Đọc truyện Tân Hoan Niềm Vui Mới – Chương 67: Em Ấy Thật Để Ý Cô
Nhiệm vụ an bài thời gian tương đối kín, như là nhất thời phát sinh nên liền định vào sáng mai, chưa kịp chuẩn bị đầy đủ kỹ càng gì.
Bất quá công tác tiếp đãi cũng thập phần đơn giản, chính là dẫn người đó đi tham quan chi nhánh công ty, giới thiệu công việc đang đảm nhận của phòng nghiên cứu phát minh, cũng không khác biệt với lần trước lắm.
Khương Vân hơi kinh ngạc, hỏi lại là Lục tổng nào.
Thư ký thứ nhất không giấu giếm, trực tiếp báo là con gái thứ ba của Lục gia, chính là mẹ của Lục Thời Tinh – Lục Đinh Uấn, là một nữ cường nhân tung hoành thương trường nhiều năm.
Khương Vân chưa thấy qua Lục Đinh Uấn, nàng mới đến công ty không lâu, càng chưa bao giờ nghe tới vị này, chỉ là từ miệng Lục Thời Tinh nhận thức, mơ hồ cảm thấy đối phương làm người hẳn không xấu.
Nhưng chung quy là chưa gặp qua, cái gì cũng không biết, trong lòng Khương Vân không khỏi thấp thỏm, đoán không ra đây là chuyện gì.
Lục gia bên kia khẳng định biết được một ít tình huống, Lục Đinh Uấn lần này lại đây còn chỉ đích danh Khương Vân đi tiếp đãi, hơn phân nửa cùng những việc kia không thoát được có quan hệ.
Thư ký không nói quá nhiều, truyền đạt xong liền rời đi.
Khương Vân còn có công tác chưa làm xong, đầu vai đột nhiên bị áp lên một gánh nặng thế này, trong chốc lát chưa nghĩ ra đối sách.
Buổi tối tăng ca xong trở về ngõ An Hòa, Lục Niệm Chi tới đây.
Công ty cô ấy cuối tuần này tung ra sản phẩm mới, người này vậy mà lại nhàn hạ đến không tưởng, suốt ngày làm bà chủ phủi tay không làm gì, công tác toàn phân cho cấp dưới.
Cô ôm một bó cúc họa mi tới mà không cần cửa hàng giao hoa đưa sang, sớm đứng ở cửa chờ.
Hai người cùng nhau ăn cơm tối.
Hôm nay không mua thức ăn, chỉ có thể tạm chắp vá ăn một bữa.
Đêm nay Lục Niệm Chi không ở lại đây qua đêm, cô còn có việc, muộn một chút còn phải đi gặp đối tác nên ở lại không bao lâu liền rời đi.
Cơm nước xong, cắm hoa vào bình, Khương Vân vẫn nhịn không được nói bóng nói gió hai câu.
Bởi vì không biết Lục Đinh Uấn rốt cuộc tới làm gì, sẽ như thế nào, nàng tạm thời không tính toán nói với Lục Niệm Chi miễn sinh ra hiểu lầm không cần thiết.
Chỉ là lơ đãng hỏi hỏi, vẫn không đề cập tới Lục Đinh Uấn.
Lục gia bên dưới có bốn người con, ba người con lớn tuổi không xê xích bao nhiêu, hiện tại đều trên bốn mươi mà Lục Niệm Chi mới hai mươi bảy, cùng bọn họ cách nhau không ít.
Năm đó Lục phu nhân bệnh mà qua đời, Lục Niệm Chi khi đó còn nhỏ, lão gia tử vội vàng công tác, vẫn luôn là Lục Đinh Uấn chăm sóc Lục Niệm Chi.
Những năm đó sợ Lục Niệm Chi tính tình quá tiêu sái sẽ học hành không tốt cho nên Lục Đinh Uấn đối với Lục Niệm Chi rất nghiêm khắc, quản giáo mọi mặt, thậm chí những năm đó Lục Niệm Chi kết giao bạn bè đều phải qua ý kiến của cô ấy.
Lục Niệm Chi đối với người chị này rất cảm kích, quan hệ hai người cũng chẳng có gì khác, không mang lại cảm giác ôn nhu gắn bó như chị em nhà khác mà càng có nhiều tôn trọng cùng kính nể.
