Bạn đang đọc Tân Hôn – Chương 7: Mẫn tuệ
Liêu Trường Viễn có bề ngoài khá hoàn hảo, ngũ quan sâu sắc, một đôi mắt hoa đào xinh đẹp, cánh mũi thẳng, ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt này khiến hắn nhìn qua rất có linh khí.
Lý Cẩm Thành học cấp ba ở trường này, bởi vậy cậu cùng Liêu Trường Viễn đều là bạn học.
Quan hệ của hai người không thể nói rõ là tốt cũng không thể nói rõ là xấu. Chỉ là Lý Cẩm Thành là trời sinh khá đẹp, hơn nữa khi đó cậu tâm tư đơn thuần, đối với tình yêu hoàn toàn có ảo tưởng nhất định. Bởi vậy khi Liêu Trường Viễn như thiên thần đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cậu, cũng hứa hẹn tự mình có thể cứu vớt cậu thoát khỏi cái gọi là hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng nên sau đó cậu chỉ nghe lời Liêu Trường Viễn.
Nghe bên tai có tiếng gọi mình, Lý Cẩm Thành mở cửa xe nói: “Có việc gì?”
“Cẩm Thành, vì sao không tiếp điện thoại của anh?”
Liêu Trường Viễn vẻ mặt và ngữ khí đều có chút ủy khuất, Lý Cẩm Thành nhớ tới Lý Gia Tuấn, cảm thấy hai người hành động rất giống như nhau.
Tuy rằng Liêu Trường Viễn ngoại hình thực xuất chúng, nhưng dù ở chỗ nào, hắn đều là cho người khác cảm giác con người hắn tồn tại một loại sỉ nhục.
Người ở Hồng Kông đại đa số tư tưởng rất truyền thống, nhất là ở giới thượng lưu rất chú trọng xuất thân huyết thống. Bởi vậy cho dù chỉ là nghe nói, Lý Cẩm Thành cũng có thể đoán được hắn ở Liêu gia được đãi ngộ như thế nào.
Một người mà ngay cả người làm trong nhà cũng khinh thị, thì trong mắt người ngoài hắn lại là một kẻ không xu dính túi ở trong trí nhớ của Lý Cẩm Thành, người này trước sau gương mặt vẫn luôn cười, hơn nữa tươi cười còn rất sáng lạn.
Lý Cẩm Thành không giống đám người kia, không chỉ có không coi nhẹ Liêu Trường Viễn thậm chí có đôi khi còn có chút ẩn ẩn đồng tình với hắn.
Đại khái là nhận thấy được điểm này, mặc dù hai người tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng mỗi lần gặp phải khó khăn người Liêu Trường Viễn nghĩ đến đầu tiên dường như cũng là Lý Cẩm Thành.
Sở trường duy nhất của Liêu Trường Viễn chính là lợi dụng ngoại hình của hắn, từ khi học lên đại học, hắn liền tiến vào giới giải trí làm người mẫu, nhưng hắn ham mê cờ bạc hơn nữa lại không biết tính toán khiến cho cuộc đời hắn có lẽ cũng sẽ không có được thành tựu lớn.
Mỗi lần không có tiền, hắn cũng sẽ tìm đến Lý Cẩm Thành. Lý Cẩm Thành mời hắn ăn cơm, cho hắn mượn tiền, mặc dù Liêu Trường Viễn một lần cũng chưa hoàn trả cậu cũng sẽ không một câu đòi tiền.
Thấy Lý Cẩm Thành không nói lời nào, Liêu Trường Viễn còn nói: “Anh lĩnh lương rồi, mời em ăn cơm có được hay không?”
Nói xong cũng không chờ Lý Cẩm Thành cự tuyệt, hắn đã muốn mở ra cửa sau ngồi vào trong xe.
Lý Cẩm Thành biết mình phải nhất định cự tuyệt hắn, bởi vậy cũng không có nói yêu cầu hắn xuống xe.
Hai người vẫn như lúc trước đi đến nhà hàng cơm Tây quen thuộc.
Mặc dù sinh ra và lớn lên ở Hồng Kông nhưng Liêu Trường Viễn vẫn luôn thích ăn cơm Tây.
Nhìn Liêu Trường Viễn ngồi cúi đầu đối diện mình, Lý Cẩm Thành cảm thấy suy nghĩ của mình lại một lần nữa bay xa.
