Đọc truyện Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê – Chương 46
Edit: Rabbit
“Cần gì ở trước mặt tôi giả bộ thánh khiết, giả bộ thánh nữ?” Nhìn khuôn mặt trong lòng đỏ bừng, người con gái làm say lòng người, Lí Hạo Nhiên cố gắng ngăn chặn thú tính trong lòng, châm chọc nói.
Nhan Nặc Ưu hai mắt tràn đầy nước mắt, chua xót làm cho tim cô như bị đao cắt, tại sao người đàn ông trước mắt này rốt cuộc là vì cái gì mới biến thành người như thế này. Hắn như vậy làm cho cô rất sợ hãi. Trên người như bị lửa đốt vô cùng khó chịu, Nhan Nặc Ưu chỉ cảm thấy cổ họng dường như sắp bốc hỏa .
“Như thế nào? Nhìn bộ dáng của cô liều mạng chống cự muốn chết, có phải sợ tôi không có năng lực thỏa mãn cô hay không?” Hắn muốn nhìn người phụ nữ này rốt cuộc là ngọc nữ? Hay là dục nữ?
Thân thể nóng như lửa vô cùng khó chịu, khuôn mặt đã trở nên đỏ rực, sắc thịt phấn hồng làm cho hạ thân Lí Hạo Nhiên căng thẳng, thật sự chịu không được bộ dáng quyến rũ người kia của Nhan Nặc Ưu, trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người kia.
“Ô ô……” Tuy rằng cảm giác như vậy làm cho thân thể của mình giảm bớt một chút thống khổ, nhưng trong tiềm thức Nhan Nặc Ưu vẫn kháng cự Lí Hạo Nhiên hôn mình. Nghĩ đến từ một người con trai ôn nhu như ánh mặt trời mà hiện tại lại là người đàn ông hung ác như lang sói, Nhan Nặc Ưu thật sự không thể tin được hai con người này là một. Dường như ngay cả lúc cô bị mê hoặc, rốt cuộc người đàn ông này có phải là Lí Hạo Nhiên mà cô đã từng quen biết hay không.
“Người đàn bà này, chẳng lẽ cô không biết hiện tại cô rất mê người sao?Hay…… cô cũng dùng loại thủ đoạn này quyến rũ Đan Sâm Duệ?” Ngữ khí dày đặc, không có chút cảm xúc phập phồng.
Bị hôn đến thiếu chút nữa suýt chết Nhan Nặc Ưu rốt cục đã chờ được cơ hội Lí Hạo Nhiên mở miệng, giờ phút này trong hai mắt Nhan Nặc Ưu tràn đầy nước mắt khuất nhục, loại cảm giác này so với trước kia Đan Sâm Duệ đối với cô chỉ có hơn chớ không kém. Cô hận, hận mình không có năng lực, hận mình bị hai người đàn ông đối xử như vậy. Tại sao chuyện gì bọn họ đều trách cô, là cô sai rồi, nhưng bọn họ có bao giờ thực sự hiểu cho cô hay không? Chẳng lẽ tất cả đều là do cô hay sao? Lẽ nào chuyện này chỉ vì một mình cô mà khiến cả ba đều thương tâm sao? Lúc trước bọn họ căn bản là không nên gặp nhau, lại càng không nên yêu nhau, lại càng không nên lui tới tiếp xúc cùng bọn họ.
Nếu tất cả chuyện này không xảy ra, có lẽ nhân sinh của bọn họ sẽ không giống như vậy chăng? Hạo Nhiên cũng sẽ tìm được người con gái mà hắn thực sự yêu thơng, hai người hạnh phúc vui vẻ sống hết một đời. Còn Đan Sâm Duệ có lẽ cũng sẽ tìm được người vợ tốt nhất trên đời, sống một cuộc sống thần tiên quyến lữ, không đến mức làm cho hai người đàn ông đều vì tình mà khốn khổ, làm hại hạnh phúc của người khác. Nhưng thời gian có thể quay trở lại sao?
“Hận tôi như vậy? Hận tôi không thể chết?” Lại một lần nữa, Nhan Nặc Ưu hỏi một câu như vậy.
“Không? Cô mà chết thì sẽ không còn cuộc chơi? Biết không? Từ hai năm trước cô vì gả cho Đan Sâm Duệ mà thất hẹn ở sân bay, tôi đã không lên chiếc máy bay kia xuất ngoại, mà tôi đợi cô một ngày một đêm sau đó mới đăng ký xuất ngoại . Có phải hay không thật đáng tiếc tôi không ngồi chiếc máy bay đã hẹn với cô, cho nên không chết.” Trước sau không nhìn đến sự đau xót cùng không thể tin trong mắt Nhan Nặc Ưu, vẫn tiếp tục nói ra những điều đã trải qua trong hai năm:“Trằn trọc, không có cô ở bên cạnh, tôi như cái xác không hồn ở đầu đường nước Mỹ, đi làm ăn mày, làm người quét dọn đường phố, từng bị lừa gạt, làm tay sai cho người khác…… Cô có biết tôi thiếu chút nữa đã bị người đánh chết ở đầu đường nước Mỹ hay không, cô có biết mấy năm nay tôi sống cuộc sống không bằng chết hay không……”
Càng nói Lí Hạo Nhiên càng kích động, ánh mắt màu đỏ, một rễ cây cũng có thể rõ ràng thấy được tơ máu che kín hai mắt, ánh mắt thống khổ nhìn về phía Nhan Nặc Ưu đã hoàn toàn trong trạng thái khiếp sợ:“Nhưng tôi không giống như các ngươi mong muốn, cho dù chết tôi cũng muốn kéo các ngươi cùng xuống địa ngục. Cho nên, sau khi tôi sống trong nửa năm cuộc sống suy sút, tôi đã dùng năng lực của chính mình trà trộn vào hắc bang, trong thời gian một năm, tôi dùng kế cứu người đứng đầu hắc đạo châu Âu, hắn không có con cái, tôi trở thành người duy nhất hắn tín nhiệm cùng vị trí kế thừa của hắn, nay tôi trở về, muốn…… trả thù các ngươi đôi cẩu nam nữ .” Một câu cuối cùng, Lí Hạo Nhiên nhẹ nhàng thổi vào vành tai Nhan Nặc Ưu, nhẹ giọng kết thúc.
