Đọc truyện Tân Hôn – Bán Tiệt Bạch Thái FULL – Chương 13
Edit: Vân
Beta: Cyane
Cửa thang máy bị ngăn lại, SA1 nhét túi vào lòng Trần Y: “Trần Y, cầm lấy đi.”
Vẻ mặt của cô ấy vừa quan tâm vừa lo lắng.
Sau khi đầu ngón tay Trần Y chạm vào túi xách, cô lấy lại tinh thần, sau đó nhìn đồng nghiệp trẻ tuổi này rồi mỉm cười: “Cảm ơn.”
“Tôi đưa cô xuống nhé?” SA1 hỏi.
“Không cần đâu, tôi tự đi được.” Trần Y lại cười với đối phương, sau đó nhấn nút đóng cửa thang máy.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, bên ngoài có nhiều đồng nghiệp đang nhìn Trần Y.
Vẻ mặt khác nhau, ánh mắt cũng khác.
Trần Y nắm chặt điện thoại, đôi mắt rủ xuống.
Khi thang máy đi đến lầu một, cô bước nhanh ra ngoài, duỗi tay gọi taxi nhanh chóng trở về nhà họ Trần.
Xe taxi vừa mới dừng lại, Trần Y đã mở cửa rồi lao nhanh xuống xe, sau đó đi vào nhà.
Liêu Tịch nằm trên sô pha, cả người hôn mê bất tỉnh.
Trần Ương đỡ bà, thấy Trần Y đến, cô ta lập tức đứng lên, sắc mặt lạnh lùng nói: “Chị rốt cuộc…”
Trần Y tiến lên hai bước, giơ tay lên tát một cái.
Bốp.
Trần Ương bị đánh nên ngậm miệng lại không nói tiếp được nữa, cô ta vẫn không dám tin, sau đó hung hăng nhìn cô: “Trần Y, chị dám đánh em.”
“Mẹ chị ngất xỉu, sao em không đưa đến bệnh viện? Tại sao không gọi xe cứu thương? Trái tim em ở đâu rồi?” Trần Y ném cái túi nhỏ xuống, đôi mắt lạnh như băng nhìn Trần Ương.
Trần Khánh đã đi công tác bên ngoài nhiều ngày, trong nhà chỉ còn Liêu Tịch và Trần Ương.
Trần Ương che mặt, trong nháy mắt câm miệng lại.
Trần Y lười để ý đến cô ta, cô nhờ bảo mẫu hỗ trợ đỡ Liêu Tịch dậy, sau đó cô ấn vài cái vào nhân trung của Liêu Tịch.
Lúc này xe cứu thương cũng đã tới.
Âm thanh kia giống như đòi mạng, khiến không khí trong phòng càng căng thẳng và nghẹt thở.
Người trên xe cứu thương xuống để điều trị, chăm sóc và nâng cáng cứu thương.
Sắc mặt Liêu Tịch tái nhợt, quầng thâm mắt cũng hơi đậm.
Trần Y và bảo mẫu đi theo, Trần Ương cũng đi.
Sau khi bị tát một cái, cô ta dường như thành thật hơn rất nhiều, thuận tay lấy túi nhỏ của Trần Y, cúi đầu đi lên xe cứu thương.
Chỉ hai người có thể đi cùng, Trần Y nói với bảo mẫu: “Nấu một chút cháo, chờ một lát rồi đưa đến bệnh viện.”
“Được.” Bảo mẫu gật đầu.
Cửa xe đóng lại, đầu tiên bác sĩ đeo bình dưỡng khí cho Liêu Tịch, sau đó kiểm tra rồi nói: “Kết luận sơ bộ, nguyên nhân là vì nộ khí công tâm*.”
(*Vì đau khổ phẫn nộ mà hôn mê là nộ khí công tâm, vì bị thương bị bỏng nguy đến tính mạng mà hôn mê là hoả khí công tâm hoặc độc khí công tâm, cách gọi của Đông y.)
Trần Y nắm tay mẹ, sau khi nghe được thì gật đầu.
Trần Ương ở đối diện che mặt, theo bản năng nhìn thoáng qua Trần Y, lúc này cô ta cũng không dám thể hiện ánh mắt gì.
Cũng may tiểu khu này cách bệnh viện không xa, sau khi xuống xe cứu thương, Liêu Tịch được đưa đi kiểm tra.