Cậu từng cùng người kia ở chung bốn năm, đáng tiếc cảm tình bọn họ bắt đầu từ một lần lừa gạt, bởi vậy sau này phát sinh chuyện gì cũng tồn tại một loại tình cảm vô tình vô nghĩa mà thôi.
Lúc này cậu có thể khẳng định hai việc, thứ nhất là Liêu Trường Viễn đã bị bọn cho vay nặng lãi tìm đến, thứ hai là Lý Gia Tuấn đã tìm tới hắn nói chuyện.
“Cẩm Thành, có phải em đã xảy ra chuyện gì không?”
Liêu Trường Viễn vừa rồi ở trên đường đã hỏi qua mình một lần, Lý Cẩm Thành lắc đầu, nói: “Không có việc gì.”
“Không cần giấu anh, anh cũng đã biết!”
Liêu Trường Viễn thoạt nhìn có chút tức giận, Lý Cẩm Thành bất động thanh sắc nhìn về phía hắn, nói: “Chuyện gì?”
“Cha mẹ của em vì lợi ích của họ nên bọn họ phải ép gả em cho một người căn bản mà em không biết!”
Kiếp trước Liêu Trường Viễn cũng cùng cậu nói qua những lời giống như như vậy, nhưng khi đó tâm trạng của Lý Cẩm Thành chỉ toàn lo lắng khiếp sợ nên rất cảm động, căn bản không nghĩ đến tại sao hắn lại biết chuyện này.
Lý Cẩm Thành luôn cho người khác cảm giác cô đơn khó gần gũi, nhưng thái độ của cậu cũng không quá cứng nhắc, hơn nữa lúc cậu cúi đầu trên nét mặt lơ đãng toát ra một vẻ mệt mỏi.
Tuy rằng chuyện sảy ra không theo đúng tính toán của mình nhưng Liêu Trường Viễn chưa bao giờ phủ nhận Lý Cẩm Thành nhất định có ôm hảo cảm với hắn.
Săn sóc, hiểu chuyện, mấu chốt là diện mạo của hắn và cả khí chất đều phù hợp thẩm mỹ, nghĩ như vậy nên Liêu Trường Viễn cầm tay Lý Cẩm Thành đặt lên tay mình, nói: “Cẩm Thành, cha mẹ của em lần này rất quá đáng!” Dừng một chút, hắn còn nói: “Anh thích em, nếu em nguyện ý anh có thể mang em rời khỏi nơi này.”
Kiếp trước Liêu Trường Viễn cũng nói với mình những lời này Lý Cẩm Thành lúc đó trước sau đều ở vào một tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Lúc ấy cậu luôn hướng tới một tình cảm yêu thương tự do, mặc khác cậu lại cảm thấy mình có lỗi với Lý Diệu Tổ và Tống Uyển Như phụ công bọn họ nhiều năm dưỡng dục, bởi vậy sau khi nghe Liêu Trường Viễn nói cậu mới cảm nhận được có người cứu vớt mình nên nhanh chóng đáp ứng.
Đáng tiếc khi cậu cho đó là tình yêu thì đó chỉ là một cái bẫy có thể hại chết mình. Đem tay của mình rút về Lý Cẩm Thành mới cười nói: “Anh đã hiểu lầm.”
Liêu Trường Viễn rất hiểu tính cách của Lý Cẩm Thành nên hắn vì cậu mới nói ra những lời như vậy thì Lý Cẩm Thành sẽ rất nhanh đáp ứng yêu cầu của hắn. Bởi vậy khi nghe cậu nói như vậy hắn cũng có chút khẩn trương, nói: “Cẩm Thành, em không cần che giấu…”
Thấy Lý Cẩm Thành cười như không cười nhìn về phía mình, Liêu Trường Viễn lại dùng một loại ngữ khí chắc chắc nói: “Em thích anh, nếu không nhiều qua em sẽ không đối với anh tốt như vậy.”
Lý Cẩm Thành có chút bội phục Liêu Trường Viễn mẫn tuệ, kiếp trước mình quả thật đối hắn ôm hảo cảm, nhưng loại này cảm tình bị cậu che giấu thực sâu.
Nghĩ đến kiếp trước Liêu Trường Viễn cũng bộ dáng thâm tình này còn nói với cậu những lời này, Lý Cẩm Thành tươi cười trở nên càng rõ ràng, nói: “Em đối rất nhiều người đều như vậy, thật có lỗi, làm cho anh hiểu lầm…”
“Cẩm Thành!”
