Tân Hôn Ác Liệt

Chương 13: Chị ơi, chúng ta bỏ trốn đi


Đọc truyện Tân Hôn Ác Liệt – Chương 13: Chị ơi, chúng ta bỏ trốn đi

Sau đó, Trâm Thủy Ngưng bị hắn lôi xồng xộc về dinh thự, động tác không chút mảy may thương hoa tiếc ngọc. Nhưng Thủy Ngưng đã sớm làm quen với điều đó, cô chua xót cười.

Tối đó, Cung Hàn Thước đương nhiên không về. Hắn đi đâu, Trâm Thủy Ngưng cũng không biết, thậm chí cô cũng chẳng có hứng thú để quan tâm.

Hiện tại chỉ mới chín giờ, không quá trễ. Cô ngồi trên giường, cầm đồ điều khiển bật ti vi lên.

Vừa xem, cô vừa sơ cứu vết thương trên người. Tạm thời vẫn có thể cầm máu được. Bỗng, màn hình ti vi khẽ loé lên hai thân ảnh quen thuộc, là hắn và Triệu Yên Nghi.

Cô có chút không kiềm lòng được, ngước đôi đồng tử lên, chăm chú quan sát. Bên trong là khung cảnh náo nhiệt ở nhà hàng, tiếng máy ảnh “tách tách” reo lên tán loạn, gánh phóng viên không ngừng gặng hỏi Cung Hàn Thước, còn người con gái đứng cạnh hắn chỉ đơn thuần nở nụ cười e thẹn. Hôm nay hắn diện âu phục đen, cà vạt trắng, nhìn thế nào cũng cảm thấy anh tuấn, khí phách ngời ngời. Chính bộ dạng này của hắn đã làm Trâm Thủy Ngưng ngày ấy chết mê chết mệt.

Còn về phần Triệu Yên Nghi, cô ta mặc một chiếc váy trễ vai trắng xoá, gương mặt tinh xảo được tỉ mỉ trang điểm nên có nét mặn mà hơn so với thường ngày. Nam thanh nữ tú đứng cạnh nhau, thậm chí còn ôm ôm ấp ấp, thật đúng là khiến người ta chẳng thể rời mắt khỏi.

– Cung Tổng, ngài có thể tiết lộ một chút giữa ngài và Triệu tiểu thư có quan hệ gì không ạ?

– Đúng đó, chúng tôi rất tò mò, mong ngài hé lộ chút ít…

Gánh phóng viên phấn khích reo lên, một người rồi hai người, dần dà bọn họ cảm thấy rất vui mừng vì sắp săn được nguồn tin hiếm hoi. Ở đây ai mà không biết, Cung Hàn Thước là tổng tài, trong tay hắn sở hữu cả một tập đoàn đá quý kim cương. Còn Triệu Yên Nghi là con gái rượu của Triệu Tổng, danh thế lừng lẫy mà lan truyền khắp cả thành phố.


– Ừ, tiết lộ cho mọi người một chút. Yên Nghi là vợ sắp cưới của tôi.

Thanh âm khàn khàn nhưng tràn ngập sự cưng chiều trong nháy mắt. Trâm Thủy Ngưng chết đứng.

Cô dù gì vẫn còn là vợ trên danh nghĩa của hắn mà? Bây giờ lại hiên ngang thông báo với công chúng rằng sẽ kết hôn với một người con gái khác? Hắn đang định chơi trò năm thê bảy thiếp sao?

Nhưng cũng phải thôi, cuộc hôn nhân này chỉ có cô và hắn biết, làm gì còn ai nữa chứ. Rốt cuộc, kẻ thua triệt để vẫn là cô sao?

Đúng rồi, Triệu Yên Nghi, cô đấu không nổi.

Đáy mắt cô mơ hồ, lòng bàn tay khẽ siết chặt thành quyền, rồi bị ngón tay sắt nhọn đâm đến vẩy máu cầm cập.

*

Sáng hôm sau, Trâm Thủy Ngưng lờ mờ thức dậy. Nhìn đồng hồ, chỉ mới năm giờ sáng. Cô không biết bản thân đã vô thức có thói quen dậy sớm từ bao giờ, có lẽ là từ khi bước chân vào nơi này. Cô dậy sớm, dậy thật sớm để dọn dẹp nhà cửa tươm tất, dậy thật sớm để nhìn xem hắn có về nhà hay không.

Cô nhanh chóng đi vào phòng tắm, vệ sinh cá nhân và thay một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần jeans đơn giản. Dự định hôm nay của Thủy Ngưng là đến thăm em gái, cũng đã lâu rồi cô chưa được gặp con bé.

Đôi con ngươi mong manh khẽ loé lên một tia xúc động hiếm hoi. San San, là chị đã làm khổ em…

Đến bệnh viện, cô đi vào thang máy, nhấn số tầng. Chờ đợi một hồi lâu công nghệ mới dừng hẳn. Thủy Ngưng đi vào phòng.

– Chị hai…

Trâm Thủy San nhìn thân ảnh cô, kích động khóc lớn, hai chân mếu máo muốn đứng dậy nhưng lại bất lực chẳng thể làm được gì. Phải rồi, con bé đâu có chân, con bé đã sớm bị phế chân rồi!

– Bé à, có chị đây rồi, đừng khóc!

