Đọc truyện Tân Hoan – Chương 6
CHƯƠNG THỨ SÁU
Muốn mỹ thực phải tới Trích Nguyệt lâu, tửu hương thái mỹ không kể hết; may xuyên y (trang phục) phải đến Tiêm Vân trang, tú nương bên đó tay nghề nhất đẳng; yên chi (son phấn) ở đông thành trong ngõ Bạch Vân sau phố Thanh Long màu sắc là đẹp nhất; trang sức tự nhiên là Bàng ký thành tây xuất sắc nhất, nhà ai cưới vợ lại không tới đó đánh một đôi vòng tay long phượng? Phỉ thúy, châu báu lại là nên đi Thạch Đầu trai…
Bại gia tử tiêu tiền như nước nhắc tới phong vật (địa điểm, phong cảnh nổi bật) kinh thành có thể nói không gì không biết, không chỗ không tường, Tích Thủy am ngoài cổng thành dùng cái gì làm nhân bánh bao hắn đều biết rõ: “Về phần tầm hoan họa nhạc tiêu khiển tháng ngày, ha hả… Lúc đầu đương nhiên là Ỷ Thúy lâu, hiện tại lại là Phi Thiên đổ phường.”
Tiểu viện thanh u qua nhiều năm tháng, nước mưa ẩm ướt hòa cùng những khóm cỏ mới nhú xanh tươi thơm mát. Diệp trạch gần đây mỗi ngày đều có khách đăng môn, cứ đến buổi trưa hắn lại mang theo một tán dù trúc tiến đến gõ cửa. Tà phong tế vũ, gió kệ gió, mưa mặc mưa.
Diệp Thanh Vũ phối hợp mà từ quyển kinh ngẩng đầu lên: “Vì cái gì?”
Vị thiếu gia duy nhất của phủ tướng quân được chiều đến hư, khi nói chuyện nhất định phải có người phụ họa, nếu không liền xụ mặt thở ngắn than dài: “Ta quả nhiên là quấy rầy Diệp công tử. Công tử sự vụ bận rộn không thể so với người rảnh rỗi như ta, tại hạ vẫn là nên cáo từ thôi.”
Làm bộ phải đi, đến cạnh cửa, lại nấn ná một bước bên ngoài một bước bên trong, Ôn Nhã Thần vịn vào cánh cửa quay đầu, ánh mắt ai oán đến cả mấy chú chim én nhỏ dưới mái hiên cũng phải sợ run: “Đều nói mưa gió giữ khách nhân, trời đất còn nhiều lần lưu người lại, công tử khoan dung, nhân hậu như vậy mà ngay cả lời tái kiến cũng đều không muốn nói, có thể thấy tại hạ làm người thật sự khiếm nhã, khiến người ta cực kì chán ghét.”
Vì thế Diệp Thanh Vũ chỉ đành buông bút, vội vàng từ sau bàn đứng lên nói: “Ôn thiếu khoan đi, là tại hạ đãi khách không chu toàn, thỉnh Ôn thiếu lượng thứ.”
Hắn ở bên kia làm bộ làm tịch từ chối: “Là ta ồn ào, khiến công tử không thể chú tâm luyện tự. Thôi để ta trở về đi.”
Biết rõ hắn là làm bộ làm tịch, trái tim Diệp Thanh Vũ chung quy vẫn nổi lên vài phần không đành lòng: “Không ồn ào. Tại hạ không giỏi đối đáp, lại không thường ra ngoài đi lại, bởi vậy đối với sự vật ngoài viện biết rất ít. Ôn thiếu đồng ý hạ mình đến làm bạn, kể nhiều chuyện hay, có thể nói kiến thức tăng nhiều, cảm kích còn không kịp, làm sao lại muốn đuổi khách? Thật sự, thật sự là ta luôn ở trong trong viện, vãng lai giao tiếp hoàn toàn không hiểu, cho nên tiếp đón công tử không được chu đáo.”
Đã lâu lắm rồi không có thẳng thắn trình bày chân tâm thực tình của mình với người khác, lời xã giao níu chân khách lại vô tình để lộ ra một phần chân thực trong lòng. Trên mặt Diệp Thanh Vũ bất giác đỏ lên. Ôn Nhã Thần “Phì—” một tiếng mỉm cười, làm ra vẻ mà quay người lại, kéo theo ống tay áo dài thật dài: “Quả thực chưa từng chê ta?”
“Quả thực chưa từng.” Y trịnh trọng gật đầu. Diệp gia công tử sinh hoạt hàng ngày đơn giản, đối nhân xử thế cũng giản đơn giống như sắc xanh trên y bào của y, hoàn toàn không có nửa điểm quá lời.
