Đọc truyện Tân Hoan – Chương 4
CHƯƠNG THỨ TƯ
Xuân ấm nhân gian, vạn vật đổi mới. Minh hồ ngoài thành băng đã tan, một làn bích thủy xanh xanh, hai bờ sông liễu rủ che phủ, hoa đào nở rộ.
Qua mấy tháng trời đông giá rét, chẳng những cỏ dại ven đường mọc lên xanh tốt, trong kinh các nhà vô sự cũng đều ăn chơi trác táng. Hôm nay nhà này thỉnh đi du hồ, ngày mai nhà kia ngắm hoa luận thơ, tiếp qua một tuần, một đám lại định ra ngày chuẩn bị tiệc rượu chúc thọ. Cãi nhau, huyên nháo ồn ào so với bách hoa trong vườn tranh nhau khoe sắc còn muốn mãnh liệt hơn vài phần.
Ôn Nhã Thần giao tế rộng rãi, lại mang danh hào tướng quân phủ, đến nhà nào cũng đều được tôn là thượng khách. Ban đầu còn muốn khi nhàm chán lại đi Chiếu Kính phường một chút, liên tiếp mấy ngày xã giao, cũng dần dần phai nhạt.
“Ha ha ha ha ha, Ôn thiếu, đa tạ! Lại là tiểu đệ thắng… Ha ha ha ha…” Ở phía đối diện, vị thiếu gia của cửa hàng bạc tai to mặt lớn cười đến mặt mày hồng hào, mặt trơn bóng loáng quét xuống ước chừng cũng đủ dầu thắp đèn một tháng.
Dưới lầu bỗng nhiên một trận ồn ào, chắc là lại có người thua đến cả gia tài mất hết, tiếng khóc tiếng cười hỗn hợp, thanh âm bảo tiêu sòng bạc chửi má nó cùng tiếng khiển trách, trong lúc nhất thời lách cách loạn hưởng, rối thành một đoàn. Ca cơ bên người “A nha ——” một tiếng duyên dáng kêu to, mềm nhũn mà ngã vào trong ngực Ôn Nhã Thần: “Hù chết ta.” Đôi mắt đẹp doanh doanh, nói không hết vẻ động lòng người.
Ôn Nhã Thần uống đã chuếnh choáng, đôi mắt tinh lượng mông lung nhìn thấy má nàng bị mùi rượu huân đến đỏ hồng. Mấy ngày liền hoan tung, hàng đêm sênh ca, ngày qua ngày tiêu khiển, bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, chán chường.
Nhìn quanh bốn phía, bất luận là tiếu ngữ của bằng hữu bên người hoặc gian lầu đèn đuốc lung linh sáng như ban ngày bên ngoài cửa sổ đều không thấy hứng thú. Nhìn bọn hắn nương theo hơi rượu mà quần ma loạn vũ, Ôn Nhã Thần không cảm thấy thú vị, ngược lại chán chường đứng lên.
Quá ồn ào.
Bên ngoài lanh lảnh tiếng ca, trong lâu tạp thanh của bài cửu, con ma men hồ ngôn loạn ngữ, dân cờ bạc phát thệ chửi thề, hòa thành một đoàn xuyên vào lỗ tai, nghe không thấy nửa phần thú vị, chỉ có một mảng tạp âm “ong ong” chấn đến đầu óc mờ mịt, quay cuồng. Cho đến sáng sớm ngày hôm sau cũng không thoát khỏi sự buồn tẻ chán nản.
Bên ngoài đã vậy, ở nhà cũng như thế. Trong tướng quân phủ, nhóm di nương cả ngày so đo việc vặt, nàng so với ta nhiều hơn một cái nhẫn, trên đầu thiếu một viên châu sai… Nhốn nhào ầm ĩ không dứt. Mẫu thân tự giam mình ở trong phật đường, thấy hắn là lại lải nhải vài câu hảo hảo lấy lòng lòng cha ngươi cũ mèm. Mà ngay cả đại tỷ khó được về nhà mẹ đẻ một chuyến thấy hắn cũng lại nhíu mày thần sắc ưu thương, tướng quân phủ tương lai là giao cho đệ nha… Hừ, giao với chả không giao, thích thì các ngươi giao cho người khác đi!
“Ai, Ôn thiếu, làm sao vậy? Còn muốn đi chỗ nào? Thiên Tiên các mới mở này thấy thế nào a?” Thấy hắn bỗng nhiên đứng dậy, mọi người đều ngẩn ra.
