Đọc truyện Tân Hoan Niềm Vui Mới – Chương 99: Vĩnh Viễn Ái Người
Tác phẩm: TÂN HOAN (Niềm vui mới)
Tác giả: Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử
Edit: Thượng Chi Phong
==================
Chương 99: Vĩnh viễn ái người
Nháy mắt liền tới một ngày trước kỳ nghỉ phép hằng năm, Bồi Thịnh đã cung cấp các khoản phúc lợi cho nhân viên công ty, trợ cấp, tiền thưởng, đầy đủ mọi thứ.
Phòng nghiên cứu phát minh bên này, Đại Trí Sùng bỏ tiền túi ra mua đồ ăn cho mọi người, đồ vật không nhiều nhưng là ở tấm lòng.
Khương Vân tại chức phó giám đốc trong nửa năm qua đã biểu hiện tốt, nàng đạt được không ít thành công và vị trí của nàng trong bộ phận nghiên cứu phát minh cũng đã thay đổi, nàng không hề bị thiệt thòi mà còn có xu thế áp đảo phó giám Lưu, sự phát triển của nàng thật đáng kinh ngạc.
Nhiều nhân viên trong bộ phận tặng quà cho nàng, bất kể đắt tiền hay không nàng một mực không nhận, tất cả đều từ chối, cuối cùng còn bỏ tiền mời mọi người uống nước.
Đại Trí Sùng rất hài lòng với điều này, tán đồng cách làm của nàng, còn vòng vo khen nàng hai câu.
Vào ngày này, Lục Niệm Chi cũng đến công ty, mặt ngoài là phát quà tết cho mọi người nhưng cốt yếu là để tới đón Khương Vân về nhà.
Khi các nhân viên của phòng nghiên cứu phát minh rời khỏi công ty, tất cả mọi người đều xách hai thùng giấy lớn đi ra ngoài, trận thế thật hoành tráng.
Khương Vân nhận nhiều thứ hơn so với nhân viên bình thường, nàng cùng Lục Niệm Chi ăn không hết liền đem hơn một nửa đều tặng người khác, còn gửi trước một thùng hàng Tết cho gia đình A Ninh.
A Ninh gọi điện thoại tới, mở loa ngoài, cậu mợ Trần gia đều cười nói trong điện thoại, rất sôi nổi, cậu muốn kêu Khương Vân về thị trấn ăn tết, lo lắng nàng một người ở trong thành phố sẽ khá cô đơn.
Những người khác của Trần gia vẫn không biết sự tồn tại của Lục Niệm Chi, bạn nhỏ A Ninh lần này đã ngậm chặt miệng không nói gì khi trở về nhà.
Khương Vân uyển chuyển từ chối, nói tạm thời còn đang bận bịu, chờ lúc rảnh sẽ về thị trấn thăm viếng bọn họ.
Một bên khác, Lục Niệm Chi cũng nhận được cuộc gọi video từ nhà họ Lục ở thành phố S.
Cô và Thập Ngũ cùng ngồi trên ghế sô pha, đối mặt với máy tính.
Lục Lương Trạch trên màn hình vẫn nghiêm túc thận trọng, ngồi giữa một đám người nhưng là người ít nói nhất.
Thập Ngũ nghiêng đầu nhìn màn hình máy tính, meo meo kêu to, giơ lên móng vuốt định chạm màn hình lại bị Lục Niệm Chi nhẹ nhàng gạt đi.
Khương Vân nói chuyện điện thoại xong vào cửa vừa vặn nghe được Lục Niệm Chi đang nói: “Ngày mai sẽ trở lại”.
Lục Thời Tinh hào hứng nói: “Mang theo dì Vân trở về luôn nha!”
(tui muốn để Vân a di mà nghe nó kì kì nên thôi để thuần Việt)
Lục Niệm Chi cúp video, vừa ngẩng đầu liền thấy Khương Vân đứng ở cửa, đang hướng chính mình ôn nhu cười.
Họ đã thay đổi hành trình của mình, ban đầu định ngày mai sẽ đi ra nước ngoài đi trượt tuyết nhưng bởi vì muốn đi thành phố S một chuyến nên họ đã thay đổi đi sau.
Quyết định này nhất thời nảy ra một cách đột ngột nhưng có thể làm tất cả mọi người hài lòng.
Ăn tết, du lịch, hai cái đều không trì hoãn.
Lục Đinh Uấn tự mình gọi điện cho Khương Vân muốn nàng cùng đi theo tới thành phố S, đến Lục gia ăn tết.