Ôn Nhã Thần đắc ý dào dạt, nắm ống tay áo của y lôi kéo y tới ngồi bên cửa sổ: “Lời ta nói bất quá chỉ là đùa vui thôi, Thanh Vũ như thế nào lại coi là thật? Ngồi xuống đi, ta còn chờ ngươi chép xong quyển Kim Cương Kinh này, cầm về nhà hống lão thái thái mà.”
Diệp Thanh Vũ trên mặt còn phiếm nhàn nhạt đỏ hồng, xoay người lại ngồi xuống, lần nữa cúi đầu, nét bút lần nữa đặt xuống, trước mắt bỗng choáng váng, Ôn Nhã Thần không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau y.
Hơi thở khô mát lại ấm áp từ sau lưng tràn tới, hắn cúi người ghé sát khuôn mặt tới gần y. Diệp Thanh Vũ cuống quít nghiêng đầu né tránh, bàn tay đặt trên bàn liền bị hắn nắm lấy, chiếc bút lông sói cùng lúc được nhẹ nhàng đặt vào giữa hai ngón. Y lúng túng như hài đồng lần đầu tiên cầm bút. Hắn gợi lên khóe miệng cười khẽ, như vị tiên sinh kiên trì tỉ mỉ trong học đường, dựng thẳng cán bút, cầm tay y đặt xuống từng nét chữ. Ngón tay quấn lấy ngón tay, Diệp Thanh Vũ mặt càng nóng, ngoảnh đầu liếc mắt, hết sức chăm chú nhìn hoa văn trên ống tay áo hắn, phức tạp lại hài hòa, lộng lẫy khó tả.
“Được rồi.” Giống như hoàn toàn không ý thức được y đang quẫn bách, vị công tử ca tùy tiện mỉm cười. Buông tay y ra, Ôn Nhã Thần trở lại chiếc ghế bành, tiếp tục nói mấy chuyện bát quái, “Nói đến Phi Thiên đổ phường tự nhiên không thể không nhắc tới Ngân Nguyệt phu nhân. Nữ nhân kia thật đúng là… Thật sự là… Có một từ gọi là gì, cái gì…”
Hắn mặt nhăn mày nhíu vắt hết óc mà nghĩ. Diệp Thanh Vũ không chen vào, yên lặng nhìn bộ dáng hắn minh tư khổ tưởng. Kỳ thật lấy sự thông minh của hắn, nếu không vô tâm với học hành, lãng phí việc học, nghiêm nghiêm túc túc đọc thư hai năm, không phải là không thể đề tên bảng vàng, phong hầu bái tướng. Lấy danh vọng của tướng quân phủ, có thể mưu cầu một chức ngôn quan thực thực tại tại, hoặc cai quản lê dân bá tánh một phương, vào triều đình, phụ tá đế vương, giúp đỡ xã tắc, đền đáp nợ nước. Một kiếp làm người, đầu rơi máu chảy, cúc cung tận tụy, tan xương nát thịt, chỉ cần thiên hạ một khắc thái bình, dân chúng một ngày ấm no, liền hàm tiếu cửu tuyền (ngậm cười nơi chín suối) cuộc đời này không uổng, chung quy vẫn hơn là cả ngày nhàn tản tầm thường, lãng phí thời gian tuổi trẻ. Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc.
“A, nghĩ ra rồi! Cái từ kia gọi là khiến, người, mê, hoặc”. Ôn Nhã Thần bên kia không nhìn thấy nỗi tiếc hận của y, vỗ đầu, cao hứng phấn chấn, “Chậc chậc, nữ nhân kia thần bí đến tà môn.”
Từ ngày Ngân Nguyệt phu nhân đến kinh thành, Ỷ Thúy lâu Trương ma ma sẽ không có một đêm ngon giấc. Phi Thiên đổ phường giống như từ trên trời rơi xuống, đột nhiên phô trương thanh thế mà xuất hiện trong lời đồn của mọi người. Mặc dù là kẻ ba ngày hai lần ghé qua chốn làng chơi như Ôn Nhã Thần cũng không rõ, nó khai trương từ lúc nào. Giống như là trong một đêm, dân cờ bạc toàn thành liền biết có chỗ như vậy, rồi sau đó ùn ùn kéo đến, toàn bộ hội tụ như thế. Mới có một tháng, Phi Thiên đổ phường liền vượt qua Ỷ Thúy lâu, trở thành nơi náo nhiệt nhất tại kinh thành ban đêm. Phú quý đệ tử trong kinh, ai nếu chưa một lần tại Phi Thiên đổ phường lưu luyến, liền chỉ là kẻ huênh hoang, khoác lác.