Liêu Trường Viễn còn muốn nói chuyện thì bồi bàn đã đem thức ăn mà bọn họ gọi từng món mang lên.
Đối diện với Liêu Trường Viễn, Lý Cẩm Thành thật sự không hứng thú ăn uống gì, lấy cớ mình có việc, cậu tùy ý ăn một chút rồi rời khỏi nhà hàng cơm Tây.
Nhìn bóng dáng Lý Cẩm Thành đi xa, trong lòng Liêu Trường Viễn tràn đầy thất bại, chưa ăn được bao nhiêu lấy khăn ăn lau miệng sau đó hắn lại gọi điện thoại cho Lý Gia Tuấn.
“Tôi cảm thấy được anh của em rất là coi trọng Hà Chấn Hiên.”
“Anh nói vậy là có ý tứ gì?”
Nghe Lý Gia Tuấn nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này, Liêu Trường Viễn tươi cười tản mạn, nói: “Hà Chấn Hiên có tài có mạo, nói sau anh của em vốn là thích nam nhân, nếu đổi thành tôi là cậu ta, tôi cũng làm như vậy.”
Tuy xuất thân không tốt, trong giới thượng lưu ở Hồng Kông cũng tồn tại một khoảng cách bất đồng với Lý gia nhưng Liêu Trường Viễn từng ở những buổi tiệc tùng của nhà mình gặp qua Hà Chấn Hiên vài lần, người này ngoại hình xuất chúng, năng lực bất phàm, mấu chốt nhất chính là về sau toàn bộ Hà gia đều đã là của anh ta.
Liêu Trường Viễn nghe nói qua anh ta thích nam nhân, bởi vì đối với ngoại hình của mình rất có lòng tin hắn vài lần có ý định câu dẫn, đáng tiếc Hà Chấn Hiên không biết là thân thể có bệnh không tiện nói ra hay là đơn thuần giữ mình trong sạch nên dù cho đối phương xuất thân dung mạo như thế nào anh cũng sẽ không để ở trong lòng.
Tuy rằng Liêu Trường Viễn không biết là Hà Chấn Hiên vì cái gì mà coi trọng một người vô vị như Lý Cẩm Thành, nhưng hắn biết nói những lời như vậy có thể chọc giận Lý Gia Tuấn.
Bởi vì quan hệ với Lý Cẩm Thành, Liêu Trường Viễn từng đến nhà bọn họ vài lần. Dù cha mẹ Lý Gia Tuấn hoặc là bản thân của hắn bọn họ đều dùng ánh mắt khinh thị nhìn về phía mình.
Giống dự đoán của Liêu Trường Viễn Lý Gia Tuấn rất nhanh ở đầu bên kia điện thoại rống giận, nói: “Anh không phải là nói mình mị lực kinh người?! Anh không phải nói phàm là người lọt vào tay anh thì nhất định trốn không thoát khỏi lòng bàn tay anh sao?!”
“Không có biện pháp, cậu ấy đối với tôi căn bản không cái loại ý tứ này.”
“Không phải anh đang thiếu tiền bọn vay nặng lãi? Anh không sợ cha của anh mắng chửi?”
Liêu Trường Viễn lấy một điếu thuốc ra châm lửa, nói: “Không sao cả,cha tôi rất chú trọng thanh danh của mình, tôi hiểu tính của ông ấy mà cùng lắm thì bị ông ấy đánh cho một trận… Dù sao tiền ông ấy nhất định là giúp tôi trả thôi.”
“Anh đã nói anh muốn thoát ly Liêu gia, nghĩ sẽ rời khỏi Hồng Kông.”
Liêu Trường Viễn cười, cũng không nói lời nào.
“300 ngàn, trước mắt tôi chỉ có khả năng gom góp được bao nhiêu đây thôi.”
“400 ngàn, chuyện này thực khó khăn.”
Lý Gia Tuấn ở đầu kia điện thoại trầm mặc thật lâu, cuối cùng hắn cũng tức giận nói qua kẻ răng: “Được.”
“Thưa ngài, nơi đây là không cho phép hút thuốc.”
Thấy người bồi bàn đi tới nói vậy Liêu Trường Viễn gật đầu, cảm thấy mỹ mãn dụi bỏ điếu thuốc trong tay.
Lý Cẩm Thành đã tức giận rất lâu hận kiếp trước tính cách của mình quá yếu đuối nhưng lúc này đây cậu không cho phép mình tiếp tục trốn tránh.