Lục Thời Tinh tinh quái, vụng trộm nhắn tin cho nàng biết đây thật ra là quyết định của Lục Lương Trạch.
Ông lão ngoan cố muốn giữ mặt mũi nên không muốn tự mình nói ra, liền phái Lục Đinh Uấn tới nói.
Ông ấy chính là muốn Lục Niệm Chi về ăn Tết, nhưng ông thật không tiện nói thẳng vì sợ mọi người sẽ cảm thấy ông thật cô độc, cả ngày ngóng trông con gái về nhà.
Nhanh như vậy liền đi về nhà đối phương ăn tết, Khương Vân trong miệng đáp ứng nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, luôn cảm thấy không ổn.
Buổi tối nàng cùng Lục Niệm Chi phân chia phòng, không có ở cùng một phòng, nàng sợ Lục Niệm Chi làm gì đó lưu lại chút dấu vết thì ngày mai đến thành phố S sẽ rất xấu hổ, hơn nữa nàng muốn một mình điều chỉnh tinh thần, xoa dịu tâm trạng sốt sắng.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hàng năm là đêm giao thừa, khu phố cũ ồn ào, hàng xóm láng giềng vẫn còn đang đánh bài hay gì đó, cơ hồ mỗi nhà đều sáng đèn, Khương Vân ngủ không được liền nằm ở trên giường xem điện thoại di động, trả lời tin nhắn chúc mừng năm mới trên WeChat.
Hà Dư cùng Diệp Tầm đã đến thành phố B, còn quay một đoạn video và gửi cho nàng.
Diệp Tầm trực tiếp đưa Hà Dư về nhà và gặp gỡ bố mẹ thuận lợi.
Người của Diệp gia đều rất cởi mở và tốt bụng, không những không phản đối mà còn tặng cho Hà Dư một bao lì xì đỏ theo đúng phong tục.
Khương Vân xem xong video rồi mới miễn cưỡng thả lỏng chút.
Nàng để điện thoại di động xuống, vươn mình quay về phía cửa sổ, nghe âm thanh ồn ào bên ngoài, cũng không biết ngủ thiếp đi lúc nào.
Qúa nửa đêm, nàng tỉnh dậy một chút, vẫn còn đang nửa mê nửa tỉnh.
Mơ hồ có người mở cửa đi vào, nhẹ nhàng tiến đến bên giường, vén chăn bông bước vào, lại ôm lấy nàng.
Khương Vân biết đó là ai, không cần mở mắt ra đều có thể cảm thụ được.
Sau một hồi sột soạt, Lục Niệm Chi cúi người hôn nàng.
Khương Vân không đáp lại, sau đó chậm rãi giơ tay trụ trên người đối phương, cong lên chân vòng lấy thân thể người này.
Hai người ôm nhau, ở trên giường lăn hai vòng, quấn chăn bông thật chặt, cuối cùng cả người đều ấm áp.
Khương Vân mở mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, ánh đèn bên ngoài vẫn sáng như vậy, nàng dụi mặt vào cổ Lục Niệm Chi, nhẹ giọng hỏi: “Mấy giờ rồi chị?”
“Còn sớm”, Lục Niệm Chi nói, hôn tai nàng, “Chưa tới bốn giờ”.
Khương Vân chôn ở bên trong cổ người này, một lát sau mới nói thật: “Em có chút sợ”.
Trong vài giờ nữa, nàng sẽ đến một hoàn cảnh hòan toàn mới, gặp tất cả mọi người Lục gia, nàng không lo lắng những người kia sẽ nói cái gì hoặc là thế nào, chính là trong lòng không chắc chắn, có chút trống rỗng.
Lục Niệm Chi xoa xoa một bên mặt nàng, trấn an nói: “Không có chuyện gì đâu, chỉ là quay về ở lại hai ngày thôi, em đừng suy nghĩ nhiều, chị sẽ ở bên cạnh em”.
Khương Vân không nhúc nhích, hồi lâu ừ một tiếng.
Nàng hướng về trong chăn rụt lại, ngược lại ngăn chặn Lục Niệm Chi, hai tay ôm lấy người này cùng nhau ngồi dậy.
Màn đêm tĩnh lặng, toàn bộ thành phố C tràn ngập không khí năm mới, khắp nơi treo đèn kết hoa, dáng vẻ rực rỡ.
