Đọc truyện Tàn Nô – Chương 10: Đi theo
Không ai biết A La ở nơi nào, bao gồm cả Thanh Lệ Na, đương nhiên cũng không ai có thể tìm thấy A La. Thời điểm Tử Tra Hách Đức tìm kiếm nàng khắp nơi, nàng lại điềm tĩnh yên bình sống tại nơi hoang vắng nhất trong bộ tộc của bọn hắn.
“Không biết ở đâu truyền tới tin tức, tiểu tử Tử Tra Hách Đức kia lại nghĩ ngươi rơi vào tay mã tặc.” Vũ Muội vén mành trướng tiến vào, cười lạnh nói với A La đang pha trà ở bên trong.
A La chấn động, giương mắt nhìn về lão nhân cổ quái mỹ lệ này. Thấy Vũ Muội tựa hồ là vô tình nói ra, nàng cũng không tính hỏi tiếp, lại rũ mắt im lặng tiếp tục pha trà. Hỏi cái gì chứ? Nàng vẫn muốn biết hắn sẽ làm thế nào sao? Nàng ở trong lòng hắn bất quá chỉ là một nô lệ, một nô lệ bỏ trốn có gì mà quan trọng. Hắn sao có thể lãng phí sức lực đi tìm kiếm, chẳng qua phân phó người khác xử lý mà thôi.
Hàng mi hoa râm thanh dài của Vũ Muội giương lên, có chút bất mãn với sự im lặng của A La, nhưng khóe miệng bà rất nhanh đã hiện lên ý cười nhạt như có như không. “Ta vẫn luôn không thích tiểu tử kia áp chế nhi tử của ta, bây giờ hắn lại thất sách một mình cưỡi ngựa đi tìm mã tặc, đó cũng không xem là chuyện xấu gì.” Nói đến đây bà ngừng một chút, đi tới bên cạnh A La, bất ngờ giơ tay nâng mặt của A La lên tỉ mỉ đánh giá.
Nghe được lời của bà, trái tim vốn đang bình tĩnh của A La như bị một tảng đá lớn đè xuống, rối loạn.
Hắn một mình đi tìm mã tặc làm gì? Hắn cho dù có lợi hại thế nào, một thân một mình sợ rằng…
Nàng không dám nghĩ tiếp, không còn tâm trí đứng lên, cũng không để ý động tác kỳ quái của lão nhân.
“Nha đầu ngươi có lực hấp dẫn gì mà lớn như vậy, khiến cho Tử Tra Hách Đức luôn luôn bình tĩnh kiềm chế trong lòng rối loạn?” Thu tay, Vũ Muội lắc đầu thở dài.
Giọng nói của bà cũng không cố tình nâng cao, lại rõ ràng truyền vào tai A La. A La mờ mịt nhìn về phía bà, không từ bỏ nhẹ giọng nỉ non: “Hắn vì sao lại đi đến đó?” Tựa hồ là hỏi bà, lại giống như hỏi chính mình.
Vũ Muội ngẩn ra, phát hiện A La đã mất hồn mất vía, biết nàng căn bản không biết chính mình đang nói gì, cũng không phải thật đang hỏi gì. Mỉm cười, chỉ trong khoảnh khắc kia lão nhân cơ trí này đã chuẩn xác nắm được tâm tư của A La.
“Vì sao?” Bà lạnh lùng nhìn A La chăm chú, ánh nhìn đầu tiên đó khiến người cảm thấy sợ hãi, mãi một lúc sau mới lộ ra vẻ mặt ôn nhu, có chút cảm xúc nói: “Muốn biết thì tự mình đi hỏi hắn.”
“Đi hỏi hắn…” A La thấp giọng lặp lại, cũng không ý thức được ý tứ trong lời nói, rất lâu sau toàn thân chấn động, mới phản ứng kịp. “Vâng, nên đi…” Nàng nên đi tìm hắn, mặc kệ hắn vì sao lại đi đến đó, nàng đều nên đi. Nàng giúp không được hắn, nhưng nàng có thể ở xa xa nhìn hắn, ở bên cạnh hắn.
Vũ Muội từng trải làm sao không nghe ra được ý tứ của A La, trong đôi mắt đen của bà lóe lên tia tán thưởng, vẻ mặt lại không có chút biến hoá, “Mã tặc như gió, đến đi không hành tung. Muốn tìm thấy bọn họ, trừ phi cưỡi ngựa hai ngày đến khu chợ Du Lâm.” Nơi đó cũng không phải hang ổ của mã tặc, nhưng chỉ cần nơi nào không có người biết được nguồn gốc hàng hóa, công bình giao dịch, liền cũng trở thành điểm ra tay trộm cướp của mã tặc.
Du Lâm!
