Đọc truyện Tân Hoan Niềm Vui Mới – Chương 64: Để Ý
Không rõ vì sao thoáng chốc trong lòng Khương Vân căng thẳng, có chút không thích ứng.
Lục Niệm Chi quá mức trắng trợn táo bạo, ánh mắt nhìn chằm chằm, không có nửa phần muốn che dấu.
Phó giám Lưu ở đó cùng cô nói cái gì đó mặt đầy tươi cười.
Khương Vân mặc danh xuất thần, không quá chú ý lời của Thiệu Thanh.
Thiệu Thanh không phát hiện hai người bên kia, một lòng một dạ nói chuyện công việc.
Hơn nữa hôm nay độ nóng trong phòng tương đối cao, vì mở cửa thông khí nên không bật điều hòa, trong phòng có chút nóng.
Cô tựa hồ không mấy vừa lòng khi nhận ra Khương Vân không nghe mình nói, liền gõ gõ cái bàn, không lời nói mà trách Khương Vân.
Lúc này Khương Vân mới hoàn hồn, lập tức thu hồi ánh mắt.
“Nghĩ gì vậy?”, Thiệu Thanh không nhìn nàng, vẫn đang cúi đầu xem tư liệu, thỉnh thoảng mày nhăn lại.
Khương Vân đem phản ứng của Thiệu Thanh thu vào đáy mắt, trong lòng biết phần tư liệu này còn chưa làm tốt, khẳng định sẽ bị trả về, hơn phân nửa là nàng thế phó giám Lưu chịu la mắng, liền căng da đầu nói: “Không, chỉ là đang đợi ngài xem xong”.
Thiệu Thanh xưa nay công tư phân minh, trong lúc làm việc không bao giờ nói chuyện bên ngoài, hơn nữa sẽ không lòng vòng nhiều, lúc trước giao tư liệu cho ai làm thì người đó tới trình bày với cô, không để người khác chịu thay, duy chỉ lần này cô không làm vậy.
“Không giống cô làm”, Thiệu Thanh nói, ném tư liệu lên trên bàn, “Trước đó không kiểm tra đã giao cho tôi?”
Trong công việc nhiều lắt léo lòng vòng, thời điểm này kiêng kỵ nhất chính là cáo trạng, người bên dưới nếu chơi tâm tư một chút thì làm lãnh đạo có thể phát hiện liền.
Khương Vân không nắm rõ ý của Thiệu Thanh nhưng nàng đã đi làm bốn năm, không phải không biết nắm bắt tình huống, trực tiếp nhận lỗi, không lấy cớ gì, thẳng thắn thành khẩn nói: “Xin lỗi, là tôi làm sai”.
“Thứ này không phải là do phó giám Lưu phụ trách sao?”, Thiệu Thanh không mấy cao hứng.
Khương Vân ăn ngay nói thật: “Phó giám Lưu còn có việc, có đại cổ đông tới đây”.
Phân công không rõ ràng là chỗ tối kỵ trong công việc, mặc kệ là lý do gì, vấn đề xảy ra trong tay ngươi thì ngươi phụ trách, lãnh đạo đều sẽ không hỏi chi tiết vụ việc, chỉ nhìn kết quả mà nói.
Thiệu Thanh lúc này đã biết, nàng là người tới thay thế nên sẽ không tăng thêm khó xử, bất quá cũng không đơn giản buông tha.
Khương Vân đã sớm đoán được khả năng là như vậy, không nói nhiều, lắng nghe là được rồi.
Hiện giờ phó giám Lưu cũng coi như là lãnh đạo của nàng, cố ý ném bom cho nàng ôm cũng không có gì lạ, Khương Vân có thể ứng phó, nếu Thiệu Thanh không hỏi nàng cũng sẽ ném ngược trở lại ông ta, trên phương diện công tác bị áp bức không thể nhẫn nhục chịu đựng hoài, nàng không tính phí công sức giúp người khác làm việc.
Trong phòng nghe Thiệu Thanh nói cũng hơn mười phút.
Lục Niệm Chi cùng phó giám Lưu vẫn còn ở bên kia, không biết đang nói gì, nửa ngày cũng không nói xong.
Người kia vẫn thường thường nhìn cánh cửa bên trong văn phòng, tầm mắt dừng ở áo sơ mi trắng cùng váy công sở đen ôm sát mông trên người Khương Vân.
Bồi Thịnh đối với nhân viên công ty yêu cầu về trang phục đi làm không quá khắt khe, trừ khi có việc xuống phân xưởng hay phải đi công tác cần có trang phục phù hợp thì đại đa số đều sẽ tùy phong cách ăn mặc của nhân viên, ăn mặc thoải mái chính mình là được.
Khương Vân đối với công việc rất nghiêm túc, quần áo mặc đi làm cũng vậy, toàn thân nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, thoạt nhìn có loại cảm giác cấm dục.
Chân nàng thật thẳng lại trắng, đường cong eo mông lòi lõm vừa đủ, phần ngực có chút căng chặt, nút áo sơ mi không hoàn toàn cài hết từ trên xuống, một mảnh da thịt nơi xương quai xanh, tóc cột lên, nhìn bộ dáng giỏi giang xinh đẹp.
