Đọc truyện Tân Hoan – Chương 8
CHƯƠNG THỨ TÁM
Lời người xưa nói đều có đạo lý. Nguyệt doanh tắc khuy, thủy mãn tắc dật (trăng tròn lại khuyết, nước đầy sẽ tràn). Đối nhân xử thế nào ai có thể trọn vẹn, thế nên, khi nói chuyện cũng phải lưu lại ba phần đường sống.
Đường Vô Hoặc vừa rời đi, cái người “không bao giờ đến nữa” vừa được nhắc tới liền xuất hiện.
Diệp Thanh Vũ đứng ở dưới mái hiên, nhìn Ôn Nhã Thần một thân gấm hoa rực rỡ, ngân quan ngọc đái như trước, nhịn không được bật cười.
“Ta đã nói, ngươi cười rộ lên càng đẹp mắt.” Hắn ba bước biến thành hai bước chạy vội tới trước mặt y, đứng ở bậc thang trước cửa, khẽ ngẩng đầu lên, vẫn là bộ dáng ôn nhu thân thiết. Giống như một tháng xa cách đều quên đi không dấu vết.
Diệp Thanh Vũ vẫn giữ nét mặt tươi cười, nhìn gã sai vặt phía sau hắn ra ra vào vào, không ngừng dọn đồ vật vào trong viện: “Lại đi chỗ nào thú vị?”
Con lạc đà trang trí màu sắc rực rỡ, hình nộm tạp kĩ khuôn mặt dữ tợn làm bằng gốm, chiếc cốc nạm bảo thạch đỏ như huyết… Mỗi thứ đều màu sắc sặc sỡ, diễm quang lấp lánh, đúng kiểu yêu thích như trước nay của hắn.
“Tây Vực?” Phong cách thô mộc lại hoang dại không giống với trung nguyên. Cơ mà, công tử ca cẩm y ngọc thực cũng có thể chịu được khổ sở lặn lội đường xa, bão cát nóng nực sao?
“Thấy thế nào? Những thứ trong tay Hồ thương Tây thị cũng không tốt bằng đâu.” Ôn Nhã Thần hí hửng giương ra chiếc nhẫn làm từ đá mắt mèo to đùng trên ngón tay, đắc ý dào dạt, “Cha ta mang về đó.”
Hai ngày trước, Ôn tướng quân thu quân hồi đô, đây là do chính Thánh Thượng hạ thủ dụ. Tín sử (người truyền tin) mã bất đình đề (ngựa không dừng vó) một đường phi nhanh mà đi, muốn đại quân ngày đêm không nghỉ nhanh chóng hồi triều. Thiên hạ thái bình đã lâu, vội vàng điều binh như thế này là chuyện hiếm có. Ngày tướng quân hồi kinh, chẳng những văn võ bá quan phải ra khỏi thành chào đón mà ngay cả Lâm Giang vương cùng Cao tướng cũng cùng xuất hiện, mấy năm gần đây chưa bao giờ có tình cảnh như vậy.
Trước đó, trên dưới trong kinh thành truyền ra tin tức, đương kim bệ hạ long thể không tốt, đã đến tình trạng dùng thuốc và châm cứu cũng vô dụng, chỉ là kéo dài được ngày nào hay ngày ấy thôi. Thiên tử ngã bệnh mà thái tử chưa lập, thấy thế nào cũng là giang sơn bất ổn xã tắc lung lay. Lúc này điều binh vào thành, chủ tướng lại là cựu thần kiêm hoàng thân quốc thích, trấn thủ kinh thành và vùng lân cận, bình định nhân tâm.
“Ôn tướng quân lần này trở về kinh nhất định là vô cùng bận rộn.” Diệp Thanh Vũ phỏng đoán nói. Vô luận là mục đích gì, Ôn gia tay cầm trọng binh trong tay lúc này đều là đối tượng mà các thế lực ra sức lôi kéo, trấn an.
“Còn không phải sao? Từ sáng đến tối hết đám này đến đám khác, cửa cũng sắp bị san bằng rồi.” Ôn Nhã Thần tháo nhẫn xuống, đeo vào tay Diệp Thanh Vũ lật xem. Diệp Thanh Vũ thực gầy, ngón tay so với hắn càng thêm tinh tế, chiếc nhẫn thô to tại ngón tay, rộng đến độ còn được quay vài vòng. Vì thế Ôn Nhã Thần đầy hứng trí mà nắm tay y lăn qua lộn lại mang thử, bất tri bất giác, mười ngón vấn vít, trên đầu ngón tay đều là khí tức thân mật, “Cha ta bảo ta đứng một bên cùng ông tiếp khách, mấy cái lão nhân đó nói này nói nọ nói có nói không, mấy việc trong triều này nghe thực không có ý nghĩa, vì một hai cái chức quan mà phải lăn qua lăn lại, gây sức ép đủ trò, nhất thiết phải như thế sao?”
Một chức quan có thể vào trong cung vàng điện ngọc chạm mặt đế vương ở trong mắt hắn còn không bằng một món đồ chơi dị vực. Nói như thế mà để mấy vị làm quan nghe thấy đều phải tức đến thổ huyết mất thôi. Từ nhỏ đã là tiểu thiếu gia trong gia đình hoàng thân quốc thích, nào có biết được gian khổ chốn quan trường chìm nổi gắng sức cầu sinh?
“Quả nhiên là quá mức…” Diệp Thanh Vũ lần thứ hai tiếc hận.
