Tân Lang Biến Tân Nương

Chương 32


Đọc truyện Tân Lang Biến Tân Nương – Chương 32

Bối Hiểu Ninh nhanh như chớp lao ra khỏi quán bar, gọi taxi. Chưa đi nổi năm trăm thước, điện thoại liền reo, là tin nhắn.

Lăng Tiếu: Em chờ đấy, đêm nay không lăn qua lăn lại em đến ba ngày cũng không dậy nổi, tôi sẽ không họ Lăng!

Bối Hiểu Ninh: Anh nổi không? Lão già à.

Về đến nhà rồi, điện thoại di động của Bối Hiểu Ninh cũng không có reo thêm. Hắn biết nhất định là quán bar có chuyện, nếu không với tốc độ của Lăng Tiếu, y mặc quần áo rồi đuổi lại đây, hoàn toàn có thể về trước mình từ lâu.

Cửa vừa mở ra, Bạch Bản cùng Đồng Hoa Nhi lập tức chạy đến bên chân Bối Hiểu Ninh, bắt đầu điên cuồng lắc lư cái đuôi mà xoay hắn tới tới lui lui. Bối Hiểu Ninh cúi người, mỗi tay nâng một đứa, ôm cả hai lên, “Cục cưng, đói bụng rồi ha?”

Bối Hiểu Ninh nhanh chóng chuẩn bị thức ăn cho chúng nó, nhìn hai đứa ăn xong. Sau đó lại cầm khăn tay từng chút từng chút nhẹ nhàng lau khô miệng từng đứa một, rồi mới thả bọn nó lại xuống đất. Hia tiểu tử kia rất nhanh lại bắt đầu chiến đầu tranh đồ chơi của nhau. Bối hiểu Ninh đứng cạnh nhìn, thầm cảm thấy buồn cười chết đi được. Thông qua quan sát hết 2 ngày, hắn đã nhìn ra khác biệt tính cách của Bạch Bản với Đồng Hoa Nhi.

Đồng Hoa Nhi có vẻ hoạt bát hơn, Bạch Bản thì ngoan hiền hơn chút. Mới thoạt nhìn, Đồng Hoa Nhi trông như thường thường bắt nạt Bạch Bản, nhưng mà nếu nhìn cẩ thận hơn một chút mà nói, không khó phát hiện, thực ra là Đồng Hoa Nhi cố gắng trêu gọi Bạch Bản chơi đùa với nó, nhưng mà Bạch Bản lại luôn không thèm để ý đến nó. Cho nên mặc dù đồ chơi cùng xương đầy trên đất, nhưng chỉ cần Bạch Bản bất động, Đồng Hoa Nhi cũng sẽ không di chuyển, một khi Bạch Bản muốn chơi cái nào Đồng Hoa Nhi nhất định sẽ chạy thật nhanh đi cướp, hơn nữa bình thường Bạch Bản cũng không tranh giành nhiều với Đồng Hoa Nhi. Mà mỗi lần Bạch Bản không thèm tranh nữa, chuyển mục tiêu sang đồ chơi khác hoặc xương cho chó khác, Đồng Hoa Nhi lại cũng nhất định nhả ngay chiến lợi phẩm mình vừa cướp được, tiếp tục nhảy vào tranh cắn cái gì đó trong miệng Bạch Bản, chưa từng có ngoại lệ. [R: kuteeeee♥>D các bợn TQ đọc giống bye => 88=bái bai]

Bối Hiểu Ninh đóng cửa sổ chat, nghĩ một chút, tiếp tục đánh lý lịch.


làm xong hết sơ yếu ký lịch, Bối Hiểu Ninh lại tranh thủ tán dóc với bằng hữu một lát. Nhìn thời gian đã hơn 11h. Hắn vặn thắt lưng mệt mỏi, xoa bả vau, đứng lên. Nhìn quanh phòng một chút, hắn đi ra giá sách thật lớn phía sau.

