Đọc truyện Tân Hoan Niềm Vui Mới – Chương 72: Động Tâm
Thời tiết buổi chiều thành phố C thay đổi nhanh chóng, mặt trời núp sau tầng mây thật dày, gió lạnh nổi lên từ từ, bộ dạng tùy thời đều có thể mưa.
Bất quá theo dự báo thời tiết thì hôm nay trời chỉ chuyển nhiều mây chứ không mưa.
Khương Vân ăn viên đường bạc hà, chậm rãi thả lỏng cơn nghiện thuốc lại ở phòng ngủ trên lầu hơn nửa tiếng đồng hồ, vẫn là có chút mệt mỏi.
Cai thuốc từ trước giờ đều tương đối khổ sở, tâm lý ỷ lại thường sẽ lấn át nhưng nàng chính là nhịn không đụng vào thuốc, rất có ý thức tự nhẫn nhịn, sau cơn nghiện thuốc thì miệng có chút khó chịu nên đi phòng tắm rửa mặt rồi trở ra.
Trong lúc này Lục Niệm Chi ở dưới lầu đợi không đi lên quấy rầy nàng nghỉ ngơi, muộn một chút mới tay chân nhẹ nhàng tiến vào.
Lúc trước ở dưới lầu nói chuyện không thể đột nhiên thay đổi quan hệ trước mắt của hai người nhưng vẫn có thể hòa hoãn chút ít.
Vừa ra khỏi phòng tắm Lục Niệm Chi liền tiến lên ôm lấy người, giúp Khương Vân đem tóc đang tán loạn vén ra sau tai, nhẹ giọng hỏi: “Ra ngoài chưa em?”
Khương Vân nói: “Năm giờ thì đi”.
Hiện tại còn chưa tới bốn giờ, thời gian còn sớm.
Hai người ôn tồn trong chốc lát bổ sung cái hôn chưa thể sâu sắc ban sáng.
Lục Niệm Chi chủ động trước, Khương Vân không tự chủ mà đáp lại.
Bởi vì còn hơn một giờ nữa là tới lúc ra ngoài, hai người cũng cần phải trang điểm lại một lần, thời gian không dư dả nên hai người không có làm càn, khắc chế lại.
Khương Vân ngồi trên bàn, một chân buông thỏng, hai tay chống ở phía sau.
Thân mật là chuyện bản năng từ xương tủy, ngay từ đầu nàng không có phản ứng nhiều lắm nhưng sau đó vẫn ôm lấy Lục Niệm Chi, tay cũng không yên
Lục Niệm Chi tùy ý nàng.
Một cái hôn giằng co thật lâu, đến cuối cùng hai người đều có chút thở dốc.
Lục Niệm Chi nổi lên cảm giác, dựa vào trên vai Khương Vân, ôm lấy đối phương, nhắm lại đôi mắt.
Nhiệt độ không khí lúc này so với buổi sáng đã giảm đi rất nhiều, hai mươi mấy độ thập phần mát mẻ, tuy vẫn có chút khô nhưng ít nhất không nóng như hôm qua.
Khương Vân dùng tay kia vỗ về mặt Lục Niệm Chi lại vuốt vuốt vành tai người này.
Hô hấp Lục Niệm Chi cứng lại.
Bầu trời bên ngoài xanh thẫm điểm một chút mây, từ cửa sổ nhìn ra cảnh sắc có chút mơ hồ, giống tầng sương mờ bao phủ trên bầu trời.
Không bao lâu, hai người di chuyển tới sau rèm, ở sau hai tầng vải che mà hôn nhau.
Lục Niệm Chi lúc này không giống như trước kia, môi cô hồng nhuận, nửa khép nửa mở, đôi mắt ẩn chứa phong tình, cô thật chủ động lại có chút hùng hổ, vẫn luôn truy đuổi Khương Vân.
Cô ôm cần cổ trắng nõn của Khương Vân, nhỏ giọng mà nói bên tai Khương Vân những câu quá mức âu yếm, ái muội, ngữ điệu triền miên lưu luyến giống như cơn gió nhẹ thổi qua.
