Đọc truyện Tân Nương Là Nữ Quỷ – Chương 6: Sợ hãi tuyệt vọng
Nhân viên điều khiển lập tức dừng lại, những người có mặt ai nấy đều khó hiểu nhìn tôi. Rõ ràng màn hình không có gì bất thường, chỉ riêng tôi cảm thấy da đầu tê dại, trống ngực tôi vang lên khủng khiếp, cứ như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Kha Vĩnh Trạch không cho là đúng, có lẽ anh ta là người từng phá các vụ án kì lạ cho nên là người duy nhất trong đám không nghĩ tôi kì lạ. Anh ta rất cẩn thận chăm chú nhìn tôi, lông mày anh ta nhếch cao, căng thẳng cực hạn nhưng không nói gì.
Không khí trong phòng vẫn im lặng như thế, tôi thở hắt ra một cái rồi ra hiệu nhân viên điều khiển nhấn nút play. Không một tiếng động, màn hình camera đen trắng như một thước phim kinh dị cũ kĩ, chậm chạp đè lên thần kinh của tôi. Và quả nhiên nó không hề làm tôi thất vọng, tôi không biết mình sắp được xem thước phim kinh dị đen trắng thật.
Giống như chiếc đồng hồ quả lắc tích tắc tích tắc, điểm đến 11 giờ 59 phút. Trong góc màn hình, trước mặt Tần Mạn xuất hiện một bóng người áo đỏ, là cô ta. Dù cho góc nhìn có khuất đi chăng nữa tôi vẫn nhìn thấy rõ ràng cô ta với bộ đồ đỏ kia, khuôn mặt dập nát đầy máu me, cô ta đứng trên lan can thuyền vẫy tay với Tần Mạn.
Tam quan tôi tan vỡ, suy sụp đến mức muốn ngã quỵ, phải vịn chặt thành bàn tôi mới có thể trụ vững. Kha Vĩnh Trạch thấy tôi có vấn đề vội đưa tay ra đỡ, nhưng chết bầm anh ta dường như không dám đỡ tôi thì phải. Hai mắt tôi trợn to sắp đứng tròng, chằm chằm nhìn vào màn hình. Những giây sau đó tôi được chứng kiến những khoảnh khắc kinh hãi nhất cuộc đời. Cô ta ở trong màn hình từng chút một hành hạ Tần Mạn, xúc giác của tôi tê liệt, giống như một cỗ máy di động.
Hai hàng nước mắt cứ thế chảy dài, Kha Vĩnh Trạch hỏi: “Ninh tiểu thư, cô nhìn thấy cái gì?”
Nhìn thấy cái gì? Tôi có thể nói rằng có một ma nữ xuất hiện trong màn hình đã giết Tần Mạn không? Chứng cứ đâu, lời bịa đặt mê tín này ai tin? Không chừng bọn họ sẽ tống tôi vào viện tâm thần nữa là đằng khác. Vụ án này xem như kết thúc rồi, giải phẫu tử thi còn ý nghĩa gì nữa. Chi bằng để cô ấy còn nguyên vẹn chút nào đấy.
Kha Vĩnh Trạch vẫn đang chờ câu trả lời, tôi cười một cách máy móc lắc đầu, sau đó lấy di động gọi cho Cảnh Dã. Vốn dĩ muốn nói với anh ấy có thể không giải phẫu nữa hay không, nhưng câu trả lời lại khiến tôi đánh rơi di động.
Hiện tại là 3 giờ sáng. Tôi được hai đồng chí của tổ chuyên án hộ tống đến viện pháp y thành phố. Cảnh Dã đứng tựa cửa phòng giải phẫu đang nghiêm túc suy nghĩ gì đó. Cậu bạn trợ lí giải phẫu cuống cuồng ôm theo chồng báo cáo đi ra chào hỏi chúng tôi.
Chào hỏi cũng qua loa thôi, tôi làm gì có tâm trạng làm thân với cậu ta. Tôi đến, gõ cửa phòng giải phẫu, Cảnh Dã bên trong mở cửa cho tôi. Thi thể Tần Mạn vẫn nằm trên bàn giải phẫu, phủ lên một tấm vải trắng, tôi nặng nề hỏi: “Anh nhìn thấy chính xác là cái gì?”
“Anh cho em xem, nhưng em trước tiên chuẩn bị tốt tâm lí đi.”
Cảnh Dã vòng qua bàn giải phẫu, tôi vừa theo sau vừa nói: “Mấy ngày nay tâm lí em còn chịu đựng không tốt sao?”
Cảnh Dã gật đầu, kéo tấm vải trắng ra, để lộ phần đầu và khuôn mặt cực kỳ biến dạng của cái xác. Anh nói: “Lúc nãy anh có lên mạng tìm hiểu, có phải Tần Mạn trước đây đột nhiên nổi lên là nhờ vào đôi mắt có thần của cô ấy không?”
“Đúng vậy, nhờ vào đôi mắt đó mà cô ấy hái ra không ít tiền.”