———————–
Du Lâm tất nhiên là trung tâm tập hợp và phân bổ hàng hóa người ngựa trong địa hạt người Địa Nhĩ Đồ cai quản, bởi vì gần sông, giao thông thuận tiện mà giàu có và đông đúc. Bởi vì người Địa Nhĩ Đồ quản lý, cho nên bất luận là mã tặc ác bá hay thổ hào tù trưởng, nhất định phải theo quy củ mà mua bán, không thể dựa thế ép người.
Lúc A La cưỡi con ngựa Vũ Muội cho nàng mượn tới Du Lâm, đã là giữa trưa ngày thứ ba, mặt trời treo cao trên đỉnh đầu nhưng không nóng. Vừa lúc là ngày họp chợ, các dân tộc du mục trên thảo nguyên đều lục tục đi đến, cách ăn mặc của mọi người khác nhau, nhưng cho dù là nam hay nữ lưng đều đeo cung đao. Trong chợ có thể thấy đủ loại hàng hoá đủ mọi kiểu dáng, đồ đựng bằng gốm sứ, lưới cá, dược vật, công cụ săn bắn, vải vóc cùng các loại binh khí. Mà trong đó khiến người chú ý nhất chính là mua bán nô lệ cùng ngựa. Ở trong này, nô lệ chủ yếu xuất phát từ tù binh, trong quá trình giao dịch, có thể trực tiếp dùng tiền tài để mua bán, cũng có thể dùng trâu ngựa dê cùng một vài thứ hữu dụng gì đó để đổi.
Dắt ngựa đi trên đường cái giữa chợ, hai bên là phòng nhỏ thấp bằng bùn đất đen cùng cỏ khô dựng thành, có trâu ngựa súc vật lẫn lộn, đủ loại giao dịch được náo nhiệt tiến hành ở trong phòng hoặc ngoài phòng, giọng nói cò kè mặc cả lẫn lộn, sự xuất hiện của A La cũng không dẫn tới bất kỳ sự chú ý gì.
Vũ Muội vì sao lại chủ động cho nàng mượn ngựa, kỳ thật A La cũng không rõ, nhưng căn bản là nàng không quản được nhiều như vậy. Nàng chỉ biết nàng muốn đi tìm Tử Tra Hách Đức, xác định hắn bình an vô sự, những chuyện khác nàng không muốn nghĩ nhiều.
Một đám nữ tử tộc Bạch Yến mặc phục sức diễm lệ, đeo khăn che mặt vừa cười vừa nói từ phía sau vượt qua A La, hướng lều trại ngũ sắc ở nơi xa đi tới. Đi được một đoạn xa vẫn có thể nghe thấy tiếng cười thanh thuý như chuông lục lạc của các nàng.
A La nghỉ chân, nhìn bóng lưng yểu điệu của các nàng, tim không khỏi có chút đập mạnh và loạn nhịp. Sự vui vẻ của các nàng vì sao lại đơn giản như vậy?
Chỉ xuất thần trong nhất thời, một lực đạo từ phía sau đẩy tới, đẩy nàng sang một bên. Nàng lấy lại tinh thần, mới phát hiện là một người chăn dê đang lùa bầy dê một cách vội vàng. Hiển nhiên nàng cản trợ hành động của hắn, lại không có nghe thấy hắn kêu la, hắn mới đưa tay đẩy nàng.
Người chăn nuôi kia liếc mắt nhìn A La một cái, miệng huyên thuyên không biết đang nói cái gì. A La không để ý tới, ánh mắt bị bóng dáng đang đứng trước một sạp thuốc ở phố đối diện hấp dẫn.
Đó là một nam nhân, mặc trường bào màu trắng mà nam tử Ma Lan quốc thường hay mặc, eo buộc một thắt lưng rộng rãi, thân hình thẳng gầy cao lớn. Nhưng lực hấp dẫn nhất của hắn chính là mái tóc dài màu bạc hiếm thấy không nhiễm bất cứ màu sắc nào khác, rối tung trên lưng, buông dài tới eo, dưới ánh mặt trời loé ra ánh sáng loá mắt. Trong lòng A La vừa động, nhớ tới một người.
Giống như cảm nhận được cái nhìn chuyên chú của nàng, người nọ quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của nàng.
Dung mạo tuấn mỹ giống như thần, con ngươi màu bạc ôn hòa nồng hậu tựa hồ có thể bao dung mọi thứ, nở nụ cười ấm áp như gió xuân.
Tinh thần A La chấn động, khẳng định suy đoán trong lòng. Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng nàng sớm hiểu biết về hắn. Đêm khuya lạnh trong cung, nàng không chỉ một lần nghe Tiểu Băng Quân nhu tình quyến luyến nhắc tới. Nàng chỉ là thật không ngờ lại có một ngày có thể gặp mặt hắn.
