Tân Hoan Niềm Vui Mới

Chương 10: Tin Nhắn Đêm Khuya


Đọc truyện Tân Hoan Niềm Vui Mới – Chương 10: Tin Nhắn Đêm Khuya


Cà phê sách ở bên cạnh đại học C, trang trí mang hơi hướng nghệ thuật, bên trái là gian phòng đọc sách yên tĩnh, bên phải là khu để mọi người vừa uống nước vừa tán gẫu nhưng không được nói chuyện lớn tiếng, ở giữa là dãy các kệ sách cùng cây xanh trang trí, toàn bộ quán đều phối theo tông màu lạnh.

Trong tiệm thanh tĩnh, sinh viên đều yêu thích đến đây, hoặc là đọc sách hoặc là cùng bạn bè trò chuyện.

Khương Vân đẩy cửa vào liền nhìn thấy Hà Dư.

Đối phương vẫn bộ dáng như xưa, Áo thun đen bó sát cùng quần đùi, trang điểm nhạt, một bên nhận order một bên pha chế, vội đến chân không chạm đất.

Thấy cô tới, Hà Dư cười dịu dàng, nhẹ giọng tiếp đón: “Đây đây, cậu đến đây”.

Trong quán không thuê nhân viên phụ, không quan tâm mùa ế hay đắt khách đều do một mình cô ấy làm.

Trước kia cuối tuần nếu có rảnh Khương Vân thường đến đây hỗ trợ, buổi tối thì hẹn một đám bằng hữu đến uống rượu nói chuyện phiếm.

Hiện tại thật ít gặp mặt, cảm giác đã qua thật lâu, lâu đến mơ hồ không nhớ rõ.

Hai lăm hai sáu tuổi không tính là già nhưng nhóm bằng hữu đại đa số đều đã kết hôn hoặc liều mạng gầy dựng sự nghiệp, mấy năm nay cũng không tệ.

Hà Dư sau khi tốt nghiệp đại học không bao lâu liền vay tiền mở quán cà phê này.

Hiện tại thuận buồm xuôi gió.

Khương Vân miễn cưỡng cũng tính là sự nghiệp thành công, thêm nữa lúc ấy cùng Tần Chiêu ngọt ngào, chúng bạn bên cạnh đều luôn hâm mộ hai người.

Cô đi đến giúp Hà Dư nhận order, thu tiền: “Khách đông vậy, gần đây chắc bận lắm hả?”
Hà Dư gật đầu “Mấy nay thời tiết nóng nực, đến quán uống cũng ít, đa số là mua mang về.

Ước chừng như năm ngoái thì sẽ bận đến tháng 10, hiện còn đỡ, chờ tới tháng 8 tháng 9 lại càng đông khách, lúc đó trong quán lúc nào cũng đầy người”.

Bạn bè lúc vừa thấy sẽ luôn có rất nhiều điều muốn nói, mãi không dứt.

Lúc ở trước mặt Trương Dịch bọn họ, Khương Vân không có gì để nói nhưng với Hà Dư lại hoàn toàn tương phản, trừ bỏ chuyện tình cảm ra thì cái gì cũng có thể nói.

Mà Hà Dư cũng không hỏi nhiều, chờ đến vắng khách nói: “Nhóm bạn học cũ muốn ngày mai liên hoan, cậu có đi hay không?”
“Ở đâu?” Khương Vân hỏi
“Khu phố cạnh Bắc Nhai, quán bar lúc trước hay đi”.


Việc này là lúc trước trong nhóm bằng hữu có nói qua, chỉ là lúc đó Khương Vân đang bận chuyển nhà, không có xem tới.

Hơn nữa trước đây Tần Chiêu quản nghiêm, không cho cô đi mấy chỗ như quán bar.

Tính ra cũng đã ba năm rồi không đi, không nghĩ là chỗ đó vẫn còn kinh doanh.

Khương Vân đáp ứng ngày mai sẽ đi.

Khoảng tám giờ rưỡi Hà Dư đóng cửa quán, mang Khương Vân đi vòng vòng giải sầu, tùy tiện đi hai vòng rồi quay về nhà nấu cơm ăn.

Hà Dư thuê nhà ở gần quán cà phê, Khương Vân ở phòng dành cho khách.

Cứ vậy hết một ngày.

Không ngoài dự kiến, Tần Chiêu liên tục gọi tới cùng gửi tin nhắn, một đống đều hỏi Khương Vân đang ở đâu.

Khương Vân không để ý mà lướt điện thoại cũng chưa nhìn xem nàng nói gì.

ID với avatar trắng toát sau khi thêm bạn liền không có động tĩnh, yên lặng nằm trong danh sách bị các tin nhắn khác đẩy lùi, không kéo xuống là không nhìn thấy được.

Khương Vân không khỏi nhìn nhiều thêm nhưng chung quy vẫn không nhấp vào, cô sẽ không chủ động nhắn tin cho Lục Niệm Chi.

Thời gian đã không còn sớm, cô buông di động đi phòng tắm tắm rửa.

