Bạn đang đọc Tân Hôn – Chương 92: Ngoại Truyện 23
Trans: Ngưu Ngưu | Beta: Dép
Lúc đầu đối mặt với bé gái trắng trẻo non nớt, ngoại trừ nhìn, quan sát, mấy cậu bé cũng không biết nên làm gì với cô bé.
Sau đó đến khi quen rồi thì bắt đầu lớn mật đùa giỡn bé, không phải ôm bé một phen thì chính là xoay bé đi xoay bé lại.
Văn Xảo Xảo bị chọc đến mức kêu a a không ngừng, dường như con trai Tiêu Nhiên thực sự không thích, chỉ đứng ở một bên mặc kệ tất cả.
Cuối cùng Văn Xảo Xảo bò đến bên chân cậu, Văn Thân nhào qua muốn ôm em gái thì lại bị con trai Tiêu Nhiên một tay gạt ra.
Sau đó, Văn Thân tức giận muốn đánh nhau một trận với con trai Tiêu Nhiên.
Văn Trạch Lệ cắn một miếng bánh quy rồi vội vàng tiến tới kéo con trai nhà mình ra, mà Tiêu Nhiên bản thân cũng là người làm bố lại dựa vào sô pha, chơi điện thoại, hoàn toàn không chút để ý.
Văn Trạch Lệ đá vào chân Tiêu Nhiên một cái: “Này, con trai cậu định đánh nhau đấy.
Cậu làm bố như thế à?”
Tiêu Nhiên có chút mất kiên nhẫn, ngẩng đầu nhìn Văn Trạch Lệ một cái: “Đánh không chết được.”
Văn Trạch Lệ: “Mẹ nó.”
Cố Trình ở bên kia cười haha: “Được rồi, sao mà cứ như hai cậu sắp lao vào tẩn nhau một trận vậy.”
Văn Trạch Lệ chậc một tiếng.
“Lười đánh nhau với cậu ta.”
Hai người cũng không phải là chưa từng đánh nhau.
Trần Y mỉm cười đứng dậy, cúi người xuống bế con gái lên.
Văn Xảo Xảo leo lên vô cùng vui vẻ, nhưng đến khi lọt vào lòng mẹ thì cũng trở nên ngoan ngoãn hẳn.
Trần Y bế con gái trở về sô pha bên này ngồi xuống, Văn Trạch Tân thuận tay đỡ lấy con gái, đặt bé sang một bên.
Văn Xảo Xảo lập tức lại bò dọc theo sô pha.
Bàn tay bàn chân nho nhỏ của bé mềm mềm, khuôn mặt cũng tròn tròn cưng cưng, vô cùng đáng yêu.
Thẩm Tuyền ở bên cạnh duỗi tay bế bé lên.
Văn xảo Xảo rất thích Thẩm Tuyền, chôn mặt vào cổ cô dụi dụi.
Văn Trạch Lệ thấy thế: “May là con gái, nhìn cũng thuận mắt.”
Văn Thân ở bên cạnh bĩu môi.
Nói cậu không vừa mắt chứ gì, ai chẳng biết.
Hừ.
*
Đêm khuya.
Các anh em dẫn con cái rời đi, chị Lệ ra tiễn.
Trước khi đi mấy cậu bé chào tạm biệt Văn Xảo Xảo, Văn Xảo Xảo ngồi trên sô pha nhỏ, đôi mắt to tròn đen láy như hai quả nho nhìn mấy anh trai rời đi.
Bé a a hai tiếng coi như là tạm biệt, khiến cho Văn Thân cũng không muốn đi nữa, nằm trên sô pha, gào khóc: “Con muốn sống ở đây với chú nhỏ.”
Thẩm Tuyền liếc nhìn con trai một cái, đẩy cậu đến trước mặt Văn Trạch Tân: “Con hỏi chú nhỏ con xem có đồng ý cho con ở lại không.”
Văn Thân mang hai hàng nước mắt, ngẩng đầu nhìn Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân nhướng mày rồi nói: “Ngày mai chú nhỏ sẽ đón con qua đây.”
Cái miệng nhỏ của Văn Thân hơi hé ra rồi lại khép vào.
Văn Trạch Lệ nhắc nhở con trai nhà mình: “Đừng làm mất mặt nữa, ở chỗ của chú nhỏ có chỗ dành cho con chắc.”
