Tân Hôn

Chương 22: Quan hệ


Bạn đang đọc Tân Hôn – Chương 22: Quan hệ

Hai ngày sau, Lý Cẩm Thành được Nhậm Vũ Kiều gửi cho cậu một đoạn video.

Video ở phòng bếp quay được trong ánh sáng mờ ảo, người đàn bà họ Ngụy lén lút mở tủ lạnh, sau đó từ trong túi tiền lấy ra một ống tiêm.

Tủ lạnh chỉ bị mở ra một cái khe hở, bà ta lại đưa lưng về phía màn ảnh, nên Lý Cẩm Thành nhìn không thấy động tác kế tiếp của người đàn bà này.

Nhưng lúc bà ta lui về phía sau trong nháy mắt đó, Lý Cẩm Thành vẫn thấy rõ ràng, tay bà đặt ở trên những chai sữa mà mình mỗi buổi tối vẫn hay uống.

Khó trách thời gian không đến hai ngày cuối tuần cậu liền xuất hiện ảo giác!

Còn có Hà Chấn Hiên, may mắn anh chán ghét sữa mùi kiên trì chỉ uống cà phê.

Nếu là người của Hà gia ở phía sau màn chủ đạo hết thảy, không lẽ không sợ Hà Chấn Hiên uống sữa này sau đó cũng xuất hiện vấn đề như cậu?

Lý Cẩm Thành nắm chặt di động trong tay, cảm thấy đau lòng vì Hà Chấn Hiên, lại vì chuyện này cảm thấy phẫn nộ.

“Cẩm Thành?”

Lý Cẩm Thành quay đầu lại thấy Trâu Tuấn Khải, cậu rất nhanh khôi phục thần sắc như bình thường.

“Đang suy nghĩ gì? Mà có vẻ tâm sự nặng nề vậy?”

Trâu Tuấn Khải ở trường dạy toán học, lúc này mới vừa kết thúc buổi lên lớp của mình.

Thấy anh ta ở bên cạnh mình ngồi xuống, Lý Cẩm Thành lắc đầu nói: “Không có việc gì.”

Một lát sau, cậu còn nói: “Bạn gái của anh thế nào rồi?”

Bạn gái của Trâu Tuấn Khải đã quyết định lưu lại đứa con, sau khi cùng người nhà thương lượng, bọn họ sẽ vào tháng hai năm sau kết hôn.

Trong khoảng thời gian này, Trâu Tuấn Khải tính cách nội liễm hơn rất nhiều, cũng không giống như trước thích cười đùa. Nhưng cậu hiểu đây là giai đoạn nhạy cảm của anh ta thôi bởi vậy Lý Cẩm Thành cũng không nói thêm gì.

So sánh với lúc trước, lúc này Trâu Tuấn Khải cảm xúc nhỏ dao động rất nhiều, gục xuống bàn nhìn về phía Lý Cẩm Thành, mới nói: “Kết quả là như vậy, bất quá bác sĩ nói cô ấy ba tháng đầu có thai phản ứng có điều nghiêm trọng…”

“Vậy phải đối tốt cô ấy, cũng không phải cô ấy cố tình sinh khí.”

“Đó là tất nhiên! Cô ấy mang thai là đứa con của tôi mà!”

Thấy anh ta vẻ mặt đắc ý, Lý Cẩm Thành cũng chỉ cùng anh ta cười vui vẻ.


Hà Chấn Hiên về đến nhà, thấy Lý Cẩm Thành đứng ở phòng bếp đang đổ bỏ sữa ở bồn rửa chén.

“Làm sao vậy?”

Lý Cẩm Thành không nghĩ tới anh sớm trở về, ngẩn người, mới chỉ ly sữa nói: “Sữa bị hết hạn, uống không tốt.”

“Anh sẽ giúp em hâm nóng một ly khác?”

“Không sao, đêm nay không uống.”

Lý Cẩm Thành không thể uống sữa, lại không muốn làm cho người giúp việc nhìn ra dị thường, bởi vậy cậu chỉ có thể mỗi đêm đổ đi một ly sữa.

Hà Chấn Hiên luôn luôn tôn trọng quyết định của cậu, nghe cậu nói như vậy anh cũng sẽ không kiên trì.

Mấy ngày nay bởi vì lo lắng cho Lý Cẩm Thành, Hà Chấn Hiên mỗi đêm đều nhanh chóng về nhà. Theo đề nghị của anh, Lý Cẩm Thành cũng đã dọn qua ở cùng phòng với anh.