Lời còn chưa dứt, ngón tay đột nhiên nóng lên. Ôn Nhã Thần nắm chặt tay y, cúi đầu hạ xuống một cái hôn: “Không nói mấy cái đó nữa, nghĩ lại thấy đau đầu. Ta đã nói với ngươi, chơi vẫn vui hơn…”
Vũ cơ dị vực mũi cao mắt sâu, tay chân mang tầng tầng lớp lớp kim linh, theo từng nhịp múa liền đinh đương rung động, tạo thành thanh âm thanh thúy êm tai. Các nàng khi khiêu vũ thường mặc vũ y tầng tầng voan mỏng, áo trên thật ngắn, quần dài chấm đất, lộ ra thắt lưng tế liễu (mềm dẻo) mảnh khảnh. Đai lưng cũng treo chuông nhỏ, tua rua thật dài điểm những hạt châu lấp lánh, da thịt tuyết trắng bên dưới như ẩn như hiện.
Nam tử thì từ nhỏ luyện tập kỵ mã bắn tên, bản lĩnh chiến đấu và sinh tồn đều có cả. Bọn họ tính tình hào sảng, yêu thích uống rượu, uống đến cao hứng liền phóng túng ca hát và nhảy múa.
Rượu nơi ấy cùng với trung nguyên không giống nhau, màu đỏ như máu. Nghe nói được làm từ hoa quả, nhấp vào miệng liền cảm nhận được vị thuần hậu trong veo. Hồ thương Tây thị cũng bán thứ rượu đó nhưng trải qua một đường lắc lư xóc nảy đã sớm mất đi nguyên vị. Chỉ có tới Tây Cương, mới có thể lĩnh hội rượu nho chân chính cùng giai nhân tái ngoại.
Đó đều là những hiểu biết phương xa từ miệng mấy thị vệ hộ tống Ôn tướng quân trở về, qua Ôn Nhã Thần thuật lại, nhìn hắn bỗng nhiên trợn lên hai mắt hay đột nhiên há mồm kinh ngạc tán thán, liền như vậy tô tô điểm điểm, cứ như thế cường điệu say sưa, mặc dù là đồ vật đã sớm biết từ trong sách vở, từ trong miệng hắn nói đến lại thành thứ mới lạ lần đầu nghe thấy, sinh động như thể mọi thứ đều do hắn chính tai nghe được, tự mình trải qua.
Hắn thao thao bất tuyệt mà giảng, Diệp Thanh Vũ lẳng lặng mà nhìn, an an tĩnh tĩnh mà nghe, tâm tư theo tự thuật của hắn mà nhẹ nhàng bay xa, thoát khỏi trói buộc của Chiếu Kính phường, đại mạc bao la bát ngát cùng trời sao lấp lánh vô bờ như gần ngay trước mắt. Âm thanh nhạc cụ dị vực cùng tiếng hát trầm bổng du dương, đêm trăng tuấn mã hí vang cùng cô lang tru thảm. Đại tướng bên tinh kỳ phấp phới, vạn quân giữa khói lửa chiến tranh…
Ôn Nhã Thần đã khơi mào chỗ sâu nhất phập phồng trong nội tâm y. Rõ ràng đã sớm không mừng không giận không vì bất cứ điều gì mà kích động, rõ ràng hai mươi năm yên tĩnh trầm mặc đã phai mờ một đường khát vọng cuối cùng của nội tâm, rõ ràng đã vô cầu sẽ không sinh ra vọng tưởng, lại ở trước mặt Ôn Nhã Thần, bị hắn khoa trương mà ngữ khí lại nhiệt tình không gì sánh được, bị hắn hoàn toàn không có bộ dáng đứng đắn nhưng khuôn mặt lại tươi cười rực rỡ, bị mi gian (giữa hai đầu lông mày) hắn tỏa ra kiêu ngạo, không kiêng kị cùng bừng bừng sinh khí đả động. Bởi vì vậy nên tâm hướng tới, bởi vì vậy mà ám sinh khát vọng, bởi vì vậy càng chẳng thể nào khước từ.
“Sao vậy? Nhớ ta à?” Nhận thấy si mang trong ánh mắt y, Ôn Nhã Thần tạm dừng câu chuyện, gương mặt tuấn tú sáp đến càng gần, sung sướng nhe ra hàm răng trắng bóng.
Bên kia thư sinh vẻ mặt lúc nào cũng trầm tĩnh lập tức đỏ bừng, khẩn cấp muốn rút bàn tay đang bị hắn nắm chặt: “Nói bậy!”
Ôn Nhã Thần buồn cười nhìn y quay mặt đi, trên cổ là một mảnh phiếm hồng: “Nguyên lai Thanh Vũ đúng là lo lắng cho ta, tại hạ thật sự là… Thật sự là thụ sủng nhược kinh nha.”
Tâm niệm vừa động, liền kéo tay y, cúi xuống đặt một nụ hôn.
Diệp Thanh Vũ trên mặt càng ngày càng nóng. Thư sinh trẻ tuổi thẹn đến mức muốn chui xuống đất, tay nắm chặt, cố giữ gương mặt hờ hững, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi suy nghĩ nhiều.”
Bên này thư án, một người miễn cưỡng duỗi cái thắt lưng uể oải, rồi sau đó cúi người, ghé vào trên án thư, một tay chống cằm, đối với ánh mắt phẫn hận đến sắp xuất hỏa của y, cười đến không kiêng nể gì: “Ta đối với ngươi, đương nhiên suy nghĩ rất nhiều.”
