Đọc truyện Tân Hoan – Chương 10
CHƯƠNG THỨ MƯỜI
Hoàng hôn buông xuống, trên phố thương gia vội vã treo đèn ***g trước cửa. Màn đêm mới chỉ phủ một nửa, bên ngọn núi phía tây ánh nắng chiều đỏ rực vẫn còn chậm chạp lưu luyến không muốn rời đi. Nhà ai khói bếp xuyên song cửa mang theo hương vị đồ ăn ấm áp, người trên phố mải miết trở về cùng thê nhi, nóng lòng liền vội vàng cất bước. Hoa nương điểm trang trên Ỷ Thúy lâu ngập tràn mùi son phấn, công tử ca ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh dụi dụi đôi mắt, túm năm tụm ba, hô bằng kết hữu, dựa vào lan can mỏi mệt uống rượu, trong miệng vẫn còn tranh cãi về ván bài đêm qua. Tịch dương vừa hạ, có người cuối cùng cũng kết thúc một ngày dài mệt mỏi bận rộn, cùng thê nhi trong nhà hoan thanh tiếu ngữ (nói cười vui vẻ), bình yên đi vào giấc ngủ.
Mà lại có những người, sinh hoạt chỉ vừa mới bắt đầu. Cũng giống như thế gian này, có người đã gần đất xa trời, lại có người vừa mới bắt đầu cuộc sống.
Ở trong thư phòng mệt nhọc cả một ngày, đại thiếu gia ồn ào muốn ra ngoài dạo phố, Diệp Thanh Vũ trước sau như một tùy ý hắn dắt tay áo tiễn tới đầu ngõ: “Đi thong thả.”
Hắn gian xảo khẽ nheo mắt, lòng bàn tay ấm áp lướt nhẹ qua nắm lấy cổ tay y: “Thanh Vũ có nguyện cùng ta dạ du kinh thành?” Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú gần ngay trước mặt, còn chói mắt hơn cả vạn ánh hào quang.
“Giang sơn xã tắc ngươi hiểu rõ hơn ta, thế nhưng, bàn tới cảnh đêm tại kinh thành ta biết so với ngươi lại hơn nhiều lắm.” Thanh niên lúc trước ở trong thư phòng còn mỏi mệt lười biếng, lúc này mặt mày hăng hái hớn hở, luyên thuyên không ngớt, cũng không cảm thấy mình có chỗ nào tự kỷ, “Đi, bổn thiếu gia cho ngươi biết cái gì gọi là thiên hạ chi đô!” (kinh thành bá nhất thiên hạ)
Ráng hồng phủ khắp bầu trời, vẻ mặt hắn hào hứng, mở rộng cẩm phiến trong tay, tay áo dài tung bay, thoáng nhìn tựa như mọc ra một đôi cánh. Khoảnh khắc nhất thời, hàng ngàn hàng vạn chúng sinh cũng chỉ là bụi đất, biển người mờ mịt đều thành hư ảnh, chỉ có duy nhất hắn, minh minh bạch bạch (rõ ràng) in trong mắt Diệp Thanh Vũ, thanh thanh sở sở (rõ ràng rành mạch) khắc vào trong tâm.
Quán điểm tâm nằm ở ngõ tắt nhỏ sau phố, quanh co ngoằn nghoèo, đường đi so với Chiếu Kính phường còn khó phân biệt hơn. Thật khó cho vị thiếu gia chỉ đem tinh thần đặt ở chuyện vui đùa thế mà lại nhớ được đường.
“Món canh ngọt nhà này là đệ nhất thiên hạ.” Hắn không để ý một thân cẩm y gấm hoa rực rỡ, ngồi trước quán nhỏ tối tăm đầy dầu mỡ, mở chiết phiến, bộ dáng tự tại, “Trù nương nhà hắn từ phía nam tới, tối thiện nấu canh (giỏi nhất, sở trường). Toàn kinh thành cũng chỉ có mỗi nhà này. Chu đại thiếu cầu xin ta mấy hồi, ta đều không muốn dẫn gã đến.”