Trần Y vẫn đi theo, cô cầm điện thoại di động gọi cho văn phòng xin nghỉ phép.
Cấp trên thấu hiểu nói: “Được rồi, chăm sóc mẹ em cho tốt.”
“Cảm ơn.”
Hốc mắt Trần Y ửng đỏ, cô buông di động xuống, dựa vào tường.
Trần Ương vẫn cầm túi nhỏ của cô, đứng cách đó không xa, nhỏ giọng hỏi: “Có cần nói với chú không?”
“Không cần.” Trần Y ngẩng đầu, lạnh giọng nói: “Em quản bản thân mình cho tốt là được rồi.
Chị cũng xin em đừng suốt ngày nhớ nhung chuyện của chị nữa.”
Trần Ương lẩm bẩm: “Em không có.”
Trần Y cười lạnh.
Trần Ương cúi đầu, bĩu môi.
Nhưng không thể không thừa nhận, cô ta đúng là quá quan tâm chuyện của Trần Y, nhất là sau khi cô gả cho Văn Trạch Tân thì cô ta càng chú ý nhiều hơn.
Cô ta rất mâu thuẫn, vừa đố kỵ Trần Y có một cuộc sống rất tốt, gả cho một người đàn ông giàu có, vừa bởi vì muốn dựa vào nhà họ Văn lại sợ Trần Y làm hỏng cuộc hôn nhân này, khiến nhà họ Trần trở lại trạng thái trước kia.
Nói thẳng ra là trong lòng cô ta cảm thấy mình thích hợp với Văn Trạch Tân hơn Trần Y, cô ta vẫn luôn cảm thấy nếu mình gả đi thì nhất định sẽ không chật vật giống như Trần Y bây giờ.
Người con gái ngây thơ, luôn cho rằng mình có thể thu phục trái tim phong lưu.
Ý nghĩ của Trần Ương cũng là suy nghĩ trong lòng của các thiên kim tiểu thư hiện giờ.
Sau khi kiểm tra xong, Liêu Tịch được đẩy vào phòng bệnh.
Trần Y và Trần Ương cùng đi vào, bác sĩ điều chỉnh bình treo cho Liêu Tịch, cầm danh sách ca bệnh và nói: “Ước chừng lát nữa sẽ tỉnh lại, các cô canh chừng đi.”
“Cảm ơn bác sĩ.” Trần Y đưa bác sĩ ra ngoài rồi đóng cửa phòng bệnh, sau đó trở về thì đã thấy Liêu Tịch mở mắt ra.
Trần Y nắm lấy tay bà, Liêu Tịch chăm chú nhìn cô.
Đôi mắt bà lập tức trở nên ươn ướt: “Trần Y, Trần Y, tình cảm của con và Trạch Tân có phải có vấn đề không?”
Trần Y nắm chặt tay mẹ, cô rưng rưng cười, lắc đầu: “Không có.”
“Không có à? Vậy đoạn video đó là sao?” Liêu Tịch nhìn về phía Trần Ương, cô ta rụt cổ, lắc đầu.
Liêu Tịch kêu lên: “Cho dì xem video, video…”
Trần Y đè tay Liêu Tịch lại, thấp giọng nói: “Mẹ, tất cả chỉ là trò chơi, không phải thật.”
“Trần Y, con đừng gạt mẹ!” Liêu Tịch giãy giụa, hốc mắt đều là nước mắt, bà kích động muốn xem video: “Trần Ương!”
Trần Y đè không được, lại sợ bà té xỉu một lần nữa.
Trong đầu rối loạn, sinh ra ý nghĩ quyết đánh đến cùng, cô nói với Trần Ương: “Video.”
Trần Ương thấy thế không biết Trần Y muốn làm gì nhưng vẫn click mở.
Vài giây sau, cô ta có chút kinh ngạc: “Chị ơi, thím ơi, video không còn, con không tìm thấy nữa.”
Cô ta không dám tin, cúi đầu lật qua lật lại vài cái.
Lúc cô ta và thím vừa nhìn thấy trong vòng bạn bè, còn có vài người đặt biệt chia sẻ cho thím xem nữa.
Liêu Tịch chỉ xem hết một đoạn video liền ngất xỉu, bây giờ toàn bộ đều không còn, ngay cả khung chat cũng bị xoá.
Trần Y đoạt lấy điện thoại của Trần Ương, click mở.