Hắn đương nhiên không biết nàng, đối với cái nhìn chăm chú của nàng cũng chỉ lễ phép gật đầu, rồi sau đó liền quay đầu tiếp tục chọn lựa dược thảo.
Nàng có nên vì Tiểu Băng Quân hỏi tên hắn hay không…. A La do dự, sau đó nghĩ đến Tiểu Băng Quân giờ đã là cơ thiếp của Vũ chủ tử, đột nhiên cảm thấy nản lòng thoái chí. Hỏi thì đã sao, ở nơi như vậy, Tiểu Băng Quân sao có thể dễ dàng thoát đi như nàng. Cả đời này, các nàng chỉ sợ nhất định không thể gặp lại.
Không tiếng động thở dài, nàng quay đầu dắt ngựa tiếp tục đi về phía trước. Sau đó mới phát giác, cũng không phải chỉ có mình mình chú ý tới sự tồn tại của nam nhân tóc bạc. Hắn giống như ánh mặt trời chói mắt xuất hiện trong bóng đêm, hấp dẫn lực chú ý của mọi người, mà chính mình lại hồn nhiên không biết.
Nhịn xuống kích động muốn quay đầu lại, nàng nghĩ đến Tử Tra Hách Đức, không biết hắn hiện tại ra sao. Lo lắng lại hiện lên trên hàng lông mày của nàng.
Xuyên qua đám người nhốn nha nhốn nháo, đi qua một cái lại một cái cửa hàng, từ lều lớn mua bán nô lệ tới ranh giới phân rõ doanh trại nghỉ đêm của bộ tộc, A La đi từ khi mặt trời mọc tới khi các ngôi sao lấp lánh trên trời, vẫn hỏi thăm tìm kiếm nhưng lại không thu hoạch được gì. Tá túc tạm bợ bên cạnh đống lửa trại của dân du mục qua một đêm, sáng sớm ngày kế, trong lúc mọi người vẫn còn đang say ngủ, nàng dắt ngựa rời khỏi khu chợ Du Lâm, đi xuôi dòng sông.
Dòng sông rộng lớn yên bình, trên mặt sông có ngư dân tung lưới đánh cá, vùng ven sông rải rác phân bổ rất nhiều thổ ốc cùng doanh trướng. Nghìn dặm ven hai bờ sông phì nhiêu, cây rừng rậm rạp, thỉnh thoảng có thể thấy được dân chăn nuôi ngồi trên lựng ngựa vung roi dài, bầy dê thoắt ẩn thoắt hiện trên đồng bằng giống như áng mây trôi trên trời. Toàn bộ đều hoà bình an tường như vậy, A La lại không có tâm tình để cảm thụ.
Hắn rốt cuộc ở nơi nào?
Nàng mờ mịt bất lực ngồi trên lưng ngựa, mặc cho con ngựa chẳng có mục đích đi lại trên vùng đồng bằng trống trải, thỉnh thoảng dừng lại ăn một hai túm cỏ mới tươi tốt.
Không ai dám bàn bạc về mã tặc, cũng không có người thấy Tử Tra Hách Đức, có phải hắn cũng không tới nơi này hay không, hay là tin tức của Vũ Muội có sai sót?
Cho tới giờ khắc này nàng mới nhớ tới việc hoài nghi tính chân thật trong lời nói của Vũ Muội. Lúc ấy ngay cả suy xét cũng không có, liền theo chỉ điểm của bà lao nhanh tới Du Lâm, cũng không từng nghĩ tới Tử Tra Hách Đức luôn luôn thông minh lanh lợi, sao lại vô duyên vô cớ làm ra chuyện tình không khôn ngoan này, một người đấu mã tặc. Chỉ là Vũ Muội không có bất luận lý do gì để phải lừa gạt nàng mới đúng….
Chính là trong lúc bồi hồi khó quyết, tiếng chân đột nhiên vang lên, phá vỡ sự thanh tĩnh lúc bình minh. A La nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một đội nhân mã đang từ giữa đường cái phi như gió lốc ra, người người tóc dài xoã vai, hình thể cường tráng, tuy chỉ có mấy chục con ngựa lại tạo ra khí thế kinh người. Nán lại gần, A La mới phát giác, hán tử tráng kiện cầm đầu trong lòng ôm một nữ tử y phục tả tơi, tóc dài hỗn độn, bị một cái dây thô trói lại.
Xem khí thế to lớn của đám người kia, A La khẩn trương xua ngựa tránh sang một bên, để tránh rước lấy phiền toái không cần thiết.
Lúc những người đó chạy ngang qua người A La, cũng không có để ý tới nàng, có lẽ chỉ xem nàng như một phụ nhân bình thường, hoặc giả là bọn hắn không rảnh để ý tới.