Diệp Thanh Vũ phóng nhãn đánh giá nữ tử đang bận rộn trước mặt, cười mà không đáp. Không biết canh có ngon hay không nhưng trù nương quả thật là thuộc hàng xinh đẹp nhất kinh thành: “Vị vừa đi ngang qua kia chính là Ngự Sử Đài Nghiêm đại nhân?” (Nghiêm Phượng Lâu, ai muốn biết thêm về nhân vật này và Cố Minh Cử thì tìm đọc Cựu nhân của CTHH, khá hay))
Y chỉ tay về phía trước. Ôn Nhã Thần thuận thế nhìn lại, khẩu khí kinh ngạc: “Ngươi sao lại biết y?” Phóng nhãn khắp kinh thành, trừ bỏ Nghiêm Phượng Lâu ai còn có bóng dáng gầy gò lại cương trực như thế?
Trù nương mỹ miều tự mình mang canh đến trước bàn, một đôi mắt to tròn như biết nói, đối Ôn Nhã Thần nháy a nháy: “Ôn thiếu lại tới nữa.”
“Vì cô nương, ta đương nhiên… Khụ…” Hoa ngôn xảo ngữ không cần nghĩ ngợi cứ thế mà tuôn ra, quay đầu bắt gặp ánh nhìn trêu ghẹo của Diệp Thanh Vũ, Ôn Nhã Thần xấu hổ, “Vì canh của cô nương, ta đương nhiên không thể không đến.” Bàn tay khẽ run, suýt nữa đánh rơi thìa.
“Ha hả…” Nhìn bộ dáng hắn luống cuống chân tay, Diệp Thanh Vũ không nhịn được cười, múc một thìa canh đưa vào miệng, hương vị ngọt lịm từ đầu lưỡi lan dần xuống bụng. Lúc này mới chậm rãi trả lời hắn, “Ta từng nghe Đường huynh kể về y.”
Trên Kim Loan điện đương triều, có người nào chưa từng nghị luận qua vị Ngự sử Đài bất ngôn cẩu tiếu này. Nếu nói Đường Vô Hoặc chính trực là một tên đầu gỗ, thế thì không thể nghi ngờ, vị huyện thừa một bước nhảy lên vị trí Ngự sử đại nhân chính là một khối băng to. Từ khi vào triều đến nay, không ít quan viên lụn bại vì chiếu thư của y! Ngay cả đối phương là cháu trai đằng vợ của Cao tướng cũng thế, cháu ngoại trai nhà quốc cữu cũng vậy, y đều có thể mặt không biểu tình đứng ra khỏi hàng quan viên, đối thiên tử trên long ỷ cao giọng bẩm tấu: “Thần Nghiêm Phượng Lâu có bản khải tấu.” Chẳng sợ khiến long nhan phẫn nộ, bị đương đình trượng trách (lôi ra đình phạt trượng trách tội), ngày thứ hai, lại có thể thấy y đứng thẳng thắt lưng trong triều đường như trước.
Thiên Hữu năm hai mươi lăm tiến nhập kinh thành, Thiên Hữu năm hai mươi bảy thăng quan chức Ngự sử trung thừa, cho tới hôm nay, Thiên Hữu năm hai mươi tám, sơ sơ cũng đã hai năm có thừa, không người nào gặp qua biểu tình khác trên mặt y trừ hờ hững, càng đừng nói tới sắc mặt vui cười. Sau lưng – mọi người gọi y – con cẩu không sủa bên chân Lâm Giang vương. Đừng thấy y lặng lẽ ít lời, một khi cắn người, chưa cắn đến chết thì quyết không buông tha. (Ta ghét đoạn này =.=! Đọc Cựu nhân anh ý khổ vãi, vì để cứu Cố Minh Cử mà ko tiếc hết thảy).