Hà Chấn Hiên kỳ thật không nghĩ gì khác, chỉ là hy vọng Lý Cẩm Thành khi gặp ác mộng hoặc là cảm thấy sợ hãi thì mình có thể ở bên cạnh cậu.

Mặc dù Lý Cẩm Thành cái gì cũng không nói, nhưng ngẫu nhiên Hà Chấn Hiên vẫn ở trên mặt cậu nhìn ra biểu tình hoảng hốt lo sợ bất an.

Anh biết Lý Cẩm Thành trong lòng có chuyện, nhưng nguyên tắc cơ bản là tín nhiệm và tôn trọng, anh sẽ không bắt buộc Lý Cẩm Thành nói ra.

Buổi tối ghé vào trong lòng Hà Chấn Hiên, Lý Cẩm Thành cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần.

Hà Chấn Hiên là người tới nay trong hai kiếp đối với mình tốt nhất. Trước hết bỏ qua một bên chuyện cậu giúp anh chắn kiếp không nói, cậu một chút cũng không muốn anh bị tổn thương.

Cho nên dù thế nào, cậu phải tra ra chân tướng chuyện này.

Ngày hôm sau là cuối tuần, buổi sáng Hà Chấn Hiên sau khi rời đi, Nhậm Vũ Kiều lại mang theo một thám tử giả công nhân đến nhà tháo cameras.

“Vì sao không giữ lại một thời gian ngắn nữa? Lỡ như người đó ở chỗ khác hạ độc thì sao?”

Lý Cẩm Thành giúp đỡ cậu lấy ghế dựa, nói: “Tôi cảm thấy được bà ấy hẳn là không có thông minh như vậy.”

Cho nên mới nói là lỡ như, hơn nữa Nhậm Vũ Kiều đối với Lý Cẩm Thành hiểu biết cũng nhiều, vì cậu quá chú trọng chuyện riêng tư của mình, không muốn cho mọi người nhìn thấy nhiều hình ảnh cậu cùng Hà Chấn Hiên thân mật.

Nhưng không biết vì sao cậu cùng với người như Hà Chấn Hiên lại ở bên nhau.


Trước kia tiếp nhận ủy thác của Lý Cẩm Thành, Nhậm Vũ Kiều đối người này cảm nhận duy nhất là đáng thương lại không hay ho, nhưng những hành vi sau này của cậu lại làm thay đổi ý kiến của Nhậm Vũ Kiều.

Thông minh, bình tĩnh, lý trí, vì muốn làm cho cha mẹ kế và em trai đã hãm hại mình bị trừng phạt, cậu không tiếc làm cho mình rơi vào hiểm cảnh.

Nhậm Vũ Kiều vốn tưởng rằng đây là việc làm bất đắc dĩ của cậu, nhưng đến lúc đột nhiên gặp cậu xuất hiện ở nhà của Hà Chấn Hiên, Nhậm Vũ Kiều mới hiểu được, Lý Cẩm Thành tuy rằng thủ đoạn, cũng không hành động bất chấp cũng là người mang lòng chính nghĩa.

Nói một cách khác, cậu có lương tri, sẽ không bởi vì hoàn cảnh thay đổi trở nên nóng giận mà vi phạm pháp luật và kỷ luật.

Đại khái là bởi vì mình làm nghề nghiệp này, Nhậm Vũ Kiều thường gặp những người tính tình rất âm ngoan, bởi vậy theo cậu Lý Cẩm Thành là người rất khó tìm, cũng đáng cho cậu ta bội phục.

Thật ra trước khi gặp Lý Cẩm Thành ở trong nhà mình, Nhậm Vũ Kiều cũng đã gặp qua cậu một lần, nhưng khi đó cậu đang hôn mê.

Nhậm Vũ Kiều đã từng tiếp xúc với nhiều người, nhưng gặp Lý Cẩm Thành có thể nói là khúc chiết ly kỳ.

Lúc trước mới gặp cậu, Nhậm Vũ Kiều cho cậu là người bình phàm bình thường như những người khác thôi.

Nhưng chân chính trải qua nhiều lần tiếp xúc mới phát hiện người này bộ dạng không phải như vậy, chỉ bởi vì hôn mê, cậu cúi đầu, trên trán đầy mồ hôi, gương mặt ửng hồng không bình thường, làm cho người ta cảm thấy người này có chút yếu đuối.