Chờ bọn hắn đi xa, A La chần chừ, sau đó thúc ngựa đuổi theo phương hướng bọn hắn biến mất.
————————–
Người nọ cầm đầu ngồi trên lưng ngựa, đứng trên một gò núi thấp bé, nhìn qua càng thêm cao lớn uy mãnh hơn so với những người khác. Hình thể hắn cường tráng cao to, trang phục màu đen làm nổi bật hoàn toàn tỉ lệ thân hình hoàn mỹ của hắn. Tóc dài đen bóng được bện thành những bím tóc thô to buông xuống trước ngực. Trên trán buộc một dây vải màu đỏ rộng một tấc, cách ăn mặc khác hẳn người thường, làm cho người ta liếc mắt một cái liền có thể phân biệt hắn giữa đám người. Khuôn mặt hơi dài, nhưng sóng mũi cao, đường nét thâm thuý, giống như đá cẩm thạch được điêu khắc, anh tuấn vô cùng. Khiến người chú ý nhất chính là đôi mắt của hắn, vừa nhỏ vừa dài, trong lúc nhắm mở lóe ra ánh sáng, khiến tâm người phát lạnh.
Đây là một nam nhân lạnh lùng vô tình mà ý chí vô cùng kiên định.
Nhìn Tử Tra Hách Đức bị vây khốn trong đám người phe mình trùng trùng điệp điệp, trong mắt hắn lộ ra ánh sáng cừu hận sâu sắc.
“Tử Tra Hách Đức Mạc Hách, ngươi cho là trên địa bàn người Địa Nhĩ Đồ ta không dám động tới ngươi sao?” Hắn lạnh giọng nói, “Ngày thường ta kính ngươi là hán tử, không chọc đến ngươi, không nghĩ ngươi vậy mà chủ động dâng lên tới cửa. Vì nữ nhân này…”
Hắn ngừng một lát, bỗng nhiên túm lấy mái tóc dài hỗn độn của nữ nhân trong lòng kéo về phía sau, để cho nàng ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt dính đầy vết máu không thấy rõ dung mạo. Hai mắt nữ tử nhắm nghiền, giống như đã hôn mê.
Toàn thân Tử Tra Hách Đức không hiểu sao chấn động, cánh tay buông xuống bên người không tự chủ được nắm chặt thành quyền.
“Tử Tra Hách Đức Mạc Hách, ngươi vì nữ nhân này truy tới đây, lại giết hai đệ đệ của ta. Ngươi cho là hôm nay ngươi vẫn có thể còn sống mà trở về sao?” Giọng nói lạnh lẽo của nam nhân giống như từ địa ngục, lộ ra quyết tâm giết chết Tử Tra Hách Đức.
Nàng kia thân hình đơn bạc gầy yếu, màu tóc đen tuyền, cực kỳ giống của A La. Nhìn ra được, nàng bị hành hạ không ít. Tìm kiếm rất lâu, Tử Tra Hách Đức lần đầu nhìn thấy nàng, bởi vì sớm nhận định, nào còn tâm tư cẩn thận suy xét.
“A La, nàng sao rồi?” Hắn mở miệng hỏi, lại phát hiện giọng nói khô khốc khó tả. Thấy nàng chịu khổ, hắn mới biết cái gì gọi là lòng đau như đao cắt.
Hai mắt hẹp dài của nam nhân cầm đầu nheo lại, một tia nghi hoặc hiện lên trong mắt hắn. “Nàng là người câm, Tử Tra Hách Đức Mạc Hách, ngươi — lại chờ mong nàng trả lời ngươi cái gì?” Nói xong, ánh mắt của hắn rơi vào trên mặt nữ nhân, hàng lông mày sắc bén không thể phát hiện khẽ nhíu lại. Bàn tay túm lấy mái tóc dài của nàng buông lỏng, mặc cho nàng lại yếu đuối tựa vào trong lòng mình.
“Thả nàng ra, Kha Chiến.” Tử Tra Hách Đức hít sâu một hơi, thong thả mà trầm trọng nói. Cảm xúc của hắn đã bình phục, hắn biết chỉ có tỉnh táo mới có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề, mà không khiến cho A La lại bị thương tổn.
Nam nhân kia là nhân vật số một trong đám mã tặc – Kha Chiến, một nam nhân có tiếng tâm ngoan thủ lạt, lãnh huyết vô tình.
“Thả nàng?” Kha Chiến nghe vậy đột nhiên nở nụ cười, lắc lắc đầu, “Không được, nàng hiện tại là nô lệ của ta, về sau cũng vậy, chỉ cần ngươi không chọc giận ta, ta sẽ không giết nàng.” Dừng một chút, hắn giống như đang do dự, cố ý trầm ngâm nói, “Có lẽ hiện tại ta nên giết nàng, dù sao nàng hại ta mất đi hai người đệ đệ.”