Diệp Thanh Vũ vội vã cúi đầu, nắm chặt cán bút như nắm trường thương cao ngất, mắt xem mũi, mũi xem tâm, tâm loạn như ma: “Ta muốn chép kinh, ngươi mau ra ngoài.”
“Ngươi nếu chưa từng nghĩ đến ta, ta sẽ thật thương tâm.” Ôn Nhã Thần một mạch dựa sát lại, kéo tay y qua, nâng mặt y lên, thẳng tắp đón ánh mắt trốn tránh xung quanh của y, nét mặt ôn nhu, trầm giọng thổ lộ tiếng lòng: “Thanh Vũ, ta nhớ ngươi. Thật sự.”
Quá mức triền miên, quá mức mị diễm, quá mức thâm tình, ngăn cách với ngoại thế đằng đẵng hai mươi năm, có thể lấy nhu tình đối đãi với y như vậy, Ôn Nhã Thần là người đầu tiên, chỉ sợ cũng là người cuối cùng.
Mặc kệ là thật hay là giả, có thể có giờ khắc này, liền không uổng sống một kiếp.
“Nào là tình chân ý thiết, nào là lời tự đáy lòng, chàng trao một lời gian dối, thiếp đây ngây ngốc bồi hết thảy!” Nữ tử điên nhà bên khi còn sống thường nửa đêm ai ca, âm tựa khóc thầm, chẳng đành lòng nghe hết.
Hiện giờ, Diệp Thanh Vũ rốt cục hiểu được một phần. Thế nhưng, không còn kịp nữa rồi.
Tâm niệm đã động, nhu tình cũng dâng.
Đêm nay, Ôn Nhã Thần ngủ lại Diệp trạch.
Gã tiểu tư luôn kè kè bên hắn tay chân lanh lẹ mà vội vàng trải giường chiếu. Ôn Nhã Thần một phen kéo áo gã, chỉ chỉ chỗ trống trước giường: “Đem đệm chăn để xuống đất.”
Làm như không có chuyện gì, hắn nhếch khóe miệng quay lại, trịnh trọng mà đứng trước Diệp Thanh Vũ giải thích: “Ta đã sai người về nhà nói qua, đêm nay ở lại nhà bằng hữu học tập công khóa. Cậy nhờ Diệp huynh một đêm đã là hổ thẹn không chịu nổi, sao có thể có đạo lý khách nhân lại ngủ giường của chủ nhà? Sắc trời không còn sớm, Diệp huynh nhanh chóng lại đây nghỉ ngơi đi.”
Vẻ mặt thuần khiết, ánh mắt trong veo, tươi cười xán lạn, không chê vào đâu được. Này thì ngay cả Nghiêm Phượng Lâu cương trực cứng nhắc cũng tìm không ra sơ sót nào của hắn.
Ôn Vinh ngơ ngác nhìn thiếu gia nhà mình khí vũ hiên ngang như chính nhân quân tử, trong lòng âm thầm buồn bực, cái người vừa rồi kéo ống tay áo người ta liều chết cầu xin muốn lưu lại “bỉnh chúc dạ đàm” (đêm đốt đèn tâm tình :”>) còn kém chút nữa là lăn lộn khóc lóc om sòm Ôn Nhã Thần đó đi đâu mất rồi? Nếu trở về mà nói cho lão phu nhân, thiếu gia bị quỷ nhập rồi, lão phu nhân liệu có thể đánh chết gã hay không? Ai, thiếu gia còn chưa học tốt, gã cũng chưa được lấy vợ đâu…
Ôn Nhã Thần trong mắt căn bản không nhìn thấy lo lắng của Ôn Vinh. Cởi áo, nằm xuống, kéo chăn, tại bên gối thắp lên một cây nến. Trong ánh đèn yếu ớt, hắn đảo khách thành chủ, thân thiết mà quan tâm Diệp Thanh Vũ: “Mau ngủ đi. Không thì sau giờ ngọ ngày mai, ngươi lại mệt rã rời không để ý đến ta.”
Diệp Thanh Vũ tim đập mạnh, loạn nhịp một lúc lâu, mới vượt qua Ôn Vinh đang trố mắt, đi từng bước tới giường.
Ngọn đèn dầu trong phòng bị dập tắt, gã tiểu tư khinh thủ khinh cước mà đóng lại cửa phòng. Trong phòng chỉ còn lại một ánh nến bên gối Ôn Nhã Thần. Thiếu gia được nuông chiều khẽ gãi đầu, ngại ngùng mà nói hắn sợ tối, xưa nay ngủ ở nhà lúc nào cũng phải đốt một ánh đèn mới có thể đi vào giấc ngủ. Mặc dù đây là chuyện riêng tư không tiện nói ra, hắn vẫn là vẻ mặt đương nhiên, không hề ngượng ngùng, khó xử.
Cái gọi là đối đãi thẳng thắn thành khẩn chính là như thế đi? Diệp Thanh Vũ trong lòng tự hỏi. Không khỏi lại mở mắt nhìn phía hắn đang nằm trên tháp. Ôn Nhã Thần tựa hồ đang ngủ, đôi mắt lúc nào cũng cong lên như nguyệt nha (trăng khuyết) an tĩnh mà nhắm lại. Hắn nằm nghiêng, thụy nhan (dáng ngủ) hoàn toàn rơi vào trong mắt Diệp Thanh Vũ. Không có vẻ khoa trương tùy tiện lúc ban ngày, ánh nến nhu hòa rơi trên mặt hắn, lộ ra vài phần thanh thản cùng yên bình. Cái gọi là phiên phiên (nhanh nhẹn, khôn khéo) nam nhi lang, cái gọi là loạn thế giai công tử, tất cả được miêu tả tốt đẹp trong sách, kỳ thật chỉ đơn giản ngắn ngủi hai câu: Động như thỏ trốn, tĩnh như xử nữ.