Tôi thành thật trả lời, nhưng nhìn thấy lông mày Cảnh Dã hơi nhíu lại, tôi nói tiếp: “Sao thế, rốt cuộc anh muốn cho em xem gì?”
Cảnh Dã vươn ngón tay thon dài ra chỉ vào phần hốc mắt của cái xác: “Chỗ này là có người dùng ngón tay móc ra.”
Cảnh Dã ngưng lại mấy giây rồi nói tiếp: “Nhưng đáng tiếc là cái xác ngâm nước quá lâu, không thể kiểm tra ADN.”
“Anh không tra ra được đâu!”
Tôi bâng quơ nói một câu, Cảnh Dã nhìn tôi khó hiểu hỏi: “Em nói vậy là ý gì?”
“Em nói anh không tra được đâu, bởi vì nó không phải là người.”
Cảnh Dã trân trối nhìn tôi như thể tôi nói mớ. Tôi thấy lạnh lẽo khi nói ra câu này, không biết phòng giải phẫu hiện tại nhiệt độ là bao nhiêu, nhưng tôi cảm giác như sắp đóng băng đến nơi rồi.
“Bác sĩ Cảnh, báo cáo này có cần sửa nữa không?”
Cậu bạn trợ lí giải phẫu đột nhiên đẩy cửa đi vào phá tan cảm giác ngột ngạt ấy. Cảnh Dã đăm chiêu hồi lâu mới nói: “Cậu ra ngoài tranh thủ nghỉ ngơi một chút đi, một tiếng sau trở vào.”
Cậu trợ giảng gật đầu, Cảnh Dã vươn tay lấy chồng báo cáo trên tay cậu ta rồi ra hiệu đuổi đi. Mỗi khi Cảnh Dã khoác vào chiếc áo bluose, trên mắt đeo thêm cặp kính đều là bộ dáng vô cùng nghiêm túc, đến mức giống như một nhân vật vĩ đại nào đó khiến người khác không dám làm phiền.
Tôi yên lặng đứng bên cạnh nhìn anh ấy xem báo cáo, 20 phút trôi qua, anh ấy cẩn thận gấp lại, sau đó khẽ thở dài hỏi tôi: “Tiểu Di, ý em thế nào?”
“Em? Sao lại hỏi em?” Tôi có phải bác sĩ pháp y đâu.
“Ghi chép này không có gì khác thường. Trên người nạn nhân không có bất kì dấu vết gì cho thấy bị hành hung, nhưng trên mắt lại có dấu vết bị móc. Em tưởng tượng đi, một con người bị treo lủng lẳng dưới biển, không một dấu vết bị chạm vào nào, chỉ có một con mắt là bị móc ra.”
Từng câu từng chữ của anh nói đều như hàng nghìn viên đá ném vào người tôi.
“Có lẽ cô ấy bị móc mắt trước khi rơi xuống.” Câu trả lời kiểu ngu ngốc nhất trên đời. Cảnh Dã nhướn mày nhìn tôi: “Em nói mớ sao? Chính em là người xem camera mà.”
“Đúng vậy, là em nói mớ. Vậy câu tiếp theo đây của em anh cũng quy vào nói mớ đi. Tần Mạn không phải bị tai nạn, càng không bị ai hành hung. Cô ấy là bị một con ma nữ giết chết.”
Lần này Cảnh Dã không có chút biểu cảm nào, tôi tưởng rằng giây tiếp theo anh sẽ trực tiếp trói tôi đưa vào trại tâm thần. Nhưng không, anh chỉ cẩn thận nói: “Tiểu Di, em đang giấu anh điều gì?”
Tôi ngồi thụp xuống, lấy tay ôm đầu, nội tâm giằng co dữ dội. Cảnh Dã cũng ngồi xuống đối diện tôi, anh ấy không ôm tôi vì vẫn đang mặc áo blouse, nhưng hơi thở của anh ấy khiến tôi cảm thấy ấm áp.
“Tiểu Di, đừng gấp, đừng hoảng. Có anh ở đây!”
Có anh ở đây, có phải anh sẽ thay tôi chống đỡ hết thảy hay không, tôi tự nhận mình nhu nhược, hèn yếu. Nhưng có anh ở đây rồi kia mà, tôi còn sợ hãi điều gì nữa?
“A Dã, em sợ lắm!” Tôi nhào tới ôm lấy Cảnh Dã. Anh phản ứng rất nhanh, hung bạo lấy tay xé toang chiếc áo blouse bẩn ném ra ngoài.
“Nói với anh, đừng sợ! Có anh ở đây, cho dù hiện tại tử thần có đến đòi mạng, anh cũng sẽ chết thay em.”
Cảnh Dã đưa tay vuốt tóc tôi nhẹ nhàng, giọng anh vẫn như thế, không hề lên xuống hay thay đổi. Nhưng nó lại là một loại an tâm tuyệt đối.
Tôi sụt sùi: “Em nhìn thấy một bóng ma, ở trong màn hình camera, nó đã hại chết Tần Mạn.”
