Tân Phong Lãnh Địa

Chương 7: Mùi thơm nồng nặc


Đọc truyện Tân Phong Lãnh Địa – Chương 7: Mùi thơm nồng nặc

Hồng Nguyên Thành là chủ thành lãnh địa Định Bắc Hầu, diện tích hơn 80 dặm vuông, bởi vì dựa lưng vào dãy núi vô tận, tài nguyên khổng lồ lấy không hết dẫn tới vô số quý tộc thương nhân. Vị trí địa lý cực tốt, khiến cho Hồng Nguyên Thành phồn vinh vô cùng, ngành lính đánh thuê cũng hết sức thịnh vượng.

Ngành quản lý lính đánh thuê Hồng Nguyên Thành thiết lập ở bắc thành, nơi này cũng là chỗ tụ tập của tất cả đoàn lính đánh thuê, Giang Tinh Thần một đường dò hỏi đi tới đây, đã qua 2 giờ rồi.

Sau khi đến thành bắc, căn bản không cần dò hỏi, người trên phố đều bàn tán chuyện Tử Kinh Dong Binh Đoàn, hơn nữa không ít người chuyên môn chạy tới, lúc này hắn đi theo phía sau là được.

– Tử Kinh không hổ là đoàn lính đánh thuê đệ nhất, ngay cả mãnh thú đỉnh cấp như Kiếm Tích Trư cũng đánh hạ được! Xem ra lần này sẽ kiếm lời lớn rồi…

– Các quý tộc thương bên ngoài đã sớm tìm tới, da Kiếm Tích Trư ít nhất phải 3000 hoàng tinh tệ, giá thịt xem chừng chỉ có cao hơn, cộng thêm răng nanh cùng gai nhọn trên lưng đều là tài liệu vũ khí… Con Kiếm Tích Trư này mang tới thu vào tối thiểu 10 ngàn hoàng tinh tệ cho Tử Kinh…

– Mạt đoàn trưởng càng lợi hại, treo thưởng 300 hoàng tinh tệ, chế biến thịt thịt sống lưng Kiếm Tích Trư. Ngày hôm qua ta nghe người một hiệu ăn nói, đó là nguyên liệu nấu ăn cấp cao nhất, 1 cân bán cả trăm hoàng tinh tệ cũng không quá…

– Bạo tay cũng không ai cầm được, bắt đầu từ chiều qua, đầu bếp hiệu ăn tới đây còn chưa đủ nhiều sao, không một ai làm Mạt đoàn trưởng hài lòng…

Nghe tiếng bàn tán, không bao lâu sau, Giang Tinh Thần đi theo người phía trước đến cuối một ngã tư, quẹo sang phải, chỉ thấy một đoàn người tạo thành nửa vòng lớn, tiếng bàn tán xôn xao kêu vang như đàn ruồi.

Đứng đằng xa, ánh mắt Giang Tinh Thần dễ dàng vượt qua đám đông, nhìn vào bên trong.

Nhưng vừa nhìn, ánh mắt co rụt lại, trong đầu ông lên, hơi thở gấp gáp.

Đám đông vây quanh một sân viện lớn, tường cũng phải cao hơn 5 thước, gạch đá xhuynh rất to nhìn thôi đã thấy nặng. Ở cạnh cổng, lại treo xác một con dã thú to lớn.

Bởi vì đám đông che chắn, chỉ có thyể nhìn nửa trên dã thú, nhưng chỉ nửa phần trên này ít nhất cũng dài hơn 2 mét, to như lu nước. Dã thú màu xám tối, lông bờm dài nửa mét, trên lưng có mấy gai xương nâu sắc nhọn như mũi tên. Mà miệng của nó, hai cái răng nanh màu trắng dài nửa mét, không phải hình tròn, mà dẹt, hai bên mép sắc như dao, ở từ xa Giang Tinh Thần cũng nhìn thấy sắc bén.

