Tân Phong Lãnh Địa

Chương 15: Hỏa bạo vân vụ


Đọc truyện Tân Phong Lãnh Địa – Chương 15: Hỏa bạo vân vụ

Xe ngựa chạy nhanh, Giang Tinh Thần vén rèm cửa xe lên, quan sát cảnh vật trên đường. Ngày hôm qua tuy rằng hắn đi tới Tử Kinh Dong Binh Đoàn, nhưng lúc đó tất cả tâm tư đều nghĩ về giải thưởng cùng món sườn hầm kia, đâu còn lưu ý tới cảnh vật xung quanh, mà lúc trở về trời cũng đã tối rồi. Có thể nói, hiện tại hắn mới chính thức nhìn thấy toàn cảnh Hồng Nguyên Thành.

Mà khi rời khỏi khu bình dân nhỏ bé, Giang Tinh Thần mới phát hiện tòa thành này phồn hoa biết bao! Quả thực cảnh tượng còn náo nhiệt hơn nhiều so với miêu tả trên bản đồ. Trên đường lộ rộng rãi người đi đường qua lại như thoi đưa, phần lớn đều là người giàu có thân mặc quần áo vải bông, hoặc là quý tộc quần áo hoa lệ quý báu; còn bình dân mặc vải bố thì đều là người làm việc vặt trong các cửa hàng, đi bộ đều khép nép đi sát bên tường.

Hai bên đường phố cũng không còn là loại nhà trệt đơn độc nữa, mà thỉnh thoảng có một tòa nhà hai tầng… xa xa còn có thể nhìn thấy hình dáng kiến trúc to lớn hơn…

Thích thú quan sát một hồi, Giang Tinh Thần liền không nhìn nữa, buông rèm cửa sổ xuống dựa lưng vào chỗ ngồi, hơi uốn thắt lưng.

Xe ngựa này lắc lư thật lợi hại, vừa mới bắt đầu còn không phát hiện, nhưng chạy một thời gian dài, toàn thân đều bị chấn động ê ẩm tê dại, cái mông dường như không còn cảm giác.

“Đường lộ rải đá xanh, vì sao lại lắc lư quá như vậy? Chẳng lẽ trên xe không có lắp đặt lò xo giảm xóc sao?” Giang Tinh Thần cau mày, quay đầu nhìn thoáng qua tiểu nha đầu vẫn đang hưng trí bừng bừng, hỏi:

– Mị Nhi! Xe ngựa lắc lư như vậy, muội không cảm thấy khó chịu sao?

– Không có đâu, cảm giác rất tốt mà!

Tiểu nha đầu ánh mắt sáng rực, cảm giác mới lạ trên khuôn mặt nhỏ nhắn không giảm chút nào, nói xong lại tiếp tục quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Giang Tinh Thần thật không nói nên lời, thầm than trong lòng: “Chẳng lẽ là từ bé ta rất được nuông chiều sao, ngay cả tiểu nha đầu cũng không bằng… Không được, không chịu được!”

Cảm giác khó nhịn, Giang Tinh Thần nói với gã côn đồ điều khiển xe trước mặt:

– Trưa rồi, trước tìm một chỗ ăn cơm đi, chung quanh đây có hiệu ăn nào không?

Xe ngựa giảm chậm tốc độ, gã côn đồ xoay đầu trả lời:

– Có Giang thiếu gia! Đi thêm chừng một dặm là Phú Vinh Trai!

– Tốt! Chúng ta tới Phú Vinh Trai nghỉ ăn cơm!


Tốc độ xe giảm bớt, Giang Tinh Thần cảm giác tốt hơn nhiều, lập tức quyết định.

Mị Nhi buông rèm cửa sổ xuống, liếc nhìn ca ca một cái, cũng không giống như ngày thường càu nhàu ngại đắt, chỉ yên lặng ngồi ở một bên…

Lúc này Giang Tinh Thần còn không biết, trước đây không lâu, Phú Vinh Trai cùng Thúy Vân Lâu đồng thời đẩy ra món ăn mới, ngắn ngủi không tới hai tiếng, đã kích nổ vị giác của vô số người.