Tử Tra Hách Đức cả kinh, rồi sau đó đột nhiên hiểu rõ hắn đang trêu đùa mình. Nhưng mà sự sống chết của A La đích thật nằm trong tay hắn.
“Chuyện kia không liên quan tới nàng.” Giọng nói hắn âm trầm xuống, tay không dấu vết khẽ chạm nhẹ cây đao bên hông. Đây luôn là thói quen của hắn, hai thứ này là quan trọng nhất trong sinh mệnh của hắn, một là ngựa của hắn, một là đao của hắn, chỉ cần hai thứ này ở đây, tình cảnh có nguy hiểm hắn đều tin tưởng có thể vượt qua. Chỉ là hiện tại — hắn hí mắt nhìn nữ nhân hôn mê trong lòng Kha Chiến, trong lòng liền không có phần nắm chắc. Lần đầu tiên, hắn hối hận bản thân không để cho thủ hạ theo tới. “Kha Chiến, nếu như ngươi thả nàng, ta đồng ý với ngươi từ bỏ ý định đào tẩu.” Trong mắt hắn loé lên ánh sáng kiên định, từng chữ từng chữ rõ ràng cho thấy lập trường của chính mình.
Kha Chiến vốn sửng sốt, lộ ra vẻ mặt suy tư. Điều kiện Tử Tra Hách Đức đề xuất trên thực tế hàm chứa ý tứ uy hiếp hàm xúc. Hắn ngụ ý là, nếu như bọn hắn không đáp ứng điều kiện của Tử Tra Hách Đức, hắn có khả năng sẽ liều toàn bộ tính mạng để đào tẩu khỏi nơi này. Chuyện đó cũng không phải không thể, dù sao Kha Chiến không thừa nhận trên đời này có người nam nhân sẽ vì một nữ nhân ngay cả tính mạng của mình cũng không cần. Đương nhiên, chủ yếu nhất chính là Tử Tra Hách Đức có đầy đủ năng lực cùng tư cách nói loại chuyện này, tin rằng chỉ cần hắn hạ quyết tâm chạy trốn, cho dù có gấp đôi số người, hắn cũng làm được.
Nhìn nữ nhân trong lòng, cảm nhận được nàng nhẹ nhàng run rẩy, biết nàng đã tỉnh lại. Ánh mắt băng lãnh của Kha Chiến xẹt qua một chút cảm xúc phức tạp không dễ dàng phát giác được, rồi sau đó đột nhiên ngửa mặt lên trời cuời ha hả.
Tử Tra Hách Đức lạnh lùng nhìn hắn, chờ đợi câu trả lời của hắn. Không ai biết cây đao kia đã bị mồ hôi băng lãnh trên tay hắn làm ướt đẫm.
Sau một lúc lâu, Kha Chiến ngừng cười, nắm lấy khuôn mặt nữ nhân trong lòng, đối diện với ánh mắt thất thố kinh hoàng của nàng, sau đó bỗng nhiên cường thế đoạt lấy môi nàng.
“Kha Chiến!” Sự bình tĩnh của Tử Tra Hách Đức trong nháy mắt tan vỡ, nổi giận hét lớn, không chút nghĩ ngợi trở tay ra sau lưng, với tốc độ tia chớp gỡ xuống cung tên, một mũi tên lao vút tới Kha Chiến. Mặc dù vào loại thời điểm này, tên của hắn cũng chỉ bay vào dưới chân chiến mã của Kha Chiến, chỉ vì hắn không muốn để cho ‘A La’ trở thành lá chắn.
Tên của hắn vừa mới ra khỏi tay, bốn phía tên bay như mưa bắn về phía hắn. Vó ngựa cùng tiếng gào thét như thuỷ triều ập tới hắn, ánh bạc khi đao kiếm va chạm nhau khiến khu vực này bao trùm trong một màn khí lạnh dày đặc.
Tử Tra Hách Đức rút đao ra, một bên vừa dùng đao đánh bay tên, một bên giục ngựa chạy tới gò đất thấp chỗ Kha Chiến.
Kha Chiến rốt cuộc buông nữ nhân không nói nên lời ra, lạnh lùng nhìn nam nhân gần như điên cuồng ở dưới sườn núi tả xung hữu đột, tay phải ấn lên túi da đeo nghiêng bên lưng, chạm vào sự lạnh lẽo của thân mâu bằng thép bọc bên trong, cảm giác được máu huyết sôi trào.
“Tử Tra Hách Đức Mạc Hách bất quá cũng chỉ vậy.” Ý cười châm chọc nổi lên khoé môi hắn, cúi đầu nhìn nữ nhân đang sợ hãi trong lòng, ngữ khí của hắn đột nhiên trở nên vô cùng ôn nhu. “Xem ra, hắn vì nàng ngay cả mạng cũng không cần rồi. Ách Nhi, đến lúc này nàng vẫn không muốn mở miệng sao?”
