Đọc truyện Tân Hoan Niềm Vui Mới – Chương 76: Qua Đêm
Tác phẩm: TÂN HOAN (Niềm vui mới)
Tác giả: Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử
Edit: Hàn Mạch Tuệ
=======================
Chương 76: Qua đêm
Giang Châu, là địa chỉ của Tần gia.
Những năm trước mỗi năm Khương Vân đều tới đó, sớm đã quen thuộc, muốn quên địa chỉ này cũng khó.
Năm ngoái ngày này Tần Chiêu cùng Khương Vân vẫn đang cùng một chỗ.
Khi đó Tần Chiêu thề son sắt đại biểu cho tình yêu của chính mình, nói rằng sau này đều sẽ bên nhau.
Hai người các nàng chia tay, Tần Chiêu vẫn như cũ tuân thủ hứa hẹn này.
A Ninh còn ở bên cạnh, Khương Vân không biểu hiện ra điều gì, bất động thanh sắc mở cửa rào vào nhà.
Quà sinh nhật để ở phòng khách, một thùng giấy cao để trên bàn cực kỳ dễ thấy, địa chỉ gửi đến chính là địa chỉ Tần gia bên kia.
Chắc chắn quà tặng là Tần Chiêu gửi tới, Khương Vân không định mở ra xem, đụng cũng không đụng tới một chút, liếc liếc mắt một cái liền xoay người để A Ninh giúp mình đem quà tặng của mấy người bạn đem lên lầu.
A Ninh còn tưởng rằng nàng sẽ đi khui thùng quà to kia ra, thấy nàng thần sắc có chút không thích hợp lập tức đoán được sao lại thế này.
Nha đầu này thông minh, thức thời ngậm miệng không nói nhiều lời, cái gì không nên nói sẽ không nói.
Đem quà tặng này nọ để trên lầu, Khương Vân dặn dò: “Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai em còn phải dậy sớm ra ngoài”.
A Ninh lập tức vâng một tiếng, ngoan ngoãn nghe lời.
“Rửa mặt xong em đi ngủ liền”.
“Chơi điện thoại cũng đừng quá khuya”, Khương Vân nói.
A Ninh gật đầu như giã tỏi.
“Chị cũng vậy, đi ngủ sớm một chút”.
Khương Vân dừng một chút, nói: “Chị còn có việc muốn đi ra ngoài một chuyến.
Giữa trưa ngày mai mới trở về, em không cần chờ chị”.
A Ninh e hèm, một câu cũng không hỏi, gật gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi sau đó không cần Khương Vân thúc giục mà tự mình về phòng rửa mặt.
Khương Vân không nói thêm gì, đem quà sinh nhật chất một đống để đó, đều không mở ra nhìn mà đi xuống lầu.
Đến phòng khách liền đem thùng giấy kia đi ném, một chút cũng không chần chờ, càng không định đem gửi trả về bên kia.
Nàng không quan tâm Tần Chiêu tặng nàng cái gì, cũng không có hứng thú mở thùng kia ra.
Chờ làm xong này nọ, A Ninh đã rửa mặt xong tắt đèn, nhìn dáng vẻ là đang ngủ.
Khương Vân đơn giản thu dọn phòng khách một chút tính thời gian lái xe ra ngoài.
Lục Niệm Chi đã sớm ở căn hộ chung cư chờ nàng.
Cô vì đêm nay chuẩn bị rất nhiều, nến, rượu vang đỏ, hoa tươi cùng một ít đồ vật chỉ thuộc về hai người.
Người này thật hiểu cách lãng mạn, từ một khắc vào cửa liền dẫn Khương Vân đi tinh tế thể nghiệm những gì mình chuẩn bị.
Khương Vân bị bịt kín mắt chỉ có thể nắm tay Lục Niệm Chi đi.
Phòng khách cùng phòng ngủ chung cư đều được bày trí lại.
Nơi nơi đều rãi hoa tươi.