“Mệt mỏi, ta đi trước.” Có lệ mà đưa tay vẫy vẫy, Ôn Nhã Thần không hề lưu luyến, quay đầu rời đi.
Nhà ai sáo ngọc ám phi thanh, tán nhập xuân phong mãn lạc thành (tiếng sáo ngọc hòa trong gió bay khắp kinh thành). Gió đêm còn mang theo một chút hàn ý mùa đông, thổi bay đèn ***g treo trên lầu cao tú các, cũng nhẹ nhàng vén làn váy hoa nương, rèm châu màu trắng thêu mẫu đơn ngũ sắc nhẹ nhàng bay múa, nhuộm đỏ khuôn mặt trắng nõn của thư sinh dưới lầu.
Theo biển người đi vô mục đích, tới một nơi yên lặng, dòng người đều tản đi, lưu lại hắn một mình đứng đó, mờ mịt không biết đi nơi nào.
Tiểu tư bên cạnh nhịn không được mở miệng: “Thiếu gia, ngài muốn đi chỗ nào? Hồi phủ thôi. Hồi trước ngài ở chỗ này đi lạc, tiểu nhân thiếu chút nữa bị đại quản gia lột da a.”
Ôn Nhã Thần nghe tiếng quay đầu lại, không khỏi sửng sốt. Phía trước hẻm nhỏ quanh co, nhà nhà tường viện đều cao ngất. Nguyên lai mơ mơ màng màng, cư nhiên lại đến Chiếu kính phường.
Nếu đã đến… Tiểu viện thanh tịnh cùng ô cửa sổ thấm màu lục sắc liền hiện ra trong lòng.
Cất bước tiến lên, đi vào trong ngõ hẻm theo ký ức tìm kiếm, quả nhiên tại phía cuối một hẻm nhỏ chật hẹp nhìn thấy cửa gỗ khép chặt. Đình viện thâm sâu, trùng trùng, lớp lớp, nếu không đến gần lưu tâm xem xét, mặc dù đứng ở đầu hẻm cũng rất khó phát hiện.
Không chút do dự mà đưa tay gõ cửa, “đốc đốc” tiếng vang trong bóng đêm yên tĩnh phá lệ đột ngột.
Ôn Vinh sợ hãi nhảy lên, vội vàng tiến lên ôm lấy cánh tay của hắn: “Tổ tông của ta, ngài làm cái gì vậy? Muốn mượn rượu làm càn cũng nên đổi chỗ khác a!”
Ôn Nhã Thần chính mình cũng không nói lên được muốn làm gì, chính là đứng ở Chiếu Kính phường, lại đột nhiên thập phần muốn nhìn thấy viện tử lần trước không kịp nhìn kỹ cùng với người thanh niên trầm tĩnh bên trong, tuy rằng không thú vị, thế nhưng y lại không ồn ào: “Ta tìm người.”
“Tìm người cũng không phải lúc này. Có ai lại nửa đêm gõ cửa a?”
Ôn Vinh nóng nảy, lôi kéo ống tay áo của hắn khổ tâm khuyên giải, “Thiếu gia, chúng ta về nhà đi. Nếu lại xảy ra việc gì, tiểu nhân trên mặt còn chưa hết sưng đâu.”
Ôn Nhã Thần mắt điếc tai ngơ: “Lúc trước đã dặn dò trong nhà rồi, đêm nay ta dự cuộc vui tại quý phủ Đinh đại nhân. Không có việc gì. Cho dù có việc, kia thì cũng đâu có sao?”
Ngài đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng còn ta thì có a? Ôn Vinh khổ sở đến muốn khóc.
Đang khi nói chuyện, vài tiếng tiếng sột soạt nhẹ vang lên, “chi nha –” một tiếng, phía sau cửa lão bộc còn đang buồn ngủ chậm rãi thò đầu ra: “Công tử đêm khuya tới chơi, không biết có chuyện gì quan trọng?”
Ôn Nhã Thần thong dong chắp tay: “Lần trước được chủ nhân nhà lão chiêu đãi, hôm nay tại hạ đặc biệt đến nói lời cảm tạ.”
“Chủ nhân không có nhà, công tử nếu đang có chuyện, vẫn nên đến vào ban ngày. Ban ngày ngài ấy có nhà.” Lời còn chưa dứt, không đợi Ôn Nhã Thần truy vấn, cửa kia “chi nha –” một tiếng lại khép lại.