Mỗi đêm, Ngân Nguyệt phu nhân đều sẽ đứng ở đại sảnh lầu một đón khách. Nàng thích vận một thân quần áo thuần trắng, dùng ngọc trâm xanh biếc vấn mái tóc dài đen như mực, khuôn mặt tinh tế, môi đỏ như son, trừ bỏ cổ tay có một cái vòng ngọc xanh oánh nhuận, toàn thân không có thêm nửa điểm trang sức. Người người đều nói nàng mỹ, mỹ đến nhìn không ra chút mảy may tỳ vết nào, cũng không thấy bất luận dấu vết nào của năm tháng.
Nếu nói là Ỷ Thúy lâu hoa khôi Thúy Lung là bông hoa kiều diễm đầu xuân, nàng lại là vầng trăng tròn treo cao trên màn trời đêm, rực rỡ chói mắt, đoạt nhân tâm phách. (đoạt hồn phách người ta)
Không có người gặp qua trượng phu của nàng, cũng không người nào biết nàng từ đâu mà đến. Phi Thiên đổ phường từ ngày khai trương liền ẩn ẩn lộ ra một chút không khí quỷ bí. Du côn đến gây sự tại sòng bài sáng sớm hôm sau bị phát hiện đột tử đầu đường, hai con mắt bị móc ra để bên cạnh; dân cờ bạc gian lận, màn đêm buông xuống liền bị người lạ vây ở trong hẻm tối, đôi bàn tay đều bị băm nát; Thiếu Khanh công tử nhà Lưu đại nhân say rượu xúc phạm Ngân Nguyệt phu nhân, ngày thứ hai liền có lễ đến từ Lưu phủ cuồn cuộn không dứt đưa vào Phi Thiên đổ phường. Lưu gia sau lưng có chỗ dựa vững chắc là Cao tướng trong triều, tung hoành kinh đô và vùng lân cận nhiều năm, nào đã từng hướng ai cúi đầu?
Các loại truyền thuyết xôn xao, đủ loại bí ẩn đều quay chung quanh nữ nhân tươi cười dịu dàng này. Có người nói nàng là con gái nuôi của Cao tướng, cũng có người nói tỷ tỷ của nàng là yêu thiếp của Lâm Giang Vương, cũng có người nói, nàng căn bản không phải là người, là hồ ly trong núi thành tinh… Mọi kiểu nói xôn xao, chỉ thấy Phi Thiên đổ phường sinh ý ngày càng thịnh vượng, cánh cửa cao cao sắp bị khách đánh bài như nước đạp phá.
“Muốn nói mỹ, Ngân Nguyệt phu nhân thật không tính là diễm sắc bức người. Chính là nhìn nàng, lại cảm thấy mỹ.” Duyệt qua vô số nữ nhân Ôn thiếu chậc chậc liên tục cảm thán, đột nhiên, ánh mắt hắn chợt lóe, thẳng tắp nhìn mặt Diệp Thanh Vũ, “Ta như thế nào cảm thấy, ngươi cùng nàng có chút tựa như nhau?”
Diệp Thanh Vũ bật cười, lắc đầu liên tục: “Ôn thiếu, lời này nói quá.”
Ngân Nguyệt phu nhân mỹ mạo như thế nào chính là bản thân hắn nói, nói tới hùng hồn, lúc này còn có thể nghe thấy dư âm. Diệp Thanh Vũ y là diện mạo dạng gì, Diệp Thanh Vũ trong lòng mình tự hiểu được, bình thường thôi. Người ta lại mạnh mẽ đem thiên hương quốc sắc đặt trên người y, vỗ mông ngựa như này thật sự không cao minh.
“Không, không, không…” Hắn lại kiên trì, vươn người, khuôn mặt cơ hồ muốn dán vào bút trong tay Diệp Thanh Vũ, “Là có chút giống. Ánh mắt? Không phải. Môi? Cũng không phải. Cái gì cũng không phải. Chính là, chính là cảm giác giống.”
Nam tử ngồi cúi đầu sao kinh bên cửa sổ có một loại khí chất yên tĩnh lại an bình, đôi mắt vi liễm (khẽ nhíu), vẻ mặt ôn hòa. Trong tay hắn nhất bút một hoa (hạ bút) trầm ổn thong thả, khởi thế thu bút lại tinh tế, tỉ mỉ, giống như dưới ngòi bút không phải là giấy Tuyên Thành tuyết trắng mà là ái nhân dung nhan như hoa, cần đối đãi chu toàn, tiểu tâm phủ xúc (nâng niu). Trong nháy mắt, Ôn Nhã Thần thậm chí hy vọng có thể đem mặt dán đến càng gần chút, như vậy có thể cảm thụ ôn nhu an hòa của y dưới ngòi bút kia.