“Y đó nha…” Người trước nay vui vẻ nói lời sảng khoái như Ôn thiếu khi đề cập đến Nghiêm Phượng Lâu lại ngập ngừng. Khuấy khuấy canh trong bát, chiếc thìa đảo tới đảo lui, cuối cùng phát ra một tiếng thở dài, “Ai…”
Nghiêm đại nhân thận trọng từ lời nói đến việc làm lại có một chuyện khiến đủ loại quan lại nghị luận – y cùng Cố Minh Cử có gian tình. Không sai, chính là Cố Minh Cử kia. Thám hoa tài hoa hơn người năm ấy, trung thư thị lang vang danh thiên hạ khi trước, hiện tại chính là vị Cố đại nhân đang ở trong thiên lao cùng ngục tốt xưng huynh gọi đệ. Năm đó mọi người đều nói tới, cùng xuất thân là kẻ đọc sách, mỗi người đều tự cho là thanh cao, sao có thể chấp nhận được quan hệ bất chính bẩn thỉu này? Thế nên đã nói ra những lời mà ngay cả Ôn Nhã Thần không biết xấu hổ nghe xong cũng phải đỏ mặt.
Ôn Nhã Thần đã từng ở ngoài cửa cung nhìn thấy Nghiêm Phượng Lâu, vẫn là bộ dáng đó, gương mặt nghiêm túc, cánh môi khẽ nhếch, đờ đẫn giống như bức tượng hộ pháp trong miếu. Ngay cả khi có người giáp mặt chửi bới y, y cũng không phủ nhận, không tức giận, mặt không đổi sắc, biểu tình hư không không có một tia cảm xúc. Có đôi khi, Ôn Nhã Thần thậm chí sẽ hoài nghi, trong ngực y có tâm hay không, phải chăng Nghiêm Phượng Lâu đứng trên Kim Loan điện chỉ là một cái xác không hồn mà thôi.
Dần dần theo sự vụ các quan viên bị Nghiêm Phượng Lâu dâng tấu chương vạch tội mà ngã xuống, tin đồn cũng từ từ mai một. Chỉ là, thường thường, vẫn có người sẽ lấy chuyện xưa ra đùa vui nói giỡn.
Vì thế mỗi khi nhìn thấy Nghiêm Phượng Lâu, Ôn Nhã Thần sẽ bất giác nghĩ đến Cố Minh Cử. Nghĩ đến Cố Minh Cử, không khỏi lại thở dài càng sâu: “Cái kẻ vô liêm sỉ kia a… Ta thật là khinh suất khi kết bạn.”
Miệng tuy rằng oán giận, thế nhưng lúc này dám đi thiên lao thăm viếng, cũng chỉ có một mình Ôn Nhã Thần vô tư đến vô tâm. Nương theo ánh nến hôn ám nơi quán nhỏ, vẻ hiu quạnh, buồn bã trên mặt Ôn Nhã Thần bị soi rõ không sót chút nào. Diệp Thanh Vũ tự an ủi mà nghĩ, nguyên lai bại gia tử phong lưu bất kham vẫn còn có chỗ tốt. Nhân sinh có một tri kỷ có thể bất ly bất khí như thế, Cố Minh Cử có thể nói là may mắn.
Ôn Nhã Thần dùng ngón tay vuốt dọc theo miệng bát, thấp giọng tự nói: “Cũng không biết hắn có thể sống để nhìn thấy Nghiêm Phượng Lâu hay không?”
“Sẽ.” Diệp Thanh Vũ chắc chắn như đinh đóng cột.
“Tại sao?”
Trong màn đêm, dưới ánh đèn lay động, khuôn mặt y mông lung, chỉ có đôi mắt trong trẻo thấu triệt: “Bởi vì Cao tướng đã già rồi.”
Cao tướng già rồi, thiên tử đương triều cũng đã lão. Một triều đại phồn thịnh năm xưa trải qua hai trăm năm gió táp mưa sa, cũng giống như thiên tử bệnh tình nguy kịch trong cung, hết thảy đã đến giai đoạn cuối. Triều cương tan rã, xã tắc lâm nguy. Ngoại tộc như hổ rình mồi, trong nước nịnh thần lại đấu đá không ngừng. Sau khi đương kim thánh thượng bệnh nặng, trong triều kết đảng tranh đấu ngày càng nghiêm trọng, một bên tụ họp nguyên lão tam triều Cao tướng cùng ngoại thích, phe bên kia lấy Lâm Giang vương cầm đầu, ủng hộ lập nhị hoàng tử vi đế, tranh quyền đoạt thế, nội loạn không ngừng. Trước mắt dù không phải là cùng đường mạt lộ, nhưng cũng có thể thấy mơ hồ mạt thế đã diễn ra. Thông tuệ như Cố Minh Cử, cương trực như Nghiêm Phượng Lâu, chốn quan trường chìm chìm nổi nổi, kết quả cũng là quân cờ biến đổi giữa hai phe tranh đấu, mất đi giá trị cũng sẽ không còn tính mạng.