Diệp Thanh Vũ ngắm tới nhập thần, không hề chớp mắt nhìn hắn ngủ say cơ hồ quên cả hô hấp, thẳng đến khi ngọn lửa khẽ run run, thẳng đến khi Ôn Nhã Thần đột nhiên mở mắt, thẳng đến khi hắn lời nói mang theo ý cười chậm rãi truyền vào tai Diệp Thanh Vũ: “Ta cũng không biết là ta cư nhiên lại soái như vậy nha.”
Diệp Thanh Vũ sợ tới mức vội vàng nhắm chặt mắt, lại mở ra, tốn công mà mở miệng muốn phản bác, lại chật vật không nói được một chữ. Khép mở miệng mấy lần mới gượng gạo mà nói rằng: “Nói hưu nói vượn.”
Ôn Nhã Thần không cùng y tranh biện, nhấc tay đặt trên gối, chống đầu cùng y nói chuyện: “Nếu không phải, vậy liền trò chuyện đi. Chính là, bỉnh chúc dạ đàm.”
Cái gọi là trò chuyện, lớn đến quốc gia xã tắc, nhỏ đến lông gà vỏ tỏi, cái gì cũng có thể nói, cái gì cũng đều có thể lấy ra để tiêu khiển. Chỉ mỗi tướng quân phủ nhà mình kia cũng đã nói không hết đau khổ trong lòng.
Ba nữ nhân một đài diễn, nhà ai có một thê ba bốn thiếp lại không phải hôm nay là tỷ muội ngày mai liền không đội trời chung? Ôn tướng quân trừ bỏ Lô thị là chính thê, còn có bốn phòng thiếp thất. Đó đúng là một hồi náo nhiệt. Ôn tướng quân hàng năm không ở nhà, Lô phu nhân từ lúc Ôn Nhã Thần trưởng thành liền một lòng tín Phật. Vì thế bốn nàng trừ bỏ lão quận chúa sẽ chẳng còn ai bó buộc, hôm nay ta liên hợp với ngươi khi dễ nàng, ngày mai ta sẽ xui nàng đến khiêu khích ngươi. Hầu môn thật sâu, khó tránh khỏi tịch mịch, không vì một cái trâm gài tóc, một cái nhẫn hoa đánh tới sứt đầu mẻ trán còn có thể mong đợi cái gì?
“Ngươi tưởng chỉ có các nương nương trong cung sẽ vì thái tử vị đấu đến người chết ta sống? Sai. Chu đại thiếu gia ở cửa hàng tơ lụa, nhà hắn còn có sáu vị phu nhân vì một đóa hoa trong vườn mà nháo đòi thắt cổ. Sách, đều là nhàn rỗi sinh nông nổi.” Nói đến gia sự, Ôn Nhã Thần liền đau đầu, “Kỳ thật cái này còn chưa tính là gì. Muốn trâm cài tóc, muốn nhẫn, mặc kệ là cái gì, có bạc là mua được, không có liền đến kim phô đặt làm. Nữ tử không gả được ra ngoài mới thực sự phiền lòng.
Người được gọi là gái lỡ thì, không gả được ra ngoài – Ôn gia nhị tiểu thư Ôn Nhã Hâm. Năm kia tuổi cập kê, liền không đếm được có bao nhiêu bà mối chạy tới làm mai, quý tộc công hầu phủ đệ quan lớn, nàng ngại đình viện thâm sâu tịch mịch tựa biển. Đại thương cự phú nàng chê tục tằn thô bỉ một thân hơi tiền.
Nếu vậy tân khoa Trạng nguyên, tuấn lãng Thám hoa, thân gia trong sạch, tài trí hơn người hẳn là xứng với nàng băng thanh ngọc khiết bất nhập tục lưu. Nàng nhíu mày, khóe miệng khẽ dẩu, thần tình đều là ủy khuất: “Hoạn lộ vô tình, quan trường vô thường. Nói sai một câu, đi sai một bước chính là phải chết. Mưu cầu vất vả, đợi cho hắn phong hầu bái tương cùng thê tử hưởng đặc quyền, ta cho dù mặc vào triều phục của nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, cũng đã là hoa tàn bướm ít không dễ nhìn, uổng phí một thân hà bí (khăn quàng) cách đái (dây da).”
Lão quận chúa tức giận đến phát run: “Này cũng không cần kia cũng không muốn. Vậy ngươi nói, ngươi phải gả cho cái dạng gì? Hoàng đế trong Kim Loan điện hay thần tiên chốn Bồng Lai tiên cảnh?”
Nàng vẫn là một bộ dáng ôn hòa bình tĩnh, khẩu khí mơ hồ: “Chất nữ cũng không biết. Có lẽ một ngày kia gặp được, sẽ hiểu được.”
