Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Chương 18


Đọc truyện Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê – Chương 18

Edit: Rabbit

Trong căn phòng lớn, một mặt tinh thuần sắc thái.Màu sắc hài hòa, nội thất đơn giản sang trọng làm cho người ta cảm thấy ấm cúng. Trên chiếc giường nước lớn, một làn da trắng nõn, một cô gái như một thiên thần xinh đẹp thanh bình nằm ở đó, khuôn mặt bình tĩnh không có chút phập phồng.Không có sự hô hấp nhẹ nhàng, chiếc chăn nhỏ đắp trên người cô gái. Nếu để cho người vô tình nhìn thấy, còn tưởng rằng đó là một người chết.

Nhưng cô gái này cũng không khác gì người chết, vẫn đang chìm trong mê man không muốn tỉnh dậy.

Cửa phòng chậm rãi từ bên ngoài mở ra, đi vào là một người đàn ông vô cùng anh tuấn, cao quý cuồng ngạo. Ánh mắt có một chút ưu thương.

“Vẫn không tỉnh lại sao?”Người đàn ông hỏi một người đàn ông khác, một bên đi đến bên giường của cô gái.

“Ưhm, có lẽ chưa hoàn toàn chấp nhận những gi đã xảy ra, vì vậy cô ấy muốn trốn tránh.” Nhìn người bạn tốt luôn kiêu ngạo nhưng nay bởi vì một cô gái mà thất hồn lạc phách, bộ dáng mất hồn mất vía, trong lòng hắn cũng không dễ chịu.


“Thật sao?” Nghe bạn tốt nói, Đan Sâm Duệ ngơ ngác nhìn người con gái trên giường hai mắt nhắm nghiền, ánh sáng trong mắt lưu động, xoay người nhẹ giọng nói với bạn tốt:“Cậu đi ra ngoài trước đi, tớ muốn ở trong này với cô ấy một lát.”

“…… Ai! Được rồi, nhưng buổi chiều hôm nay cậu còn có chuyện cần xử lý, cho nên cậu không thể ở trong này quá lâu.” Tuy rằng biết bạn tốt sẽ chỉ ở một lúc với người con gái này, nhưng nghe chính mồm bạn tốt nói ra, trong lòng Chung Minh Hiên cũng có chút đau lòng thay cho bạn .

Người con gái này, rốt cuộc có gì tốt……

Cửa từ từ đóng lại, Đan Sâm Duệ chậm rãi đi vào trước giường, nhẹ nhàng ôm lấy Nhan Nặc Ưu tựa vào trên người mình, ánh mắt nhu hòa, bộ dáng say mê, làm cho trong không khí đều tràn ngập tình yêu của hắn đối với cô.

“Ưu nhi, hận anh như vậy sao? Hận anh cho nên em mới lựa chọn ngủ vùi? Em không quan tâm đến người nhà, đến Lí Hạo Nhiên nữa sao?” Không dám dùng sức quá mạnh lắc Nhan Nặc Ưu, Đan Sâm Duệ chỉ có thể ôm cánh tay Nhan Nặc Ưu lắc nhẹ. Chẳng lẽ chúng ta thực sự không có khả năng sao?

Không, cho dù em không thương anh, anh cũng sẽ làm cho em yêu anh. Mọi người đều nói, thời gian là liều thuốc chữa bệnh tốt nhất trên thế giới, cũng là phương thuốc tốt nhất hòa tan tất cả. Tin tưởng chỉ cần em ở lại bên cạnh anh, từ từ em sẽ cảm nhận được tình yêu của anh dành cho em. Vì em, thậm chí anh có thể hy sinh tất cả……kể cả tính mạng của anh.


“Ưu nhi, được rồi, anh thỏa hiệp , anh sợ hãi …… Chỉ cần em có thể tỉnh lại, anh sẽ để cho em thử rời đi, chỉ cần em có thể rời khỏi thành phố T, anh vĩnh viễn sẽ buông tay, không bao giờ tìm em, không bao giờ dây dưa với em.” Run run vuốt ve làn da của Nhan Nặc Ưu, trong mắt tràn đầy tình yêu.

“Em nghe được không? Anh thỏa hiệp , chỉ cần em có thể tỉnh lại.” Ưu nhi, đây là nhân nhượng của anh, chỉ cần em có thể rời khỏi thành phố này, anh vĩnh viễn thả tự do cho em.

“Một tháng, anh cho em thời gian một tháng thoát đi, nếu em không có năng lực rời khỏi tầm mắt của anh, rời khỏi thành phố này , như vậy em cũng chỉ có thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh anh, không bao giờ có thể rời đi nữa.”

“Em nghe thấy không Ưu nhi, em không cần tra tấn anh, mấy ngày nay, trong đầu anh đều là chuyện buổi tối ngày hôm đó, anh hối hận Ưu nhi, anh biết không nên đối với em như vậy, nhưng tại sao em không chịu không nghe lời, tại sao lại nói dối. Nếu em không cùng người đàn ông kia tiếp xúc thân mật thậm chí bỏ trốn, làm sao anh có thể đối xử tàn nhẫn với em như vậy.” Sau khi nói xong, cảm xúc của Đan Sâm Duệ phập phồng càng lúc càng lớn, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi.

“…… Ưu nhi, em chỉ có thời gian một ngày hôm nay, nếu em vẫn chưa tỉnh lại, anh thật sự sẽ cho những người thân của em đi cùng với em.” Cố gắng bình phục một chút cảm xúc quá khích, Đan Sâm Duệ dịu dàng nhìn Nhan Nặc Ưu, nhưng miệng vẫn nói ra những lời nói tàn nhẫn, quyết tuyệt như vậy.