“Cao tướng già rồi, có thể miễn cưỡng chống được lúc này, đã là không dễ dàng. Tình cảnh này nếu là năm năm trước, hươu chết về tay ai còn chưa biết được.” Diệp Thanh Vũ ăn đĩa điểm tâm khoan thai chỉ điểm giang sơn.
Chiếc thìa trong tay Ôn Nhã Thần “cạch” một tiếng đập mạnh vào cạnh bát. Bị Diệp Thanh Vũ chê cười: “Nếu không có danh hào Tướng quân phủ, ngươi sớm chưa kịp sờ cánh cửa cung vàng điện ngọc đã bị giết chết rồi” khiến thiếu gia của Tướng quân phủ trợn trừng mắt, thần tình bất khả tư nghị, âm điệu càng ngày càng thấp, cơ hồ không thể nghe rõ: “Ngươi là nói, Lâm Giang vương…” (ở đoạn này trong bản raw ghi là Cố Minh Cử nhưng theo logic và mạch truyện thì phải là Diệp Thanh Vũ chê cười nên mình mạn phép sửa lại))
Diệp Thanh Vũ không gật đầu cũng không phủ nhận, trong đêm tối, tươi cười nhàn nhạt mơ hồ có chút không rõ: “Có lẽ.”
“…” Ôn Nhã Thần cả người đều cứng lại, “Lâm Giang vương không giống như là…”
Vị vương gia kia là ấu đệ của đương kim Thánh Thượng, trước đây là hoàng tử nhỏ nhất, cũng không khiến người khác chú ý. Trước khi hắn vào triều đình, mọi người đều cho rằng hắn là một thư sinh văn nhược yếu ớt, cả ngày chỉ ngâm thơ vẽ tranh, kết giao tăng đạo văn nhân. Thái độ cũng hiền hòa, ngữ khí tao nhã tựa như tiên sinh dạy trong học đường đầu phố. Đến khi tuổi tác dần tăng, thần thái lại ẩn ẩn toát ra kiêu ngạo cùng tôn quý của hoàng thất, ai ai mới gặp Lâm Giang vương cũng vẫn cảm thấy hắn là một học giả đôn hậu nho nhã như trước mà không phải là Nhiếp chính vương sát phạt quyết đoán.
Cố tình lại là một người như thế, từng bước đi lên trên triều đình, chẳng mấy chốc đã đem quyền lực thu hết vào trong tay. Giờ phút này, nào ai còn dám đối đãi với hắn như một vương gia nhàn tản? Bộ dáng hắn tựa như một văn nhân môn khách nhã nhặn, vậy mà tâm địa lại tàn nhẫn đến mức nào?
Không để ý tới nghi vấn của hắn, Diệp Thanh Vũ uống trà, thản nhiên nói rằng: “Chỉ có là Lâm Giang vương, Cố Minh Cử mới có cơ hội sống sót.”
“Thế à.” Mờ mịt gật đầu, Ôn Nhã Thần xuất thần trong chốc lát, rồi sau đó tay trái chậm rãi nắm chặt thành quyền, “Đúng vậy. Chỉ có như thế, cái kẻ vô liêm sỉ kia mới có cơ hội thoát khỏi thiên lao.” Đợi ngày gã ra khỏi thiên lao, hắn nhất định phải… phải…
Con cháu đại thế gia được nuông chiều từ bé sẽ không có tâm cơ giảo hoạt ngươi lừa ta gạt như kẻ trên triều, buồn vui đều rõ ràng viết trên mặt. Nhìn sắc mặt hắn lúc sáng lúc tối, lúc thì nghiến răng nghiến lợi, lúc lại kích động khó kìm, hoàn toàn là biểu lộ chân thật. Diệp Thanh Vũ cúi đầu, chậm rãi cảm nhận nước canh trong veo trong miệng. Cố đại nhân trong ngục kia thật là có hảo phúc khí.