Sớm nhất chạy tới Phú Vinh Trai, là ông chủ cùng chưởng quỹ của các hiệu ăn lớn Hồng Nguyên Thành, đêm qua khi Giang Tinh Thần mở ra cái nắp loại mùi thơm nồng nặc đó, bọn họ đã sớm muốn nếm thử.

Kế tiếp là những thương hộ quý tộc từ ngoài tới, gần như đều là ngày hôm qua tại vòng ngoài Tử Kinh Dong Binh Đoàn vây xem. Mặt khác, không ít quý tộc biết tin tức, cũng rối rít chạy đến.

Hai nhà hiệu ăn lớn nhất mới vừa bắt đầu buôn bán, đã ngồi đầy là người, toàn trường đông nghịt. Tình hình như thế làm cho một số người tới đây ăn cơm mà không có chỗ ngồi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, đồng thời cũng cảm thấy không tầm thường. Không ít người cũng không có rời đi, dần dần, người chờ bàn trống càng ngày càng nhiều.

Không lâu sau, một mùi thịt nồng đậm truyền khắp cả hiệu ăn, những người chờ bàn trống kia, giờ mới hiểu là chuyện gì xảy ra.

Khi nhìn thấy những mâm sườn hầm bưng lên các bàn cơm, mọi người đều đang vùi đầu ăn uống, một số người thông minh vội vàng bắt đầu lấy tiền đặt cọc trước chỗ ngồi.

Rất nhanh, tin tức truyền ra, khi mọi người nghe được người đã ăn nói: cả đời này cũng chưa từng nếm qua mỹ vị tuyệt hảo như vậy… dòng người bắt đầu kéo tới hai hiệu ăn lớn.

Chỉ không tới hai tiếng, chỗ ngồi ở hai hiệu ăn lớn đã được đặt trước đến ba ngày sau… thịnh vượng nhanh đến khó tin.

Ngay thời điểm ông chủ hai hiệu ăn lớn cười híp mắt nhìn đống đống hoàng tinh tệ đi vào hiệu ăn, xe ngựa của Giang Tinh Thần cũng đến gần Phú Vinh Trai.

– Thiếu gia, trước mặt đi không đặng, trên đường gần như đều là xe ngựa đậu lại!

Gã côn đồ đánh xe quay đầu lại nói.

– Hả?

Giang Tinh Thần kéo rèm cửa ra vừa thấy, quả nhiên như gã côn đồ nói, xe ngựa đông nghịt, ước chừng có tới trên dưới một trăm chiếc, gần như bế tắc hơn phân nửa đường phố.


– Không phải chứ!

Giang Tinh Thần nhìn thẳng mắt, khó có thể tin lẩm bẩm nói:

– Không ngờ Phú Vinh Trai buôn bán thịnh vượng đến mức độ này!

“Cạch Cạch Cạch” một thanh niên mặc quần áo hoa hòe đi tới bên cạnh xe ngựa của bọn họ, gõ nhẹ, rồi nói với Giang Tinh Thần:

– Có ngay một phòng trang nhã lầu hai số 7, 20 hoàng tinh tệ, muốn hay không?

Hai gã côn đồ đánh xe trừng mắt nhìn thanh niên một cái, nhưng không dám lên tiếng, ở khu chợ ngoài khu bình dân bọn họ là bá vương, ở chỗ này lại cái rắm cũng không phải, đắc tội với quý tộc, không chết cũng bị lột da.

Giang Tinh Thần thì trợn mắt há hốc mồm nhìn gã thanh niên, trong đầu óc lóe lên hai chữ: Cò phiếu!

– Muốn hay không thì nói, nếu không cần ta tìm người khác… Còn bao nhiêu người chờ ăn món sườn hầm kia đấy! Ba ngày sau chỗ ngồi giờ cũng không có!

Thanh niên có chút không kiên nhẫn nói.

“Cái gì, cứ như vậy thịnh vượng sao, chỗ ngồi ba ngày sau đều không có, hơn nữa còn có cò phiếu…” Một món sườn hầm còn không đủ gia vị, không ngờ thịnh vượng đến mức độ này, Giang Tinh Thần đều có cảm giác như không thực tế.

Mị Nhi ngồi ở một bên, cái miệng nhỏ nhắn giật giật, hiển nhiên đang rất khổ sở cố nhịn cười: thịnh vượng như vậy, có nghĩa là bọn họ sẽ được chia nhiều tiền.