Sắc thái chủ đạo của năm mới là màu đỏ tươi đẹp, cát lợi.
Trong thành phố đâu đâu cũng có bóng dáng của màu đỏ, ngay cả ngõ An Hoà cũng có những chiếc đèn lồng đỏ được treo trên những cây cổ thụ, một số cây thì được trang trí bằng dải lụa đỏ.
Khương Vân cùng Lục Niệm Chi sáng sớm đã thu thập xong, trang điểm này nọ, mặc đồ đôi, một người mặc áo khoác dài màu đỏ và người kia mặc váy mùa đông màu đỏ.
Khăn quàng cổ của cả hai cũng giống nhau, thậm chí ốp lưng điện thoại cũng như nhau.
Hai người tính toán thời gian đi sân bay, đến thành phố S trước buổi trưa.
Về phần Thập Ngũ, tên nhóc này được gửi đến chỗ Nguyên Nhược nhờ nàng chăm sóc nó một thời gian.
Khi đến nhà Nguyên Nhược, Khương Vân đưa một phong lì xì đỏ thẫm cho Thẩm Đường, bạn nhỏ nhẹ nhàng nói cảm ơn, quay đầu liền để Nguyên Nhược giữ hộ mình.
Lúc rời đi, Khương Vân trong lúc vô tình quay đầu lại, không cẩn thận liền nhìn thấy Thẩm Đường giúp Nguyên Nhược sửa sang lại cổ áo, tư thế đó giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ôm Thẩm Đường vào trong lòng, rất thân mật.
Có điều Khương Vân không quá để ý những chuyện này, nàng vội vội vàng vàng rời đi.
Lúc bọn họ đến thành phố S còn chưa đến mười một giờ, Lục Đinh Uấn phái tài xế đến sân bay đón các nàng.
Nhà Lục gia bên đó ở đường Tân Giang, là nơi ở của tầng lớp xa hoa.
Khương Vân chỉ nhìn thấy nơi này trên mạng, biết nơi này từng được đưa tin là biệt thự giá trên trời, nhưng không thể nghĩ đến Lục gia lại giàu có như vậy.
Các nàng tới vừa kịp giờ cơm, tất cả mọi người Lục gia đều đến đông đủ, bao gồm cả người con thứ hai ngày hôm trước vẫn đang vùi đầu làm việc trong phòng nghiên cứu.
Lục Lương Trạch, rồi thế hệ đồng lứa với Lục Niệm Chi, con trai của anh cả, Lục Thời Tinh cùng với một ít bà con thân thích, rất nhiều người, trận thế thật là lớn nha.
Bị mọi người đồng loạt nhìn, trái tim Khương Vân rối loạn nhưng rất nhanh, trái tim treo lơ lửng của nàng đã rơi xuống.
Lục Niệm Chi phi thường tự nhiên dắt tay nàng, mang theo nàng đi phòng khách.
Lục Thời Tinh và chị dâu cả cũng tới hỗ trợ, ông lão còn một mình phát ra bao lì xì cho nàng.
Chờ lại trở lại phòng khách, những người khác trong Lục gia cũng lục tục cho Khương Vân bao lì xì, tất cả mọi người đều có chuẩn bị, lễ tiết nên có là không thể thiếu.
Phong bao lì xì năm mới của Lục gia được phát vào ngày đầu tiên của năm mới, tức là ngày mai, ngày hôm nay đặc biệt phát lì xì cho Khương Vân là dạng lì xì gì không cần nói cũng biết.
Những người khác đều không được nhận, cho dù là Lục Niệm Chi hay Lục Thời Tinh hoặc là con của anh cả, ngày đó thu được tiền lì xì chỉ có một mình Khương Vân.
Bàn ăn cũng dành vị trí cho hai người họ, an vị đối diện hai vợ chồng Lục Đinh Uấn.
Lục Thời Tinh không yên tĩnh, nhất định phải chen lấn để ngồi cạnh Khương Vân, đứa nhỏ này chịu trách nhiệm làm sinh động không khí trong bữa ăn.
Lục Niệm Chi giúp Khương Vân lột tôm, bất kể hành vi của mình có bao nhiêu đáng chú ý.
Ông lão ngồi trên cùng, thỉnh thoảng nhìn về phía bên này.
Những người khác trong Lục gia cũng cùng Khương Vân trò chuyện, tâm sự việc nhà, không ai đề cập đề tài không nên nói tới, tình cảnh vẫn tính là hài hòa.