Khương Vân hôm nay không đánh phấn, chỉ tô son cho có khí sắc.
Lục Niệm Chi liền nhìn chằm chằm môi nàng đang đóng mở nhiều lần, hoàn toàn không để ý phó giám Lưu đứng bên cạnh.
Khương Vân thế nào mà không cảm giác được người kia đang nhìn chằm chằm mình, lưng đều cương, bị nhìn như vậy thật không thoải mái.
Nàng không dấu vết mà dùng dư quang ánh mắt xem xét bên kia, đối diện ánh mắt người nọ, trong nháy mắt thu hồi tầm mắt, tiếp tục nghe Thiệu Thanh giáo huấn mình.
Không biết qua bao lâu, chờ tới khi Thiệu Thanh rốt cuộc chịu buông tha bản thân, Khương Vân mới xoay người ra ngoài, Lục Niệm Chi cùng giám đốc Lưu đã không còn ở đó, không biết là đi đâu.
Khương Vân nhịn không được nhìn nhìn chung quanh cũng không thấy hai người.
Bởi vì còn có một đống chuyện cần xử lý, nàng không rảnh bận tâm Lục Niệm Chi, thu sửa lại tâm tình liền trở về văn phòng vội vàng làm việc, nửa giờ sau mới đi WC một chuyến.
Khi trở về đi ngang qua khu trà nước, ngẫu nhiên phát hiện Lục Thời Tinh ngồi ở bên trong, đối diện với điều hòa.
Bạn nhỏ không có việc gì làm, đang chán chết, đến công ty cũng không quen biết ai nên một mình ngồi chỗ này chơi game.
Khương Vân dừng chân nhìn nhìn lại nhớ tới Lục Niệm Chi.
Bởi vì Lục Niệm Chi đã tới nên toàn bộ phòng nghiên cứu phát minh đều trở nên im ắng.
Tất cả mọi người an tĩnh làm việc, không dám tám chuyện, không khí nặng nề.
Khương Vân cho Dương Hi đem tư liệu trả về bên phó giám Lưu, nàng lười tự mình đi để tránh cãi nhau.
Phó giám Lưu muộn một chút thì trở lại.
lúc đó Lục Niệm Chi đã không đi chung, hẳn là rời đi hoặc tới bộ phận khác rồi.
Phó giám Lưu cười cười, hiển nhiên tâm tình không tồi, xem ra không ở chỗ Lục Niệm Chi bị khinh bỉ.
Ông ta hôm nay cao hứng nên sẽ không làm khó người khác, đối với Khương Vân vẻ mặt cũng ôn hòa hơn.
Người như vậy tương đối làm người ta chán ghét nhưng cũng không sao, Khương Vân đều lười cùng ông ta so đo nhiều, nói mấy câu với ông ta rồi thôi.
Bất quá vừa đi đến cửa, phó giám Lưu lại quay đầu lại hỏi: “Lục tiểu thư cùng tôi có nói tới cô”.
Ông ta đem chữ “cùng tôi” nói thật nặng, Khương Vân nhìn có chút khó hiểu.
Phó giám Lưu cười nói: “Khen phòng chúng ta, nói công việc làm không tồi”.
Khó trách tâm tình tốt như vậy, nguyên lai là được đại cổ đông khen ngợi.
Chỉ là Lục Niệm Chi nguyên văn không phải như vậy, thuận miệng nhắc tới Khương Vân mà thôi, nói nàng công việc hoàn thành cũng tốt.
Phó giám Lưu là người phụ trách lâm thời, nghe đại cổ đông khen Khương Vân cũng thơm lây.
Ông ta hiện tại là lãnh đạo của Khương Vân, trực tiếp đem câu tán thưởng này ôm tới trên người bản thân.
Khương Vân nhìn ông ta gió xuân dạt dào đắc ý mà đi ra ngoài, nhất thời không tìm ra được từ gì để hình dung.
Nhưng chính là phó giám Lưu nhắc tới như vậy khiến Khương Vân nhớ hình như mình quên gì đó, ah, đã thật lâu mà nàng còn chưa trả lời tin của Lục Niệm Chi.
Nghĩ đến khả năng đối phương đã rời công ty lại tự giác nhận thức bản thân lâu vậy chưa trả lời tin thật không phải, Khương Vân nghĩ nghĩ tìm cớ [Buổi tối tăng ca].
Lục Niệm Chi hẳn là đang cầm di động, tin vừa mới nhắn qua, giao diện trò chuyện đã hiển thị đối phương đang soạn tin nhưng lại yên lặng không thấy gửi qua.
Khương Vân đã đem công tác hôm nay xử lý đến không sai biệt lắm, không vội vàng làm tiếp, tầm mắt nhìn chằm chằm di động, phát hiện đối phương bỗng nhiên không có động tĩnh, nàng dừng việc đang làm trong tay.
Đợi hai ba phút vẫn như cũ im lặng.
Khương Vân nghi hoặc, một bên thu dọn đồ vật trên bàn một bên suy nghĩ, xoay đầu một cái lại nhận được tin của Lục Thời Tinh.
