Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Chương 74


Đọc truyện Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê – Chương 74

Edit: Rabbit

Bọn trẻ tụ tập càng ngày càng nhiều, tiềng ồn ào cũng càng lúc càng lớn, từ từ làm kinh động đến thầy cô trong phòng làm việc.

Nhan Nặc Ưu nhìn thấy càng ngày càng có nhiều đứa trẻ xúm lại, vội vàng ôm lấy con trai ở bên cạnh đang bị hoảng sợ, tay kia cũng ôm chặt con lớn, càng nghĩ càng cảm thấy bất thường, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, hay cô đang bị lừa chuyện gì?

“Xin lỗi Mẹ Cẩn Hạ, làm phiền một chút, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?” Một cô giáo điềm tĩnh dịu dàng đi vào bên cạnh Nhan Nặc Ưu, vẻ mặt ý cười hỏi Nhan Nặc Ưu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bởi vì ở đây đều là bọn trẻ, có hỏi thì chúng cũng không biết gì, cho nên trực tiếp đi hỏi người lớn duy nhất ở đây, như vậy có thể làm cho cô nhanh chóng hiểu được mọi chuyện.

“Cô giáo, cô tới thật đúng lúc, tôi đang muốn hỏi cô một chút, đứa trẻ này là con nhà ai, tại sao lại nói chuyện không lễ phép như vậy.” Ý bảo cô giáo nhìn về phía cậu bé vừa nói những lời xúc phạm cô, dường như cô cảm giác được con ở trong lòng mình không ngừng run run, trái tim Nhan Nặc Ưu như bị kim đâm.


“Lí Lăng Phong, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, em mau nói rõ.” Dường như có chút e ngại cậu bé trước mắt này, mặc dù cô giáo đang giải quyết việc chung, nhưng Nhan Nặc Ưu vẫn có thể cảm giác được trong lời nói của cô ấy có chút nhân nhượng.

“Cô giáo em không nói gì sai cả, mẹ của Cẩn Hạ là người xấu, bởi vì bọn họ đều không có ba ba. Còn cô bọn họ là kẻ đê tiện, chỉ biết dụ dỗ đàn ông, mẹ em nói nói ba ba đã bị cô bọn họ quyến rũ.” Nói xong, lại trở về bộ dáng của một đứa trẻ bảy tám tuổi khóc ầm lên, thoạt nhìn vô cùng thương tâm khổ sở.

“Này……” Cô giáo có chút khó xử nhìn về phía Nhan Nặc Ưu, trong mắt tràn đầy áy náy, nhưng trong lòng cô ấy cũng biết, mấy ngày qua, cô hình như cũng loáng thoáng nghe được rất nhiều lời gièm pha về Tần Tư Ngữ.

“Cô giáo, đứa trẻ này sao có thể tùy tiện nói xấu người khác như vậy, tôi muốn cô giáo nghiêm khắc xử lý chuyện này.” Nhìn thần thái ảm đạm trong mắt con lớn, con bé thì run rẩy, lòng Nhan Nặc Ưu như bị dao cắt, là do cô không bảo vệ tốt hai đứa trẻ, càng không có cách nào bảo vệ Tư Ngữ, nghĩ đến người khác xúc phạm Tư Ngữ, Nhan Nặc Ưu quả thực muốn nổi điên .

“Mẹ của Cẩn Hạ, tôi nghĩ chị nên hiểu đúng một chút, đứa nhỏ này cũng không có ý xúc phạm mọi người, có thể chị còn không biết, em gái chị qua lại với rất nhiều đàn ông ở đây……” Càng vế sau, giọng nói của cô giáo càng nhỏ dần, cho đến khi âm thanh từ từ biến mất. Những lời nói phía sau, cô thật sự nói không nên lời.

“Cái gì?” Lại đem ánh mắt dời đi nhìn về phía cậu bé vừa xúc phạm mình, khi nhìn thấy trong mắt thằng bé tràn đầy thù hận, Nhan Nặc Ưu cảm thấy hoảng sợ,dự cảm không tốt càng dâng cao trong lòng. Nhẹ nhàng buông con trai, run run lấy điện thoại trong túi ra, thật lâu mới nghe thấy tiếng của Tần Tư Ngữ.

Một lúc lâu mới truyền đến tiếng nói mệt mỏi của Tần Tư Ngữ:“Alô, chị có việc gì sao? Hiện tại em hơi bận, chị đợi lát nữa…… A…… Đợi lát nữa em sẽ gọi lại……. A” Âm thanh ái muội truyền đến tai Nhan Nặc Ưu, nghe bên tai chỉ còn tiếng đô đô kéo dài, sắc mặt Nhan Nặc Ưu tái nhợt, nước mắt không thể kìm nén được nữa, Tư Ngữ vì sao phải làm như vậy.Dần dần , trong đầu nhớ lại hình ảnh nhiều lần Tư Ngữ vô cùng mệt mỏi, mà chỉ cần mỗi lần khi cô hỏi xảy ra chuyện gì, cô ấy đều chỉ ậm ừ nói mệt, muốn nghỉ ngơi , sau đó ngay lập tức trở về phòng khóa cửa lại. Nhan Nặc Ưu dần dần hoàn toàn hiểu rõ tất cả, hóa ra, Tư Ngữ nói như vậy là bởi vì cô ấy thật sự mệt mỏi, tại sao Tư Ngữ phải làm như vậy, vì cô mà phải trả giá nhiều như vậy, đáng giá sao? Từ đầu tới đuôi, cô cũng chưa từng báo đáp được gì cho Tư Ngữ, cho tới bây giờ đều là cô ấy yên lặng làm mọi chuyện vì cô.