Ách Nhi nghe vậy hơi lộ ra thần sắc buồn bã, lại thuỷ chung không phát ra bất cứ thanh âm gì. Trong lòng nàng từ đầu đến cuối đều chỉ có một người, hắn thật sự không rõ sao? Người kia… nam nhân kia nàng không biết, sao có thể vì nàng mà liều lĩnh, chỉ là một sự hiểu lầm. Nàng lại thấy được chính mình ở trong lòng hắn không quan trọng gì.
Không tiếng động thở dài, lòng của nàng đột nhiên bình tĩnh trở lại, ánh mắt di chuyển khỏi nam nhân khiến nàng đau lòng, di chuyển khỏi trận chiến chẳng hiểu vì sao này, rơi xuống một nơi xa không biết tên.
Nhìn thấy vẻ mặt nữ nhân trong lòng, nhiệt huyết sôi trào vốn chuẩn bị lao xuống gò núi cùng Tử Tra Hách Đức ganh đua cao thấp, Kha Chiến thay đổi chủ ý, trở tay lấy cung tên ở một bên ra, giương cung nhắm ngay vào nam nhân đang tắm máu hăng hái chiến đấu đã rơi vào tầm bắn của mình.
Nếu như ngày thường, hắn thực kỳ vọng gặp được đối thủ như Tử Tra Hách Đức vậy, nhưng hôm nay, hắn vì mục đích báo thù, tất phải không từ thủ đoạn giết chết người nam nhân trước mắt này, quyết không cho phép bất luận sai lầm gì
—————
A La gỡ xuống khăn che mặt, bỏ đi áo choàng rộng rãi toàn thân, chỉ có áo đơn trắng thuần trên người, làm dáng người thướt tha ôn nhu của nàng không chút giấu diếm hiện rõ. Nàng luôn biết năng lực của mình, nếu như nàng muốn, nàng sẽ lợi dụng thật tốt điểm này. Nàng rất rõ ràng nữ nhân có được thân thể mỹ lệ cùng dung mạo đáng sợ sẽ gây ra thị phi như thế nào.
“Tử Tra Hách Đức.” Nàng khẽ gọi, nhìn nam nhân toàn thân đẫm máu càng đánh càng hăng kia, trên mặt hiện lên sự ôn nhu vô cùng. Sờ sờ vào chuỷ thủ cột vào cẳng tay, cắn răng một cái, mạnh mẽ thúc vào bụng ngựa, hướng chiến trường cách đó không xa chạy tới.
Hắn bị thương, bên ngoài lại còn nỏ tiễn vây rình, nếu còn tiếp tục như vậy, cơ hội hắn sống sót rời đi càng ngày càng nhỏ. Nàng không làm được gì, chỉ mong có thể tạo ra chút thời gian rối loạn, để cho hắn có thời cơ mà chạy đi.
Mặc dù đã là cuối mùa xuân, gió lại vẫn lớn như cũ, mang theo hàn ý. Chạy như bay trên lưng ngựa, mái tóc dài của A La bị gió thổi tung bốn phía, như mây như sương như một loại linh khí của đất trời phụ trợ cho nàng cùng dáng người đẹp hoàn hảo, xuất hiện trên thảo nguyên tràn ngập sát khí, đột ngột giống như tinh linh trên núi lầm lỡ rơi xuống thế gian. Ngoại trừ những người đang chiến đấu kịch liệt, những kẻ khác đều bị một màn này làm rung động mà ngừng hô hấp. Vẫn như trước là khuôn mặt bị huỷ hoại, nhưng mà không một ai lại không để lọt vào tầm mắt, trái lại cảm thấy một sự mỹ lệ khác thường.
Đúng vậy, chỉ cần Thu Thần Vô Luyến muốn, vô luận là bị tàn phá huỷ hoại hay trọn vẹn, nàng có thể cho người cảm nhận được sự mỹ lệ.
Tử Tra Hách Đức đang lún sâu vào cơn chiến đánh bay vũ khí, cảm thấy áp lực trên người một nhẹ, ngoại trừ cung tiễn vẫn như hổ rình mồi nhắm vào hắn của Kha Chiến, tiếng cung tên uy hiếp chung quanh tựa hồ trong phút chốc biến mất. Lúc này hắn đã không còn tâm tình đi tìm hiểu, thừa cơ thúc vào bụng ngựa, rút ngắn lại khoảng cách với Kha Chiến.