Hai nàng hôn nhau một chút Lục Niệm Chi mới đem vải bịt mắt Khương Vân tháo xuống.
Khương Vân cười cười.
Lục Niệm Chi vẫn như tối hôm qua nói: “Sinh nhật vui vẻ”.
Khương Vân nhấp nhẹ môi, một lúc sau giơ tay ôm đối phương một chút.
Phòng khách trừ bỏ đồ vật Lục Niệm Chi chuẩn bị còn có quà tặng của Lục Thời Tinh cùng Chu Duẫn Hoài, mọi người tuy rằng không thể tới chúc mừng sinh nhật Khương Vân nhưng vẫn dụng tâm chuẩn bị quà tặng.
Hai người vừa uống rượu vừa trò chuyện, ôn nhu mười phần, thuận tiện đem quà tặng mở ra.
Khương Vân không nghĩ tới bọn họ sẽ tặng quà cho mình, ngược lại có chút ngượng ngùng.
Lục Thời Tinh tặng một cái ví da cầm tay, thực phù hợp với phong cách của bạn nhỏ đó.
Khương Vân nhận được quà mới nhớ ra hình như đã một thời gian rồi chưa thấy Lục Thời Tinh nên thuận miệng hỏi một câu.
“Nó quay về thành phố S rồi”, Lục Niệm Chi nói: “Đại học C mấy ngày nữa sẽ bắt đầu huấn luyện quân sự, nó trở về thu thập hành lý này nọ, hẳn là sau khi kết thúc huấn luyện mới có thể gặp được nó”.
Lục Thời Tinh lần trước tới đây tương đối vội vàng, chỉ mang theo một vali hành lý, bạn nhỏ vốn định để người nhà thu dọn giúp mình rồi gửi lại đây nhưng Lục Đinh Uấn không cho còn gọi điện thoại qua dạy bảo ẻm một chập, bạn nhỏ đành phải tự mình về thu dọn.
“Còn tưởng cô bé đi du lịch đâu rồi”, Khương Vân mỉm cười nói, chân đạp trên tấm thảm, dựa vào ngực Lục Niệm Chi, “Hèn gì đột nhiên không thấy người đâu”.
Lục Niệm Chi ôm lấy nàng nhân tiện đút nàng ngụm rượu, dán lại gần cúi đầu thân mật chút.
“Công việc hôm nay thế nào?”
“Cũng được, không có vấn đề gì”, Khương Vân đáp, một tay ôm lấy đối phương.
Hai nàng rúc vào nhau, rượu uống cũng không nhiều nhưng dần dần cũng có chút say.
Bất quá bởi vì ngày mai là thứ bảy, không cần đi làm nên cũng không vội về nhà, hai người ai cũng không vội nên cứ từ từ đi.
Dựa vào cùng một chỗ như vậy, thường thường cọ xát đối phương, đầu cũng có chút choáng váng nhưng lại thật thoải mái.
Cả người Khương Vân đều trở nên lười nhác, mềm thân mình ghé vào trên người Lục Niệm Chi, có khi còn chủ động tìm lấy môi đối phương hoặc là hôn hôn bên gáy người nọ một chút.
Chung cư đúng giờ sẽ có người tới quét dọn, khắp nơi đều sạch sẽ ngăn nắp, có thể ngồi ngay dưới đất.
Lục Niệm Chi cũng dựa lại gần hôn Khương Vân, hôn tóc nàng, gương mặt, lỗ tai…xuống chút nữa, chỗ nào cũng hôn.
Quần áo hai người chẳng mấy chốc đều trở nên lộn xộn nhưng ai cũng đều không nóng nảy mà mười phần nhẫn nại.
Khương Vân không nói cho Lục Niệm Chi biết chuyện thùng quà kia, chỉ là không muốn đề cập tới thôi.
Nàng tiếp nhận những nụ hôn của Lục Niệm Chi, đem người kia gắt gao ôm lấy, chủ động ngồi lên trên đùi Lục Niệm Chi.
