Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Chương 6


Đọc truyện Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê – Chương 6

Edit&Beta: Rabbit

“Chúng ta hiện tại đi nơi nào ăn đây!” Lí Hạo Nhiên tay trái giữ chặt Nhan Nặc Ưu, cười hỏi.

Nhan Nặc Ưu tay có chút không tự giác một trận run run, trong đầu không tự chủ hiện lên lời nói quỷ mỵ đáng sợ của người con trai kia. Thân thể không ngừng run rẩy.

“Nhớ kỹ, không nên khiêu chiến tính nhẫn nại của anh.” Lời nói của người con trai giống như một lời nguyền, làm cho Nhan Nặc Ưu giờ phút này trong đầu khồng ngừng hiện lên nó.

Người con trai kia, nếu có thể làm cho cha mẹ thích và ủng hộ, mặc kệ nói như thế nào, gia thế khẳng định không hề kém. Hơn nữa nghe cha mẹ giải thích, nhà bọn họ còn có liên hệ chặt chẽ cùng hắc đạo……

Nghĩ đến điều này, Nhan Nặc Ưu không muốn đi nữa.

“Ưu nhi em làm sao vậy.” Nắm tay Nhan Nặc Ưu, Lí Hạo Nhiên cảm giác được mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay Nhan Nặc Ưu và cơ thể run rẩy.

“Không…… Không có gì.” Kéo tay Lí Hạo Nhiên, Nhan Nặc Ưu chuẩn bị đến căn tin tìm một thứ gì đó để ăn.


“Ưu nhi, không phải anh bảo em ở trong lớp học chờ anh sao?” Tiếng nói ở bên cạnh hành lang vang lên làm cho tim Nhan Nặc Ưu thiếu chút nữa ngừng đập, làm cho Nhan Nặc Ưu thân thể không tự giác bắt đầu run rẩy.

Khóe môi nhếch lên tà cười, nhưng ánh mắt Đan Sâm Duệ vẫn nhìn chằm chằm tay Lí Hạo Nhiên lôi kéo Nhan Nặc Ưu, tuy rằng cười, nhưng trong đáy mắt không hề có ý cười.

“Anh…… anh như thế nào lại ở chỗ này.” Nhan Nặc Ưu ánh mắt có chút né tránh, có chút kích động nhìn Lí Hạo Nhiên.

“Ưu nhi làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?” Vẻ mặt sốt ruột, Đan Sâm Duệ vội vàng tiến lên.

Không biết từ khi nào, Lí Hạo Nhiên đã buông tay Nhan Nặc Ưu ra, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.

Từ lúc thấy Đan Sâm Duệ, Lí Hạo Nhiên cũng đã từ từ buông tay Nhan Nặc Ưu ra.Người con trai này, hắn gặp qua. Chính là người con trai buổi sáng hôm nay ở trước mắt hắn hôn Nặc Nặc, mà đáy mắt Nặc Nặc vừa rồi kinh hoảng là có ý tứ gì, là sợ hãi hắn biết chuyện của cô và người con trai kia sao? Trong lòng đột nhiên có cảm giác bị lừa gạt.

Từ lúc Nhan Nặc Ưu trốn phía sau Lí Hạo Nhiên, Đan Sâm Duệ liền một phen ôm Nhan Nặc Ưu làm cho cô không thể trốn ngã vào vòng ôm ấp của mình.

“A!” Bị Đan Sâm Duệ bất ngờ ôm như vậy, Nhan Nặc Ưu tự nhiên té ngã ở trong ngực hắn. Nhìn sắc mặt Lí Hạo Nhiên tái nhợt, trong lòng Nhan Nặc Ưu có chút hoảng hốt.


“Hạo Nhiên…… Không phải giống như những gì anh đang thấy đâu.” Có chút bối rối, Nhan Nặc Ưu trong lòng đối với Đan Sâm Duệ càng ngày càng hận. Tại sao phải làm như vậy, cô không thích hắn, tại sao hắn đối với cô như vậy.

