Viễn Sơn. Làn da trắng mịn mang theo chút hồng hồng. Cô trẻ tuổi mà thuần khiết, còn mang một chút như có như không
hương vị của phụ nữ, quyến rũ khiến người ta phải động tâm.


Thiệu Nhất Bình dùng nhs mắt ngạc nhiên và vẻ mặt tự hào, lòng tràn
đầy vui vẻ nhìn con gái, khen ngợi: “Con gái mẹ thật xinh đẹp.”

Hứa Kha đỏ mặt , không tự giác ngẩng mặt nhìn Thẩm Mộ đứng bên cạnh.

Anh cúi đầu, căn bản không nhìn cô.

Sự vui vẻ trong lòng cô lập tức biến mất, giống như bị một làn gió lạnh trên đỉnh núi thổi bay mất.

Thiệu Nhất Bình vui vẻ hỏi, “Tiếu Sơn, Thẩm Mộ, hai người thấy Tiểu Kha mặc váy này có đẹp không?”

Thẩm Tiếu Sơn cười: “Rất xinh, Tiểu Kha đúng là trẻ tuổi, mặc gì cũng đẹp.”

Thẩm Mộ thấp giọng vâng một câu thái độ lãnh đạm hờ hững.

Thiệu Nhất Bình cười cảm thán: “Lúc trước xem phim 《 Cuốn theo chiều
gió》, lúc mẹ nhìn thấy Scarlett mặc một chiếc váy rất đẹp nhanh nhenj từ trên cầu thang bước xuống, mẹ lại tưởng tượng nếu con gái mẹ cũng có
một ngày chói sáng xuất hiện trước mắt người khác như vậy, mẹ sẽ vui
mừng đến mức nào, kiêu ngạo đến mức nào. Tháng sau là sinh nhật Tiểu
Kha, mẹ cũng muốn tổ chức cho con một bữa tiệc sinh nhật như vậy, mời
bạn bè của con tới để mọi người biết con gái mẹ xinh đẹp tới mức nào.”

Hứa Kha đỏ mặt, ngượng ngùng lên trên tầng. Chân giẫm lên tấm thảm
trải cầu thang, lòng cô có một chút mất mát, cô không muốn để người khác nhìn thấy. Thầm nghĩ chỉ cần cô xinh đẹp trong mắt anh là được rồi.
Nhưng anh lại không thèm liếc cô một cái, lãnh đạm hờ hững như vậy, có
lẽ cô chỉ là một người xa lạ mà thôi.

Thẩm Mộ chúc ngủ ngon cha mình, đi theo sau Hứa Kha, lên tầng.

Thẩm Tiếu Sơn nhìn hai đứa trẻ trên cầu thang, cười nói: “Có trai có gái, thật là tốt.”

Thiệu Nhất Bình gật đầu: “Đúng vậy, nhi nữ song toàn, ghép thành chữ hảo.”

Hứa Kha đi vào phòng mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại, ánh trăng chiếu
nhẹ lên ban công, cô chầm chậm đi tới trước bàn, vặn mở đèn bàn. Phía
dưới là chiếc đĩa CD mới mua.

Hôm nay cô đi trên đường vô tình nghe thấy bài hát đó, take a bow,
lúc ấy cô cảm thấy thật khổ sở thiếu chút nữa đã ngồi xuống khóc bên
đường. Ngày mai anh phải đi rồi . Lần yêu thầm này của cô, cuối cùng
cũng chỉ là hoài niệm.

Cô bỏ đĩa CD vào, chỉnh tới bài hát kia. Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên.
Lúc có nhiều người, sự khổ sở vì chia lìa bị một vài câu truyện cười che giấu đi, giờ phút này, chỉ còn lại một mình cô trong im lặng, âm nhạc
bị màu đêm đen kịt nhuộm tạo thành một kiểu cảm giác thương cảm đau
lòng. Sự khổ sở và buồn bã này, toàn bộ đều hiện rõ lên, nhưng trong
bóng đêm yên lặng lại càng đậm màu hơn nữa.

Đột nhiên, có hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Hứa Kha mẹ mình, đi qua mở cửa.

Không ngờ Thẩm Mộ đang đứng ở cửa.

Trong tay anh bưng một tách cà phê, nhàn nhã mà thoải mái. Áo sơmi
màu trắng càng làm nổi bật khuôn mặt sạch sẽ và anh khí bức người của
anh.

Hứa Kha không ngờ lại là anh, có chút hoảng hốt, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì?”

“Ừ, có chuyện muốn nói với em.” Anh đóng cửa lại, ánh mắt từ khuôn mặt cô chuyển xuống gáy cô, dừng lại một lát.

Cô không hiểu sao lại căng thẳng, không biết anh muốn nói gì, vừa chờ mong lại vừa sợ hãi.

Anh một tay bưng cà phê, một tay ôm lấy cánh tay kia, không chút để ý nhấp một ngụm, thản nhiên nói: “Vừa rồi dì ở đây, anh ngại không nói… chiếc váy này… em mặc…rất… “

Lòng cô lập tức lắng lại, không biết tại sao lại chờ mong.

“Rất xấu.”

Cô ngẩn người, thất vọng cực kì, còn hơi buồn bã. Đã muộn thế này còn sang phòng cô, cố tình nói với cô, cô mặc chiếc váy này thật xấu, không cần phải nói lời ác độc như vậy chứ?

