Tân Hoan Niềm Vui Mới

Chương 70: Em Thật Để Ý


Đọc truyện Tân Hoan Niềm Vui Mới – Chương 70: Em Thật Để Ý


Hiện tại còn chưa tới bảy giờ rưỡi, Minh Nhân không nên xuất hiện ở chỗ này.
Nếu không phải sáng sớm chạy tới thì Khương Vân cũng không nên xuất hiện ở nơi này.
Nhưng chính là trùng hợp vậy đó, trực diện đụng phải, không sớm cũng không muộn, chỉ cần xê xích nhau một chút thôi là có thể bỏ qua rồi.

Trong nháy mắt đó, cả ba người đều ngẩn ngơ.

Ai cũng không đoán trước được một màn này, thật sự là ngoài ý muốn.
Khương Vân còn đang ôm một bó hồng to đỏ tươi, trang điểm tinh xảo, toàn thân trên dưới sửa soạn không hề qua loa chút nào mà hai người trước mặt kia bộ dáng mệt mỏi hoàn toàn tương phản với nàng.
Mặc dù biết Lục Niệm Chi cùng Minh Nhân hẳn là sẽ không phát sinh cái gì nhưng Khương Vân vẫn phức tạp trong lòng, sinh ra một loại cảm giác khó có thể miêu tả.

Trong giây phút đối diện Minh Nhân, nàng không tự giác siết chặt tay, đem điện thoại để lại trong túi xách.
Đây là lần chạm mặt đầu tiên của ba người, bất luận là thời gian hay địa điểm đều không thích hợp.
Lục Niệm Chi cùng Minh Nhân hai người đã từng nhém nữa ở bên nhau, trình độ hiểu biết nhất định nhiều, từng có quan hệ ái muội cho dù lúc đó hai bên chưa có ý tứ kia, chỉ là tạm thời bên nhau nhưng đó không đại biểu cho giữa hai người trong quá khứ chưa từng tồn tại những chuyện kia, ý niệm, quyết định khi đó rõ ràng từng tồn tại.
Hai người là bạn bè nhưng lại không phải là dạng như Khương Vân cùng Hà Dư thuần túy hữu nghị.

Lúc đó không thể ở bên nhau thì trong sinh hoạt sau này thông thường nên có chút tránh né mới phải, mặc kệ là lý do gì, Minh Nhân đều không nên sớm như vậy đã tới tìm Lục Niệm Chi.
Hơn bảy giờ, Minh Nhân đã sớm hơn tới đây rồi.
Hai người hẳn là nói chuyện gì đó, có lẽ là trong công việc, có lẽ là chuyện khác, Minh Nhân có thể hơn năm giờ tới đây, hoặc là hơn sáu giờ.

Thời gian nào cũng không thật thích hợp.
Khương Vân ngây ngẩn cả người, ngay sau đó khôi phục lại như thường, không biểu lộ ra.

Nàng không chào hỏi hai người trước mặt, vẫn là Lục Niệm Chi mở miệng trước, nhẹ nhàng nói: “Khương Vân”.
Minh Nhân theo sát sau đó, thoải mái hào phóng nói: “Phó giám Khương”.
Khương Vân gật gật đầu, trên mặt không mảy may thể hiện gì, đạm thanh mà trả lời: “Giám đốc Minh”.
Minh Nhân quơ quơ văn kiện trong tay, giải thích trước: “Chiều nay phải dùng tới, tiện đường tới đây nên tìm Niệm Chi ký tên”.

Biết được Khương Vân sẽ để ý nên chủ động nói rõ ràng.
Minh Nhân không phải kẻ ngốc, cô rõ ràng những lời đồn đãi kia.

Tuy rằng không biết rõ ràng quan hệ giữa Khương Vân và Lục Niệm Chi cụ thể thế nào nhưng nhìn thấy sáng sớm Khương Vân lại đây, trên tay còn ôn một bó hồng, trong lòng cái gì cũng đều sáng tỏ.
Khương Vân không lập tức đáp lại, sau một lúc mới ừ một tiếng.