“Nửa trên đã hơn 2 mét, vậy cả người còn hơn 4 mét, thân thể lớn như thế, có khi đến hơn 2 tấn! Trên lưng có gai, miệng có răng nanh, hơn nữa không thấy mũi heo…. Đây là loại heo gì, đưa tới Trái Đất nó húc chết luôn sư tử còn gì…”

Thông qua tìm hiểu phân tích 2 ngày qua, hắn vẫn cho rằng thế giới này không khác mấy so với thời cổ đại ở bên mình, dù có tồn tại Nguyên Khí, chẳng qua chỉ là võ lực cao hơn mà thôi. Nhưng bây giờ xung kích thị giác trực tiếp, mới làm hắn nhận thức sâu sắc, đây là thế giới khác, còn có rất nhiều thứ không biết.

Hít sâu một hơi, Giang Tinh Thần ổn định tâm tình, chậm chậm đi tới vòng ngoài đám đông. Nhưng quan sát gần Kiếm Tích Trư, xung kích thị giác càng thêm lớn.

– Ra rồi, ra rồi kìa!


Đám đông phía trước hô lên, Giang Tinh Thần nhón chân nhìn vào, chỉ thấy cổng mở ra, hai người trung niên cúi đầu đi ra.

– Hoàng chưởng quỹ! Thế nào rồi?

Trong đám đông có người hỏi.

– Ôi!

Người trung niên đi phía trước lắc đầu thở dài:

– Không đạt được yêu cầu của Mạt đoàn trưởng, đầu bếp chúng ta làm thịt xong vẫn còn có mùi tanh!

Người trung niên phía sau nghe vậy, có chút mất tự nhiên cười khổ, cúi đầu lặng lẽ đi tới.

Giang Tinh Thần cũng thu hồi chú ý từ phía Kiếm Tích Trư, lại quay sang 300 hoàng tinh tệ, nghe được lời người trung niên đó, ánh mắt liền sáng lên:

“Loại bỏ mùi tanh trong thịt thôi sao?”

Đám người tách ra, hai người trung niên kia đi ra, Giang Tinh Thần nhìn qua khe hở vào bên trong, chỉ thấy hai người to con khoanh tay đứng đó, ngạo nghễ nhìn mọi người.

Trầm ngâm một lát, Giang Tinh Thần quay người đi, sai lầm như hôm qua không thể phạm phải lần thứ hai, hắn chưa quên hôm qua bị tiểu nhị coi là ăn xin đuổi ra ngoài. Nếu đã biết được nguyên do, vậy phải về chuẩn bị trước rồi quay lại.

Một đường chạy thẳng về khu chợ ngoài khu bình dân, Giang Tinh Thần lao đầu vào… Lúc này cách làm của hắn như đáng bạc, đưa hết tài sản vào cơ hội này.

Khu chợ có đủ hành tỏi gừng, làm hắn hưng phấn đó là lại có nước tương, gọi là tương nhạt thì đúng hơn, mùi vị cũng nhạt hơn so với Trái Đất, nhưng mà không ảnh hưởng đến việc dùng làm gia vị.

Rượu là nhất định phải mua, đây là mấu chốt để loại bỏ mùi tanh, 3 lượng rượu đục ngầu kém cỏi mà tốn đến 50 đồng, làm Giang Tinh Thần cũng cảm thấy đau lòng.

Tiếp theo, hắn tìm khắp khu chợ, mới mua được hoa hồi và quế cây, đến đây, hắn mới chính thức yên lòng.

Nhưng làm hắn tiếc nuối, đó là không mua được đường, bằng không càng thêm nắm chắc.


Trong quá trình mua sắm, Giang Tinh Thần lại có nhận thức trực quan, thế giới này không giống Trái Đất, sắp đến mùa đông rồi, vẫn còn 7-8 loại rau cải, hơn nữa hắn không nhận ra thứ nào. Hiệu thuốc có 9 phần dược liệu là hắn chưa nghe qua, hơn nữa có loại mang tên Tam Thải Đoán Thần Hoa giống như huyền ảo, một gốc lên tới cả trăm hoàng tinh tệ…

1 giờ sau, đã đến giữa trưa, Giang Tinh Thần cầm theo đồ đã mua trở về sân viện.