Khương Vân không mấy thích ứng, mím môi, lỗ tai đỏ lên.
Giữa hai người tồn tại nhiều loại ái muội tình thú, như viên kẹo đường bạc hà lúc nãy, cảm giác lạnh băng nhưng lại kích thích khoang miệng, tất cả dư vị đều vừa mát lạnh vừa ngọt ngào.
Một cơn gió thổi qua góc rèm tung lên, ánh sáng lọt vào trong phòng chiếu đến chỗ hai người.
Lăn lộn như vậy một phen lại qua hơn nửa tiếng đồng hồ.
Khương Vân vào phòng tắm rửa tay sau đó trở ra trang điểm lại, tính toán thời gian ra ngoài.
Người nào đó biếng nhác mà ngồi một bên, như là còn chưa hồi phục lại, thấy nàng chuẩn bị không sai biệt lắm liền mặt dày mà nói: “Chị còn chưa có tô son, em giúp chị tô đi”.
Từ sáng nay sau khi nói câu kia, người này liền không quá giống trước đây.
Lúc trước cũng tạm tính là có quy củ, hiện tại lại thay đổi, không nói rõ được là không giống chỗ nào nhưng dù sao chính là khác biệt.
Khương Vân còn nhớ rõ người này mới vừa nói mấy lời kia trong khi bầu không khí ái muội quá phận còn chưa tan, nàng có chút không quen, động tác trên tay dừng lại, nghẹn một lúc mới nhàn nhạt mà nói: “Tự chị tô đi”.
Nói xong đem son đưa qua.
Lục Niệm Chi không nhận, chỉ nhìn nàng.
Cuối cùng vẫn là nàng giúp cô ấy tô.
Khương Vân không muốn lại bị đối phương nhìn chằm chằm, ánh mắt người kia quá nóng rực như muốn thiêu đốt tất thảy.
Thời điểm năm giờ hai người cùng nhau ra cửa, đi bằng xe của Khương Vân.
Từ biệt thự đến Bắc Nhai không tính quá xa nhưng rơi vào chủ nhật lại là lúc đang nghỉ hè, trên đường xe cũng nhiều hơn.
Thời gian này ngay lúc cao điểm, một đường đi kẹt xe tận bốn lần.
Hợp Nhiên Cư nằm cạnh bên cây đa cổ ở Giang Viên, là một nhà hàng theo phong cách kiến trúc cổ, tổng cộng có ba tầng.
Phòng hai người đặt ở lầu hai.
Thời điểm hai người tới đó, Hợp Nhiên Cư từ trên xuống dưới đều đã lên đèn.
Bởi vì có đặt trước nên nhân viên phục vụ ở cửa tiếp đón dẫn đường.
Tất nhiên giá cả nơi này cũng không phải rẻ, chỉ một bữa cơm này đã tiêu hết gần nửa tháng tiền lương của Khương Vân.
Từ hôm gặp ở văn phòng đến nay, tính ra cũng lâu rồi hai người cũng không chung đụng nhiều nhưng thời gian nhoáng một cái trôi qua, sinh hoạt thay đổi làm người khác không kịp thích ứng, Khương Vân cũng chậm rãi mà thử tiếp thu.
Thức ăn ở Hợp Nhiên Cư thật hợp khẩu vị của Lục Niệm Chi.
Người này không phải người thành phố C nên không thể ăn thức ăn quá cay, đồ thanh đạm mới hợp khẩu vị.
Hai người trong lúc ăn hàn huyên chuyện công việc cùng vài chuyện linh tinh, một câu cũng không đề cập tới những chuyện không thoải mái trước kia cũng không nói tới chuyện tình cảm liên quan.
Câu thổ lộ kia của Lục Niệm Chi chính là một viên đá rơi xuống nước, nhấc lên từng gợn sóng nhưng qua đi thì bình ổn lại.
Hai người cũng ăn ý không đề cập tới Minh Nhân, chuyện này không quan trọng cho dù lần này có chút khúc mắc.
Lục Niệm Chi gắp đồ ăn cho Khương Vân, múc canh, ăn được một nửa thì bỗng nhiên nói: “Chị muốn đem căn nhà đang ở bán đi, sau này sẽ ở tại căn hộ chung cư bên kia”.