Trên mặt nàng vẫn dáng vẻ đó, nhìn không ra để ý hay không, cả người cùng bình thường không khác nhau, thậm chí còn có thể khách khí hỏi: “Giám đốc Minh buổi chiều còn phải về công ty mở cuộc họp sao?”
“Đúng vậy”, Minh Nhân nói, “Giám đốc Đại cùng tổng giám Thiệu cũng tới, trước đó đã bàn bạc tốt rồi, lần này chỉ là đi qua thông báo kết quả thôi”
Hai bên mười phần công thức hóa mà hàn huyên vài câu, nội dung có chút cứng nhắc.

Tuy bình tĩnh nhưng bên dưới là sóng ngầm mãnh liệt, ai cũng không đánh vỡ trạng thái hài hòa trước mắt.
Lục Niệm Chi đứng ở đằng sau, một câu cũng không nói, đánh giá bên này.

Người này biết trong lòng Khương Vân có cục nghẹn nhưng còn không phải thời điểm để giải thích, rốt cuộc thì Minh Nhân còn ở đó, để người kia đi trước rồi lại nói.
Không khí càng thêm xấu hổ, Khương Vân bình tĩnh đến không ngờ, ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Mọi người vất vả rồi”.
Minh Nhân không phải là người không có mắt nhìn, biết không thể tiếp tục ở chỗ này, không dấu vết mà liếc nhìn Lục Niệm Chi, lại nhìn nhìn Khương Vân, cuối cùng lấy cớ còn có công tác nên phải đi trước.
Chuyện phiếm lập tức kết thúc, chung quanh nháy mắt an tĩnh.
Khương Vân nhìn Minh Nhân rời đi, mặt không biểu tình nhìn cô ấy đi xa, không có tính toán phản ứng gì với Lục Niệm Chi.
Lục Niệm Chi còn đang đứng trơ ra đó trong chốc lát thẳng tới khi Khương Vân quay đầu lại mới nói: “Vốn dĩ cuối tuần này cô ấy phải quay về thành phố S nhưng có việc trì hoãn nên còn ở lại đây một thời gian”.
Khương Vân ôm hoa đi phía trước, hướng vào trong nhà: “Em biết”.
“Cô ấy hôm qua vẫn luôn tăng ca ở công ty, nghĩ nhanh chóng đem công việc làm tốt nên sớm một chút chạy tới đây.

Sợ chị chút nữa không có ở nhà sẽ làm chậm trễ công việc”.
Sắc mặt Khương Vân không thay đổi mà đáp lại, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng nàng đang để ý chuyện này, biểu tình của nàng thật sự lãnh đạm, không có nửa điểm bất thường.

Phảng phất như nàng thật sự nghe lọt được.
Lục Niệm Chi tiếp tục giải thích: “Phần văn kiện này cần phải có chị ký tên, thời gian lại tương đối gấp gáp.


Vốn là tối hôm qua phải mang tới đây nhưng có điều khoản xảy ra sai lầm, phải sửa tới hôm nay mới xong”.
Khương Vân vẫn thái độ kia, không nửa phần dao động, nghiểm nhiên không quá để ý mấy chuyện đó, “Minh giám đốc đã nói qua rồi”.
Ở chung cũng được một thời gian, Lục Niệm Chi rõ ràng tính tình người này liền duỗi tay giữ chặt Khương Vân, nghiêm túc hỏi: “Giận sao?”
Khương Vân không có giãy ra, tùy ý cô lôi kéo cũng sẽ không làm gì, như cũ bình tĩnh trả lời: “Không có”.
“Chị không biết cô ấy sớm như vậy đã đến đây”, Lục Niệm Chi nói, nắm chặt tay Khương Vân không bỏ, “Tối hôm qua hẹn thời gian là giữa trưa”.
Hơn nữa hẳn là người bên phòng kế hoạch tới đây mới đúng nhưng Minh Nhân vừa vặn tiện đường nên trực tiếp cầm tới.

Đổi lại người khác thì ai mà dám sáng sớm chạy tới gõ cửa nhà đại cổ đông.

Thời gian cuối tuần cơ bản là người ta còn đang nghỉ ngơi.
Bởi vì là bạn bè cho nên mới không để ý nhiều như vậy, nếu thật sự là có ý kia thì từ trước đã ở bên nhau rồi.
Về điểm này vừa nãy Minh Nhân cũng đã nói rõ ràng rồi.
Giữa hai người kia đích thực là rõ ràng, nếu không sẽ không giải thích với Khương Vân như vậy.