“Lời nói ác độc” tiếp tục nói: “Scarlett mặc chiếc váy kia, bởi vì eo của cô ấy chỉ rộng có mừoi bảy inch, vô cùng thanh mảnh tinh tế, còn em mặc chiếc váy này phần eo có vẻ thô. Cánh tay để trần nhìn cũng thô.”

Lời nói thực sự quá ác độc , cô vừa thất vọng vừa xấu hổ, còn không
hiểu tại sao lại thương tâm và thấy oan ức. Chẳng lẽ trong mắt anh, cô

thật sự xấu xí như vậy ư?

Cô nhấc váy lên giẫm lên chân anh một cái.

Cà phê, cứ như vậy rơi xuống váy cô, chiếc váy trắng tinh tươm như
thế đột nhiên bị nhiễm bẩn, giống như một tờ giấy trắng bị một giọt mực
đen vấy vào.

Anh không chỉ không nói tiếng xin lỗi mà ngược lại còn vô cùng vui vẻ cười to.

Cô càng giận dữ, “Anh cố ý phải không?”

Anh đưa tách cà phê ra thuận tay đặt lên trên giá sáchnhìn chằm chằm
vào mắt cô: “Ừ, anh cố ý đấy!” Mắt anh sáng rực, âm thầm chớp một cái
khiến người ta tâm hoảng ý loạn.

Cô bắt đầu khẩn trương, hô hấp có vẻ hơi gấp gáp, mấy đường viền váy
trước ngực rung mạnh, giống như những bông hoa ngậm sương chào đón nắng
sớm.

Anh đột nhiên ôm chặt cô vào lòng, siết chặt lấy vòng eo thon gọn của cô.

“Anh không muốn để người khác nhìn thấy em. Em nói anh ích kỉ cũng
được, bá đạo cũng được, dù sao, anh cũng không thích như thế.”

Cô có chút mơ hồ, thổ lộ quá mức đột ngột giống như một cảnh tượng trong giấc mơ.

“Tiểu Kha, anh muốn em chỉ là của một mình anh. Anh không dám, bởi vì em quá chói mắt.” Lời anh nói có một ma lực kì quái khiến cô si mê,
lòng cô bắt đầu hoảng hốt.

“Rõ ràng là em thích anh, tại sao lại không nói? Con bé ngốc này, ngày mai anh phải đi rồi, em vẫn không định nói sao?”

Lúc này một vòng ôm khiến tình cảm như cây đậu phát triển rộ vào hai
tháng mùa xuân, mềm mại như tơ lụa, rộng lớn như bài trường ca của Trung Quốc, chuyện hạnh phúc nhất trên thế gian này, chính là người bạn yêu
thầm, anh nói, anh cũng yêu bạn.

Hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến cô trở tay không kịp, nước mắt trong
khoảnh khắc trào ra. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, cô vui quá mà
khóc.

Anh hôn lên những giọt nước mắt của cô, sau đó, môi anh chuyển xuống
môi cô. Cô cảm thấy bản thân yếu đuối như một gốc bèo và mềm nhũn như
một cây dây leo, vòng eo được cánh tay mạnh mẽ có lực của anh ôm chặt.
Da thịt anh rất nóng, nụ hôn cũng nóng điên cuồng, dường như muốn hòa
tan cô ra.

Tình cảm nồng nàn kéo dài mà thản nhiên phiêu du trong không khí, ánh đèn nhẹ nhàng, hô hấp dồn dập, màn đêm dụ hoặc càng khiến người ta lún
sâu, dục vọng của tuổi trẻ rất đơn giản, không hề quanh co, cũng có thể
dự đoán được.

Sắp phải chia lìa, là sợ những biến cố sẽ xảy ra, là sợ mất đi, dường như chỉ cần có đượck nhau, sẽ là thiên trường địa cửu.

Không biết từ khi nào, chiếc váy trắng dài kia chậm rãi rớt xuống
theo đầu ngón tay anh, giống như một bông hoa, đám sương vây quanh bị
vạch trần, nở rộ dưới ánh sáng mặt trời.

Anh quá vội vàng, cô quá hoảng sợ, không biết là nên hay không nên.
Thổ lộ của anh, tình yêu của anh, ôn nhu mà bá đạo, giống như một ngọn
lửa lan ra làm cháy cả cánh đồng cỏ dường như khiến cô không thể bình
tĩnh. Cơ thể chưa bao giờ được người khác vuốt ve giống như có một làn
khói bao phủ tứ phía, chỉ cảm thấy nóng, giống như cơ thể đang ngâm
trong chậu nước sôi, không biết phải làm sao mới có thể thoát ra.

Anh rất vụng về, không có quá trình, tình thế lại ép buộc. Ngượng ngùng của cô biến thành sợ hãi, tiến thoái lưỡng nan.

Không biết là vội quá hay mệt quá, anh đổ mồ hôi, từng giọt từng giọt rớt xuống cơ thể cô, giống như nước mưa.

Khoảnh khắc hai cơ thể dung hợp cùng một chỗ, hạnh phúc đến tận cùng
cũng là đau đớn tới tận cùng. Không biết bây giờ là tối hay sáng, không
biết là mê hay tỉnh, không biết là mất đi hay có được tất cả đều rất tự
nhiên, dường như đã thỏa được mong ước.

Lời tác giả: trình độ có hạn, tôi nghẹn cả một ngày đấy, mệt quá , mọi người đọc có hiểu không?

Quên đi, tôi nói thẳng: hai người, OOXX


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.