Vào buổi chiều, cả đại gia đình quây quần bên nhau, trò chuyện, uống trà, ăn chút dưa quả gì đó.
Khương Vân vẫn là ngồi cùng một chỗ với Lục Niệm Chi, có điều lúc này ngồi bên cạnh Lục Lương Trạch.
Lục Niệm Chi châm trà cho Lục Lương Trạch, cũng rót một ly cho Khương Vân.
Muộn một chút, Lục Thời Tinh muốn chơi bài giải trí.
Ban đầu, Khương Vân không tham dự, ngồi một bên nhìn nhưng không bao lâu nàng liền đi giúp Lục Lương Trạch.
Ông lão phản ứng chậm, đối với bài chưa quen thuộc nên cần người hỗ trợ.
Kỹ năng chơi bài của Khương Vân khá tốt, thắng nhiều thua ít.
Ông lão rất vui vẻ, cuối cùng còn đem tiền thắng được chia cho nàng một nửa.
Ngày này trôi qua rất nhanh, cả nhà cùng nhau vui vẻ.
Hết thảy đều hài hoà hơn so với tưởng tượng của Khương Vân, nàng thật là lo lắng quá nhiều rồi.
Buổi tối đến lúc đi ngủ, Lục Lương Trạch ở trong căn phòng cao cấp nhất trong nhà, Lục đại ca bọn họ, mấy cặp vợ chồng trung niên cũng không tiếp tục thức khuya, còn dư lại chỉ có Khương Vân các nàng, mười mấy hai mươi người.
Mọi người ban ngày còn khá là quy củ, trời vừa tối lên rục rịch, từ Lục Thời Tinh dẫn đầu ra ngoài chơi.
Khương Vân cùng Lục Niệm Chi đi theo, đầu tiên là đi uống rượu ca hát, sau đó lại đi tới câu lạc bộ cao cấp, một đám người hơn ba giờ sáng còn chưa quay về.
Hai nàng giữa chừng thì lẻn quay về Lục gia.
Lục Niệm Chi không có trở về phòng mình, nhất định phải chen đến phòng Khương Vân.
Khương Vân làm sao không biết tâm tư người nào đó, không cưỡng lại được, cuối cùng thì tuỳ theo thôi.
Cả hai người đêm nay đều tương đối làm càn, lại mơ hồ khắc chế, không thể quá phận, Khương Vân ôm Lục Niệm Chi không khỏi nở nụ cười.
Lục Niệm Chi bên dưới chồm lên hôn môi nàng, nhỏ giọng hỏi: “Rất vui sao em?”
“Uhm”, Khương Vân gật đầu, nâng nâng cổ trắng nõn.
Lục Niệm Chi cúi đầu ngửi ngửi, có chút lưu luyến mùi vị trên người nàng.
Khương Vân gọi tên người này, bảo cô hôn nàng.
Lục Niệm Chi cái gì cũng đều theo nàng, đem chính mình hoàn toàn giao cho nàng.
Cuối cùng, bọn họ ôm nhau nằm trên giường, thời gian đã là năm giờ rưỡi rồi.
Đèn bên ngoài rực rỡ, phố xá nhộn nhịp bắt mắt, trong phòng chỉ có tiếng thở dốc không ngừng.
“Chúc mừng năm mới”, Khương Vân thấp giọng nói, nâng lên mặt Lục Niệm Chi.
Người dưới thân cười nói: “Chúc mừng năm mới”.
Khương Vân cũng cười, sau đó ngã vào trong lồng ngực đối phương.
Lục Niệm Chi đem chăn kéo lên, bao phủ cả người nàng, cô ưỡn người lên cùng Khương Vân “hoạt động”, không ngừng thở dốc mãi đến tận khi mệt mỏi mới ôm nhau cùng ngủ.
Tuy rằng cảm giác lần này chỉ ngủ có ba tiếng nhưng Khương Vân rất là an tâm, loại cảm giác lo sợ bất an từ lâu đã biến mất hoàn toàn.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, Lục Niệm Chi chống ở bên người nàng, nhẹ nhàng nói: “Vĩnh viễn yêu em”.
Khương Vân thu mình vào trong chăn bông một chút, liền ôm chặt lấy người nọ, quấn quít lấy người này.
– ——–
Tác giả có lời muốn nói: Đếm ngược Đại Kết Cục, cản ơn các bạn đã dõi theo.
Editor: Ba Lục đáng yêu xỉu, cơ mà đến cuối đoạn đường rồi……