Quả nhiên không nhìn thấy gì cả.
Trần Y đưa cho Liêu Tịch xem: “Mẹ, mẹ xem, không có video.”
Liêu Tịch cũng không hồ đồ đồng ý, bà nhìn Trần Y, cười đầy thê thảm: “Rõ ràng là do chồng con cao tay, chắc chắn là nó cho người xoá rồi, nó muốn che giấu chuyện gì có thể không giấu được nữa sao?”
Cả người Trần Y cứng đờ, cằm điện thoại di động cả nửa ngày cũng không trả lời.
Đúng vậy, ai cũng đều không phải kẻ ngốc.
Suy nghĩ một chút là hiểu rõ, cô đang nghĩ xem có nên tiếp tục giả bộ hồ đồ không.
Phòng bệnh trong phút chốc yên tĩnh lại, Liêu Tịch bắt lấy tay Trần Y, không biết nên nói gì.
Tình cảm giữa con gái và con rể đều là giả, nghĩ đến bên ngoài có những phu nhân thế gia nịnh hót bà, lại nghĩ đến những người đó xem video này, có thể đều sẽ cười nhạo, Liêu Tịch liền cảm thấy không thở nổi.
“Trần Y.” Bà gọi một tiếng.
Trần Y trả lời: “Mẹ.”
Liêu Tịch nhìn con gái, có lẽ đã nhiều năm không làm một bà phu nhân nhà giàu công khai rồi, vậy mà lại khó chịu như vậy, chỉ vì con gái gả không đúng người.
“Lúc trước mẹ cảm thấy con và Trạch Tân từng là bạn cùng bàn ba năm, nó bỏ qua Trần Ương chọn con, nhất định có chút tình cảm với con.
Nhưng bây giờ, mẹ cảm thấy thật sự sai rồi.”
Hốc mắt Trần Y đỏ lên, cô nắm chặt tay Liêu Tịch: “Thật ra… Thật ra… anh ấy.”
Anh ấy cái gì?
Nói cho Liêu Tịch biết thỏa thuận trước khi kết hôn sao?
Hai mắt Liêu Tịch đẫm lệ, mông lung nhìn Trần Y: “Cuộc liên hôn của thế gia này thực tế quá.”
Phải, lời này quá đúng.
Trần Y rút một chiếc khăn giấy lau nước mắt cho Liêu Tịch, đang muốn nói chuyện thì Trần Ương đột nhiên đứng thẳng người.
Liêu Tịch ngẩng đầu nhìn qua, theo phản xạ cầm khăn giấy tự lau nước mắt.
Trần Y cũng theo đó đứng dậy, quay đầu.
Người đàn ông cao lớn mặc áo khoác và quần dài màu đen, phía sau còn có trợ lý đi theo.
Mặt anh không thay đổi đứng ở cửa, xem ra đã nhìn thấy tất cả.
Anh cười cười, đi đến.
Trợ lý cung kính mang theo bình giữ nhiệt đi vào, Văn Trạch Tân thuận tay cầm lấy, đi đến bên tủ rồi đặt xuống, nghiêng đầu hỏi: “Mẹ vợ đỡ hơn chút nào chưa?”
Trong ánh mắt đào hoa của anh có mang chút ý cười.
Nếu như buổi sáng không xem những video đó, lúc này anh thoạt nhìn dịu dàng hơn nhiều, nhưng nghĩ đến đoạn video đó thì chỉ cảm thấy như muốn giết người khác.
Nhưng mà Liêu Tịch lại không có cách nào độc mồm độc miệng trách anh được, bởi nhà họ Trần đều nằm trong tay anh.
Nhà họ Văn lại là một thế gia rất mạnh.
Liêu Tịch kéo khoé môi, cười cười: “Đã đỡ hơn nhiều rồi, con không cần tự mình đến như vậy.
Mẹ không sao, buổi chiều là có thể trở về rồi.”
“Ở đây có một chút cháo và một chút đồ ăn, chị Lệ làm cho mẹ.
Con hỏi bác sĩ rồi, mẹ có thể phải ở bệnh viện quan sát mấy ngày.” Văn Trạch Tân duỗi tay nắm lấy tay Trần Y, một tay để trong túi, nói với Liêu Tịch.
Trần Y theo bản năng muốn rút ra, nhưng lại thấy có mẹ ở đây, cho nên cô không làm vậy.