Muốn thân thủ gõ cửa lần nữa, tay nâng đến giữa không trung rồi lại do dự. Lúc này xuất môn, không phải trên đường phố vẫy khách thì chính là có kim chủ gọi đến. Sách, đã là hành nghề này, cần gì phải làm trương làm trí, bày ra bộ dáng thanh cao cho ai xem? Không thể nói là thất vọng hay cô đơn, chỉ là khi nãy có vài phần chờ mong quẩn quanh trong ngực, cứ như vậy bị trạc phá không lưu tình. Ôn Nhã Thần đột nhiên trong lúc đó cảm thấy có chút khó chịu.
Gã tiểu tư nhìn có chút hả hê cười hì hì trêu chọc hắn: “Ngài xem, tiểu nhân đã nói rồi, ở đâu lại nửa đêm đến tìm người a? Hơn nửa đêm, vô duyên vô cớ tìm tới cửa, người ta cho dù ở nhà cũng nhất định không muốn tiếp khách. Thiếu gia, đừng nóng giận, chúng ta trở lại Phi Thiên đổ phường, chơi thêm vài ván? Cố gắng gỡ chút vốn!”
Đột nhiên dừng bước, Ôn Nhã Thần hung dữ quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú phủ đầy mây đen: “Trở mình cái khỉ gì? Đã thích nơi ấy như vậy, ta đem ngươi cho Ngân Nguyệt phu nhân thấy thế nào?”
Gã tiểu tư vội vàng xin tha: “Tiểu nhân lắm miệng.”
Ôn thiếu vung tay áo, một thân một mình nổi giận đùng đùng đi phía trước đi: “Nếu biết, sao còn không mau đi?”
“Thiếu gia, đi chỗ nào nha?”
“Ngươi nói đi chỗ nào? Hồi phủ!”
Bóng đêm dày đặc, trên lầu hoa nương tay áo bay lên, ngóng tìm mỏi mắt người qua lại. Tiểu nương tử chốn trăng hoa cùng người đi kẻ lại, tiếng nói cười vang xa. Khắp nơi đều là khách làng chơi, chỉ mình hắn bước đi vội vàng, cao quan nhập vân, hoàn bội đinh đương, mặt mày cau có, buồn bực hệt như một con gà trống vừa thua trận.
Sau mấy ngày, lại có không ít nhà đến mời, thưởng hoa đào, săn thỏ hoang, đạp thanh dạo chơi ngoại thành… Danh mục đủ loại, đơn giản bốn chữ ăn chơi phóng túng. Ôn Nhã Thần thái độ khác thường mà đều từ chối, ở lì trong tướng quân phủ chỗ nào cũng không chịu đi. Có một ngày, phá lệ dậy sớm thượng triều.
Ngày đó Ôn tướng quân còn ở trong kinh, nhìn không vừa mắt hắn hồ đồ lãng phí thời gian, tìm cho hắn một công việc nhàn tản tại Lễ bộ. Ôn Nhã Thần không dám làm trái ý phụ thân, miễn cưỡng vào triều làm bộ làm tịch lăn lộn vài ngày. Chỉ chờ Ôn tướng quân xuất kinh, liền lập tức nhờ mẫu thân cùng tổ mẫu vào trong cung đánh tiếng, cáo bệnh ở nhà tĩnh dưỡng, vẫn chưa bước vào triều nửa bước. Thiên tử đương triều bệnh nặng, triều cương cũng không thịnh vượng. Người bên ngoài biết nhà hắn hoàng thân quốc thích quyền thế cực thiên, cũng liền mắt nhắm mắt mở không dám hỏi nhiều.
Hôm nay nhìn hắn thu liễm phóng túng, tuy chỉ đi thượng triều một ngày, lão quận chúa cùng Lô phu nhân cũng không nhịn được vui mừng, chỉ nói là Bồ Tát phù hộ, cháu đích tôn trong nhà rốt cục hiểu chuyện, thông suốt, biết cầu tiến.
Cả nhà cao thấp, người người vui mừng khôn xiết. Chỉ có nhị tiểu thư Ôn Nhã Hâm xa xa đứng ở ngoài đoàn người, ôm lấy khóe miệng cười lạnh: “Chỉ sợ hắn đây không phải là an phận muốn phấn đấu, mà là nghẹn khí mấy chuyện xấu a.”