Nhưng ở trong lòng Hà Chấn Hiên thoạt nhìn cậu tựa hồ lại thực an tâm.

Nhậm Vũ Kiều cũng nhận xét Hà Chấn Hiên.

Tuy rằng không thích náo động, rất ít xuất hiện ở chỗ đông người nhưng Nhậm Vũ Kiều ở văn phòng trinh thám vẫn thường xuyên nhận được những ủy thác liên quan đến anh.

Các phóng viên của những tờ báo lá cải muốn đào được bí mật của anh hoặc là các tiểu thư nhà giàu tìm hiểu tình cảm cuộc sống của anh ta.

Trong ấn tượng của Nhậm Vũ Kiều, Hà Chấn Hiên giữ mình trong sạch, là người trong giới thượng lưu tương lai đầy hứa hẹn là một thanh niên chính trực.

Chính vì xuất thân cùng với quyền thế tài phú của anh nên Nhậm Vũ Kiều nghĩ đó cũng là một loại phiền toái.

Nhậm Vũ Kiều sở dĩ có ý nghĩ như vậy là bởi vì cậu ta từng nhìn đến quá trình thanh tỉnh của Lý Cẩm Thành.

Ôn hòa thân mật có giáo dục, nhưng trong nội hàm lại lộ ra một khí chất thanh cao đơn thuần.

Người như vậy, hẳn là không hỏi thế sự, tùy tính mà sống.


Nghĩ như vậy Nhậm Vũ Kiều không khỏi có chút mỉm cười.

Hình như là khi bắt đầu nhận thức Lý Cẩm Thành cũng bởi vì trên người cậu tụ tập các điểm mâu thuẫn không ngừng dẫn đến Nhậm Vũ Kiều có những suy nghĩ sâu xa.

Rõ ràng trước đây Nhậm Vũ Kiều rất ít khi đi quan tâm chuyện của người khác.

“Cậu cười cái gì?”

Lý Cẩm Thành trong giọng nói lộ ra hoang mang, Nhậm Vũ Kiều tỏ ra không có gì giấu mặt sau cameras, nói: “Không có gì.”

Đây cái cameras cuối cùng trong nhà bếp, Nhậm Vũ Kiều mới từ trên ghế cao nhảy xuống, Lý Cẩm Thành lại hỏi cậu ta: “Có thể giúp tôi điều tra người phụ nữ trong cameras kia cùng Hà Diệu Thanh quan hệ như thế nào không?”

Hà Diệu Thanh chính là cô của Hà Chấn Hiên.

“Không thể.”

Thấy Lý Cẩm Thành vẫn không nhúc nhích nhìn về phía mình, Nhậm Vũ Kiều còn nói:”Hà gia không phải người bình thường, nếu chúng tôi điều tra bọn họ, nhẹ thì văn phòng trinh thám bị khởi tố, nặng thì… Đại khái chỉ có thể đóng cửa.”

“Như vậy sao?”

“Ân, chuyện này chỉ có thể chính anh tự đi thăm dò.”

Lý Cẩm Thành cúi đầu nghĩ nghĩ, còn nói: “Tốt, bất quá vẫn là cám ơn cậu.”

—-

Buổi tối như thường lệ hai người đến Hà gia ăn cơm.

Trên bàn cơm, Lý Cẩm Thành không tự chủ được nhìn Hà Diệu Thanh vài lần.

Trên người cô ta những làn khói đen đã muốn biến thành bùn bám dính vào toàn thân của cô ta. Người khác thấy cô ta có vẻ bình thường, nhưng ở trong mắt Lý Cẩm Thành, cô ta giống như mới từ trong vũng bùn đi ra toàn thân không thấy rõ. Hai cánh tay lộ ra bên ngoài giống như những con rắn còn sống không ngừng uốn lượn.

Lý Cẩm Thành không thấy rõ gương mặt của cô, làm cho nhất thời không thể ăn uống nổi.

“Cẩm Thành, sao lại không ăn nhiều một chút?”

Lý Cẩm Thành lễ phép cùng Hà Tông Đồng cười cười, có chút ngượng ngùng nói:”Trước khi đến đây con đã ăn một chút rồi ạ.”

Những người khác đối với việc này không quan tâm, Hà Chấn Hiên lại lo lắng nhìn cậu một cái.