Khương Vân ngẩn ra.
Chung cư là căn nhà lúc trước nàng từng tới, đi làm hay tan tầm Khương Vân đều sẽ đi ngang qua.
Nàng nhìn về phía Lục Niệm Chi: “Vì sao vậy?”
“Dù sao có một căn cũng luôn để trống, không ai ở thật lãng phí”, Lục Niệm Chi trả lời, tạm dừng chớp mắt một cái lại đúng sự thật mà nói: “Chung cư ở gần công ty, cách chỗ em cũng gần”.
Biệt thự là nằm ở khu mới, từ ngõ An Hòa lái xe đi cũng mất chút thời gian, chung cư thì gần hơn, càng thuận tiện.
Quan hệ hai người còn chưa tới trình độ kia, có chút lời nói hiện tại nói không thích hợp, Lục Niệm Chi sẽ không đề cập nhưng sẽ tính toán trước.
Nếu dọn qua chung cư, sau này Khương Vân có thể tùy thời tới, hôm nào đó tan làm muốn tới thì tới không cần giống như bây giờ phải tìm thời gian thích hợp, như là chọn cuối tuần mới có thời gian tới.
Khương Vân uống ngụm canh, thật lâu không nói nhưng chung quy vẫn ừ một tiếng.
“Chờ dọn xong chị cho em một cái chìa khóa”, Lục Niệm Chi nói, ngữ khí tự nhiên phảng phất đây là chuyện hiển nhên.
Khương Vân không có ngẩng đầu, sau một lúc lâu mới trả lời: “Được”.
Cơm nước xong tính tiền rồi rời đi.
Thời gian còn sớm, các nàng đều không muốn về gấp, có thể đi dạo chung quanh.
Giang Viên là đoạn đường phồn hoa nhất Bắc Nhai, náo nhiệt hơn nơi khác nhiều.
Cách nơi này không xa là mấy địa điểm checkin, đi về phía trước chút là các cửa hàng xa xỉ.
Khương Vân cùng Lục Niệm Chi không đi về bên đó mà đi tới quảng trường.
Quảng trường là nơi nổi tiếng nhất Giang Viên, tương đối nổi danh trên mạng.
Buổi tối người tới đây tản bộ rất nhiều, người bán hàng rong cũng nhiều, đi không tới hai mươi bước chân đã có hai người bán.
Cô bé tới hỏi các nàng có mua đồ vật không.
Ở phía đông quảng trường có đám đông, nơi đó mọi người ca hát biểu diễn nghệ thuật đường phố.
Một nhóm người trẻ tuổi tinh thần sôi nổi, thanh xuân dào dạt.
Nhìn những người đó Khương Vân đột nhiên nhớ tới thời điểm còn đi học, Lục Niệm Chi cũng là như vậy.
Nàng liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, Lục Niệm Chi theo tầm mắt của nàng cũng nhìn bên kia, thấy ban nhạc đang diễn.
Nhóm người trẻ tuổi trình độ biểu diễn tương đối giống nhau tuy không bằng ban nhạc bốn người lúc trước của cô nhưng nhìn họ rất hứng khởi.
Khương Vân nói: “Cùng chị rất giống”.
Lục Niệm Chi hỏi: “Giống chỗ nào?”
Khương Vân chỉ cười cười.
Các nàng lại bước tiếp hướng bên kia mà đi.
Mu bàn tay hai người đụng nhau, Lục Niệm Chi trước ngoắc lấy ngón tay Khương Vân, Khương Vân không cự tuyệt.
Đi được một đoạn, Lục Niệm Chi đột nhiên dừng lại.
Khương Vân nghiêng đầu, vừa định mở miệng hỏi, đối phương lại ôn nhu nói trước: “Chờ chị ở đây một lát”.
“Sao vậy?”, Khương Vân khó hiểu.
Người này lại không trả lời, chỉ nói: “Vài phút thôi”.
Cô buông lỏng tay Khương Vân, rời đi nhưng xoay người tiến lên ôm Khương Vân một cái.