Liêu Tịch nhìn thấy bàn tay hai người nắm chặt, cảm thấy châm chọc, bà cười nói: “Ừ, vậy ở đây vài ngày, vất vả cho con rồi, Trạch Tân.”
Trần Y buông tay anh ra, tiến lên đắp chăn cho Liêu Tịch: “Con đi thu dọn quần áo, mấy ngày này con sẽ ở đây với mẹ.”
Liêu Tịch vốn định nói không cần, nhưng bà có những lời chưa kịp nói xong với con gái nên bà gật đầu.
Mẹ muốn con gái chăm sóc cũng rất bình thường, Văn Trạch Tân nhướng mày, khóe môi mỉm cười, cũng không phản đối.
Thoạt nhìn dáng vẻ giống như một quân tử dịu dàng.
Trần Y nhìn về phía Trần Ương: “Em chăm sóc mẹ giùm chị.”
Trần Ương nhìn khuôn mặt khôi ngô của Văn Trạch Tân, cô ta thu hồi tầm mắt, che mặt rồi gật đầu: “Em biết rồi.”
*
Đi ra khỏi phòng bệnh, Văn Trạch Tân đổi thành ôm eo cô.
Người đàn ông rủ mắt nhìn cô, Trần Y không nói lời nào, trợ lý nhìn thấy tình huống này cũng im như gà.
Sau khi lên xe, không khí ngày càng khó thở.
Đôi chân dài của Văn Trạch Tân bắt chéo, không có ý định giải thích những video đó.
Trần Y cũng không hỏi.
Đến nhà, cô đi trước đẩy cửa xuống xe, Văn Trạch Tân theo sát vào sau.
Anh nói với chị Lệ: “Thu dọn hai bộ quần áo cho phu nhân.”
“Không cần, em tự làm được.” Trần Y cắt ngang.
Tay đút trong túi, Văn Trạch Tân không lên tiếng.
Trần Y trực tiếp đi lên lầu, cô đến phòng lấy một cái vali rất lớn, thu dọn không chỉ hai bộ quần áo mà còn mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm chỉ cần là mình mua thì đều mang theo, lại mang thêm sách tư liệu rồi đóng gói hết tất cả lại.
Cuối cùng cô đi về phía phòng sách, sau đó mang một vài tư liệu và máy tính xách tay đi.
Văn Trạch Tân dựa vào tủ giày, không nói lời nào chỉ chăm chú nhìn cô, đôi mắt dần dần u ám.
Khoảng mười phút sau.
Trần Y đẩy vali hành lý từ thang máy đi xuống dưới, cô nói với chị Lệ: “Chị Lệ, tiền thưởng tháng này của chị em để trong phòng ngủ phụ, ở ngăn tủ, chị đợi lát rồi đi lấy.”
Chị Lệ có dự cảm xấu: “Phu nhân!”
Trần Y hơi mỉm cười đi về phía cửa.
Văn Trạch Tân đột nhiên nói: “Đi chăm sóc vài ngày, em có cần mang nhiều đồ vậy không?”
Trần Y xoay người, cô nắm chặt tay cầm màu đen, nhìn người đàn ông tuấn tú cao lớn rồi nói: “Người vợ anh muốn là người thành thật có thể mặc kệ anh, để anh ăn chơi đàng điếm, nhưng lúc trước em càng vì yêu anh nên mới kết hôn với anh.
Hai người chúng ta từ lúc bắt đầu quan điểm đã không giống nhau, bây giờ xảy ra mâu thuẫn, cho nên em cần một không gian để suy nghĩ lại.
Chờ đến một ngày, em học được cách không yêu anh nữa thì lúc đó em nhất định sẽ trở thành người vợ ưu tú của anh.”
Chờ đến một ngày, em học được cách không yêu anh nữa.
Văn Trạch Tân cắn răng, mặt đen lại: “Trần Y!”
Anh nghiêng đầu chỉ vào cửa, mặt lạnh lùng: “Em dám bước ra khỏi đây, tôi sẽ đánh gãy chân em.”
Trần Y trầm mặc nhìn anh vài giây, sau đó giơ tay lên, loảng xoảng một tiếng, một chuỗi chìa khóa bị ném vào trong bát gốm sứ trên tủ giày.
Cô nhếch môi cười lạnh: “Tạm biệt.”.