Không chờ lão quận chúa trách mắng, tam tiểu thư Ôn Nhã Đình giành trước một bước đi tới, mắng nàng đến cẩu huyết lâm đầu. Nàng không muốn gả thì thôi, nhưng phía sau còn có người hận gả hận đến sốt ruột. Lão quận chúa nói, trưởng ấu có tự (lấy chồng phải có thứ tự), tỷ tỷ còn ở khuê phòng, muội muội lại xuất giá trước thì còn ra cái thể thống gì. Vì thế hai tỷ muội liền vì một chuyện nhân duyên như thế mà không nói chuyện tình cảm. Gặp nhau đều như gà chọi đỏ mắt, Ôn Nhã Thần đứng ở trung gian, trưng cả khuôn mặt tươi cười vẫn không lấy lòng được cả hai bên, không cào thành vết máu trên mặt hắn là tỷ tỷ khai ân.
“Ai… Cả nhà ta.” Những lời này không cách nào cùng lũ hồ bằng cẩu hữu kia mở miệng. Đều là mấy kẻ thích chê cười xem người đỏ mặt, một truyền mười, mười truyền trăm, ngày hôm sau khắp kinh thành liền biết Ôn tướng gia gà bay chó sủa, “Mẫu thân ta nàng vào trai đường là có được thanh tịnh, chỉ có ta đáng thương…”
Đích tôn, độc đinh, mệnh căn, Ôn gia trên dưới đều nhằm vào hắn. Ngươi tưởng là thiếu gia Ôn phủ dễ làm chắc? Hống nhóm di nương đến cao hứng, khuyên nhủ các tỷ tỷ đều vui vẻ, trước mặt mẫu thân làm bộ niệm mấy lần kinh, còn có lão tổ mẫu ở đằng kia tận tình khuyên bảo hết một câu lại một câu: “Không cần ngươi văn hay, thăng quan tiến tước làm vẻ vang môn đình, cũng không cần ngươi võ giỏi, chinh chiến sa trường để an ủi tổ tông, chỉ cần ngươi nhanh chóng chính thức thú lấy hai phòng tức phụ (cháu dâu), sinh một cái nam tôn (thằng chắt). Ngày sau ta đi gặp tổ phụ ngươi cũng có thể công đạo với người. Nếu không, ta sao còn mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông Ôn gia a?”
Lão quận chúa tuổi tác đã cao, hai mắt đã kém, nói một chút liền có thể rơi lệ. Khóc thành tiếng lại kinh động đến mấy phòng thiếp thất, vậy càng không ngừng được. Thế nên Ôn Nhã Thần mới không thích về nhà, khiến cho đầu choáng váng, não trướng lên, cả người đều đau: “Cũng chỉ có ngươi ở đây là tốt, yên lặng lại không nháo.”
Cho nên hắn thích ở đây, phiền lòng, chơi chán, mới bắt đầu nghĩ muốn đến đây ngồi một chút.
“Nếu chân chính cho ngươi ở lại vài ngày, ngươi lại thấy nhàn đến hoảng thôi.” Diệp Thanh Vũ không lưu tình chút nào vạch trần giả dối của hắn. Thế nhân đều là như thế, một lòng yêu thích và ngưỡng mộ người khác đùa nghịch viên đá thô cứng, lại không biết người bên ngoài khao khát trân quý dị bảo mà hắn nhẹ ném bỏ như thế nào. “Sôi nổi náo nhiệt mới là bộ dáng của ngươi.”
Tựa như tiểu viện trong Chiếu Kính phường này, viện môn đóng chặt, nghe không được tiếng cười, cũng nghe không thấy tiếng khóc. Dù tiểu viện có tinh xảo đến thế nào cũng chỉ là một toà cũi chắn bốn phương, cũng không phải là nhà.
“Vậy nhà ngươi ở đâu?” Ôn Nhã Thần tò mò hỏi, “Cha mẹ huynh đệ của ngươi ở đâu vậy?”
“Nếu có người thân, ta sẽ không phải ở chỗ này.” Diệp Thanh Vũ biểu tình thực nhu hòa, nhìn Ôn Nhã Thần cạnh tháp nhỏ, giống như hài đồng không rành thế sự. Thật tốt, có tổ mẫu yêu thương, có mẫu thân đau xót, có tỷ muội cùng bồi, phụ thân dù nghiêm khắc nhưng cũng là yêu sâu trách nặng mà quan tâm. Đủ loại phiền nhiễu, có thể bị để qua một bên chẳng cần bận tâm.
“Mẫu thân ta từ sớm liền qua đời, khi đó ta còn nhỏ không nhớ rõ. Phụ thân không thích ta, cũng không muốn thấy ta. Ta không muốn chọc ông tức giận, sau khi lớn lên, liền dọn đến nơi này. May mà ông ấy không nhận ta, nhưng chi tiêu cơm áo vẫn đúng giờ đưa tới. Cho nên cũng không có gì để lo lắng.”
“Dù sao, so với lưu dân áo rách quần manh luôn không no bụng ngoài thành, thân là con ông ấy, ta có thể coi là phúc trạch thâm hậu, không có gì phải oán hận.” Không nên có hy vọng xa vời. Bước vào tiểu viện này liền có ý nghĩa cả đời xa rời trần thế, cả đời không thấy ánh mặt trời, cả đời cô đơn tịch mịch. Không thể quang minh chính đại mà đứng trước mọi người, không thể thoải mái mà kết bằng giao hữu, không thể tiêu sái lỗi lạc cùng người qua đường bình thủy tương phùng nâng cốc ngôn hoan trao đổi gia thế, tục danh. Không thể dự thi, không thể vào triều, không thể chỉ điểm giang sơn, không thể kiến công lập nghiệp, không thể cứu vớt lê dân trong nước sôi lửa bỏng, không thể bảo vệ xã tắc gặp nguy nan, mặc dù y khát vọng như thế, sốt ruột như thế. Không thể, cái gì cũng đều không thể, “Không thể thì không thể thôi, cứ như vậy đi.”