Nàng là người có thể nắm bắt được tình huống cùng cảm xúc người khác, mấy chuyện không thoải mái kia không cần thiết nói ra.
Hai nàng nói với nhau rất nhiều chuyện, nói một hồi thì nói tới chuyện tháng chín nàng đến thành phố S dự triển lãm ô tô.
Lục Niệm Chi lúc đó cũng đi qua bên kia, không phải cố ý đi theo Khương Vân mà chỉ là công ty có vụ hợp tác với bên kia nên muốn đi bàn bạc.
Sau chuyến này còn muốn quay về Lục gia.
Ông lão gần đây tính tình thật sự rất kém, có bực mình nhưng không có chỗ phát tiết, đã sớm đối với Lục Niệm Chi nghẹn một bụng tức giận.
Lần này nếu cô lại thật sự không về thì hơn phân nửa ông lão sẽ tự mình tới thành phố C tính sổ.
Đối với tình huống Lục gia trước mắt, Lục Niệm Chi sẽ không giấu Khương Vân toàn bộ, cái gì nên nói đều sẽ nói hết.
Khương Vân yên lặng lắng nghe.
Kỳ thật cũng không có gì nhưng Lục Niệm Chi chịu chủ động đề cập này đó khiến cho nàng an tâm.
Các nàng còn chưa phải quan hệ tới nơi gặp mặt người lớn trong nhà.
Lần này đi thành phố S hẳn nàng sẽ gặp người của Lục gia chỉ là Lục Niệm Chi thái độ liền bày ra như vậy.
Người này vẫn luôn đem quan hệ hai người thể hiện ra như chuyện bình thường, không hề che dấu.
Chờ người này nói xong Khương Vân bỗng nhiên hỏi: “Chị không sợ sao?”
Các nàng như vậy dù sao cũng chỉ là số ít trong xã hội, có thể được nhìn nhận đã tính là không tồi, giống như Lục Niệm Chi thản nhiên như vậy vẫn thật hiếm thấy.
Qủa thật Lục Niệm Chi có bản lĩnh của mình nhưng Lục gia chung quy không phải là gia đình bình thường, khẳng định không thể nhẹ nhàng như bên Khương Vân được.
“Còn em thì sao?”, Lục Niệm Chi hỏi lại.
Khương Vân nghĩ nghĩ, “Cũng được, lúc ấy không có nhiều băn khoăn.
Trong lúc xúc động liền cùng trong nhà ngã bài”.
“Chị cũng vậy”, Lục Niệm Chi trả lời, “Cũng không khác là bao”.
Hai người nhìn nhau nâng nâng khoé miệng.
Giống như hai người comeout đều là tình huống như nhau, khó khăn thì cũng không khó mấy.
Ngay từ đầu đều là người trong nhà không đồng ý, không thể tiếp thu nhưng lại không quản được.
Họ đều là người thoát ly gia đình, độc lập ở bên ngoài dốc sức làm việc, sinh hoạt cũng nhiều năm rồi.
Lúc trước khó khăn lắm mới hạ quyết tâm lựa chọn.
Bây giờ quay đầu nhìn lại đã thành như vậy, không đáng giá nhắc tới.
Khương Vân vỗ về mặt Lục Niệm Chi, đại khái là có chút say, ý thức không mấy thanh tỉnh, nàng trước dựa lại gần Lục Niệm Chi, rất chủ động mà cởi nút áo cô.
“Đến lúc đó chị đi tìm em”, Lục Niệm Chi một mặt tiếp thu nụ hôn của nàng, một mặt nói.
Khương Vân ừ hử.
Hai nàng di chuyển tới sô pha cùng nhau ngã lên đó, lúc này Khương Vân chủ động áp Lục Niệm Chi.
Hồi lâu Khương Vân tiến đên bên tai Lục Niệm Chi, hôn hôn thấp giọng hỏi: “Thích không?”