Cái này với cái giá sách trong phòng làm việc của Lăng Tiếu không khác nhau là mấy, sách rất nhiều, nhưng toàn mới tinh, thậm chí còn chưa bóc giấy bọc nhưa bao bên ngoài. [=.=] Bối hiểu Ninh nhìn xuống mấy ngăn ở dưới, phát hiện còn sách trong tủ, theo đó toàn là các tác phẩm nổi tiếng của nước ngoài đến cả các loại tạp chí tiêu khiển, thật đúng là tạp nham cái gì cũng có, đầy đủ hết.

Đột nhiên, Bối Hiểu Ninh ở ngăn dưới cách vách phát hiện một loạt mười mấy quyển sách lạ. hắn cao hứng cực kỳ, vội ôm ra một loạt. Trong đó có vài cuốn là loại cũ, ở nhà Bối Hiểu Ninh cũng có mấy quyển trông giông giống. Có loại là bìa cứng, phía trên in chữ nghệ thuật ▬ album, bên trong là màu đen, mỗi lần mở ra thấy một tấm ảnh nằm trong những tấm giấy bạc được cốđịnh, mỗi trang đều có ngăn cách. Một loại khác ngoài bìa sáng bóng, in những tấm ảnh phong cảnh bình thường, con người hoặc hình ảnh động vật nhỏ, bên trong là màu trắng, mỗi trang đều được bọc giấy bóng kính trong suốt.

Bối Hiểu Ninh  lấy ra một quyển thoạt nhìn có vẻ là cũ nhất, do dự một chút: hản là sẽ không cho xem đi? Cũng là sách thôi. Lại nói… ai bảo y để ở ngoài. Chủ yếu là Bối Hiểu Ninh thực sự là rất muốn được nhìn thấy bộ dạng Lăng Tiếu lúc còn bé, cuối cùng hắn cắn răng một cái, mở ra.

Trang thứ nhất là chụp từ thời Dân quốc, trên ảnh chụp một phụ nữ mặc sườn xám đoan trang, dịu dàng tươi cười nhìn về phía màn ảnh. Bối Hiểu Ninh nhất thời tò mò, cẩn thận gỡ ảnh chụp xuống lật mặt sau lên, quả nhiên có chữ viết, nét chữ rất thanh tú, viết là: bà nội▬năm 1929 Vu Bắc Bình. Bối Hiểu Ninh bấm đầu ngón tay tính một chút, khẳng định không phải bà nội Lăng Tiếu.

Hắn cất ảnh chụp trở vào, lại lật trang khác. Có ảnh toàn gia đình, cũng có ảnh chụp một người, còn có ảnh chụp trẻ con, có ảnh phía sau có chữ viết, có ảnh không. Nhìn hết một lượt, Bối Hiểu Ninh vẫn nhìn không ra bọn họ có là họ hàng Lăng Tiếu không.

Vừa lại lật thêm một trang, niên đại thay đổi, rất rõ ràng là sau khi giải phóng. Đó là ảnh sân khấu, chụp bảy tám người nam nữ trẻ tuổi, cùng nhau đứng chung một chỗ, trên người mặc quần áo hồng quân, trên mặc đều vẽ dày đặc, trên tay đều ôm lời dẫn của Mao chủ tịch, vẻ mặt cùng tư thế đều tràn ngập ý chí chiến đấu. Mặt sau viết: cùng các đồng chí đồng hương diễn kịch.

Một tấm khác chụp mặt nghiêng của một phụ nẽ đang nhảy múa, ánh sáng hơi kém, nhìn không rõ mặt lắm, nhưng vóc dáng này thì khỏi nói. Nhìn trang điểm rất giống như đang vui vẻ. Mặt sau không có chũ.