Tóm lại chính là quan hệ không tốt không xấu.
Khương Vân trong lòng hiểu đại khái rồi sau đó có chút không biết làm sao.
Hai nàng trước mắt còn chưa có xác định gì, Lục Đinh Uấn tới đây một chuyến thật không mấy thích hợp nhưng cũng ở trong tình thế này rồi, mấy chuyện kia vừa mới xảy ra, khẳng định nàng không thể yên tâm.
Trước khi rời đi Lục Niệm Chi hỏi: “Công ty gần đây cũng nhàn, đêm mai có rảnh không, chị tới đón em?”
Từ buổi tối hôm đó, quan hệ hai người so với trước kia thì gần gũi hơn chút, trong lúc tiếp xúc với nhau chậm rãi dung nhập sinh hoạt đối phương.
Hôm trước Lục Niệm Chi cũng lặng lẽ tới Bồi Thịnh đón Khương Vân tan tầm, trước đó Khương Vân cũng tới dưới lầu công ty của Lục Niệm Chi, chỉ là không đi lên mà thôi.
Nghe vậy, Khương Vân sửng sốt, lập tức cự tuyệt, kiếm đại một cái cớ: “Ngày mai công việc tương đối nhiều, hẳn là sẽ không tan tầm đúng giờ.
Muộn chút em còn muốn đi một chuyến qua Hà Dư nơi đó, chị không cần tới đón”.
Lục Niệm Chi không nghi ngờ gì, vội vàng đi gặp đối tác, lái xe đi ngày càng xa.
Khương Vân đứng ở trước cửa rào nhìn theo phương hướng xe rời đi tới chỗ rẽ, đứng thêm một lát mới vào nhà.
Lo lắng thì lo lắng nhưng công tác chuẩn bị vẫn không thể lơ là.
Cho dù Lục Đinh Uấn xuất phát từ mục đích việc riêng mà tới thì với nàng mà nói đó cũng là một phần của công việc, không thể chậm trễ.
Ban đêm Khương Vân đem công việc trên dưới xử lý xong thì đã rạng sáng, nàng hướng về chiếc giường mà nằm một lúc, mở mắt ra đã tới lúc ra cửa đi làm.
Nàng không có chuẩn bị đặc biệt riêng cho mình, thường ngày đi làm thế nào thì hôm nay cũng vậy, trang điểm nhẹ nhàng, tây trang, thoạt nhìn đơn giản sạch sẽ.
Lục Đinh Uấn mười giờ rưỡi mới có thể tới đây, Khương Vân trước đó còn có công việc khác phải làm.
Hạng mục của tổ chín tổ mười tiến hành phi thường thuận lợi, tầm hai ngày nữa là có thể kết thúc công việc hoàn mỹ.
Dương Hi lại đây giao phần báo cáo đồng thời báo về tiến triển gần đây của phòng nghiên cứu phát minh.
Đại Trí Sùng rời thành phố C đi công tác chuẩn bị trở lại, lúc đó hẳn sẽ kiểm tra tình huống làm việc thời gian qua của phòng cùng với biểu hiện của Khương Vân, một khi xảy ra vấn đề sẽ khó tránh khỏi bị trách phạt.
Có lẽ là tối nay còn phải ứng phó vị kia.
Phiền toái như vậy làm Khương Vân cảm thấy có chút áp lực lại không thể nề hà chậm trễ.
Trước mười giờ rưỡi, công tác của phòng nghiên cứu phát minh đều thuận lợi tiến hành, ngay cả phó giám Lưu đều không tỏ thái độ như bình thường, ai cũng không gây khó dễ.
Nhiệt độ không khí hôm nay hơi cao, đều gần bốn mươi độ, mặt trời nóng bức muốn nướng chín mặt đất, đứng ở bên ngoài cả người đều giống như bị thiêu cháy vậy.
Mới sớm như vậy, cây cối trước cửa công ty đều bị phơi muốn héo úa, cửa kính sát đất tòa cao ốc văn phòng phản chiếu ánh nắng chói chang lóa mắt.
Khương Vân xuống chờ trước hai mươi phút, đứng ở nơi có bóng râm chờ mà vẫn bị hung đến ra mồ hôi khắp người, không dễ chịu.