Hà Dư chuẩn bị cho cô quần áo ngủ cùng vật dụng, có thể dùng tạm hai ngày.

Nhà thuê phòng tắm không lớn, bên tường có gương cao cỡ nửa người, máy sấy treo cạnh gương.

Khương Vân tắm rửa lau người, tùy ý mặc áo ngủ rồi sấy tóc.

Hơi nước đọng trên gương, lại nhìn thấy dấu vết ái muội trên ngực vẫn chưa tan hết, cô sửng sốt một chút.

Buổi sáng ở quán rượu không chú ý lắm giờ nhìn lại, trong lòng không khỏi cảm giác có điểm kỳ quái.

Cảnh tượng hoang đường đêm qua không ngừng hiện lên trong đầu.

Cô nửa quỳ nửa ngồi ở trên người Lục Niệm Chi, một tay đặt trên vai đối phương, một tay luồn vào tóc người này.


Lục Niệm Chi hôn cô nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, quá phận ôn nhu thân mật, sau đó hôn cằm cô, cổ cùng yết hầu, dần dần đi xuống…..!
Hai người đối thoại quá ít, hồ tưởng lại tựa hồ từ đầu tới cuối cũng chưa nói mấy câu.

Ngay cả lúc động tình cũng không nói gì, chỉ có lúc massage sau khi kết thúc mới một hỏi một đáp mà hàn huyên vài câu.

Mặc danh nhớ lại này nọ, Khương Vân nhấp nhấp môi, chợt đem áo ngủ khép lại, lau sạch hơi nước trên gương, cầm máy sấy thổi tóc.

Trước khi ngủ, Hà Dư đem cho cô ly sữa ấm, vẫn là quan tâm Khương Vân, cho dù biết cô nhất định có chuyện gì đó nhưng cô không nói Hà Dư liền không hỏi, chỉ nhẹ giọng dặn dò “Tắm xong thì ngủ sớm một chút bằng không tối mai không có sức mà ra ngoài chơi”.

Khương Vân đồng ý, tiếp nhận ly sữa.

“Mình biết rồi”
“Mình về phòng đây”
“Uhm, sáng gặp”
Hà Dư nhìn nhìn cô, trước khi xoay người rời đi vẫn muốn hỏi một chút nhưng rốt cuộc nhịn xuống, để lại không gian cho Khương Vân một mình nghỉ ngơi.

Khương Vân trước kia đến đây đều vô cùng vui vẻ cho dù công việc áp lực thế nào đi nữa cũng không giống bây giờ.

Tuy rằng chưa nói gì cũng không hề biểu hiện ra điểm đau xót nhưng rõ ràng có thể nhận thấy cô đang nản lòng, muộn phiền không che giấu được.

Nghiễm nhiên là cùng Tần Chiêu có quan hệ.

Chỉ là mọi người đều là người trưởng thành, có một số việc người ngoài chỉ nên đứng nhìn để người trong cuộc giải quyết.

Hà Dư làm bạn bè sẽ không ngang ngược can thiệp chuyện riêng, nàng tin tưởng Khương Vân sẽ tự có quyết định của mình.

Khương Vân nhìn Hà Dư quay trở lại phòng cô ấy, im lặng mà đóng cửa đứng đó, lát sau mới đến bên giường.

Có lẽ là buổi sáng ngủ dậy muộn, tối nay Khương Vân tắt đèn nằm trên giường thế nào cũng không hề buồn ngủ.

Nghiêng mình nhìn bầu trời đen nhánh ngoài cửa sổ, thật lâu cũng không thể vào giấc.

Đêm khuya cạnh đại học yên tĩnh, lăn qua lộn lại chỉ có thể nghe tiếng chăn nệm cọ xát sột sột xoạt xoạt.

Cô vẫn là mở mắt ra, cầm điện thoại trên tủ đầu giường nhìn, thế mà nhoáng cái liền đã rạng sáng.

Wechat có tin nhắn, là Đỗ Thanh gửi nửa tiếng trước.


Ngày hôm qua tư vấn có một số chỗ chưa nói rõ, Đỗ Thanh đêm nay mới dùng điện thoại nhắn cho cô mấy thông tin, đại khái là để cô nhìn kỹ một chút các trường hợp có phần giống hai người, đều là người yêu phân chia tài sản sau khi chia tay.

Người yêu không thể so với các đôi đã kết hôn, không có khả năng xử lý theo pháp luật.

Luật pháp bảo hộ cùng chế tài, tài sản từ đầu đã không phân rõ ngày sau tách ra tương đối khó.

Luật pháp là căn cứ theo bằng chứng, nói miệng tương đương không có chứng cứ, lời nói không sử dụng được.

Khương Vân cùng Tần Chiêu đầu tư chung cơ bản đều lấy danh nghĩa Tần Chiêu.

Lúc trước đầu tư không lớn nhưng mấy năm nay phát triển không tệ lắm.

Hơn nữa tiền tiết kiệm hai người tích góp được cũng phải đến trăm vạn lại chưa tính nhà ở đang trả góp, hai chiếc xe, các loại tài sản khác.