“Chỗ của chú nhỏ con bé chết đi được.” Văn Trạch Lệ hừ lạnh một tiếng, dẫn theo con trai đi về phía cửa.
Thẩm Tuyền mỉm cười, xỏ giày cao gót cùng đi ra ngoài.
Trần Y cũng đứng dậy ra tiễn.
Đưa mắt nhìn theo chiếc xe màu đen lái đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Văn Thân vẫn dán vào cửa sổ, nhìn về phía này, thằng nhóc thực sự rất thích em gái.
Trần Y có chút đau lòng, cô xoay người đi về phòng khách nhỏ.
Văn Trạch Tân đang cúi người nhìn con gái mài nướu.
Con nhóc này lúc mài nướu cũng chẳng tập trung vào một cái, gặm cái cây này được một lát lại vứt đi đổi sang cây khác, như thể đồ chơi gặm nướu có vị gì đó không vậy, bánh quy mài nướu thì không thích mà lại thích những thứ không ăn được.
Anh vươn tay tới chạm vào lợi con gái nhỏ nhà mình.
Trần Y thấy thế, lại nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của Văn Thân mới ban nãy, bèn nói: “Em cảm thấy thỉnh thoảng có thể cho Văn Thân qua đây ở.”
Đứa nhỏ có bạn chơi cùng có vẻ tốt hơn.
Văn Trạch Tân rút tay ra, cầm khăn giấy lau ngón tay rồi nói: “Không được.”
Trần Y mím môi.
Chị Lệ dẫn theo một người giúp việc đi tới, bắt đầu tiến hành tổng vệ sinh.
Văn Trạch Tân cúi người bế con gái lên, thuận tay lấy mấy món đồ chơi mà con bé thích, sau đó tay còn lại vòng qua ôm eo Trần Y.
Trần Y nhìn thời gian, đã gần mười giờ rưỡi tối, cô nói: “Việc vệ sinh để ngày mai hẵng làm đi.”
Chị Lệ ngừng lại, liếc mắt nhìn Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân không nói gì, chỉ ôm Trần Y lên lầu.
Chị Lệ lập tức hiểu ra, làm thì vẫn phải làm thôi, chị cười nói: “Bà chủ, không sao, chúng tôi cũng không ngủ sớm như vậy đâu.”
Trần Y liếc mắt nhìn người đàn ông một cái rồi thở dài, tật xấu của người đàn ông này vẫn không đổi được.
Nhìn thấy hai vợ chồng lên lầu, dưới lầu, người giúp việc còn lại nói: “Tật xấu này của tiên sinh, cũng chỉ có bà chủ chịu được thôi.”
Chị Lệ mỉm cười rồi nói: “Tật xấu này của tiên sinh, là do bà chủ mới nghiêm trọng đấy chứ.
Ngài ấy không thích trong nhà có người khác, chị không phát hiện sao, căn nhà này chỉ có hai phòng, một phòng ngủ chính, một phòng ngủ phụ.
Phòng ngủ phụ đã được đổi thành phòng của muội muội, ngay cả phòng dành cho khách cũng không có.”
Bảo mẫu kia gật đầu: “Tật xấu này, chậc chậc.”
Ban đầu bà ấy cũng cảm thấy kì lạ, một căn hộ duplex lớn như vậy mà chỉ có hai phòng? Lầu một ngoại trừ phòng chiếu phim ra thì còn có hai phòng trống.
Nhưng mà hai phòng trống này đã bị tiên sinh xây lại thành phòng tập yoga.
Lầu phụ một và lầu phụ hai vẫn còn diện tích dùng được, nhưng mà trừ phòng bảo mẫu ra, những phòng còn lại và phòng ngủ phụ cũng bị sửa lại thành phòng tập thể thao.
Cho nên, gần như tất cả khách đến đều không có cơ hội qua đêm tại đây.
Trong đoạn thời gian Trần Y ở cữ đã chọn ở trong phòng ở cữ, thứ nhất chủ yếu là vì cơ thể Trần Y, thứ hai còn vì muốn để cho các bậc phụ huynh có thể tới ở cùng cô, còn có thể ở lại qua đêm.