Thân ảnh Nghiêm Phượng Lâu đã sớm đi xa không còn nhìn thấy nữa, trong quán ăn hai người lẳng lặng uống canh, ai cũng không nói một lời. Hai người bọn họ thực ra không có gì chung để tán gẫu. Nói đến học vấn, Ôn Nhã Thần liền ngáp ngủ. Nói về ngoạn nhạc sở trường của Ôn thiếu thì đáng tiếc Diệp Thanh Vũ miệng không thể chen vào, thường thường phối hợp với hắn gật đầu mỉm cười, lại ngây ngốc không hiểu rốt cuộc hắn đang nói về cái gì.
Ôn Nhã Thần một mình nói hồi lâu, dần dần cũng không còn hưng trí.
Vốn không phải cùng một loại người mà… Diệp Thanh Vũ càng lĩnh hội sâu sắc, lại nghe Ôn Nhã Thần nói rằng: “Thanh Vũ, quen biết ngươi thật tốt.”
Bất đồng với giọng điệu làm nũng trong dĩ vãng, hắn từng câu từng chữ nói thật trịnh trọng, liền ngay cả âm điệu cũng trở nên trầm thấp. Diệp Thanh Vũ buồn bực, trong nháy mắt chỉ cho là ảo giác: “Cái gì?”
“Chuyện của Cố Minh Cử…” Nhiệt khí vấn vít bốc lên từ bếp lò cùng canh nóng, hơi nước lượn lờ, ánh nến mông lung, Ôn Nhã Thần nhìn về phía trước trầm thanh mở miệng: “Hai năm nay chỉ cần có cơ hội ta sẽ đi thăm hắn, việc bên trong ta không hiểu nhiều, ta không dám hỏi cha ta, bọn Chu đại thiếu cũng không nói gì với ta. Ta lo lắng nghĩ, không biết lúc nào thì Cố Minh Cử sẽ bị lôi ra ngoài chém. Hôm nay nghe ngươi nói như vậy, trong lòng thấy khá hơn nhiều.”
Không cười không nháo không tác quái, phong thái nghiêm trang, đoan túc hiếm thấy ẩn hiện trong sương mù mông lung, giống như xa xôi không thể chạm tới, chỉ có lời nói lại lần nữa lặp lại càng có vẻ chân thành: “Thanh Vũ, ngươi thật tốt.”
Đó là vì Chu đại thiếu bọn họ cho dù muốn nói, ngực không vết mực (đầu óc rỗng tuếch) cũng không nói lên lời thôi. Huống chi, trong tiệc rượu, ai lại cùng ngươi nói tới chuyện này?
Diệp Thanh Vũ muốn cười, dưới ánh nhìn chăm chú nóng bỏng của Ôn Nhã Thần làm sao cũng không cười nổi. Hắn là nghiêm túc, gối thêu hoa vang danh thiên hạ, cho dù tiêu tiền như nước, cho dù mặc sức thanh sắc, cho dù bất hảo hoang đường, giờ phút này tâm ý cũng là chân thật khiến Diệp Thanh Vũ đem đủ loại thất vọng lúc trước quên đi. Muốn quay đầu trốn tránh, lại tránh cũng không được. Bất tri bất giác, ba chữ “Ngươi thật tốt” rơi thẳng xuống đáy lòng: “Ta…”
Muốn nói gì đó, lại cái gì cũng không nói được, chân tay luống cuống.
Tay hắn liền chụp lên bàn tay y đặt ở trên bàn: “Thanh Vũ…”
Ánh trăng mông lung, sương khói mơ hồ, cảnh này vừa lúc, tình này mênh mông. Không xa không gần, có người cao giọng hô to: “Ôn! Nhã! Thần! Đây không phải là Ôn thiếu sao? Ha ha ha ha ha, Ôn thiếu của ta nha, huynh khiến huynh đệ tìm thực vất vả!”