Mắt nhìn thấy Liêu Trường Viễn đến bên xe của mình nhìn qua cửa xe tỏ ý muốn lên xe, Lý Cẩm Thành mặt không chút thay đổi lấy kính râm trên mũi xuống, nói: “Liêu Trường Viễn, tôi lúc trước đã nói với anh nếu anh tiếp tục đối với tôi như vậy, tôi không ngại tìm luật sư kiện anh.”
Liêu Trường Viễn nghe vậy lộ ra một thái độ hoang mang, nói: “Cẩm Thành…Anh có phải làm sai cái gì hay không? Vì sao em lại đối với anh như vậy?”
“Đối xử với anh như thế nào là quyền tự do của tôi, nói sao tôi cũng không có nghĩa vụ nhất định phải đối xử tốt với anh.”
“Cẩm Thành…”
Thấy hắn lại muốn đến mở cửa xe của mình, Lý Cẩm Thành cười lạnh, gằn từng chữ nói: “Anh cho là tôi uy hiếp anh sao, anh cho là tôi không dám làm?”
Lúc đầu Liêu Trường Viễn cho là cậu đối với mình đang vui đùa, nhưng khi Lý Cẩm Thành lấy ra điện thoại di động của mình, ngay trước mặt hắn gọi điện thoại báo nguy hắn cũng không khỏi có chút thẹn quá thành giận, nói: “Em đến cùng là có ý tứ gì?!”
“Hẳn là phải hỏi anh, tôi đã nói với anh không cần tìm tôi nữa, cũng là anh nghe không hiểu tiếng người?”
“Rõ ràng là em đam mê quyền quý, coi trọng Hà Chấn Hiên có quyền thế tài phú!”
“Cái đó và anh có liên quan? Anh đứng ở lập trường gì mà nói với tôi như vậy?”
Lúc này thời gian tan học buổi chiều cũng đã qua khá lâu chung quanh cũng thực im lặng, Lý Cẩm Thành sửa lại tư thế ngồi tựa vào trên tay lái, nói: “Nếu không muốn như vậy thì anh trước đem tiền mà tôi cho mượn trả hết cho tôi, chúng ta sẽ lại nói tiếp chuyện này?”
Cho tới nay mới bị một lần vũ nhục lớn như thế này, Liêu Trường Viễn sửng sờ ở tại chỗ, trên mặt độ ấm cũng không còn một chút.
Hắn không biết tại sao Lý Cẩm Thành lại đối với mình lãnh đạm, bén nhọn. Thậm chí ánh mắt tươi cười của cậu đều để lộ ra vô cùng khinh bỉ mình.
“Rõ ràng chính là ngại bần yêu phú, đứng núi này trông núi nọ!”
Nhìn chiếc xe màu đen của cậu chạy đi nghĩ đến trước kia Lý Cẩm Thành đối với mình săn sóc dễ dàng tha thứ, nội tâm Liêu Trường Viễn xuất hiện phẫn nộ không cam lòng.
Hắn hy vọng Hà Chấn Hiên có thể cùng Lý Cẩm Thành kết hôn, sau đó sẽ nhanh chóng bị trục trặc chia tay.Lý Cẩm Thành là kẻ không biết trời cao đất rộng, tự nhiên là ngu ngốc!
—-
Liêu Trường Viễn hoàn toàn biến mất đến ngày thứ ba, Lý Cẩm Thành nhận được điện thoại của Lý Gia Tuấn.
“Anh, gần đây anh cùng Hà Chấn Hiên… Các anh thế nào?”
“Còn có thể tiếp tục.”
Lý Gia Tuấn ở đầu kia điện thoại trầm mặc thật lâu, nói: “Nếu như vậy, em có thể cùng anh đi đến nhà bọn họ nhìn xem được không?”
Phát hiện Lý Cẩm Thành không nói lời nào, Lý Gia Tuấn lại giải thích, nói: “Anh, em thực lo lắng cho anh, hơn nữa em có thể thuận tiện giúp anh tham khảo một chút…”
“Tham khảo cái gì?”
“Nếu anh muốn gả vào nhà bọn họ, trước hết là phải thăm dò tình hình từng người trong nhà bọn họ… Miễn cho anh về sau chịu thiệt.”
Mặc dù Lý Gia Tuấn cố gắng gây áp lực, nhưng Lý Cẩm Thành không có phẫn nộ cũng không cam lòng, nở nụ cười một chút, cậu nói: “Được.”