Bởi vì bản thân phòng ở cữ chính là căn hộ kiểu gia đình, như vậy vừa có thể tránh cho các bậc phụ huynh lại chạy tới căn hộ duplex, vừa giúp bà chủ có người nhà bầu bạn cùng.
Nói tóm lại, căn hộ Duplex bên nhà này, chỉ có ba người bọn họ là được rồi.
Chị Lệ mỉm cười: “Làm việc thôi.”
*
Trần Y ra khỏi phòng sách, cầm theo đồ dùng mà buổi sáng muội muội đã đặt ở đó.
Nghe được cuộc thảo luận của chị Lệ và bảo mẫu, cô mở cửa, bước vào phòng tắm đặt mấy món đồ chơi nhỏ vào bồn tắm nhỏ.
Muội muội đang ngồi trong bồn tắm nhỏ, liên tục vẩy nước vào bố mình.
Văn Trạch Tân nhíu mày, kiên nhẫn tắm rửa cho bé.
Trần Y mỉm cười ôm lấy Văn Trạch Tân từ phía sau, nằm sấp trên người anh rồi nói: “Chồng à, tật xấu này của anh bị người ta lên án rồi đấy.”
Văn Trạch Tân không thể nhịn được nữa, giữ lấy tay con gái, kéo chiếc khăn tắm bên cạnh bao lấy con gái rồi bế lên.
Nghe được lời này của Trần Y, anh nghiêng đầu liếc cô một cái: “Tật xấu nào? Anh có rất nhiều tật xấu.”
Trần Y mỉm cười đón lấy cơ thể mềm mại của con gái rồi nói: “Anh cũng hiểu rõ bản thân mình đấy chứ nhỉ.”
Văn Trạch Tân nhướng mày, anh giơ tay cởi cúc cổ áo sơ mi.
Toàn bộ đều ướt đẫm.
Văn Xảo Xảo nằm trong lòng ngực Trần Y, còn đá bố nhà mình một cái, có lẽ là ban nãy bị anh ấn một cái nên không vui, bé còn chưa chơi thỏa mà.
Văn Trạch Tân nhìn bé một cái không nói lời nào, xoay người cúi xuống đổ nước trong bồn tắm nhỏ đi, thấp giọng nói: “Để chị Lệ lên đưa con bé xuống.
Anh muốn tắm với em.”
Bước chân của Trần Y có chút sững lại, cô nói: “Chị Lệ đang làm vệ sinh mà.”
“Vậy dỗ con bé ngủ trước đã.”
Trần Y vâng một tiếng.
Văn Xảo Xảo có vẻ buồn bực, dùng đôi mắt to tựa như quả nho nhìn chằm chằm vào tóc mẹ mình, như thể đang tỏ vẻ, con không ngủ con không ngủ.
Trần Y nhịn cười ôm con gái ra ngoài, ngồi xuống giường nhẹ nhàng dỗ dành.
Văn Xảo Xảo một giây trước còn rất kiên định, nhưng giây sau được Trần Y dỗ dành lại có hơi buồn ngủ.
Văn Trạch Tân cởi áo sơ mi ướt đẫm ra, thay một bộ quần áo ở nhà, lau tóc rồi từ phòng tắm đi ra.
Anh mới vừa đi đến cạnh Trần Y, dường như Văn Xảo Xảo phát hiện bố đi tới, đột ngột mở mắt ra nhìn.
Văn Trạch Tân rủ mắt nhìn bé, vài giây sau anh nhướng mày, mang theo ý cười mà ngồi xuống, đỡ lấy con gái từ trong lòng Trần Y.
Anh đung đưa nhẹ nhàng, lúc này Văn Xảo Xảo cũng không giận dỗi bố mình nữa, mà thành thành thật thật nhắm mắt lại, ngoan ngoãn đi ngủ.
Trần Y ngồi ở bên cạnh nhìn vậy, khuôn mặt mang theo nét dịu dàng.
Được thôi.
Cuối cùng vẫn phải là bố dỗ mới ngủ ngon được.
Mãi đến khi đặt con gái vào giường đã là nửa đêm rồi.
Đêm khuya tĩnh lặng, Văn Trạch Tân đắp chăn cho con gái, cúi người bế Trần Y lên: “Đến phiên chúng ta rồi.”
Trần Y đỏ mặt, ôm cổ anh, vào phòng tắm.