“Em nhìn thấy nó?”
Nghe hỏi, tôi chợt ngẩng đầu: “Anh tin chuyện đó thật sao?”
“Anh không tin ma quỷ, nhưng anh tin em.”
Tôi bật cười trong nước mắt, hoá ra anh để tâm tôi nhiều như vậy. Cảnh Dã đỡ tôi đứng dậy đi ra ngoài, sau đó anh ấy quay trở vào phòng giải phẫu gọi điện rất lâu.
Ước chừng 20 phút sau Cảnh Dã đi ra, nói với tôi án này khép lại rồi. Tần Mạn có lẽ sẽ được báo tử là trượt chân té xuống biển. Tôi ngồi thừ người rất lâu, không biết là lúc nào, Cảnh Dã xử lý xong việc và đưa tôi về nhà anh.
Tôi thức dậy đã là 11 giờ trưa hôm sau, việc đầu tiên tôi làm là quơ quàng tìm di động xem tin tức. Khắp các trang mạng lớn nhỏ đều đăng tải tin tức về ca sĩ nổi tiếng Tần Mạn đột ngột qua đời trước lễ kết hôn.
Fan hâm hộ của cả nước đang tiếc thương cô ấy, thậm chí đến cả bến tàu biểu tình muốn tưởng nhớ. Qua vài bài khác là gia đình nhà họ Phương ai nấy đều nước mắt lưng tròng. Lướt thêm chút nữa, đều thấy nhắc đến tôi, bởi vì tôi là bạn thân của cô ấy. Một số bình luận chửi rủa tôi vô tình vô nghĩa, đủ các thể loại lời cay nghiệt, một số ít bình luận trái chiều bênh vực tôi.
Nhưng tôi quen rồi, mấy lời bình luận ác ý này so với nỗi đau mất đi Tần Mạn của tôi chỉ như hạt các giữa sa mạc. Một giọt nước mắt sống ở khoé mắt chảy xuống, tôi lấy tay lau vội, ngửi thấy mùi thơm thức ăn phát ra từ phòng bếp, bỗng dưng bụng đói cồn cào, tôi xuống giường đi tìm.
Cảnh Dã đang nấu cơm, là món cá sốt chua ngọt tôi thích. Nhìn thấy tôi, anh hơi cong môi cười, tay vẫn tiếp tục xào rau. Tôi ngồi xuống bàn đối diện bếp, Cảnh Dã đã xong xuôi, anh dọn cơm lên, tôi xấu tính vội cầm đũa và bắt đầu ăn.
“Ăn chậm thôi, kẻo nghẹn.” Cảnh Dã không cầm đũa, chỉ nhìn tôi điên cuồng cho thức ăn vào miệng mà nói. Tôi không muốn ăn nữa, uống cạn ly nước rồi thắc mắc hỏi: “Đáng lẽ di động của em phải nhận vài trăm cuộc gọi, nhưng lạ lắm, không hề có cuộc nào.”
“Vì anh đã mở chế độ máy bay rồi! Em chuẩn bị một lát đi, anh đưa em đi viếng cô ấy.”
Cảnh Dã lẳng lặng dọn dẹp, tôi nhìn bóng lưng của anh, rõ ràng tôi không bạc như tôi vẫn nghĩ. Ít ra tôi còn có anh, cho dù anh là một người lạnh nhạt vô vị, nhưng cách mà anh quan tâm tôi chưa từng thừa thải.
Anh ấy không hỏi, nhưng không có nghĩa là anh ấy không biết. Những gì tôi không nói, anh ấy sẽ không hỏi mà tự mình tìm hiểu.
Đám tang của Tần Mạn cử hành tại nhà tang lễ Hoa Nghi, fan viếng đông đến không thể tưởng tượng, nhưng bọn họ cũng rất nề nếp không hề lộn xộn. Trên đầu quan tài đặt một tấm ảnh Tần Mạn ôm hoa cúc màu trắng, rất tinh khôi, rất hạnh phúc. Hai chúng tôi trùm kín mít len lỏi vào đám đông, nhưng vừa đi một đoạn tôi đã bị quản lí lôi vào một góc.
Bọn họ chắc cả đêm qua đã lo đến sốt vó rồi, tội nghiệp cho hai trợ lí, có lẽ cả đêm cũng không được ngủ, đều phờ phạc ra.
“Em định chơi trò trốn tìm với chị đến bao giờ?” Giọng của quản lí giận rõ rệt. Tôi chỉ nhàn nhạt gạt tay chị ta ra: “Về công ty nói đi, nơi này nhiều phóng viên lắm.”
Quản lí không dám làm đau tôi nên vội vàng thả tay, giọng cố gắng kiên nhẫn nói: “Được, vậy bây giờ em lập tức về với chị.”
“Không được, em còn phải…” Chết tiệt! Tôi vừa thấy nữa rồi, là cô ta. Cô ta đứng cạnh quan tài của Tần Mạn, nhìn tôi cười một cách ngạo nghễ.