Kha Chiến cũng chú ý tới nữ nhân kỳ dị đột nhiên xuất hiện kia, nhưng hắn chỉ thất thần trong nháy mắt, rồi sau đó bỗng nhiên hét lớn: “Giết nữ nhân kia!” Giọng nói chưa lạc, tên của hắn đã rời khỏi cung, thẳng hướng Tử Tra Hách Đức dưới chân gò núi, đồng thời, lại lấy một mũi tên khác. Hắn biết rõ mũi tên kia chỉ có thể phân tán tinh thần Tử Tra Hách Đức, mà không thể lấy mạng hắn.
“Không phải thích phong trần, tựa như bị tiền duyên lầm lỡ…. Hoa rơi hoa nở đều có thì, cuối cùng chỉ dựa Đông quân chủ…..” A La nhìn thân hình hùng vĩ ngồi trên lưng ngựa của Tử Tra Hách Đức, không tránh đao kiếm, liều lĩnh xông lên sườn núi phía thấp, không có chút ý tứ đột phá vòng vây rời đi. Trơ mắt nhìn tình thế mình đã hao hết tâm tư tạo ra cứ như vậy bị lãng phí vô ích, trong lòng nàng vừa vội vừa khổ, lại bất lực. Ngựa của nàng đã đi tới vùng phụ cận bên ngoài mã tặc, nhìn Kha Chiến ra lệnh cho vài thủ hạ giương cung về phía mình, có một khắc như thế, nàng đột nhiên cảm thấy sinh tử cũng không còn quan trọng. Mỉm cười, nàng thả chậm tốc độ ngựa, ra ngoài dự đoán mở miệng cất lên khúc cáo biệt với Tử Tra Hách Đức.
“…Đi cuối cùng cũng phải đi, ở thì ở thế nào! Ví như hoa trên núi gắn đầy đầu, đừng hỏi thiếp về nơi đâu……” Giọng hát của nàng không lớn, cơ hồ như bị vùi lấp trong tiếng sát phạt, nhưng tiếng ca dễ nghe của nàng khiến cho người ta thở dài, cho nên cuối cùng cũng không bị che lấp, ngược lại như gió triền miên phiêu đãng trên chiến trường, vấn vương thật lâu không tan.
Cho nên, bộ dáng nàng thanh tao nhã nhặn ngồi trên lưng ngựa, giống như tản bộ đi vào vòng vây của mã tặc.
Nàng đích thật là cực kỳ kỳ lạ. Kha Chiến hí mắt, lần đầu cẩn thận đánh giá nữ nhân làm cho thủ hạ nổi danh tàn nhẫn lãnh khốc của hắn thất thần đến quên chính mệnh lệnh của hắn. Mà Ách Nhi trong ngực hiển nhiên cũng bị tình cảnh kỳ lạ trước mắt này hấp dẫn, ánh mắt yên lặng rơi vào trên người nữ tử tóc dài áo đơn, đang xâm nhập vào trong chiến trận.
Rõ ràng không phải mỹ nữ, tại sao lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng mỹ lệ?
Đang chìm sâu trong trận chiến kịch liệt, Tử Tra Hách Đức nghe được tiếng ca, toàn thân chấn động, thanh đao bổ xuống bên vai trái của tên mã tặc trước mặt mình, đánh người nọ ngã bay xuống ngựa. Nhân lúc này, hắn quay đầu lại nhìn.
“A La!” Hắn không dám tin thấp giọng gọi, sau đó quay đầu nhìn nữ nhân trong lòng Kha Chiến, giật mình hiểu rõ chính mình bị Thanh Lệ Na lường gạt. Chỉ là hối hận thì đã muộn.
Âm thanh xé gió, một mũi tên mang theo khí thế sấm vang chớp giật giống như từ một không gian khác đột nhiên xuất hiện trước mắt, hắn chắn không kịp, chỉ có thể nghiêng người né. Không ngoài dự kiến, một mũi tên khác từ một góc độ khác vừa vặn lao tới, phong kín đường lui của hắn. Mà hai bên trái phải lại có mã tặc vừa đao vừa mâu xông tới, khiến cho hắn ngay cả thời gian thở dốc cũng không có.
Hét lớn một tiếng, hắn tránh thoát cây giáo đâm tới, liều mạng lấy tấm lưng rắn chắc đỡ lấy nhát dao kia. Hắn biết mũi tên kia là do Kha Chiến bắn, chỉ có Kha Chiến mới có năng lực ra tay ở một góc độ xảo quyệt như vậy, cũng chỉ có Kha Chiến mới có ý định dồn hắn vào chỗ chết. Sau lưng một trận đau nhức, hắn cắn chặt răng, tấm lưng run rẩy. Hắn vốn định thuận thế đưa đao lên đỡ, lại phát hiện cánh tay tê mỏi, cơ hồ ngay cả đao cũng cầm không nổi. Từ đó có thể thấy mũi tên kia của Kha Chiến có bao nhiêu lợi hại.