Bối Hiểu Ninh lại giở sang trang khác, một tấm ảnh hấp dẫn ánh mắt của hắn. Vốn là tấm ảnh chụp nửa thân trên của một người phụ nẽ, không cần nhìn nhiều, liếc mắt một cái là nhìn ra ngay là mẹ của Lăng TIếu. Là một người rất đẹp, ngũ quan đoan chính, khí chất thanh nhã. Nhìn kỹ, nói không nên lời chỗ nào Lăng Tiếu lớn lên giống bà, nhưng là nhìn qua khuôn mặt, có cảm giác hai người giống nhau như đúc. Mi mắt người trong ảnh toát ra một cỗ linh khí nói không nên lời, thêm hai bên tóc vừa đen lại thô buông xuống trước ngữ, ngồi thẳng tắp. Bối Hiểu Ninh lưu luyến nhìn hồi lâu, mới lại lật một tờ, sau đó hắn phát hiện tờ này đã là tờ cuối cùng rồi.

Bối Hiểu Ninh để nó sang một bên, lại đổi một quyển khác. Mở ra, chính là loại bọc giấy bóng kính, một tờ để hai tấm ảnh. Tờ đầu tiên là một đứa trẻ mập mạp, ảnh bên cạnh là lúc mới ăn xong, lại còn có thêm chữ viết, viết là: Tiếu Tiếu một tuần tuổi. Bối Hiểu Ninh rất vui vẻ, không ngờ có thể nhìn thất bộ dáng lăng Tiếu từ lúc nhỏ như vậy. Bối Hiểu Ninh nghiêm túc nhìn hồi lâu. Trừ ra hai mắt, thật đúng là nhìn không ra đây là Lăng Tiếu.

Tiếp theo là một nam hài đang mặc quần yếm thủng đáy (*), trên mặt đầy nước mũi, phía trước lộ ra tiểu kê kê. Lại nhìn kỹ, sống mũi hình như có cao hơn chút. Bên lạnh viết: Tiếu TIếu ba tuổi.

(*): quần thủng đáy cho con nít mặc ~

Lật qua thêm một tờ, màu sắc rực rỡ, vẫn là cùng một bé trai, đã không còn mặc quần thủng đáy nữa, trên tay xách thêm một cái súng đồ chơi nát tả tơi. Không giống người thường chính là, y không như mấy bé trai khác cầm đầu súng trong tay, mà là ôm khư khư khẩu súng, rất chán chường mà buông thõng tay bên thân. Trên khuôn mặt đã loáng thoáng có bóng dáng bây giờ của Lăng Tiếu. Bên cạnh viết: Tiếu Tiếu sáu tuổi.

Lại lật thêm, bé trai quy củ mà đứng, trên cổ có thêm khăn quàng đỏ. Bên cạnh viết: Tiếu 9 tuổi, cấp hai [**]. Bối Hiểu Ninh vừa muốn xem tiếp, đột nhiên cảm giác có cái gì đó không đúng, lại lật lại một tờ trước so sánh. CHính là quần áo, quần áo mặc lúc 9 tuổi và 6 tuổi này cùng là một bộ quần áo, chỉ là cái sau nhìn cũ hơn rất nhiều, cũng nhỏ đi rất nhiều, cổ chân cổ tay Lăng Tiếu cũng hở hết cả ra. Bối Hiểu Ninh nhớ lại một chút, năm đó chính nhà mình cũng không giàu có, nhưng trẻ con lớn rất nhanh, cùng một bộ quần áo cũng không bị mặc tận 3 năm a, huống hồ đây lại còn là mặc để chụp hình. Xem ra… Tiếu lúc đó cùng mẹ đã trải qua rất nhiều cực khổ rồi, trong lòng Bối Hiểu Ninh chut xót.

[**]: này ta cũng k chắc lắm ~ nhưng 9 tuổi học lớp 2 hơi lạ, mà học cấp 2 cũng lạ ~ nên ta để như QT ghi cấp. 


Hai mắt rời đến một trang khác, Bối Hiểu Ninh lại càng bị dọa. Hắn thấy Tiếu nhe răng cười chụp ảnh cùng mẹ. Ảnh chụp người phụ nữ so với người trên tấm ảnh trước đó Bối hiểu Ninh nhìn thấy tưởng như hai người, cả người gày gò không nói, tuổi cũng giống như già thêm 20 tuổi, đôi mắt vẫn mỹ lệ như cũ nhưng trong ánh mắt lại trống rỗng như nhất đàm tử thủy[***]. Bên cạnh là Lăng Tiếu bộ dáng của thiếu niên mặc một cái quần thùng thình cùng một cái áo sơ mi kỳ lạ. Bối hiểu Ninh cân nhắc một lát, nguyên lai bộ đồ Lăng Tiếu mặc được may chắp vá từ vải vụn, đường viền của rất nhiều bộ quần áo phụ nữ khác. Tấm ảnh này không có viết chữ.