“Nặc Nặc, anh đột nhiên nhớ ra trong nhà của anh có một số việc, anh đi trước.” Nhìn Nhan Nặc Ưu có chút kinh hoảng, Lí Hạo Nhiên trong lòng càng ngày càng mâu thuẫn, rốt cuộc Nặc Nặc là cô gái như thế nào! Từ khi bọn họ hẹn hò đến nay cũng đã được một năm, gia thế của Nặc Nặc hắn chưa từng điều tra, chỉ là nhìn thấy xe đưa đón cô, cũng đoán được Nặc Nặc chắc chắn gia thế bất phàm. Nay nhìn cô cùng một người con trai tuyệt vời thân mật như thế, trong lòng hắn tràn đầy mâu thuẫn.

“Hạo Nhiên……” Nhìn Lí Hạo Nhiên nhanh chóng chạy rời khỏi, nước mắt Nhan Nặc Ưu bắt đầu đảo quanh trong mắt.

“Người đã đi xa , em còn nhớ mãi không quên như vậy !” Nhìn Nhan Nặc Ưu không một chút nào quan tâm đến lời nói của mình, Đan Sâm Duệ trong mắt tóe ra lửa giận, giống như tùy thời đều có thể phát ra lửa.

“Đúng vậy, Hạo Nhiên là người tôi yêu, tôi nhớ anh ấy có cái gì không đúng. Nhưng anh , giống như người bị bệnh thần kinh lại còn bá đạo, tôi với ngươi không có quan hệ gì, nếu thật sự có quan hệ, cũng là chuyện trước kia. Hiện tại chúng ta, không có gì liên hệ cùng quan hệ.” Phẫn nộ tránh khỏi lồng ngực của Đan Sâm Duệ, Nhan Nặc Ưu khóc và gầm lên, giống như một con thú tuyệt vọng.

“Ha ha ha……” Sau khi để cho Nhan Nặc Ưu nói hết, không hiểu sao Đan Sâm Duệ lại nở nụ cười, nhưng trong tiếng cười tràn đầy sự lạnh lẽo, lại làm cho Nhan Nặc Ưu bắt đầu hối hận xúc động vừa rồi,người con trai này quả thực chính là một ma quỷ không có nhân tính, hậu quả chọc giận hắn làm cho cô không dám tưởng tượng.

Một loại cảm giác lạnh lẽo làm cho Nhan Nặc Ưu lập tức bỏ chạy, cô có loại dự cảm,người con trai này thật đáng sợ, chắc chắn hắn sẽ nghĩ ra những quái chiêu để trừng phạt cô . Cho nên để tự bảo vệ mình, cô chỉ có thể trốn.


“Muốn chạy trốn, em không có khả năng.” Vài bước đã bắt kịp Nhan Nặc Ưu ra sức chạy trốn, vẻ mặt bình tĩnh ôm Nhan Nặc Ưu xuống cầu thang.

Trên lưng đau đớn làm cho Nhan Nặc Ưu sắc mặt bắt đầu tái nhợt, Đan Sâm Duệ trên người phát ra tà khí cũng làm cho cô đi đứng bủn rủn.Tuy nhiên cô cũng cố gắng dãy giụa đến cùng.

“Bảo bối, xem ra em thật sự thực không ngoan. Anh nghĩ, anh hẳn là nên cho em một chút trừng phạt.” Vẻ mặt ôn hòa ý cười, nhưng trong đáy mắt kia là tầng tầng hàn băng làm cho Nhan Nặc Ưu thật sự sợ hãi.

Nhan Nặc Ưu rất muốn chạy trốn,người con trai này khiến cho cô cảm thấy áp lực thật sự quá mãnh liệt .