Xác thật chỉ là tới đây ký tên, cái gì cũng chưa phát sinh, chưa từng có ái muội gì.
Khương Vân dừng bước chân nhìn người bên cạnh liếc mắt một cái, vẫn là ý tứ kia: “Em vừa nghe được rồi, không cần nói lại lần hai”.
Lục Niệm Chi hơi ngẩn ra.
Dĩ vãng bất luận có bao nhiêu hiểu lầm, Khương Vân đều sẽ không có bộ dạng này.

Cho dù là lần Tần Chiêu đến biệt thự kia, hai ngày sau cô mới tới ngõ An Hòa mà Khương Vân cũng không có bộ dạng hiện tại.
Cô muốn nói gì nhưng Khương Vân lại không muốn dây dưa chuyện này quá nhiều, hỏi ngược lại: “Chị ăn sáng chưa?”
Ngữ điệu bình thản, phảng phất cái gì cũng chưa phát sinh, không gặp được một màn vừa nãy.

Lục Niệm Chi không muốn vì chuyện này mà sinh ra khúc mắt cùng không thoải mái nên vẫn muốn tiếp tục nói rõ ràng, sợ Khương Vân hiểu lầm.

Nhưng Khương Vân giống như nhìn thấu hành động kế tiếp của cô, biểu tình đạm nhiên mà nói: “Em còn chưa ăn, một lát nữa rồi nói tiếp”.
Nói xong, tránh thoát tay Lục Niệm Chi, ôm hoa cùng túi xách vào cửa.
Hai ngày nay Lục Niệm Chi cho dì quét dọn trong nhà nghỉ phép, dọn dẹp biệt thự liền tự cô làm, không có ai khác tới.

Sau khi tiến vào, Khương Vân đem hoa tùy ý đặt trên bàn cao, lại trong lúc lơ đãng nhìn thấy trên bàn trà có hai ly nước.
Hai cái ly để thật gần nhau, đều chỉ còn lại gần phân nửa.
Lục Niệm Chi cùng Minh Nhân thời điểm nói chuyện ngồi tương đối gần và còn nói chuyện thật lâu.

Có lẽ là kế hoạch quá phức tạp, cần giảng giải nhiều chỗ nên hao phí không ít thời gian.

Khương Vân đứng cách bàn trà không xa, ánh đèn phòng khách sáng sủa, liếc mắt một cái là có thể thấy một ly trong đó có dấu son môi nhợt nhạt.
Dấu vết kia quá nhạt, nếu không chú ý sẽ không thấy được.
Đây là cái ly Minh Nhân dùng qua, Lục Niệm Chi mới từ trên giường thức dậy căn bản là không có trang điểm mà người kia vội cả tối không nghỉ ngơi, cũng không tẩy trang.
Lục Niệm Chi theo ánh mắt nàng nhìn qua, cũng nhìn thấy hai cái ly kia cùng với vết son môi nhạt nhẽo.

Cô chần chờ, không biết có nên nói rõ hay không, do dự một chớp mắt, vẫn là nói: “Chỉ là uống một ly nước, cô ấy…”
Khương Vân ngắt ngang lời cô, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tủ lạnh có đồ ăn không?”
Lục Niệm Chi nhất thời không nói gì, không biết nên nói thế nào.

Khương Vân lại không hỏi lại, buông túi lập tức hướng phòng bếp đi.
Trong tủ lạnh có đồ ăn, trước khi nghỉ phép dì có mua một đống lớn để đó, nghĩ chủ nhà không có thời gian nấu cơm, còn chu đáo mà làm rất nhiều thức ăn làm sẵn bên trong, muốn ăn cái gì thì lấy ra nấu sơ là được.
Khương Vân không đụng vào những cái đó, tính toán nấu cháo rau thịt nạc là được.