Đại sát phong cảnh.
Ôn Nhã Thần ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ chăm chăm nắm chặt tay Diệp Thanh Vũ. Diệp Thanh Vũ trên mặt căng thẳng, nhanh chóng dùng sức tránh thoát. Đúng lúc này, người tới đã xoay người đứng ngay trước mắt: “Ta xa xa nhìn đã cảm thấy dáng người này quen mắt. Quả nhiên là huynh! Ôn thiếu thật hào hứng a!”
Cái đầu gã không cao, bụng lại không nhỏ, mặt mày bóng loáng, toàn thân mùi rượu, khiến người ta phải để mắt vẫn là cái mũi thật to trên khuôn mặt hồng hào, lúc này bởi vì hưng phấn mà sắc mặt càng thêm đỏ bừng.
Thấy Diệp Thanh Vũ sống chết không chịu để cho hắn cầm tay nữa, Ôn Nhã Thần đỡ cái trán thấp giọng thở dài, chỉ người nọ đối với Diệp Thanh Vũ nói: “Ngươi gọi hắn là Chu mũi to đi. Cửa hàng tơ lụa Chu ký chính là nhà bọn họ. Hắn còn có hai huynh đệ, một người ta đã từng kể với người trước đây, gọi là Chu đại thiếu. Còn người kia, sau này ngươi sẽ gặp thôi.”
Chu mũi to có một huynh đệ khác gọi là Chu miệng rộng. Huynh đệ ba người họp lại một chỗ, ba khuôn mặt tươi cười ngây thơ khả cúc trương ra thật đặc sắc, không giống như là buôn vải, mà ngược lại giống như mấy diễn viên phẫn trang diễn nháo hoạt kê. Kỳ thật người ta chân chính đứng đắn đều có tên đàng hoàng, Chu Hải Triều, Chu Hải Giang, Chu Hải Hà. Thầy tướng số nói, vải vóc tối kỵ khói lửa, dính một chút, nửa đời vất vả đảo mắt thành không, vẫn là dính chút thủy tính mới tốt. Điều này cũng ứng với đạo lý tương sinh tương khắc. Chu lão gia tin tưởng không nghi ngờ, ba nhi tử phân biệt gọi như thế, quả nhiên sinh ý thịnh vượng, gia đình bình an. Đáng tiếc, vô luận là thứ tốt đẹp thế nào, vào trong tay lũ công tử bằng hữu không bao giờ có chuyện nâng niu trân trọng mà chỉ có thể bị phá hư. Uống say hồ đồ tới mức họ ngay cả cha mẹ mình còn không nhớ, nói gì tới việc nhớ rõ ai là Hải Giang, ai Hải Triều? Không bằng gọi là tai rộng mũi to vừa thân thiết lại dễ nhớ. Thời gian dài, ngay cả người bên ngoài cũng đùa bỡn gọi theo. Cho tới bây giờ, có lẽ chỉ có Chu gia lão gia cũng ba vị Chu thiếu còn nhớ rõ tục danh vốn có của bọn họ.
“Ha ha ha ha ha ha, Ôn thiếu thật thông minh, trốn ở cái chỗ như này, không tưởng tượng được lại bị ta bắt gặp đi? Ha ha ha ha ha…” Người nọ hoàn toàn không để ý đến Ôn Nhã Thần chỉ có lệ, ôm bụng cười đến vui sướng, giống như phật Di Lặc bụng to thường toét miệng cười trong miếu đường, “Ta thử xem, ăn có ngon không?”
Gã thật dám với lấy cái thìa trong bát Diệp Thanh Vũ, Ôn Nhã Thần không cần nghĩ ngợi đã phất tay ngăn lại: “Đi đi đi, uống rượu của ngươi đi! Bổn thiếu gia vừa mới ăn no, thấy ngươi liền mắc ói.”