Nước mắt rốt cuộc không nhịn được nữa, thân thể dường như mất đi tất cả sức lực, Nhan Nặc Ưu từ từ ngã xuống, trong mắt chứa đầy nước mắt, trong ánh mắt tràn đầy sự không thể tin nổi, bên tai dường như vẫn vang lên tiếng kêu ái muội vừa rồi.

“Mẹ Cẩn Hạ, chị không có chuyện gì chứ?” Khi nhìn thấy Nặc Ưu nháy mắt sắp ngã xuống, cô giáo vội vàng đỡ Nhan Nặc Ưu, nhìn Nhan Nặc Ưu giờ phút này thân thể suy yếu cùng sắc mặt tái nhợt, đáy lòng khẽ thở dài một tiếng, aiz, xem ra cô ấy cũng bị Tần Tư Ngữ lừa gạt chuyện này. Mấy hôm trước cô giáo còn chưa dám xác định , hôm nay nhìn thấy biểu hiện của Nhan Nặc Ưu, cô hoàn toàn tin lời đồn bên ngoài, xem ra không phải vì mình là người ở đây nên ức hiếp người bên ngoài đến, lại càng không phải đối kị với dung mạo và khí chất.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Hai đứa trẻ đứng ở bên cạnh Nhan Nặc Ưu, Cẩn Hạ và Cẩn Tây đều bắt đầu cảm thấy sợ hãi, Cẩn Tây lại sợ tới mức nước mắt ứa ra, nắm chặt tay Nhan Nặc Ưu, trong mắt chứa đầy nước mắt, lại quật cường không để cho nước mắt chảy xuống. Cẩn Hạ đã chín chắn hơn rất nhiều, cậu bé không khóc, mà quyết đoán lấy điện thoại của Nhan Nặc Ưu gọi lại cho Tần Tư Ngữ.

Tần Tư Ngữ nhanh chóng đến trường học, nhìn bọn trẻ vây quanh, nhất thời cảm thấy có dự cảm không tốt. Đẩy bọn trẻ ra, Tần Tư Ngữ thấy Nhan Nặc Ưu đầy nước mắt đang ở trong lòng cô giao, nhìn hai gò má chị tái nhợt, Tần Tư Ngữ có chút sợ hãi nói:“Chị làm sao vậy? Có phải bệnh cũ lại tái phát hay không?”

“Tư Ngữ em đã đến rồi.” Từ sáu năm trước sau khi giả vờ xảy ra tai nạn, trong sáu năm Nhan Nặc Ưu thường xuyên nằm mơ về những chuyện khiến cho cô sợ hãi, cũng làm cho thần kinh của cô suy nhược rất nhiều, thường xuyên phát bệnh.

“ Chị, rốt cuộc thân thể chị có thoải mái hay không, nếu không thoải mái hãy nói đi, em đưa chị đến bệnh viện.” Người chị gái này từng là thiên kim đại tiểu thư, chỉ cần một câu của chị ấy, cho dù phải hái sao trên trời thì nhà họ Nhan cũng sẽ giúp chị ấy hái xuống. Nhưng từ sau khi đến trấn nhỏ hẻo lánh này, mang theo đứa nhỏ sống những ngày kham khổ, rất nhiều ;úc, Tần Tư Ngữ muốn khuyên chị ấy trở về, trở lại bên cạnh người đàn ông kia, sáu năm qua, cô vẫn chú ý tin tức, tìm hiểu tin tức của những người đó, bọn họ đều còn tìm chị ấy.


“Tư Ngữ, em đừng lo, chị chỉ muốn…… muốn hỏi em một chuyện……” Sau khi nói, yết hầu Nhan Nặc Ưu sáp sáp , vô cùng khó chịu.

“Chị cứ hỏi đi, chuyện gì em cũng đều nói cho chị, bây giờ hai chị em mình đến nhờ phòng nghỉ của các thầy cô một lát.” Nâng Nhan Nặc Ưu dậy, tay kia thì nắm hai cháu, Tần Tư Ngữ cố gắng gượng cười.Chị, em sẽ không để cho chị bị liên lụy.

Trong phòng nghỉ, ánh mắt Nhan Nặc Ưu mở lớn, trong mắt tràn đầy không thể tin nhìn Tần Tư Ngữ, đáy mắt vô cùng hối hận, làm cho trong lòng Nhan Nặc Ưu như bị lửa thiêu đốt , cô nên sớm nghĩ đến , trong sáu năm nay, cô chưa từng làm bất cứ cứ công việc gì, cho nên cũng không kiếm được đồng nào, sau khi cô rời khỏi những người đó, cái thẻ kia cô cũng chưa từng đụng đến. Còn Tư Ngữ chỉ là một cô gái yếu đuối, vừa nuôi cô cùng hai đứa nhỏ, còn thêm bản thân cô ấy nữa, trình độ văn hóa của cô ấy lại không cao, làm sao có thể nuôi cô chứ? Tại sao cô lại ngu ngốc như vậy, rõ ràng có rất nhiều lần cô có thể hoàn toàn phát hiện ra được bí mật của Tư Ngữ.

“Chị, xin lỗi, hiện tại có phải chị cảm thấy em rất bẩn hay không?” Có chút tự ti nhìn thoáng qua Nhan Nặc Ưu, Tần Tư Ngữ vô cùng đau lòng, xin lỗi chị, em cũng đã sớm biết rằng nếu chị đoán ra chuyện của em, chị sẽ không muốn ở bên cạnh em nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.