“Được rồi Ưu nhi, hôm nay anh còn có việc. Hiên nói em có thể nghe được lời anh nói, cho nên hãy từ từ suy nghĩ lại đi, buổi tối anh sẽ đến thăm em. Nhớ kỹ, em chỉ có thời gian một ngày hôm nay.” Nhẹ nhàng buông thân thể mềm mại trong lòng, hôn lên trán Nhan Nặc Ưu, đắp lại chăn cho cô, chậm rãi rời khỏi phòng……


Trong mê man Nhan Nặc Ưu mơ mơ màng màng, từ từ nghe được có người đang nói chuyện. Nhưng trong tiềm thức cô kháng cự tất cả mọi thứ bên ngoài, cho nên bao gồm người nói chuyện này, vẫn như cũ lâm vào trong giấc ngủ say.

Nhưng từ từ, trong mê man Nhan Nặc Ưu dường như cảm giác được hoàn cảnh xung quanh cô thay đổi, một cảm giác kinh dị khiến cho cơ thể cô căng thẳng.

Từ từ, ý thức cũng bắt đầu dần dần thức tỉnh, Nhan Nặc Ưu nghe rõ ở bên tai cô có tiếng người nói chuyện, cái tiếng nói kia là ác mộng cô cả đời đều khó có thể quên được. Như là ma chú của ma quỷ làm cho cô suốt đời khó có thể giải thoát.

Lắng nghe lời nói tàn nhẫn, Nhan Nặc Ưu rất tức giận chỉ muốn cho người đàn ông kia một cái tát. Tại sao người đàn ông này tàn nhẫn như vậy, tại sao tất cả mọi thứ đều phải nghe theo lời hắn. tại sao không để cho cô im lặng rời khỏi thế giới này, thế giới này đối với cô mà nói đã không có gì khiến cô luyến tiếc. Cho dù người nhà của cô, Hạo Nhiên của cô, cô cũng không muốn gặp lại. Cô không muốn thấy bọn họ, lại càng không dám thấy bọn họ .

Không phải vì cô quá để ý một lần kia, chính là bởi vì ác ma kia không giống với những người bình thường khác, đó là một người đàn ông khát máu độc đoán, tuyệt đối sẽ không cho cô nhìn thấy bọn họ. Nếu cô vẫn như trước kia không nghe lời hắn, khẳng định sẽ đổi lấy trừng phạt mà cô không thể chịu đựng nổi . Người đàn ông này rất đáng sợ, rất tàn nhẫn.

Để cho cô tự do? Ha ha, nghĩ cô là đồ ngốc sao? Nói để cho cô tự do, nhưng sẽ không cho cô tìm cách chạy trốn?Nơi này cô chưa từng tới, một chút cũng không quen thuộc, cô thoát đi như thế nào. Nhưng người đàn ông này còn uy hiếp cô, dùng người thân cùng Hạo Nhiên uy hiếp cô.

Nhan Nặc Ưu chưa từng thống hận bản thân như vậy, tại sao vô dụng như vậy, tại sao sinh ra yếu đuối như vậy.


Trước kia cô là công chúa trong mắt ba mẹ, là trân bảo không thể thay thế trong mắt Hạo Nhiên.Còn hiện tại, chính mình không có che chở của cha mẹ, cũng không hề có sự chăm sóc của Hạo Nhiên.Tất cả những sự sang quý này, cô không thể hưởng thụ . Mà kẻ tàn nhẫn nhất chính là ma quỷ kia.

Trong lòng đau đớn, nhắm chặt hai mắt, nước mắt trong suốt cũng từ từ tràn ra. Từng giọt từng giọt, ướt đẫm khuôn mặt cô.

Nghĩ đến thời gian một ngày Đan Sâm Duệ nói, Nhan Nặc Ưu trong lòng cả kinh, liền bắt đầu liều mạng trợn mắt. Cô tuyệt đối tin tưởng lời nói của ác ma kia, nếu cô không tỉnh lại, như vậy hắn thật sự sẽ nói được làm được, để người thân của cô chôn cùng với cô.

Cô không dám đặt cược , người đàn ông kia quá mức thâm trầm, cảm giác tất cả mọi thứ đều ở trong lòng bàn tay hắn, bao gồm cả cô. Trước kia cô còn có thể không biết đúng sai, không biết rõ người đàn ông kia, đánh cược một phen, cuối cùng cô đã thua.Còn hiện tại, cô đã hoàn toàn hiểu rõ người đàn ông kia, cô không dám lại đánh cược, dù sự đánh cược ấy có chút ít hi vọng. Nếu thật sự làm tổn thương những người xung quanh, như vậy cô thà lựa chọn cái chết.

Một mình cô chết không có việc gì, nhưng cô không thể để cho mọi người cùng chết với cô. Cô thật sự không thể đền tội được.

Thôi thôi, nếu trốn không được, vậy hãy can đảm chấp nhận tất cả đi. Hắn cho cô thời gian một tháng, như vậy cô cũng nên liều mạng. Trên thế giới này bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra, vì vậy cô cũng mong sẽ có phép lạ xảy ra với mình, hi vọng nó sẽ đến với cô.

Nhưng may mắn sẽ khó mà đến với cô vì cô cũng chỉ là một sinh linh nhỏ bé. Tất cả đều chỉ có thể dựa vào chính mình, dựa vào năng lực của cô. Ít nhất trên thế giới 99% con người là dựa vào khả năng của chính mình thực hiện nguyện vọng hơn là chỉ biết dựa vào may mắn .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.