Xa xa nhìn thấy chiếc Bentley màu trắng thong thả chạy tới, nàng không kiêu ngạo không nịnh nọt tiến lên tiếp đón.
Lục Đinh Uấn ngồi ở phía sau, một thân tây trang vàng nhạt phối hợp giày cao gót, tóc ngắn giỏi giang, khuôn mặt tinh xảo, bảo dưỡng rất khá, trạng thái làn da thoạt nhìn không giống người đã hơn bốn mươi tuổi.
Cô ấy cùng Lục Niệm Chi lớn lên cũng không giống nhau lắm, ánh mắt cô sắc bén, nghiêm túc, vừa nhìn thấy không giống chị em ruột với nhau.
Khương Vân đi qua, vừa định mở miệng thì Lục Đinh Uấn lại hỏi trước: “Khương Vân?”
Nàng sửng sốt, gật đầu trả lời.
“Lục tổng ngài khỏe”.
Thái dương chói lọi trên đầu, đứng một tí đều khó chịu, Lục Đinh Uấn đi đằng trước, mang theo đoàn người hướng tới trước cửa công ty.
Khương Vân quy củ mà hào phóng đi bên cạnh, không để bản thân bị rơi lại đằng sau càng không cố tình tiến đến lấy lòng, nàng chỉ coi cô ấy là cấp trên bình thường, nên thế nào thì cứ thế đó.
Chờ đến chỗ râm mát, nàng ôn nhu hỏi: “Phòng nghỉ ngơi đã chuẩn bị sẵn, Lục tổng ngài có muốn trước nghỉ ngơi một lát không hay vẫn đi tham quan trước?”
Lục Đinh Uấn vẫn chưa trả lời vấn đề này, đem đồ vật trong tay giao cho trợ lý, cởi áo khoác tây trang, bên trong là áo sơ mi trắng cao cấp.
Cô ấy quay đầu nhìn Khương Vân, như là đánh giá nhưng lại không nhìn chằm chằm làm người ta thấy không thoải mái, chỉ nhìn nhìn hai cái rồi thôi.
Người này khí thế quá cường, lực uy hiếp mười phần, đại khái là kinh nghiệm thương trường luyện cô ấy thành bộ dáng ít nói ít cười, mỗi lời nói, mỗi hành động đều cho người ta cảm giác thật áp lực.
Những người khác đi theo đều không dám tùy tiện nói chuyện, không khí vô cùng áp bức.
Khương Vân không lộ vẻ khiếp sợ, chỉ lẳng lặng chờ cô trả lời.
Lục Đinh Uấn thu hồi ánh mắt, trên mặt không biểu lộ bất luận cảm xúc gì, đạm thanh nói: “Trước đi lên nhìn xem”.
Ở thang máy, Lục Đinh Uấn đứng đằng trước, không có nghiêng đầu nhìn Khương Vân nhưng vẫn dùng dư quang nhìn nhìn.
Khương Vân nhìn thấy đánh giá của cô, ra vẻ không phát hiện ra, quy quy củ củ đứng, thẳng đến thang máy mở ra để mấy người bên trong đi ra ngoài trước.
Lục Đinh Uấn đã đến chỉ có một số ít người tầng quản lý biết ngay cả Thiệu Thanh cũng không biết tin.
Cô trước kia đã tới đây thị sát, mấy nhân viên cũ nhận thức cô, biết cô là người phía cổ đông, đang sôi nổi lại vô cùng kinh ngạc, phó giám Lưu càng hoảng sợ.
Nhưng không ai dám tiến lên, dáng vẻ Lục Đinh Uấn quá dọa người, hơn nửa rõ ràng chính là có sự sắp xếp, nhân viên nào không có quan hệ tới thì không cần quấy rầy.
Công ty nơi nơi đều trở nên an tĩnh, nhóm người đi tới đâu thì nơi đó trở nên yên tĩnh lại.
Nhân viên trong công ty đều rõ ràng tuy cổ phần là Lục Niệm Chi đứng tên nhưng kỳ thật trước nay đều do Lục gia quản lý, Lục Niệm Chi sẽ không nhúng tay vào nghiệp vụ cùng kế hoạch của công ty nhưng Lục gia sẽ có người thay cô làm, đặc biệt là vị thủ đoạn quả quyết Lục Đinh Uấn này.