Nguyên tưởng rằng một đời cứ như vậy, ai mà nghĩ, lại gặp hắn. Xa xa nhìn về thần sắc Ôn Nhã Thần còn bi thương hơn so với mình, Diệp Thanh Vũ yên lặng nở nụ cười.
Đêm tối tĩnh lặng, ánh nến mơ màng. Ánh nến ảm đạm chỉ chiếu tới nửa gương mặt y, Ôn Nhã Thần ngẩng đầu lên, thấy y hơi hơi gợi lên khóe miệng, cùng với ánh mắt bị bóng nến nhuộm đến mơ hồ. Từ trong ánh mắt phức tạp của y, Ôn Nhã Thần nhìn thấy được hâm mộ cùng tiếc hận.
Kiềm chế không được muốn vươn tay ra, cầm lên giá cắm nến đến gần y, muốn nhìn thấy biểu tình khác bị ẩn đi trong bóng đêm của y, Ôn Nhã Thần cảm thấy bị cái gì nghẹn trong cổ họng, muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe Diệp Thanh Vũ nói tiếp: “Kỳ thật cũng rất tốt, dù ít dù nhiều cũng có vài bằng hữu.”
Ôn Nhã Thần vểnh tai lắng nghe, Diệp Thanh Vũ buồn cười mà nhìn vẻ mặt căng thẳng của hắn: “Ngươi, còn có Đường huynh.”
“Là cái người hôm nay đến thăm ngươi?”
Diệp Thanh Vũ kinh ngạc: “Làm sao ngươi biết?”
Ôn Nhã Thần mạc danh cảm thấy có chút không cao hứng, kéo chăn, buồn thanh hờn dỗi nói: “Gặp ở trong ngõ hẻm.”
Còn bị hung hăng trừng mắt liếc một cái, tuy rằng sau đó hắn cũng trừng mắt nhìn lại, còn đồng thời lôi kéo cả Ôn Vinh: “Đường Vô Hoặc, cha ta vẫn thường nhắc tới gã.”
Tuổi xấp xỉ, dòng dõi tương đương, lại đều là tướng môn chi tử (con của tướng quân), từ nhỏ mọi người vẫn thường đem hai bọn hắn so sánh. Đường Vô Hoặc ổn trọng, hắn lỗ mãng. Đường Vô Hoặc cần mẫn giản dị, hắn phô trương sắc sảo. Đường Vô Hoặc văn võ song toàn, hắn viết hai chữ to còn giống gà bới. Mấy năm nay ngược lại ít bị so sánh, gần nhất là bởi vì Đường Vô Hoặc ly kinh thủ biên cảnh, thứ hai là bởi vì kém gã rất nhiều, không cách nào so.
“Ngươi tại sao lại biết gã?” Ôn Nhã Thần rầu rĩ không vui mà cắn góc chăn.
Diệp Thanh Vũ thản nhiên trả lời: “Ta ban đêm đi ra ngoài gặp gỡ kẻ xấu, hắn trùng hợp đi ngang qua đã cứu ta.”
“Hừ…” Không dám phát ra âm thanh lớn sợ kinh động đến Diệp Thanh Vũ đang rơi vào trầm tư, Ôn Nhã Thần càng dùng sức mà cắn góc chăn. Nếu Diệp Thanh Vũ cũng lấy Đường Vô Hoặc ra so sánh với hắn… Trong lòng càng thấy buồn bực, bất giác sinh ra vài phần chán nản, “Ngươi ra ngoài vào ban đêm làm gì?”
Nói đến, khi hai người gặp nhau, cũng là y nhặt được mình say rượu ngã vào ven đường. Ôn Nhã Thần hồ nghi.
“Này…” Diệp Thanh Vũ lại nghẹn lời, chần chờ hồi lâu, mới tiếp tục đáp.
“Ta… Muốn ra cửa nhìn xem.”
Không thể ra phố vào ban ngày, cho dù biết rất rõ ràng sẽ không có cơ hội gặp gỡ phụ thân, người biết mình tồn tại trên đời này cơ hồ là không có. Nhưng vẫn phải có tiểu tâm, nếu gây ra thị phi, với y chưa biết chừng sẽ là một hồi đại họa. Y không muốn làm phụ thân tức giận, cũng không muốn lại đối mặt với phụ thân nhìn mình bằng ánh mắt xa lạ và vẻ mặt tức giận. Thế nhưng vẫn cứ muốn nhìn một chút, nhìn xem thế gian bên ngoài tòa phủ đệ kia và tiểu viện này, nhìn thế nhân mình vĩnh viễn chỉ có thể đứng ở xa xa không thể tới gần, nhìn phố phường phồn hoa trong lời Thu bá cùng hồng trần ồn ào náo nhiệt miêu tả trong thư. Mặc dù chỉ đứng trong hẻm nhỏ tối đen, nhìn ngoài kia y hương tấn ảnh, như trước liền hiểu được cảm giác làm người, Diệp Thanh Vũ sẽ không còn là bóng dáng lặng yên vô thanh vô tức trong Chiếu Kính phường. Cho nên, y thường xuất môn ban đêm.
“Bởi vì có đôi khi sẽ không ngủ được.” Đủ loại tâm tư phức tạp rối rắm lại chẳng thể nói ra, cuối cùng, thốt ra vẫn là đáp án đơn giản như thế.