Hà gia có quy củ, đợi tất cả mọi người cơm nước xong mới có thể rời bàn ăn, Lý Cẩm Thành đứng ngồi không yên, Hà Chấn Hiên đã thay cậu múc thêm nửa chén nữa canh.

“Không đói bụng thì uống chút canh đi.”


Nghe anh nhỏ giọng nói, Lý Cẩm Thành chỉ gật đầu.

Cũng không biết là Hà Diệu Thanh tâm lý quá vững vàng, hay là cô đối với cậu tràn ngập khinh thường, từ đầu đến cuối, cô đều không liếc mắt một cái với Lý Cẩm Thành.

Cho đến giờ phút nầy, Lý Cẩm Thành mới phát hiện mình đối cô hiểu biết rất ít.

Ngoại trừ vẫn cảm thấy cô ấy bên ngoài có vẻ kỳ quái, còn có chính là thái độ của người trong nhà đối với cô ta rất là cẩn thận, giống như lo lắng cô tùy thời có thể nổi giận.

Ăn xong cơm chiều, Hà Chấn Hiên cùng chú hai và Hà Tông Đồng đi vào thư phòng, còn những người khác trong Hà gia, hoặc là vào phòng, hoặc là rời đi ra khỏi nhà lớn.

Cùng Hà Hạo Nhân chơi trong chốc lát, đợi cho cô bé rời đi Lý Cẩm Thành mới cùng Thiệu Thúc đứng ở một bên tùy ý bắt chuyện.

“Thiệu Thúc, Thường tẩu cùng Ngụy tỷ là chú phái lại nhà giúp con quét tước vệ sinh?”

“Phải a, các bà ấy lúc trước luôn luôn ở Hà gia làm việc, nên tôi cũng yên tâm…”

Dừng một chút, ông ta còn nói: “Nhất là Thường tẩu, Chấn Hiên thích nhất bà ấy dọn dẹp!”

“Cũng tại tôi làm việc nhà không tốt…”

Thấy Lý Cẩm Thành trên mặt hơi có vẻ ngượng ngùng Thiệu Thúc lập tức an ủi, nói:”Chấn Hiên nói tài nấu ăn của cậu tốt lắm, cậu ấy thực thích ăn, còn có, cậu ấy chưa bao giờ nói dối.”

Lý Cẩm Thành cười yếu ớt cùng ông nói lời cảm tạ, còn nói: “Ngụy tỷ thì thế nào?”

“Ngụy tỷ nhìn tứ tiểu thư lớn lên, đã ở Hà gia ngây người hơn ba mươi năm…”

Nghĩ nghĩ, Thiệu Thúc còn nói: “Tuy rằng tứ tiểu thư thoạt nhìn có chút lãnh đạm, nhưng kỳ thật là người tốt lắm… Giống như Ngụy tỷ, lúc trước là tứ tiểu thư nói bà ta rất cẩn thận, cho nên mới phái đi giúp các cậu quét tước vệ sinh…”

Thì ra là có quan hệ như vậy, khó trách Ngụy tỷ đối với cô ấy trung tâm.

Lý Cẩm Thành gật đầu phụ họa, sau đó chuyển qua đề tài khác.

Ngày hôm sau đi trên đường, Lý Cẩm Thành gọi điện thoại cho Nhậm Vũ Kiều hỏi cậu ta có thể tra được ghi chép bệnh án của Hà Diệu Thanh.

“Có thể, nếu cô ấy ở bên ngoài bệnh viện xem bệnh.”

Ngày thứ tư, Lý Cẩm Thành được Nhậm Vũ Kiều gửi cho một phần tư liệu rất dài.

Căn cứ vào tư liệu cậu biết được, Hà Diệu Thanh vào lúc hơn hai mươi tuổi cũng đã có bệnh trầm cảm nhưng không nghiêm trọng lắm. Sau khi cha mẹ Hà Chấn Hiên mất bệnh tình của cô đột nhiên tăng nặng, sau đó cô từng bị Hà Tông Đồng cưỡng chế đưa đi một trại an dưỡng, cũng cùng chồng của cô ở nơi đó ngây người dài đến ba năm thời gian.

Xem xong tư liệu, Lý Cẩm Thành mơ hồ cảm thấy được bệnh tình của Hà Diệu Thanh cùng chuyện cha mẹ Hà Chấn Hiên mất có liên quan, còn có, Hà Tông Đồng tựa hồ cũng biết một chút về chuyện này.

Nghĩ như vậy, trong lòng cậu có một chút lo lắng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.