Cô ba Lục gia trong thương trường cũng có địa vị, công việc xử lý đều phi thường nghiêm cẩn, ai bị cô ấy nắm trúng đều không quá tốt.
Khương Vân còn chưa lĩnh giáo qua sự lợi hại của Lục Đinh Uấn nhưng cũng không dám coi nhẹ, dẫn người này đi khắp nơi, tiến thối có độ.
Chờ sau khi đi một vòng phòng nghiên cứu phát minh mới đi tới phòng nghỉ ngơi.
Vào phòng nghỉ, nhóm trợ lý đi trước lưu lại hai người các cô.
Khương Vân dừng một chút vẫn là trấn tĩnh đứng đó chờ lệnh.
“Lục tổng uống trà hay là cà phê?”
Cửa bị đóng lại, điều hòa thổi ra từng đợt khí lạnh vẫn không thể giải hết được cái oi bức mùa hè.
Lục Đinh Uấn ngồi trên sô pha giương mắt nhìn nhìn, trả lời: “Một ly nước là được rồi”.
Khương Vân rót ly nước mang qua.
Lúc để ly lên bàn nàng hơi khom người, tận lực lễ độ nhưng lại nghe được người trước mặt nói: “Phó giám Khương không cần khẩn trương như vậy”.
Nàng ngẩn ra.
Lục Đinh Uấn đem ly nước tiếp nhận, để trên bàn, “Rót cho mình ly nước rồi ngồi đi”.
Có lẽ là do ở địa vị cao lâu ngày thành thói quen, vốn nghĩ nói một câu để hòa hoãn không khí chút nhưng không tự chủ lại thành có chút ngữ khí ra lệnh.
Khương Vân chú ý tới thái độ đối phương tựa hồ không có cường ngạnh như ban nãy, chần chờ chút đi rót cho mình ly nước, sau đó ngồi bên cạnh.
“Lần này tới thành phố C chủ yếu là nhất thời có việc phát sinh, sau khi xử lý xong muốn tới đây thị sát chút.
Vốn dĩ kế hoạch hôm qua tới đây nhưng có việc khác làm trì hoãn nên đổi lại thời gian”, Lục Đinh Uấn nói.
Đột nhiên giải thích một câu, Khương Vân còn chưa biết là chuyện gì nên không có đáp lại.
Lục Đinh Uấn ngay sau đó lại nói: “Thuận tiện cũng muốn nói chuyện cùng phó giám Khương”.
Khương Vân sớm dự đoán chuyện này, nghe tới mấy lời này một chút cũng không ngoài ý muốn.
Giây lát e hèm gật gật đầu.
Lục Đinh Uấn cầm ly uống miếng nước, không nhanh không chậm, sau một lúc mới đi thẳng vào vấn đề mà nói: “Chuyện lúc trước tôi đều nghe qua, đại khái biết một chút tình huống, bất quá cũng không rõ ràng lắm, cụ thể ra sao Lục Niệm Chi không có nói với chúng tôi, không cho nhúng tay vào”.
Ngữ điệu của cô cùng với Triệu Mẫn Nhã tương đối giống nhau làm Khương Vân có loại ảo giác dejavu.
Nhưng bất đồng với Triệu Mẫn Nhã chính là Lục Đinh Uấn một chút cũng không quanh co lòng vòng, tương đối cường thế, nói chuyện cũng không hẳn là trắng trợn mà là nói rõ ràng một lượt.
Cô hỏi: “Phó giám Khương có biết tình huống phía bên thành phố S không?”
Khương Vân gật đầu, thành thật mà nói: “Thật loạn”.
“Hiện tại quan hệ Niệm Chi cùng ông lão thật căng”, Lục Đinh Uấn nói, báo tình huống Lục gia.
Khương Vân đại khái có thể đoán được, không đáp.
Lục Đinh Uấn hỏi: “Em ấy có nói với cô không?”
Khương Vân đúng sự thật mà nói: “Không có”.
Lục Đinh Uấn buông ly xuống, khẳng định mà nói: “Nó thật để ý đến cô”.
Đoán không được đối phương có ý gì, Khương Vân không đáp, an tĩnh lắng nghe.
Ngữ điệu Lục Đinh Uấn chuyển đổi như là đang cảm khái, lại mang theo một tia bất đắc dĩ.
“Chúng ta đều quản không được em ấy”..