“Anh…… anh muốn dẫn tôi đến nơi nào.” Có chút hoảng sợ nhìn bên trong xe có một bác sĩ chờ sẵn, Nhan Nặc Ưu cước bộ bắt đầu lùi bước.

“Chỉ là cảm thấy bảo bối ở trường học rất buồn chán, cho nên, anh chuẩn bị mang bảo bối đi khách sạn ở vài ngày.” Thủy chung vẫn duy trì ý cười ôn hòa tao nhã. Nếu là người bình thường cũng cho rằng Đan Sâm Duệ là một người lịch thiệp, nhưng chỉ có Nhan Nặc Ưu mới tiếp xúc với hắn chưa đến một ngày mới hiểu được nguời con trai này quả thực chính là chó sói đội lốt cừu.

“Không, tôi không cần đi khách sạn, tôi muốn trở về trường học đi học. Anh không nên quá đáng, nếu ba mẹ tôi vài ngày không thấy tôi chắc chắn sẽ đi tìm tôi.” Dùng đến lời đe dọa để tránh khỏi cánh tay Đan Sâm Duệ,nhưng càng tránh càng chặt.

“Hóa ra bảo bối lo lắng điều này ! Yên tâm , anh sẽ gọi điện thoại cho ba mẹ.” Hai chữ ba mẹ được Đan Sâm Duệ đặc biệt nhấn mạnh.


“Anh……” Ngay lúc Nhan Nặc Ưu còn khiếp sợ, Đan Sâm Duệ một phen ôm Nhan Nặc Ưu vào trong xe.

Nhan Nặc Ưu hoảng sợ nhìn Đan Sâm Duệ, đây không phải xe của nhà cô, đây không phải chiếc xe quen thuộc.

“Chiếc xe này của ai,tôi không muốn ngồi.” Có chút hoảng sợ đứng lên muốn chạy ra khỏi xe, Đan Sâm Duệ không nói hai lời trực tiếp đem Nhan Nặc Ưu ấn đến chiếc giường nhỏ ở trong xe.

“A!” Nhìn nơi mình nằm, vùng cổ tay và mắt cá chân chỗ không biết khi nào đã có những vòng tròn kim loại,buộc quanh tay chân của mình. Nhan Nặc Ưu trong mắt tràn đầy hoảng sợ, người con trai này thật đáng sợ.

“Đan Sâm Duệ anh làm gì.” Cố gắng giãy dụa, Nhan Nặc Ưu trong mắt tràn đầy nước mắt cùng sợ hãi.

“Anh làm gì, chẳng lẽ bảo bối không rõ sao? Không để lời nói của anh lọt vào trong tai, như vậy nên nhận trừng phạt, không chỉ có em, còn có người con trai kia.” Ý cười trên mặt rốt cục bị đánh vỡ, Đan Sâm Duệ sắc mặt âm tà nhìn Nhan Nặc Ưu.

“Anh…… anh không phải người, Hạo Nhiên không làm gì đắc tội với anh, chỉ có mình tôi, anh dựa vào cái gì trừng phạt anh ấy.” Nhìn thủ đoạn đáng sợ của người con trai này đối với mình, Nhan Nặc Ưu bắt đầu sợ hãi cùng hối hận.

“Hừ, anh nói rồi, ngoài anh ra không cho phép em có quan hệ với người đàn ông nào khác, em căn bản không nghe lời anh, còn dám nắm tay người con trai kia…… Hừ, tay người con trai kia, đã sớm không nên sinh ở trên tay hắn .” Ngồi vào bên cạnh Nhan Nặc Ưu, trong mắt tràn đầy nhu tình, nhưng cũng thủy chung không che lấp được vẻ lo lắng trong mắt người con trai.

“Xin anh, cầu xin anh buông tha cho Hạo Nhiên được không? Về sau tôi sẽ nghe lời anh,anh không nên làm tổn thương anh ấy.”Biết nói như vậy sẽ càng làm bùng lên ngọn lửa phẫn nộ trong lòng người con trai này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.