“Bắn tên!” Kha Chiến lại hạ lệnh, đối tượng chính là nữ tử đi về phía Tử Tra Hách Đức giống như đi vào chốn không người.
“Không —-” Tử Tra Hách Đức nghe thấy kinh hãi, bất chấp sự an nguy của bản thân, bỗng dưng từ trên ngựa nhảy lên, mũi chân điểm trên lưng ngựa, như con chim lớn bay về phía A La.
“Tử Tra Hách Đức.” A La nhìn thấy toàn thân Tử Tra Hách Đức nhuộm đầy máu của người khác và máu của chính hắn, trong mắt không khỏi nổi lên lệ quang thương tiếc, khoé môi lại hiện lên nụ cười nhợt nhạt. “Đi mau, Tử Tra Hách Đức, đi mau…” Nàng thì thào nói nhỏ, trong lòng lại biết chính mình đã mất đi năng lực ngăn cản toàn bộ chuyện này.
Mũi tên nhọn gào rít bắn về phía nàng, nàng dường như không phát hiện thấy, chỉ thâm tình nhìn nam nhân đang lên xuống chém giết trong đoàn mã tặc cách nàng càng lúc càng gần.
“A La, nằm sấp xuống! Nằm sấp xuống!” Nhìn tên như mưa bắn về phía A La, khoé mắt Tử Tra Hách Đức giống như muốn nứt ra, lớn tiếng kêu to, không chút nào để ý tới cánh tay cầm đại đao đang bổ về phía hắn.
Trên mặt A La chưa bao giờ xuất hiện nụ cười tươi sáng lạng như vậy, nhìn hắn lắc lắc đầu. Sau đó bỗng nhiên thúc vào bụng ngựa, con ngựa lập tức như thoát khỏi dây cung chạy như bay về phía hắn. Nàng giang hai tay ra, giống như mở rộng trái tim, muốn ôm nam nhân vì nàng mà mang thương tật nặng trên mình.
Một tiếng kêu đau đớn, nàng cảm nhận được đau xót trên lưng nhưng tươi cười trên mặt không chút nào giảm đi.
Trong lòng Tử Tra Hách Đức đau đớn, một ngụm máu tươi trào ra từ miệng, đau đớn trong người lúc đó đột nhiên trở nên bé nhỏ không đáng kể. Hắn ra sức nhảy lên, không hề để ý binh khí bốn phía đánh úp về phía hắn, một lòng chỉ nghĩ muốn tiếp được bóng người đang chạy vội về phía mình kia.
Nhìn một màn này, Ách Nhi rốt cuộc nhịn không được rơi lệ. Chỉ không biết là vì hai người kia cho dù sinh tử cũng không rời không bỏ, hay là sầu não cho bản thân.
Thần sắc Kha Chiến không có chút biến hoá nào, nhìn thấy Tử Tra Hách Đức cùng nữ nhân kỳ quái kia rốt cuộc ôm cùng một chỗ, hắn cũng biết tất cả chuyện này đều chỉ là một sự hiểu lầm, chỉ là hai đệ đệ của hắn lại vì sự hiểu lầm này mà mất đi tính mạng. Hắn không có lý do gì vì bất luận việc gì mà buông tha không báo thù cho bọn họ. Bởi vậy, Tử Tra Hách Đức chỉ có lấy mạng của hắn tới kết thúc tất cả chuyện này.
“A La.” Tử Tra Hách Đức ôm A La ngã xuống dưới ngựa, ôm chặt nàng ở trong ngực, vì nàng chống đỡ mưa tên tới không ngừng. “Nàng nữ nhân ngốc này…. Vì sao lại tới….” Hắn thở hổn hển, cảm thấy khí lực nhất thời từng chút từng chút biến mất.
“Tử Tra Hách Đức…” A La vùng vẫy muốn tránh thoát ôm ấp của hắn. Nàng không muốn hắn lại phải chịu bất kỳ tổn thương gì, nhưng mà sức lực của Tử Tra Hách Đức lớn khiến nàng không cách nào tránh thoát, mà nàng cũng đã không còn chút sức lực nào.
“Đừng cử động.” Tử Tra Hách Đức vô lực dựa vào gáy nàng. “A La…” Hắn gọi, cũng không nói gì nữa.
“Uhm.” A La nghe lời không tiếp tục vùng vẫy, dịu dàng dựa vào thân hình đang kề sát mình kia. Trong lòng nam nhân, thân hình nặng nề dường như khiến nàng không thở nổi, cố gắng níu kéo ý thức từ từ tan rã, chờ đợi lời hắn nói.
Thật lâu sau, ngay tại lúc nàng sắp rơi vào trong bóng tối thâm trầm, loáng thoáng nghe được lời nói như tơ tằm kia.
“Nếu như có kiếp sau…. nàng nhất định phải làm nữ nhân của ta…”