“20 hoàng tinh tệ, tổng cộng một ngàn thỏi tiền, cò phiếu, xếp hàng ăn cơm…” Trong đầu lóe lên ý niệm kỳ quái, Giang Tinh Thần trầm ngâm một lát, rồi móc ra 20 hoàng tinh tệ, mua chỗ ngồi của thanh niên kia.

Một là hắn quả thực không chịu thêm được xe lắc lư, hai là hắn cũng muốn kiến thức một chút về món ăn của thế giới này rốt cuộc là mùi vị gì.

Bảo hai gã côn đồ đậu xe ngựa ổn định, đoàn người Giang Tinh Thần đi vào Phú Vinh Trai.


Cả Phú Vinh Trai diện tích ít nhất hơn một ngàn thước vuông, trên dưới hai tầng lầu, lầu một chừng hơn 100 bàn, tiếng người ồn ào, náo nhiệt, trên dưới 100 tên tiểu nhị xuyên qua lại trong đó, không ngừng vang lên tiếng thét to. Giang Tinh Thần bọn họ mới vừa đi vào, liền cảm giác một mùi thịt mang theo hơi nóng nồng nặc đánh úp lại. Mị Nhi không nhịn được nhẹ hít hít hai lỗ mũi.

– Ca ca về nhà làm tiếp cho muội ăn, bảo đảm còn thơm hơn so với bọn họ!

Giang Tinh Thần vỗ nhẹ cái đầu nhỏ bé của Mị Nhi.

Mị Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, khẽ cắn môi, gật gật đầu, trong lỗ mũi phát ra tiếng đáp như tiếng muỗi kêu.

Rất nhanh, một gã tiểu nhị đầy mặt tươi cười tiến lên đón bọn họ, nhìn lướt qua tấm thẻ trong tay Giang Tinh Thần, lập tức dẫn bọn họ lên lầu hai.

Giang Tinh Thần không có chú ý là, ngay lúc bọn hắn lên lầu, ông chủ Phú Vinh Trai đứng sau quầy đã thấy hắn.

Đi vào phòng bao, Giang Tinh Thần gọi hai gã côn đồ cùng ngồi xuống, làm cho hai người có chút được sủng ái mà lo sợ.

Rất nhanh tiểu nhị cầm tới một bản trúc, trên đó viết thực đơn, Giang Tinh Thần nhận lấy quan sát, không khỏi có chút trợn tròn mắt. Lúc này hắn mới nhớ tới, trên thế giới này có rất nhiều loại rau dưa, hắn cũng không nhận ra!

Ngẫm nghĩ một lát, Giang Tinh Thần đưa trả bản trúc lại cho tiểu nhị, nói:

– Sườn hầm hai phần, những món ăn khác tùy tiện lấy bốn món, tốt nhất là rau xanh, bốn chén cơm, thêm một bầu rượu ngon!

– Được rồi! Thiếu gia ngài và mấy vị chờ chút, lập tức mang lên!

Đợi tiểu nhị rời đi, Giang Tinh Thần nhìn chung quanh một vòng, thầm nghĩ trong lòng: “Thời gian đợi thức ăn, ngay cả nước trà cũng không có sao… Hay là nói thế giới này còn không có uống trà!”

Cũng may đầu bếp của Phú Vinh Trai tay chân nhanh nhẹn, cũng không để bọn họ chờ đợi thời gian bao lâu, từng món thức ăn đã bưng lên.

Giang Tinh Thần giơ tay gọi một tiếng, dẫn đầu động đũa, gắp một miếng xương sườn cho vào miệng.

“Ừm! Mùi vị là đủ, chỉ là thịt hơi dai!” Giang Tinh Thần nhíu nhíu mày: “Không phải ta đã nói với bọn họ, trước phải nấu sôi lửa lớn, vớt đi bọt nổi, thêm rượu, sau đó vớt vào trong nồi nước ấm, tiếp thêm gia vị chưng nhỏ lửa sao!”

Khẽ lắc đầu một cái, Giang Tinh Thần lại gắp một miếng rau xanh.