Mị Nhi không ở nhà, Giang Tinh Thần cũng không để ý, buổi sáng tiểu nha đầu đã nói muốn đi chỗ Hoàng đại thúc.

Vào nhà bếp, Giang Tinh Thần bày ra những thứ đã mua, muối, nước tương, hành tỏi gừng, hoa hồi vỏ quế, 2 cân sườn heo, còn 3 lượng rượu cùng một cái hũ gốm nhỏ. Những thứ này, đã xài hết 2 hoàng tinh tệ và 60 đồng trên người hắn.

“Thành bại ngay một lần này!”

Giang Tinh Thần đứng trước bàn bếp hít sâu một hơi, bắt đầu làm. Trước tiên dùng nước lạnh ngâm xương sườn, như vậy có thể rút ra máu sót trong thịt, sau đó bắt đầu xử lý hành tỏi gừng, tiếp theo nổi lửa bếp, lại dùng gạch bỏ trong sân kê thành bếp lò đơn giản, phía dưới đào lỗ thông hơi. Bếp lò bên trong lửa nhỏ chưng nhẹ còn được, lửa lớn nấu sôi thì không được….

Đến chiều, mặt trời dần xuống tây, ngoài sân lớn chỗ đóng quân Tử Kinh Dong Binh Đoàn, đã bớt đi rất nhiều người vây xem. Có người tới xem Kiếm Tích Trư, chuẩn bị giao dịch với đoàn lính đánh thuê, cũng không thiếu người các hiệu ăn, muốn xem thử có ai cầm được 300 hoàng tinh tệ hay không.

Cửa lớn mở ra, hai người cúi đầu ủ rũ đi ra, không cần hỏi cũng biết Mạt đoàn trưởng vẫn chưa hài lòng, đám đông không khỏi thở dài:

– Thúy Viên Lâu cũng không thành công!

– Phú Vinh Trai cũng không được, Thúy Viên Lâu đương nhiên cũng vậy… Xem ra, trừ khi là người từ đế đô, bằng không rất khó khiến Mạt đoàn trưởng hài lòng!

– Phú Vinh Trai cùng Thúy Viên Lâu là hiệu ăn tốt nhất Hồng Nguyên Thành, ta thường đi hai nhà này, không cảm thấy thịt của họ có mùi tanh gì! Mạt đoàn trưởng…

– Nghe nói Mạt đoàn trưởng muốn mở tiệc mời một người bạn quan trọng, mà người kia không chịu được chút mùi tanh, cho nên phần thịt sống lưng Kiếm Tích Trư đỉnh cấp, mới treo giải mời người làm…

– Hai hiệu ăn tốt nhất Hồng Nguyên Thành cũng không được, xem chừng tiếp theo cũng không còn hiệu ăn khác tới…

Hai người Thúy Viên Lâu đi ra, đám đông ngoài những người nhìn chằm chằm Kiếm Tích Trư, chuẩn bị bàn chuyện mua bán với Tử Kinh Dong Binh Đoàn, những người hiệu ăn lớn khác đều cảm thấy không có gì để xem, lần lượt rời đi, đám đông liền tản ra.

Đúng lúc này, Giang Tinh Thần mặc áo gai cũ nát, tay cầm theo một cái hũ nhỏ, bên trên đậy chén gốm, xuyên qua đám đông đi về phía cửa Tử Kinh Dong Binh Đoàn.


Mọi người vây xem đều đi ra ngoài, chỉ có hắn đi vào trong, lập tức thu hút chú ý.

– Bình dân, bình dân tới đây làm gì?

Mọi người đều toát ra ý nghĩ này, đồng thời dừng bước, quay đầu nhìn lại Giang Tinh Thần.

– Chẳng lẽ hắn cũng muốn lấy 300 hoàng tinh tệ treo thưởng?

Có người nghi ngờ, nhưng lập tức bị người khác phản bác:

– Các hiệu ăn lớn cũng không làm được, hắn là bình dân làm sao khiến Mạt đoàn trưởng hài lòng!