Hồi lâu, Ôn Nhã Thần không thấy lên tiếng. Ngay tại khi Diệp Thanh Vũ cho rằng hắn đã ngủ mất, bại gia tử vô tư tới mức vô tâm, không đầu óc của tướng quân phủ đột nhiên ngồi dậy. Dưới ánh đèn lay động, hắn nửa quỳ trước giường Diệp Thanh Vũ, chập rãi nắm lấy tay y ở ngoài chăn.
Ngón út ôm lấy ngón út, Ôn Nhã Thần trên mặt không thấy một tia vui đùa. Hắn ngóng nhìn ánh mắt Diệp Thanh Vũ, khẩu khí trịnh trọng, gằn từng tiếng: “Về sau sẽ không như thế nữa. Bởi vì, ta sẽ cùng ngươi.”
Lại là ngữ khí cùng khuôn mặt nhu tình như nước, khiến người tâm tình nhộn nhạo khó có thể kháng cự. Diệp Thanh Vũ tùy ý hắn nắm tay, tim đập mạnh, loạn nhịp, không nói nên lời.
Chúc ảnh mông lung, nguyệt quang khuynh tiết (Ánh nên mông lung, ánh trăng đổ xuống). Ôn Nhã Thần nâng đầu gối lại tiến thêm một bước, gương mặt tuấn tú tinh xảo sáp lại không thể gần hơn, lưu quang trong đồng tử (con ngươi) đen như mực phản chiếu bóng hình ngượng ngùng thất ngữ (vô ngữ) của Diệp Thanh Vũ: “Thanh Vũ, về sau ngươi muốn đi chỗ nào ta sẽ cùng ngươi đi. Ngươi giúp ta làm công khóa mấy ngày đi, cha ta muốn khảo (kiểm tra) học vấn của ta.”
Đây mới là mục đích thật sự hắn đến lần này a. Nếu không, Ôn thiếu xưa nay truy đuổi mới mẻ, làm sao quên đi y suốt một tháng, rồi lại ngựa quay đầu cũ, nhắc lại mộng xưa.
Đồ vật Tây vực xa hoa lãng phí cũng tốt, nhẫn hoa châu báu cũng vậy, không chỉ thật thật giả giả làm nũng đùa giỡn trong thư phòng mà còn an phận thủ lễ bỉnh chúc dạ đàm trong ngọa phòng (phòng ngủ) cũng thế, chung quy cũng chỉ là đối y lung lạc cùng xu nịnh. Cũng giống như trên quan trường, phàm là có điều cầu cạnh, thì luôn luôn có người sử ra mọi cách đa dạng. Có người lấy số tiền lớn hối lộ, có người lấy sắc dụ nhân, có người hứa quan to lộc hậu, mỗi người mỗi cách, hiển lộ bản lĩnh cao cường, bất quá chỉ là thủ đoạn của từng người.
Mà Ôn Nhã Thần hắn chỉ là có thói quen dùng tình mà thôi. Một chút hoa xảo tâm cơ, một chút hư tình giả ý, hơn nữa hắn trời sinh mày mặt ẩn tình cùng ngọt ngôn mật ngữ, liền đủ để đả động nhân tâm, tiện đà ta cần ta cứ lấy.
Lòng bàn tay vẫn giao thiếp ấm áp như cũ, Diệp Thanh Vũ lại cảm thấy lạnh run, như có một thùng nước tuyết đổ xuống đầu, tứ chi toàn thân đều lãnh đến run lên.
Ôn Nhã Thần không phát hiện y khác thường, gắt gao lôi kéo tay y nài nỉ ỉ ôi: “Thanh Vũ, ngươi giúp ta một lần đi.”
Ôn tướng quân trị quân nghiêm khắc tiếng tăm truyền bá khắp thiên hạ, Ôn tướng quân giáo tử (dạy con) nghiêm khắc cũng đồng dạng nổi danh trong triều. Nếu không phải ông phải thường trú biên quan, nếu không phải lão quận chúa lấy thân bảo hộ, với cái bộ dáng bất học vô thuật (ko học vấn ko nghề nghiệp) của Ôn Nhã Thần, sớm đã bị ông đánh chết. Mới vừa hồi kinh, Ôn tướng quân đã muốn kiểm tra công khóa của hắn, may mà gần đây khách đến như mây, thật sự không rảnh. Không thể ngờ được sáng nay phụ thân lại nhắc lại, Ôn Nhã Thần lập tức sợ hãi đến phát run. Không từ mà biệt, bút này viết ra bảy tám chữ cong queo xiêu vẹo, nhất định có thể khiến Ôn tướng quân đập nát bàn tay của hắn lắm.
“Từ trước ta đều tìm Chu mũi to cửa hàng tơ lụa ở phía Tây. Hai ngày nay hắn bị bệnh, bút cũng không cầm nổi. Ít nhất cũng phải dưỡng dăm ba tháng. Trên đường có mấy kẻ họa tranh viết chữ, tuy rằng đọc sách nhiều hơn ta, nhưng toàn loại cổ hủ… Cách ba dặm còn có thể nghe thấy vị, đại khái cũng không lọt vào pháp nhãn của cha ta. Càng nghĩ, chỉ thấy có mỗi Thanh Vũ ngươi có thể cứu ta.” Ôn Nhã Thần nói xong liền cúi mặt xuống, một đôi mắt lại lặng lẽ nâng lên, loạn chuyển nhanh như chớp, nhìn nhìn Diệp Thanh Vũ, “Thanh Vũ, ta biết học vấn của ngươi, là chân chính thực học. Trạng nguyên năm trước kia, chỉ sợ so ra cũng kém ngươi. Ba năm chương văn vẻ, đương nhiên không nói chơi rồi, tuyệt bút vung lên, tự nhiên chỉ một lần là xong.”