“Thức ăn này là xào sao, thế nào nước vừa đủ, nồi nóng dầu lạnh cũng không hiểu sao?” Hắn nghĩ đến nơi này biết dùng hành thái khử dầu mỡ, xào rau cũng không tệ, nhưng bây giờ ăn vào, quả thực không có vị giác gì.

“Cơm! Đây là chưng hay là ngâm, thế nào cảm giác tựa như nhão, mà còn có chút chưa chín kỹ vậy!”.


Lại uống một ngụm rượu, còn là loại hơn 20 độ kia, mùi vị nhạt nhẽo!

Đặt đũa xuống, Giang Tinh Thần suy nghĩ một lát, cảm giác dường như vấn đề là lò nấu ở phòng bếp. Nơi này bếp nấu đều là nồi lớn, miệng bếp nhỏ, ống khói cũng không lớn, có ống bễ gió hay không không biết, nhưng khẳng định độ lửa không đủ lớn. Ngày hôm qua lúc hắn làm sườn hầm, là ở trong sân chuyên môn dựng cái bếp nhỏ.

“Độ lửa không đủ, hơi nước sẽ không đủ! Khó trách thế giới này không có các loại món mì chính, bánh bao, bánh mì…”.

Giang Tinh Thần suy nghĩ trong lòng, hai gã côn đồ thì không có nhàn rỗi.

Bắt đầu bọn họ còn cẩn thận khống chế, sợ mình ăn uống khó coi, Giang Tinh Thần trách tội.

Nhưng sau đó thấy Giang Tinh Thần không nói không rằng, động tác của hai người dần dần trở nên buông lỏng, tốc độ hạ đũa cũng bắt đầu tăng lên.

Càng về sau, hai người gần như đều úp mặt trên cái đĩa, món sườn hầm này tuyệt đối là mỹ vị bọn họ chưa từng ăn.

Mị Nhi ở một bên nhìn thấy, hơi chu chu cái miệng nhỏ nhắn. Nàng cũng rất ưa thích món sườn hầm này, có lòng muốn vung đũa tranh giành với hai người, nhưng quay đầu liếc nhìn Giang Tinh Thần một cái, liền yên tĩnh lại từ từ ăn cơm.

“Ca ca là quý tộc, ta phải chiếu cố tới mặt mũi của ca ca, không so đo với các ngươi! Dù sao về nhà ca ca sẽ làm cho ta còn ăn ngon hơn…” Tiểu nha đầu lườm hai người một cái, nghĩ như thế.

Không lâu sau, Giang Tinh Thần ngẩng đầu lên, thấy đĩa trên bàn gần như đều trống không, không khỏi liếc nhìn Mị Nhi một cái.

“Nhìn ta làm gì! Là hai tên côn đồ kia ăn!” Mị Nhi nhướn đôi mi thanh tú, không nhịn được muốn phát tác.

Cũng may Giang Tinh Thần phản ứng nhanh, thấy trong bát của Mị Nhi còn có cơm chưa ăn hết, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía hai gã côn đồ.

Hai gã côn đồ sắc mặt đỏ lên, bọn họ hiện tại mới phát hiện, không phải vừa rồi Giang thiếu gia không nói không rằng, mà người ta đang suy nghĩ chuyện gì đó, không có chú ý tới mình.

Thấy sắc mặt mấy người, Giang Tinh Thần dĩ nhiên hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, giơ tay xoa xoa đầu Mị Nhi tỏ ý an ủi, rồi định gọi tiểu nhị đến đây, điểm thêm hai món ăn.

Nhưng không đợi hắn gọi, tiểu nhị liền gõ cửa đi vào, trong tay bưng một cái mâm, phía trên đặt một ly nước không lớn.

– Giang thiếu gia! Đây là ông chủ chúng ta tặng cho ngài, dùng lá cây Vân Vụ nước suối ngâm, bên trong hàm chứa nguyên khí phong phú! Nói là để bày tỏ lòng cảm tạ đối với ngài… Mặt khác, ông chủ đã thanh toán cho ngài!

Giang Tinh Thần không có nói chuyện, tiểu nhị vừa đi vào hắn đã ngửi được một mùi thơm ngát, trong đầu Cảm Mẫn Trận mơ hồ lần nữa tác động…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.