“Ha ha ha ha, thấy buồn nôn thì phải đi tìm đại phu.” Tròng mắt vừa chuyển nhìn thấy Diệp Thanh Vũ đang ngồi nghiêm chỉnh, Chu nhị thiếu hít sâu, miệng toét rộng tới mang tai, “Hay là… Đây chính là đại phu? Ha…”
Mặc đồ đỏ bên cạnh bàn chính là Chu gia đại thiếu, bên tay tiếp theo là khuôn mặt tiêm gầy chính là thiếu đông của tiễn trang (ngân hàng tư nhân), đầu bên kia một đôi mắt lấp lánh chính là vị còn lại công tử nhà Ti nông thiếu khanh (bộ trưởng bộ nông nghiệp và phát triển nông thôn =)))))… Những kẻ ngồi đây không phải là thân gia vạn quan (bạc triệu) thì cũng là xuất thân danh môn, một đám uống đến mức hai mắt sung huyết, giơ chén rượu vây quanh Ôn Nhã Thần.
Bên ngoài Ỷ Thúy lâu tú bà sai người tân chế lưu ly đăng (làm mới đèn ***g), tất cả đều là màu đỏ rực hồng diễm quang mang, bao bên ngoài là hồng sắc sa mạn. Dọc theo kiến trúc của căn lầu, ước chừng cứ mười cái thành một chuỗi, phân biệt cao thấp treo lên hai đầu lầu. Gió đêm xào xạc, ánh đèn phập phồng, hồng quang khắp nơi.
Không chịu nổi Chu mũi to dây dưa mãi, Ôn Nhã Thần bất đắc dĩ phải mang Diệp Thanh Vũ cùng hắn đến nơi này. Vừa vào đại sảnh chính là thanh âm ồn ào đầy trời cùng chén rượu không ngừng đưa tới bên miệng. Không kịp thấy rõ người trước mặt là ai, hai mắt đã bị cả phòng quang ảnh như thật như ảo lay động tới mơ hồ.
Tiếng ca, tiếng cười, tiếng đàn, tiếng khúc, sa mỏng mềm nhẹ phủ xuống trên đầu, tú bà bộ dáng cười đến toe toét khàn khàn yết hầu: “Khách quan, mau vào đi. Ôn thiếu là khách quen của ta nha. Coi, chính là lâu đầu đó. Hắn nha, chỉ có thể thích Thúy Lung nhà chúng ta a…”
Ôn Nhã Thần bị đặt ở ghế rốt cuộc cũng không đứng dậy. Mới đầu, hắn còn nhớ rõ phải giữ chặt Diệp Thanh Vũ bên mình. Sau đó, người tới mời rượu nối tiếp không dứt, đưa mắt nhìn ảnh phản chiếu trong chén rượu sứ hồng quang tinh tế, cầm lòng không đặng, lúc đầu bàn tay tương giao ở dưới bàn khẽ buông lỏng, một lát sau, ngay cả ống tay áo cũng không giữ được. Tiếp sau đó, nhóm hoa nương đong đưa thắt lưng cũng tới giúp vui, mặc vũ y lụa mỏng, trang dung kiều diễm, một đường đi tới hoàn bội đinh đương.
Làn gió thơm ập vào mặt, Diệp Thanh Vũ bị đẩy ra xa hơn, cách bóng người lắc lư, Ôn Nhã Thần hoàn toàn rơi vào ôn nhu quen thuộc.
“Ôn thiếu, chàng đã đáp ứng tới thăm thiếp nha.”
“Ôn thiếu, thiếp chờ chàng chờ đến thật khổ.”
“Ôn thiếu, chàng lần trước nói sẽ tặng cho thiếp cây trâm mà?”
“Phi, chỉ bằng ngươi? Ôn thiếu rõ ràng là vì ta mới đến.”
“Ôi, ngươi thật hung dữ! Ôn thiếu, chàng xem nàng ta…”
Hờn dỗi hoặc ai oán, hoàn phì yến sầu (béo gầy đủ cả), đều là phong tình vạn chủng. Thắt lưng như rắn nước xoay a xoay, chớp mắt liền yểu điệu mà xoay vào trong lòng Ôn thiếu.