Bạn nhỏ nói một chút chuyện phiếm rồi nói chính mình tìm tới đây chơi, ngày mai sẽ đi nơi khác chơi với bạn bè, muốn đi du lịch một chuyến nên đêm nay muốn mời nàng ăn bữa cơm, chỗ ăn cũng chọn xong rồi.
So với người nào đó thì Lục Thời Tinh không cần tốn nhiều tâm sức, hoàn toàn không cho Khương Vân cơ hội cự tuyệt.
Trong lòng rõ ràng Lục Thời Tinh vì cái gì tìm chính mình, Khương Vân nghĩ nghĩ liền đồng ý.
[Được thôi].
[Bất quá phải chờ một chút, bây giờ chị còn chưa tan làm, em có thể đi trước].
Lục Thời Tinh nhanh chóng trả lời: [Không có việc gì].
[Tiểu di không lái xe tới, bọn em ở ngoài sảnh chờ, tới lúc đó cùng chị đi].
Lại gửi qua một cái icon đáng yêu.
Nhìn thấy Lục Niệm Chi không lái xe, Khương Vân biết người này hôm nay cố ý, có chỗ nào là đi ngang qua chứ, rõ ràng chính là cố ý tới đây.
Nhưng nàng không thể nói gì với Lục Thời Tinh, bạn nhỏ gửi qua vài cái icon đáng yêu nữa, còn kèm cả một icon trái tim to.
Khương Vân có chút bất đắc dĩ, nhanh chóng làm xong công tác tính toán thời gian đi xuống.
Tới khi ra khỏi phòng nghiên cứu phát minh chờ thang máy, nàng lấy ra di động nhắn cho Lục Thời Tinh, báo chính mình đang xuống, kêu hai người kia tới cửa ra bãi đỗ xe chờ.
Sau khi gửi tin, Khương Vân phát hiện Lục Thời Tinh thu hồi một tin nhắn lúc nãy, icon trái tim kia mất rồi.
nàng cũng không để ý lắm, nhắn tin xong liền cất điện thoại, đi thang máy xuống, chậm rãi lái xe ra ngoài đón người.
Lục Niệm Chi mang theo Lục Thời Tinh chờ ngoài cửa.
Khương Vân hạ cửa sổ xuống một nửa, dừng ở trước mặt hai người nói: “Lên đi”.
Lục Thời Tinh lập tức vô cùng cao hứng lên xe, nhanh tay nhanh chân đoạt ghế phụ, Lục Niệm Chi phải ngồi đằng sau.
Khương Vân hướng phía sau nhìn nhìn, không cùng đối phương nói gì mà lái xe đi,
Nơi ăn cơm là bên khu dân cư mới, cách công ty khoảng nửa tiếng chạy xe, cũng là một khu phố buôn bán, tuy không bằng bên Bắc Nhai phồn hoa nhưng quán ăn, quầy bar nhiều, một đường toàn bộ đều là quán xá.
Có thể là một trước một sau không tiện nói chuyện, dọc đường đi Khương Vân cùng Lục Niệm Chi cũng không nói gì, bất quá vậy cũng không gây trở ngại bạn nhỏ Lục Thời Tinh lảm nhảm không dứt, bạn nhỏ từ lúc lên xe đã luôn miệng, có lúc thì tự mình nói, có lúc thì hỏi Khương Vân này nọ, miệng chưa ngừng giây nào.
Khương Vân cùng Lục Thời Tinh chưa tiếp xúc nhiều, ấn tượng đầu tiên với em ấy là ngầu, cho rằng tính cách giống Lục Niệm Chi, kết quả hoàn toàn tương phản, hai người này trừ bỏ ngũ quan có chút giống nhau thì còn lại đều khác biệt.
Lục Thời Tinh xưng hô không ngại vai vế, không đem Khương Vân xem là đồng vai vế với Lục Niệm Chi mà mở miệng chính là kêu một tiếng “Chị”.
Lục Niệm Chi ở đằng sau không nói chuyện chỉ nhìn nhìn.
Khương Vân có chút buồn cười nhưng vẫn không lên tiếng, tùy em ấy.
Trong thời gian làm việc, khu dân cư bên kia không đông xe lắm nhưng trong lúc nghỉ hè học sinh tới đây nhiều, đêm nay so với cuối tuần còn đông hơn.
Tìm được chỗ đỗ xe, đi xuống, ba người hướng về nhà hàng mà đi.
Lục Thời Tinh như là quen thuộc, đi đi một hồi liền khoát tay Khương Vân.
Khương Vân rất ít khi kéo người đi dạo phố, ngay cả cùng Hà Dư cũng không nhiều, nàng không có thói quen, bất quá vẫn kệ em ấy.
Chỉ là mới vừa đi được một đoạn, Lục Thời Tinh bị người đằng sau nắm cổ áo kéo lại, bạn nhỏ còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo ra.
Khương Vân theo bản năng quay đầu lại xem.
Lục Niệm Chi mặt không biểu tình, hướng Lục Thời Tinh không mặn không nhạt nói: “Tự mình đi đi”..