[***] nhất đàm tử thủy: ao tù nước đọng ~ có lẽ ý chỉ ánh mắt rất trống rỗng buồn bã?

Tờ này không có, Bối hiểu Ninh lại tiếp tục giở, mãi cho đến cuối cùng, vẫn không có thấy lại được mẹ của Lăng Tiếu, chỉ có một mình y đơn độc hoặc cùng với một ông lão chụp ảnh. Bối Hiểu Ninh đoán người nọ có lẽ chính là ông ngoại của y. Trên ảnh Lăng Tiếu dần dần lớn lên, chẳng những không còn thấy thêm quần áo không vừa người, ngược lại quần áo càng ngày càng kén chọn. Bên cạnh ảnh chụp hay mặt sau cũng đều không xuất hiện thêm bất kỳ chữ viết nào.

Sau đó Bối hiểu Ninh lại tiếp tục xem thêm mấy cuốn album khác, cơ hồ đều là ảnh Lăng Tiếu chụp cùng bạn bè. Nhiều nhất là ảnh chụp mấy năm gần đây, đa số toàn là in từ máy tính ra, trong còn có rất nhiều là chụp cùng Quý Huyên Đình cùng các loại mỹ nữ phong cách khác nhau. Có ăn cơm, có du lịch, có trong nước, có chụp ở nước noài…. Phong cảnh đẹp, người cũng đều đẹp, nhưng nhìn không có cảm giác như mấy tấm ảnh cũ.

Bối Hiểu Ninh lại lấy cuốn album có hình chụp Lăng Tiếu lúc còn bé lên xem, hắn phát hiện Lăng Tiếu trưởng thành suốt ngày cười không ngừng của bây giờ trong ảnh chụp trước kia lại không hề tươi cười, kể cả tấm lúc một tuần tuổi, thoạt nhìn đều như đang nổi giận đùng đùng.

Bối hiểu Ninh mở ra so sánh, ‘Ca’ một tiếng, cửa thư phòng mở ra. Bối Hiểu Ninh giật mình, sợ đến mức từ trên ghế nhảy dựng lên.

Lăng Tiếu xuất hiện tại cửa.

“Anh về lúc nào thế?! Sao không phát ra âm thanh nào hết vậy? Làm tôi sợ muốn chết!”

“Tôi gọi xem suốt. Nga, thư phòng này ta làm cách âm à.”


“Mấy giờ rồi?”

“Hai giờ.”

“A? Đã trễ thế rồi?!”

“Đùng vậy.” Lăng TIếu mặt cười *** đến gần Bối hiểu Ninh, “Đừng có mà giả vờ lơ mơ với tôi, đừng hòng quên em đã làm cái gì, nói qua…”

Tươi cười của Lăng Tiếu biến mất trong nháy mắt, tầm mắt dừng lại ở một đống album đang bày trên bàn.

Bối Hiểu Ninh chột dạ đứng dậy, thanh âm cũng thành nhỏ nhỏ nhẹ nhẹ, “Tôi…Tôi thấy cái này đặt trên giá sách, cho nên…. liền… muốn nhìn một chút.”

Tầm mắt Lăng Tiếu dần dần chuyển sang cuốn cũ nhất đang mở rộng, chính là mẹ của y xinh đẹp phong nhã ở ngay chính giữa tờ giấy.

Y nhìn chằm chằm một lát, rồi Lăng Tiếu chậm rãi vươn tay, dùng ngón cái tràn ngập tiếc thương mà sờ sờ lên khuôn mặt trên tấm ảnh, sau đó cúi đầu nói: “Đây là mẹ của tôi, rất đẹp đúng không?”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.