Văn Trạch Tân chôn đầu vào cổ cô, nói: “Muốn làm.”
Trần Y: “Ai mà chẳng biết suy nghĩ này của anh chứ.”
Văn Trạch Tân khẽ cười một tiếng.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào.
Nhiệt độ cùng hơi nóng ngày một tăng lên, khiến trong phòng tắm trở nên mông lung, lờ mờ nghe được Trần Y hô lên một tiếng.
Cô đứt quãng mà nói: “Móng tay của em sắp gãy rồi.”
Văn Trạch Tân đưa ngón tay cô đến trước mặt mình, hôn vài cái rồi nói: “Không chảy máu.”
Sau đó Trần Y vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng lời nói rời rạc, quyết định không nói nữa.
Ra khỏi phòng tắm, Trần Y đau lòng nhìn bộ móng tay mà mình mới vừa làm xong.
Văn Trạch Tân mở ngăn kéo ra, lấy đồ bấm móng tay từ bên trong ra, một chân quỳ trên thảm, sửa lại móng tay đã bị gãy cho cô.
“Đây là do studio nào làm?”
Trần y: “Studio Phồn hoa.”
“Quý sau sẽ không gia hạn nữa.”Anh trầm giọng nói.
Trần Y đang định hỏi đổi nơi nào, ánh mắt lại rơi xuống bờ vai Văn Trạch Tân, trên ít da thịt bị lộ ra từ cổ áo của anh có một dấu móng tay to.
Hình ảnh ban nãy ở trong kia ngay lập tức ập tới.
Trần Y tức khắc đỏ mặt vô cùng.
Cái này trách người ở trong studio đó được chắc? Phải trách anh mà!
Trần Y nói: “Em khá thích studio này.”
Văn Trạch Tân đổi một đầu khác sửa bằng cho cô, nghe vậy thì nói: “Em thích vậy thì tiếp tục gia hạn.”
Trần Y: “Ừ.”
Cô liếc nhìn móng tay mình một cái, anh sửa cũng được, nhưng mà những cái khác đều dài như vậy, cái này lại bị cắt bỏ một đoạn thì có phần không hài hòa.
Sau khi sửa xong.
Văn Trạch Tân bỏ đồ bấm móng tay vào ngăn kéo, nâng chân cô lên trên giường rồi nói: “Ngủ đi.”
Trần Y nhìn anh đứng dậy, bàn tay ngay lập tức bắt lấy cổ tay anh: “Anh đi đâu vậy?”
Văn Trạch Tân cúi người, hôn lên trán cô: “Anh đến phòng sách xử lý tài liệu một lát, em ngủ trước đi, nếu không thì anh ngủ cùng em.”
Trần Y lập tức dịch vào phía trong.
Văn Trạch Tân rủ mắt, nhìn động tác này của cô, khóe môi mang theo ý cười cười, xốc chăn lên rồi nằm vào.
Đêm dần buông.
Trần Y ngủ say.
Văn Trạch Tân âm thầm đứng dậy, thắt lại thắt lưng áo tắm rồi đi tới phòng sách, bận rộn đến hai ba giờ sáng.
Trần Y mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng con gái nỉ non, muốn đứng dậy lấy sữa bột cho con uống, mở mắt ra thì đã thấy Văn Trạch Tân đang cúi người cầm bình sữa đút vào miệng nhỏ của con gái.
Tiếng nỉ non biến mất.
Trần Y mới yên tâm hơn, Văn Trạch Tân ngước mắt nhìn cô, hai vợ chồng nhìn nhau.
Anh thấp giọng nói: “Ngủ đi.”
Trần Y ừ một tiếng, nhắm hai mắt lại.
Trong phòng lại chìm vào im lặng.
Hai người phụ nữ quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh, một người đang ngủ ngon lành, người còn lại uống sữa uống đến vui vẻ, năm tháng êm đềm.
Ngày hôm sau đúng lúc là cuối tuần.
Trần Y mơ mơ màng màng mơ hồ nghe thấy có giọng nói của trẻ con ở dưới lầu, sau đó giọng nói đã trở nên rõ ràng hơn.
Giọng nói Văn Thân gấp gáp vang lên.
“Chú nhỏ, con tự đến đây, chú không cần đón, con đến gặp em gái.”