Bên ngoài nổi gió, đem đêm hè phiền muộn thổi tan.
Mấy hôm sau gió êm sóng lặng, bất luận là sinh hoạt hay là công tác cũng đều an ổn trôi qua.
Tần Chiêu đưa quà sinh nhật kia giống như một chuyện ngoài ý muốn vô tình xảy ra, không nhấc lên tí gợn sóng nào mà đoạn thời gian kế tiếp cô ấy cũng không hề xuất hiện, như tiêu biến vào hư không.
Khương Vân đã đổi số điện thoại mới, chỉ là số cũ đã dùng rất nhiều năm, đổi cái mới tương đối phiền toái.
Số cũ là khi vừa vào đại học nàng đăng ký nếu thay đổi số thì rất nhiều chuyện liên quan đến số điện thoại cần phải thay đổi theo, trong đó còn phải ghé qua hai cái ngân hàng.
Số mới nàng chỉ cho những bạn bè thân thiết cùng báo với công ty.
Thế giới nháy mắt thanh tĩnh hơn rất nhiều.
Trong lúc này, cuộc thi của A Ninh đúng hạn tổ chức, hôm đó Khương Vân có tới xem, gặp được bạn cùng thi với A Ninh.
Người bạn kia gọi là Diệp Tầm.
Đôi phương thế mà lại là khách quen trong quán của Hà Dư, là nữ sinh yên tĩnh tóc ngắn hay đến quán.
Diệp Tầm cũng có chút ngoài ý muốn, nghiễm nhiên không dự đoán được nàng là chị gái của bạn mình.
Khương Vân nhớ kỹ bạn nhỏ này, sau lại tới chỗ Hà Dư cũng đề cập chuyện này, bất quá nàng cũng chưa nói Diệp Tầm là bạn tốt của A Ninh, chỉ nói chính mình ở cuộc thi gặp được Diệp Tầm.
Hà Dư vẫn luôn nhớ rõ Diệp Tầm, “Khó trách mấy ngày nay không có nhìn thấy cô nhóc tới đây”.
“Cậu cũng biết cô nhóc?” Khương Vân tò mò.
“Không”, Hà Dư thẳng thắn thành khẩn mà nói, “Không quen lắm, chỉ là trước đây mỗi ngày cô nhóc đều tới”.
Khương Vân giống như là nắm được tin tức khó tin từ bạn mình, không khỏi đánh giá bạn mình từ trên xuống dưới một phen, “Đột nhiên lại quan tâm một người xa lạ như vậy, rõ ràng là không bình thường nha”.
Hà Dư tránh tầm mắt nàng, không phản ứng gì, nhìn nhìn quầy pha chế, trong chốc lát nghiêng đầu nhìn sang, lãng qua chuyện khác hỏi: “A Ninh trở về chưa?”
Khương Vân không trêu cô ấy nữa, bưng lên cái ly uống miếng nước chanh, “Không, muốn ở chỗ mình bên đó chờ khai giảng”.
“Không phải chỉ ở hai tuần sao?”
“Cậu mình ra ngoài du lịch rồi, đặc biệt gọi tới bảo mình thu nuôi cô nhóc chứ về nhà bên huyện thì không có ai ở nhà hết”.
Hà Dư mỉm cười nói: “Qua hai ngày nữa mình mời hai người đi ăn cơm.
Năm nay mình cũng chưa gặp A Ninh”.
Khương Vân đồng ý, lại cùng Hà Dư hàn huyên chút chuyện khác, ở bên này tới tối mới rời đi.
Nguyên bản Khương Vân là muốn ở đó ăn cơm tối nhưng giữa chừng nhận tin nhắn, người nào đó đã đến ngõ An Hoà chờ nên phải vội vàng rời đi.
Hôm nay A Ninh không có ở nhà mà ra ngoài tìm bạn chơi, buổi tối cũng ở nhà bạn không quay về.
Nàng liền đề nghị Lục Niệm Chi ở lại qua đêm..