“……”Im lặng ngồi ở chỗ kia, Nhan Nặc Ưu đau lòng đến một câu cũng nói không nên lời. Ngàn vạn lời xin lỗi chỉ có thể ở trong lòng mặc niệm, Hạo Nhiên, thực xin lỗi.
“Như thế nào? Thương cảm tôi? Hay là không còn lời nào để nói ?” Lạnh lùng nhìn Nhan Nặc Ưu, Lí Hạo Nhiên đột nhiên nhanh chóng cởi quần áo trên người.
Nhan Nặc Ưu bị động tác của Lí Hạo Nhiên khiến cho hoảng hốt như một con thỏ nhỏ trốn tránh, thân thể run run trốn cái nhìn của hắn.
Cởi hết quần áo trên người Lí Hạo Nhiên đi vào bên cạnh Nhan Nặc Ưu, cưỡng chế nâng cằm Nhan Nặc Ưu lên, phẫn nộ chỉ vào vết sẹo trên người, một vết sẹo do dao để lại ở cổ, làm cho đáy lòng người ta không ngừng sợ hãi:“Nhìn xem, đây là hai năm qua của tôi, đây là thương tổn do cô tạo thành. Cô có biết lúc tôi bị thương tưởng chừng như sắp chết, trong đầu tôi nghĩ đến cái gì hay không…… Trong đầu tôi vẫn kiên trì một ý niệm, phải sống trở về gặp cô, tôi muốn cho cô cả đời sống trong áy náy và hối hận, cũng muốn làm cho cùng Đan Sâm Duệ phải chịu báo ứng. Tôi sẽ không giết các ngươi, tôi sẽ cho các ngươi từ từ tận hưởng cuộc sống gian khổ.” Đúng, lần này trở về, hắn không phải tìm đến cô để ôn chuyện cũ , hắn muốn báo thù. Có lẽ hiện tại hắn thực sự có lực lượng có thể kia chống lại người đàn ông kia, nhưng hắn sẽ không làm như vậy. Hắn hiểu người đàn ông kia, Nhan Nặc Ưu là tát cả của hắn, là nhược điểm trí mạng của hắn, nếu có thể làm cho Nhan Nặc Ưu rời khỏi hắn, thương tổn hắn, khẳng định so với thiên đao vạn quả* còn làm cho hắn thống khổ hơn.
*千刀万剐/qiān dāo wàn guǎ/: Thiên đao vạn quả có nghĩa là cắt thịt rời xương. Chỉ tội ác vô cùng lớn, chết cũng không thể đền hết tội (baidu)
“Như vậy, lần này mục đích anh trở về…… là gì?” Trong mắt đã tràn đầy kiên định, nếu thật sự hận cô như vậy, hãy để cho cô chấm dứt một đoạn thù hận này đi. Nếu không có cô, chắc chắn mọi chuyện sẽ trở lại như cũ
“Đừng nghĩ chết là có thể giải quyết tất cả, tin tôi đi, tôi sẽ có biện pháp rất tốt giải quyết tát cả điều này.” Ánh mắt sắc bén, hai năm qua bản lĩnh của Lí Hạo Nhiên hắn đã khác rồi, đã học được nhìn thấu lòng người, đánh đòn phủ đầu.
“…… Như vậy, có lẽ tôi nên giúp anh chăng?” Ánh mắt không có sự sợ hãi, chỉ có tràn đầy kiên định. Cô tin tưởng, muốn trả thù cô, lại không cho cô tự giải quyết, khẳng định là vì cô có một vị trí quan trọn trong từng bước đi của hắn.
“Ha ha ha ha, cô rất thông minh, sau khi trở về hy vọng cô có thể ly hôn với hắn, nếu không, tôi cũng không biết các thủ hạ và các huynh đệ hung ác của tôi sẽ làm ra chuyện gì.”
“…… Hy vọng anh sẽ không làm thương tổn anh ấy.” Lạnh lùng nói một câu, Nhan Nặc Ưu đi đến cửa ghế lô, cửa đã không còn bị khóa, bước nhanh đi ra ngoài. Tuy rằng thân hình nhìn rất yên lặng, nhưng hai tay nắm chặt kia đã tiết lộ tất cả. Đúng vậy, cô sợ, tuy rằng cô không xác định Đan Sâm Duệ rốt cuộc có bao nhiêu thế lực lớn, nhưng cô đã từng xem trên truyền hình, nghe qua người ta nói hắc bang sống mái với nhau sẽ đổ máu vô cùng thảm thiết. Tuy rằng người đàn ông kia đã làm rất nhiều chuyện khiến cô tổn thương, nhưng là trong lòng vẫn không muốn hắn bị tổn thương. Chỉ hy vọng, người đàn ông này sau khi cô ly hôn sẽ không tìm Đan Sâm Duệ gây phiền toái.
Ánh mắt Lí Hạo Nhiên phức tạp nhìn bóng dáng Nhan Nặc Ưu rời đi, trong lòng kịch liệt giãy dụa . Rốt cuộc làm như vậy, là đúng hay là sai?