Một màn như vậy lọt thẳng vào tròng mắt cô, Thủy Ngưng chỉ muốn thét lên thật lớn, tại sao ông trời lại có thể bất công với cô đến mức này!


Tay cô an ủi vỗ vai con bé, lệ cũng giàn giụa bên khoé mi.

– Chị ơi, chị ơi, em nhớ chị lắm…

– Ừ, chị cũng nhớ em. Người làm có chăm sóc em tốt hay không? Nếu không tốt thì cứ nói với chị.

Trâm Thuỷ Ngưng chua xót cười, ngực trái tựa như bị thứ cứng rắn gì đó ghim mạnh không chút nhân từ.

– Em… em sống tốt lắm.

Con bé nhè nhẹ nói. Không, con bé chẳng sống tốt chút nào cả. Người làm thấy con bé bị cụt hai chân liền tỏ vẻ chán ghét con bé, đến cả đưa đi vệ sinh cũng không đưa con bé đi. Con bé chỉ còn cách tự chà mình lên sàn nhà đến phòng tắm, đó vốn là hiện tượng sinh lí, nếu con bé không đi đại tiện có lẽ sẽ chết mất. Người làm chỉ cho con bé ăn cơm, rau và canh, mọi ngày đều nhạt nhẽo như nhau. Nhiều lúc con bé muốn ra ngoài dạo nhưng người làm đó lại trả lời rằng: “Mày tự lết ra mà đi, cái loại tàn phế như mày ai mà dám phúc vụ, ghê rởm chết đi được!”

Tối hôm đó, con bé bị kích thích đến mức chỉ biết chùm chăn thì thầm khóc. Hai tai con bé ù lên, lúc nào trong tâm trí cũng mơ hồ nghe được lời lẽ cay độc đó của mụ ta. Con bé mệt mỏi và bất lực lắm. Con bé nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ chị hai rất nhiều!

– Em nói thật với chị đi, bé à… nhìn em như vậy, chị không đành lòng chút nào! Em phải vui vẻ, lạc quan lên biết không?

Những biểu hiện nhỏ của con bé Thủy Ngưng nhanh chóng thu vào mắt, cô làm sao không thể nhận ra được sự khác thường. Con bé chắc chắn có điều gì đó muốn giấu cô.

Con bé rốt cuộc cũng không chịu được nữa, oà khóc lớn như một đứa trẻ lên ba.

– Chị ơi, người ta rất chán ghét em, mụ chỉ cho em ăn cơm với rau và canh thôi! Thậm chí còn không muốn đưa em đi vệ sinh nữa, mụ ta mắng em là đồ phế nhân, không muốn giúp đỡ trong việc đi lại của em! Chị biết không, ở đây giống như địa ngục vậy, nó hành hạ em đến mức gần như chết đi sống lại… em chỉ trông ngóng ngày chị đến đây, để em có thể nhào vào lòng của chị mà khóc lớn… hức! Thấy chị đến, em vui lắm, rốt cuộc cũng có thể nằm vào lòng chị mà kể ra những sự việc tàn khốc đã xảy ra trong những ngày qua!


Khoé mi con bé đỏ oằn, những sự uất ức bấy lâu nay con bé cố kiềm nén tích tụ rốt cuộc cũng có lúc để bộc phát.

– Em… San San, chị xin lỗi rất nhiều… là chị đã vô tâm với em quá đúng không? Từ giờ chị sẽ chăm sóc em, sẽ không để ai coi thường em cả. Bé cưng của chị là để yêu thương, không phải là để ghét bỏ… bọn họ là những kẻ lương tâm bị chó nhai, không biết đối nhân xử thế… bé cưng của chị… chị không phải một người chị tốt…

Con bé vừa nói xong, Thủy Ngưng lập tức trợn mắt. Hô hấp không tài nào thông suốt nổi. Con bé lại có thể chịu khổ đến mức này ư? Cô đã quá vô tâm, chẳng thể làm gì cho con bé cả… một người như cô, còn xứng đáng làm chị sao?

Con bé bị ghét bỏ, bị bỡn cợt, bị khinh thường. Những kẻ chỉ biết nhằm vào khuyết điểm của người khác mà đem ra để chế nhạo thì còn xứng là con người sao? Vẫn nên hoá thành súc vật thì hơn.

Bé cưng của chị, dù có bị tàn phế hai chân, nhưng em không bao giờ tàn phế tâm hồn cả. Hiểu không?

Hai tay cô day nghiến cuộn chặt, bờ môi khô khốc cắn thật mạnh cho đến khi nó theo phản xạ có điều kiện mà nứt nẻ, xuất hiện một vết máu khô.

Hoá ra, hai chị em cô đều chịu sự dày vò, đày đọa của ông trời. Cô thì bị hành hạ về mặt thể xác, con bé thì bị hành hạ về mặt tinh thần. Những cái đau ngoài da như cô thì có là bao, quan trọng là con bé đã phải tủi nhục chịu đựng những lời lẽ cay nghiệt của mụ người làm. Cô hiểu cảm giác con bé lúc đó, con bé rất muốn phản kháng, nhưng rồi nó chợt nhận ra, nó không có chân, nó chẳng thể làm gì được cả… nó chỉ có thể bất lực ôm chăn khóc thầm!

– Không, chị ơi… chúng ta bỏ trốn đi!

Con bé gắt gao ôm lấy cô, nấc nghẹn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.