– Cái này khó nói, không chừng hắn thật có bản lĩnh này thì sao!

– Đừng nhảm, hắn là bình dân, gặp thịt chưa… Không biết một hồi Mạt đoàn trưởng thấy một tên bình dân đi vào, có thể nào nổi giận giết hắn không nữa!

– Còn muốn gặp Mạt đoàn trưởng, hắn có thể đi qua cửa lớn cũng hay rồi…

Mọi người nhanh chóng quay lại, khóe miệng cười cợt, chờ xem trò hay.

Trong đám đông có hai nhà chưởng quỹ nhíu mày, hỏi tiểu nhị bên cạnh:

– Ngươi nhìn hắn có phải rất quen không?

– Chưởng quỹ, đó không phải tên lừa đảo tới hiệu ăn chúng ta hôm qua sao!

Tiểu nhị nói, vẻ mặt kinh ngạc:

– Tiểu tử này thật to gan, dám lừa đảo tới đầu Tử Kinh Dong Binh Đoàn, không muốn sống nữa mà…

Trong lúc mọi người xì xào, Giang Tinh Thần đã tới cửa lớn, hai người to con liền đưa chân chặn ngang, mặt âm trầm giận dữ.

Hai người đã sớm chú ý Giang Tinh Thần, bọn họ cũng cùng ý nghĩ như đám đông. Mà đối phương làm thế, quả thật là đùa giỡn Tử Kinh Dong Binh Đoàn, làm bọn họ nổi giận.

– Tiểu tử, tốt nhất ngươi tự cút đi, bằng không…


Hai người giơ tay chặn Giang Tinh Thần lại, hung tợn nói. Hai người đều từng gặp máu, vừa nổi giận, liền có một cỗ khí thế hung dữ.

Đám đông phía sau đều mỉm cười, chờ xem cảnh Giang Tinh Thần bị dọa tè ra quần.

Nhưng mà, Giang Tinh Thần lại không hề ngẩng đầu, căn bản không nhìn hai người chặn hắn lại. Dù khí thế đối phương dữ tợn, nhưng tố chất tâm lý của hắn rất tốt, chỉ cần không nhìn vào hai người, hắn sẽ không bị ảnh hưởng. Quan trọng hơn, hắn tin tưởng sườn hầm mà mình chuẩn bị tỉ mỉ, nhất định sẽ làm Mạt đoàn trưởng hài lòng.

Không chờ hai người nói hết lời, Giang Tinh Thần đặt tay lên chén gốm, nhẹ nhàng mở ra.

Hương thịt nồng đậm lan tỏa, nhanh chóng mở rộng ra ngoài.

Hai người này nói một nửa liền khựng lại, mũi hít vào, nuốt ực một cái, nhìn thẳng vào cái hũ trong tay Giang Tinh Thần.

Khoảng khắc, xung quanh lặng ngắt, những người vây xem cười cợt đều chuyển sang kinh ngạc, vừa tham lam hít mùi thơm, vừa không nhịn được thầm nhủ:

“Đây là thịt gì, sao thơm như vậy?”

Ở đây có không ít đầu bếp những hiệu ăn, vừa ngửi là biết mùi thịt, nhưng mùi thơm nồng nặc như thế, bọn họ cũng chưa từng gặp.

“Đáng tiếc đi đường quá xa, mùi hương không nồng như lúc mới ra lò nữa!”

Giang Tinh Thần thầm nghĩ, cũng nuốt nước miếng, đã mấy ngày ăn bánh bột mì, hắn cũng thèm lắm.

Ngẩng đầu, Giang Tinh Thần mỉm cười với hai người đang chăm chăm vào cái hũ, hỏi:

– Hai vị đại ca, ta có thể vào chứ?

– A!

Hai người hồi thần lại, không ngừng gật đầu:

– Được, được…

– Cám ơn!

Giang Tinh Thần khẽ gật đầu, vừa muốn bước vào, liền cảm thấy cơn gió mạnh đập vào mặt, một cái bóng đỏ lao ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.