Lục Niệm Chi còn đứng ở bên ngoài, thấy nàng thật sự đang rửa rau mới chạy nhanh tiến vào giúp nàng rửa rau, thức thời không đề cập chuyện không thoải mái vừa rồi.
Khương Vân vẫn trầm mặc, trong chốc lát lấy từ trong ngăn đông ra hai khối cá tuyết, tính toán làm món cá tuyết chiên.

Hai người phân công làm, không nói chuyện.

Có những việc không cần nhiều lời, giải thích ngược lại có chút dư thừa.
Giữa Lục Niệm Chi cùng Minh Nhân đủ rõ ràng, rõ ràng đến người khác không thể nào hoài nghi giữa hai người sẽ có khả năng có quan hệ gì.


Mà cũng đúng là bởi vậy, có chút ngôn ngữ cùng hành động chính là không cần thiết.
Khương Vân không phải người vô cớ gây sự, nàng đều minh bạch, đã sớm rõ ràng mấy chuyện này.

Có chút thời điểm nên để trôi qua, tạm thời không đề cập tới chính là lựa chọn đúng nhất.
Khi rửa rau, Lục Niệm Chi nhìn Khương Vân vài lần, có hai lần muốn nói gì đó nhưng lời nói đến bên miệng vẫn là ngừng lại.

Khương Vân cúi đầu nấu cơm, trộn thịt băm với gia vị, đâu vào đấy mà làm, chỉ là từ đầu tới cuối cũng chưa nhìn qua bên cạnh một chút, không hé răng nói một lời.
Chờ cháo nung đến độ sệt vừa phải thì nàng chiên cá tuyết, lúc này mới nói: “Chị đi thay quần áo trước đi, thu thập xong liền có thể ăn rồi”.
Lục Niệm Chi nhìn nàng, muốn nói gì đó nhưng thấy nàng hoàn toàn không có ý tứ kia nên vẫn từ bỏ, rửa tay sạch sẽ, lau lau tay, đáp: “Thực mau chị sẽ quay lại”.
Khương Vân không đáp lại, một mặt đem nồ cháo khuấy đều, một mặt bắt chảo lên cho nóng.

Nàng cũng không quay đầu lại liếc mắt một cái, giống như hoàn toàn tập trung vào nấu bữa sáng, chuyện khác không quan trọng, có cũng được không cũng được.
Đứng tại chỗ một lát, Lục Niệm Chi mói rời khỏi phòng bếp đi lên lầu.
Khương Vân thờ ơ nêm nếm vị cháo sau đó bắt đầu chiên cá.

Lửa trên bếp nhấp nháy, đột nhiên phựt ra mãnh liệt nhưng không lan ra ngoài nhiều, chỉ có thể cháy quanh đáy chảo.
Bước chân của đối phương đi xa dần cho đến khi hoàn toàn không nghe được, Khương Vân mới dừng động tác trên tay, sững sờ vài giây sau đó tiếp tục công việc.

Nàng thất thần, đem cá tuyết đã chiên tốt để trên bàn, lại ở thời điểm múc cháo ra tô làm văng lên tay.
Đau đớn nháy mắt làm nàng thiếu chút nữa buông cái tô nhưng nàng cố nén lại, nhanh tay để chén trên bếp, vặn ra vòi nước rửa vết bỏng.

Cũng may không nghiêm trọng, chỉ là ngón giữa tay trái bị phỏng đỏ một đốm, có chút đau nhưng miễn cưỡng có thể chịu được.
Lúc này Lục Niệm Chi xuống tới.
Nàng thính tai nghe được tiếng bước chân, Khương Vân đem vòi nước đóng lại, lau lau tay, giả vờ không có chuyện gì mà múc cháo lại bưng ra ngoài.

Lục Niệm Chi muốn hỗ trợ nàng một chút nhưng nàng tránh đi lấy hai cái chén để trên bàn lại xoay người đến phòng bếp lấy đũa.
“Khương Vân”, Lục Niệm Chi nhẹ kêu, mày nhăn lại, rối rắm một lát vẫn là nói: “Chúng ta nói chuyện trước đi”.
Khương Vân lại giống như không nghe được, đem đũa đưa cô: “Ăn cơm trước”.
Không muốn giằng co như vậy, Lục Niệm Chi hỏi: “Em thật để ý?”
Khương Vân không nói một lời, ngồi xuống đối diện..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.