Hắn hiện tại là đang cầu người, nói chuyện đến là dễ nghe, ngữ khí cũng phóng thật mềm mại, như ca như khóc, như ai như tố: “Thanh Vũ, Thanh Vũ, hảo Thanh Vũ của ta, ngươi nếu không cứu ta, sang năm ngày này sẽ là ngày giỗ của ta. Ngươi nỡ lòng nào sao?”
Hít sâu một hơi, Diệp Thanh Vũ rủ mắt thấy trên mặt hắn gấp đến độ sắp rơi lệ: “Đạo đọc sách, từ trước đến nay chỉ có một đường chăm chỉ khổ học. Cái cách viết thay này, bất quá chỉ là giải pháp nhất thời.”
“Nhất thời là đủ rồi. Ngươi nếu không giúp ta, ta ngay cả nhất thời cũng không có.” Thấy y không còn kiên trì, Ôn Nhã Thần vội không ngừng dựa sát vào: “Diệp huynh, Thanh Vũ, hảo Thanh Vũ, cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp đó.”
Y bị hắn hoảng đến choáng đầu hoa mắt, vừa nhấc mắt thì lại thấy gương mặt ủy khuất vô tội của hắn.
“Này…”
Thấy Diệp Thanh Vũ lộ vẻ khó xử, Ôn Nhã Thần biết y dao động, lập tức đứng dậy, bắt lấy cánh tay Diệp Thanh Vũ: “Hảo Thanh Vũ, xem tình cảm mấy ngày nay, ngươi giúp ta lần này đi. Ân?”
“Lúc này có ta giúp ngươi, vậy lần khác thì sao? Cũng sẽ có lúc không tìm được người viết thay.” Diệp Thanh Vũ vẫn muốn khuyên hắn quay đầu lại.
Nhưng Ôn Nhã Thần như thế nào cũng không nghe vào: “Lần tới ta sẽ tự viết. Thanh Vũ, ngươi giúp ta lúc này, tiếp theo, không, ngày mai ta sẽ hảo hảo cùng ngươi đọc sách. Ta bái ngươi làm tiên sinh, ta đây làm lễ bái sư. Sư phụ tại thượng, xin nhận đồ nhi cúi đầu.”
Bất hảo đồ đệ nói gió là mưa đang quỳ thẳng tắp trên mặt đất, cung kính mà dập đầu làm lễ. Nửa đêm hàn khí xuyên qua khe hở cửa sổ ngấm vào gạch đá trên sàn, Ôn Nhã Thần nhe răng trợn mắt, bị đông lạnh không ít.
Diệp Thanh Vũ luống cuống, không kìm nổi lòng xuống giường đi tới: “Mau đứng lên, chỉ có hai bài văn cần gì phải như thế?”
“Vậy ngươi là đáp ứng?” Hắn nhất định không chịu đứng dậy, cắn răng nhẫn nại mà chịu lạnh. Ôn Nhã Thần nghiêng đầu đối với Diệp Thanh Vũ hỏi.
“Ta…”
“Ta đây liền muốn bái ngươi làm tiên sinh. Sư phụ tại thượng…” Tránh thoát khỏi tay Diệp Thanh Vũ, Ôn Nhã Thần làm bộ muốn bái.
“Đừng…”
“Vậy ngươi đáp ứng ta. Thanh Vũ, Thanh Vũ, hảo Thanh Vũ của ta, đáp ứng ta đi. Ân? Ngươi chỉ cần giúp ta lần này, về sau ta tất cả đều nghe theo ngươi.”
Đơn giản quỳ trên mặt đất ôm chân y chơi xấu, Ôn Nhã Thần miệng đầy lời hay.
Diệp Thanh Vũ không chịu nổi hắn, thở dài một tiếng, lòng tràn đầy bất đắc dĩ: “Đứng lên đi, ngươi còn nháo nữa, trời cũng sáng rồi.”
Ôn Nhã Thần lập tức đứng lên, thân mật mà ôm Diệp Thanh Vũ cười: “Ta chỉ biết ngươi sẽ đáp ứng ta.”
Chu đại thiếu kia không có nghĩa khí, bắt bọn họ viết chữ so với muốn mạng bọn họ còn khó hơn.
“Đến, tiên sinh cẩn thận, trời lạnh. Đệ tử thay tiên sinh làm ấm giường…” Ở trên giường hắn cũng ngựa quen đường cũ, mở chăn chui vào.
“Ngươi…” Diệp Thanh Vũ mặt đỏ lên, chân tay luống cuống.
Giải quyết trong lòng họa lớn, Ôn Nhã Thần cả người vui sướng, cười hì hì ôm lấy đầu vai y, tứ chi giãn ra, toàn bộ đều dán vào người Diệp Thanh Vũ: “Thanh Vũ, cũng chỉ có ngươi ngươi đối ta tốt nhất.”
Lại là như vậy ai thán, nhìn như thâm tình, kỳ thật rất tàn khốc. Ôn Nhã Thần cảm thấy mỹ mãn mà ngủ. Mờ mịt mà mở to hai mắt, Diệp Thanh Vũ lại chẳng hề thấy buồn ngủ.