Khương Vân không hiểu ra làm sao, cảm thấy người này đột nhiên kỳ quái bất quá vẫn đứng chờ.
Có lẽ đối phương muốn đi gọi điện thoại hay gì đó.
Lục Niệm Chi đi vào đám đông càng lúc càng xa.
Khương Vân đứng tại chỗ chờ.
Chỉ là vài phút sau nàng cũng không thấy đối phương quay trở về.
Không biết Lục Niệm Chi đi đâu, cứ như biến mất rồi.
Khương Vân tính tình nhẫn nại, đợi gần mười phút.
Trên quảng trường người đến người đi lại không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Nàng nhìn chung quanh, tính gọi điện thoại thử xem, mới vừa sờ đến di động thì một cô bé cao tới khoảng eo nàng kéo kéo váy nàng.
Khương Vân cúi đầu nhìn.
Cô bé tay trái cầm mấy cành hồng, tay phải là mười mấy cái bong bóng.
Cô bé đem toàn bộ bong bóng và hoa nhét vào trong tay Khương Vân, nhẹ nhàng nói: “Chị kia cho chị”.
Khương Vân ngẩn người còn chưa kịp nói gì, cô bé liền chạy đi.
Nàng nhìn khắp nơi vẫn không thấy Lục Niệm Chi cho tới khi từ chỗ nhóm nhạc đang biểu diễn đột nhiên truyền tới thanh âm quen thuộc.
“Khương tiểu thư”
“Chị ở đây…”
Nàng dừng lại, ngẩng đầu hướng bên kia nhìn.
Lục Niệm Chi ở giữa một nhóm người trẻ tuổi, ôm đàn ghi-ta.
Cách quá xa nàng nhìn không rõ mặt người này, chỉ có thể mơ hồ phân biệt dáng hình cùng thanh âm.
Lục Niệm Chi biết nàng đã thấy chính mình, cả người cô bình tĩnh ôn nhu, hơi hơi thẳng lưng, ánh mắt hướng bên này.
Chung quanh có rất nhiều người dừng lại xem, sôi nổi hướng về chỗ Lục Niệm Chi.
Bởi vì khoảng cách quá xa, cho dù Khương Vân cầm một đống bong bóng cũng không ai chú ý nàng.
Nàng ngẩn người tại chỗ không kịp phục hồi tinh thần.
Nơi đó thật sự nhiều người xúm lại nhìn, dần dần vây lại bên đó.
Khương Vân do dự có nên bước qua hay không.
Rõ ràng cách xa như vậy, đối phương lại hiểu được tâm tư của nàng, vào lúc này nói: “Chị nhìn thấy em, em đừng cử động”.
Khương Vân dừng lại.
“Chị biết em không thích cách thức này, không thích phô trương”, Lục Niệm Chi nói, đem đàn ghi-ta đặt trước người, cười cười: “Chị cũng giống em, cũng không thích”.
“Em cứ đứng nơi đó là được, chị vẫn luôn nhìn thấy em được rồi”, người này mỉm cười, lời nói có ẩn ý.
Khương Vân nhìn qua nơi đó.
Đám đông sôi nổi vây xem, tất cả đều có tinh thần xem náo nhiệt.
những người này đang tìm kiếm vai chính còn lại nhưng trước sau đều không phát hiện ra Khương Vân.
Lục Niệm Chi như là thực hiện được ý đồ, có chút đắc ý quơ quơ tay.
Khương Vân buồn cười.
Lục Niệm Chi lại nói: “Hôm nay là chị không đúng, chị hát cho em nghe một bài, em đừng giận chị được không?”
Người trên quảng trường đều chú ý về bên này, nơi nơi xôn xao nghị luận.
Người nọ lại như không cảm nhận được, tùy ý mà điều chỉnh dây đàn, ngữ khí nghiêm túc.
“Trước đây đều muốn hát cho em nghe chỉ là không có cơ hội”
“Chị cảm thấy lúc ấy chị cũng thích em chỉ là thật đáng tiếc, chín năm trước em còn không biết chị”
“Nhưng chị lại động tâm”.