Trần Y lập tức nghe thấy giọng nói của Văn Thân, cô không nhịn được nở nụ cười, vỗ vào cánh tay Văn Trạch Tân trên eo mình.
Văn Trạch Tân cũng nghe thấy, rất không kiên nhẫn, đưa tay ôm cô càng chặt hơn.
Trần Y khẽ gọi vài câu: “Chồng, chồng ơi, chồng à.”
Văn Trạch Tân không đáp lại.
Giọng Văn Thân tiếp tục vang lên: “Chú nhỏ, chú dậy đi, con muốn gặp em gái.”
Âm thanh này cũng đánh thức em gái đang ngủ.
Văn Xảo Xảo trên giường nhỏ không kiên nhẫn mà oe oe bật khóc, giống như đang nói sao anh không đi chỗ khác đi, anh tới sớm vậy làm gì, em còn đang ngủ mà.
Trần Y nghe thấy tiếng con gái tỉnh dậy, theo bản năng muốn đứng dậy.
Văn Trạch Tân xoay người cô lại, ấn điều khiển từ xa xuống để giường nhỏ mở ra mô hình dỗ bé cưng.
Tiếng khóc của Văn Xảo Xảo dần nhỏ lại.
Văn Trạch Tân dùng đầu ngón tay ấn vào điện thoại trên tủ đầu giường.Văn Trạch Tân mang theo tông giọng trầm thấp nói: “Để Văn Thân nghe…”
Còn chưa nói hết, Trần Y lập tức che miệng Văn Trạch Tân, hai mắt anh híp lại nhìn cô.
Trần Y ghé vào người anh, mỉm cười rồi nói: “Chồng à, hôm nay thời tiết tốt, đưa muội muội ra ngoại thành chơi đi.”
“Đúng lúc Văn Thân đến đây, có thể bầu bạn với muội muội.”
Trần Y mỉm cười, cầm lấy ống nghe, nói với chị Lệ: “Không có việc gì, chúng tôi sẽ xuống ngay đây.”
Chị Lệ bên kia thở phào một hơi, cười nói: “Được, phu nhân.”
Đặt ống nghe xuống, Trần Y hôn lên môi người đàn ông: “Đứng dậy nào, đừng nóng giận.”
Văn Trạch Tân ấn eo nhỏ của cô, cho phép cô hôn, xem như là đồng ý.
Nửa giờ sau, Trần Y bế con gái xuống lầu, nhìn thoáng qua đã thấy bốn cậu bé đứng ở đó.
Đứng đầu là Văn Thân đang ngửa đầu nhìn mê mẩn, đứng thứ hai là con trai Nhiếp Tư, con trai Cố Trình đang cười híp mắt.
Đứng ở phía sau là con trai Tiêu Nhiên, vẻ mặt kiểu con chẳng muốn đến đâu, là do mấy đứa này kéo con tới ấy chứ.
Vẻ mặt Văn Trạch Tân khó chịu mà nhìn bốn thằng nhóc này, anh mặc áo sơ mi đen lại càng thêm lạnh nhạt.
Anh cúi người kéo ghế cho Trần Y.
Bốn cậu bé đứng đó, đoán chừng cũng bị sự lạnh nhạt của anh dọa tới, nhất thời có hơi yên lặng.
Trần Y cười vẫy tay: “Các con qua đây.”
Văn Thân lập tức hết sững ra đấy, vui vẻ kéo người khác tiến đến: “Ăn sáng ạ? Bố con bảo con đến chỗ chú nhỏ ăn.”
Trần Y cười hỏi: “Ai đưa các con đến vậy?”
“Trợ lý Giang ạ, tối hôm qua chú ấy đã hứa với chúng con, sáng sớm sẽ đưa chúng con đến đây.”
Trần Y sửng sốt, nhìn về phía Văn Trạch Tân.
Sắc mặt Văn Trạch Tân không chút biểu cảm.
Giang Thần?
A.
Trần Y nhịn cười: “Vậy bố mấy đứa thì sao?”
Văn Thân: “Bọn họ cũng đồng ý, còn nói là càng sớm càng tốt, buổi sáng thời tiết tốt!”
Trần Y: “…”
Văn Trạch Tân, anh em trợ lý của anh tốt ghê ha..