Khuôn mặt Diệp Thanh Vũ vẫn ảm đạm thường thường như khi Ôn Nhã Thần ngày thứ hai tỉnh rượu nhìn thấy, không giống như tiểu quan trong chốn làng chơi phấn nộn mềm mại, không được như Thúy Lung cô nương diễm sắc xinh đẹp, càng không giống Ngân nguyệt phu nhân yểu điệu tao nhã. Chính là lúc này đây, nhìn y luyện tự, ngoài cửa sổ xuân sắc thấp thoáng, ánh lên khuôn mặt tái nhợt của y, trên bàn nét bút hưng phấn, bàn tay y khẽ run run, Ôn Nhã Thần nhìn chăm chú con chữ nhỏ tinh tế gần trong gang tấc, đột nhiên phát giác, Diệp Thanh Vũ trước mặt hắn đúng là tú lệ tao nhã không nói nên lời.
“Chính là loại cảm giác này, rất giống, rất giống rất giống.” Mắt không chớp, nhìn hai má y ửng đỏ, bộ dáng xấu hổ ngượng ngùng lại cố che giấu, Ôn Nhã Thần cơ hồ nhìn tới ngây ngốc.
“Khụ khụ…” Nhẹ ho vài tiếng, Diệp Thanh Vũ quay mắt đi, nhẹ giọng nhắc nhở, “Ôn thiếu…”
Từ trong mộng bừng tỉnh, hắn làm như không có chuyện gì mà nâng lên tay áo lên lau lau khóe miệng: “Ha hả, Thanh Vũ, chữ ngươi viết thật đẹp, ta xem đến nhập thần.”
Bên này, Diệp Thanh Vũ cũng trấn định tinh thần, mở miệng hỏi:
“Thời điểm không còn sớm, Ôn thiếu không sang tiểu viện bên cạnh nhìn xem sao?”
Tiểu viện nơi này u tĩnh, ta thích. Nghe nói bên cạnh nhà Diệp huynh có phòng trống, ta là muốn mua, hôm nay đặc biệt đến xem. Nếu đi ngang qua không đăng môn ân cần thăm hỏi một tiếng, làm sao có thể ăn nói.
—— Đây là lí do thoái thác của người nào đó khi đăng môn hôm nay. Chính là ghế của Diệp trạch như bị thi pháp, Ôn thiếu chỉ cần ngồi xuống sẽ không có ý tứ muốn đứng dậy. Ở chỗ này mà uống trà một chung lại tiếp một chung, từ buổi trưa liền uống đến tận khi mặt trời lặn, tiểu viện bên cạnh không thấy đề cập qua, ngay cả đứng lên ra sân viện kiễng chân, cách đầu tường xa xa liếc mắt một cái đều không có.
“Cái này… Ha hả… Hôm nay đã muộn, ngày mai cũng có thể qua nhìn.” Hắn cười hắc hắc tìm cách bao biện, thuận tiện ngày mai khỏi phải tìm cớ để đến nhà.
Diệp Thanh Vũ cũng theo hắn đồng thời cười, khóe miệng cong cong mà họa xuất một độ cung: “Phòng ở kia đại khái không tốt.”
“Di?”
Vì thế liền đem chuyện tiếng ca nửa đêm cùng vách tường tràn ngập huyết thư nói cho hắn biết. Mặt Ôn Nhã Thần nhất thời trắng một nửa: “Còn có chuyện như này?”
Diệp Thanh Vũ vươn tay nhấc lên một tờ kinh văn, rồi nói tiếp: “Ôn thiếu ngày mai không cần đến nhìn nữa.”
“Đúng vậy.” Ôn Nhã Thần uể oải, ngày mai lại nên tìm lý do gì đây?
Lại nghe Diệp Thanh Vũ nhẹ giọng hỏi: “Nếu không mua được phòng, Ôn thiếu sẽ không đến nữa sao?”
“Đương nhiên không phải.” Hắn thân người thon dài bật dậy, hai tay chống mép bàn thốt ra.
Y ngừng bút, nâng mắt bình tĩnh mà nhìn hắn. Khuôn mặt hơi tái như trước trấn định, hai mắt thong dong, đôi môi khẽ cong lên.
Bốn mắt nhìn nhau, liền cùng nhau cười.
“Ta đây ngày mai lại đến bái phỏng Diệp huynh.” Đem toàn bộ cười đùa thu lại, Ôn Nhã Thần chậm rãi nói. Ngữ khí trịnh trọng, không giống lời mời, lại càng giống tự chủ trương.
Diệp Thanh Vũ ngồi ở ghế, tươi cười phai nhạt: “Không phải vì tiểu viện kế bên?”
“Không phải.”
“Không phải vì trà ngon của Thu bá?”
“Không phải.”
“Không phải vì hoa cỏ trong viện?”
“Không phải.”
“Vậy là…”
“Vì Diệp Thanh Vũ.”
Mấy ngày sau trời quang mưa tạnh, hồng tiêu vũ tế, màu triệt vân cù.
(hồng tiêu vũ tế: cầu vồng lặn, mưa ngừng rơi, màu triệt vân cù: mây trắng bồng bềnh)