Nếu phân chia thuận lợi, Khương Vân có thể lấy được không ít.

Cô không có lòng tham, cũng không lấy nhiều.

Phàm là cái gì thuộc về đầu tư cá nhân cùng tài sản riêng của Tần Chiêu cô tuyệt đối sẽ không đụng một xu.

Bất quá muốn phân ra cũng khó.

Hiện tại Tần Chiêu còn chưa phát hiện, không biết cô muốn làm gì.

Một khi biết được hẳn sẽ có chút khó khăn.

Tần Chiêu người này kỳ thật rất cố chấp, nhìn như vô hại nhưng một khi điên cuồng cũng sẽ không từ thủ đoạn.

Không cách nào biết được nàng sẽ làm ra chuyện gì, có thể bình yên buông tay hay không đều khó nói.

Trước mắt trong tay Khương Vân chỉ có hơn hai mươi vạn, còn lại đều trong thẻ của Tần Chiêu.

Tuy rằng cô biết mật khẩu nhưng lại không dám chuyển đi số tiền đó bởi vì nghĩ cho kỹ thì hai người là tình yêu đồng tính.

Tiền trong tài khoản của Tần Chiêu là của Tần Chiêu, không phải của cô, chuyển tiền từ tài khoản người khác là phạm pháp.

Giả sử bây giờ đoạn tuyệt quan hệ sạch sẽ, cả đời không qua lại với nhau, Khương Vân nắm trong tay phỏng chừng chỉ có hơn hai mươi vạn, một chiếc xe còn có phần tiền trả trước nhà ở.

Nếu Tần Chiêu có lương tâm có thể sẽ phân chia thêm nhưng không khả quan.

Khương Vân nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nên xuống tay từ chỗ Hứa Tri Ý.


Cô ghê tởm Tần Chiêu, cũng ghê tởm Hứa Tri Ý.

Ban đầu lúc phát hiện thật hận đến mức không muốn gặp lại hai người này nhưng bình tĩnh lại vẫn là nhịn xuống.

Khương Vân không đem việc này công khai chính là suy xét đủ đường.

Tần Chiêu cuối cùng vẫn là không muốn mất mặt, nếu không sẽ không lừa gạt bọn Trương Dịch.

Còn có Tần gia, nàng phản bội tình cảm tám năm, về tình mà nói là sai trái, Hứa Tri Ý chính là vết nhơ không thể gặp người.

Tần Chiêu yên lặng, Hứa Tri Ý thì không thể nào nhịn mãi, đặc biệt hiện tại Khương Vân đã đề nghị chia tay mà Tần Chiêu còn không lựa chọn cùng Hứa Tri Ý ở bên nhau, coi như chưa có phát sinh việc gì, kiên quyết muốn cùng Khương Vân hợp lại.

Hứa Tri Ý hiện tại nói không chừng là đang nổi điên.

Mơ tưởng lâu như vậy, trăm phương ngàn kế mới cùng Tần Chiêu một chỗ, cho rằng chính mình được như ý có Tần Chiêu, kết quả vẫn là kém Khương Vân.

Nàng ta cùng Trương Dịch đều quen biết, chỉ sợ không quá hai ngày sẽ nghe được chuyện về Tần Chiêu cùng Khương Vân từ miệng bọn họ.

Những người đó không rõ nội tình bên trong, nhìn thấy gì liền nói đó.

Nếu nàng ta biết Tần Chiêu ăn nói khép nép đi tìm Khương Vân giảng hòa không chừng sẽ nổi điên.

Khương Vân liền chờ Hứa Tri Ý tới thị uy.

Không sợ nàng tới chỉ sợ nàng không tới.

Xem xong tin nhắn của Đỗ Thanh, Khương Vân trầm tư vài phút lại lướt điện thoại xuống, nhìn thấy avatar kia liền lướt qua cho đến khi nhìn thấy ID Hứa Tri Ý.

Hứa Tri Ý là hồi đầu năm mới thêm bạn bè cô, tước đó chỉ quen biết sơ, Khương Vân chưa từng chú ý qua.

Khả năng Tần Chiêu cùng Hứa Tri Ý là lúc đó thông đồng nên mới cố ý thêm bạn mình, không tiếng động trào phúng, lặng lẽ nhìn trộm chính quy bạn gái là cô.

Tần Chiêu yên tâm thoải mái, Hứa Tri Ý âm thầm đắc ý, chỉ có cô là không hay không biết.

Bình tĩnh nhìn màn hình di động, Khương Vân nắm chặt tay, nửa phút mới bình phục.

Cũng vào lúc này lại có tin nhắn nhảy ra
Là Lục Niệm Chi nhắn “Ngủ sao?”
Như thế nào hơn nửa đêm nhắn tin, cô do dự, nghĩ nghĩ vẫn là trả lời “Không có”.

Tiếp theo khung cửa sổ chat hiện lên nàng đang soạn tin nhưng nửa ngày vẫn không thấy gửi đến.

Khương Vân khó hiểu, suy nghĩ một lát hỏi “Sao vậy?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.