Diệp Thanh Vũ chọn một chiếc ghế ngồi trong góc, cầm chén rượu không biết là ai đưa cho y tinh tế quan sát, tửu khí nhiễm trên khuôn mặt Ôn thiếu lúc này đang như cá gặp nước, một bên cùng vài vị đại thiếu đẩy chén đổi cốc nâng ly cười đùa, một bên còn không quên cúi đầu cùng mỹ nhân trong ngực trêu đùa vài câu. Cũng không biết hắn nói câu gì, ba vị thiếu gia Chu gia đều tiền phủ hậu ngưỡng (bái phục, bái phục), nhóm hoa nương xung quanh e thẹn che mặt. Vị hoa khôi Thúy Lung kia ngồi trên đùi Ôn thiếu cười đến run rẩy cả người, gã tiểu tư Ôn Vinh xoay người cầm một cái hộp dài nhỏ, Ôn Nhã Thần từ bên trong lấy ra một chiếc bộ diêu (bộ: trang sức, diêu: lay động, theo dự đoán là trâm cài đầy dây dợ), săn sóc mà cài vào búi tóc như mây của nàng. Hoa khôi xinh đẹp cảm kích, ngượng ngùng cúi đầu, hôn một cái lên khóe môi hắn. Tiếng ồn ào vang lên bốn phía, trương ra khuôn mặt có dấu môi son, Ôn Nhã Thần lay động phiến quạt, ấn đường giãn ra, mặt mày hớn hở tựa đào khai. (hớn hở như hoa nở =)))
Lúc trước đều nói Cố thị lang trường tu thiện vũ, hiện giờ nhìn Ôn Nhã Thần thủ đoạn linh hoạt, sợ là Cố Minh Cử trong lao cũng phải than thở không bằng. Diệp Thanh Vũ xa xa nhìn một màn này, trước mắt vẫn là hương khói lượn lờ hồng quang đẹp mắt, trong lòng ngược lại thông suốt. Hình như hữu ý vô tình, trong y hương tấn ảnh trước mắt, Ôn Nhã Thần quay đầu lại hướng y giảo hoạt mỉm cười, Diệp Thanh Vũ nhếch khóe môi, giơ tay cầm chén rượu xa xa đối hắn nâng ly.
Bên kia công tử đa tình trên mặt sửng sốt, chắc là không nghĩ tới y lại phản ứng như vậy, ngơ ngác lại đưa mắt nhìn một cái, ánh mắt như có thiên ngôn vạn ngữ. Diệp Thanh Vũ hạ tay xuống, thích ý mà chuyển tầm mắt về phía ngoài cửa sổ.
Phố dài dưới lầu rộng rãi, ngọn đèn dầu san sát, mênh mông tựa một biển sao. Biển sao lẫn trong nhung nhúc người di động, theo bước chân người mà uốn khúc quanh co, dòng người nườm nượp như nước chảy, bóng dáng mơ hồ, nhìn không thấy điểm cuối. Trong khoảnh khắc, giống như thân ở dị giới, dưới chân không phải là chúng sinh nhân gian mà là cảnh tượng nơi hoàng tuyền.
Giữa biển người có một kẻ lẻ loi đứng trước lâu, ngửa đầu nhìn sang bên này. Diệp Thanh Vũ nhớ tới chính mình lúc trước đứng trong hẻm tối nhìn dòng người ngang qua, ngưng thần nhìn lại, quang ảnh loang lổ, nhìn không rõ khuôn mặt người nọ, chỉ có thể mơ hồ bằng thân hình đoán đó là một nữ tử. Nàng mặc một thân tố y, vẫn không nhúc nhích đứng dưới chân lầu, tựa hồ cũng đang đánh giá Diệp Thanh Vũ. Trái tim nhảy dựng, Diệp Thanh Vũ thò người ra đẩy cửa sổ muốn nhìn thật kỹ, nàng lại xoay người đi mất. Không tới một cái chớp mắt, thân ảnh thướt tha liền dung nhập vào bên trong dòng người cuồn cuộn, biến mất không thấy nữa.