Đọc truyện Tần Gia Phụ Tử – Chương 12: Ngày nghỉ (hạ)
Nửa đêm Tần Lãng khát nước tỉnh lại. Cậu mở to mắt nhìn Tần Tư Thanh đang nằm ở bên cạnh, có chút nghi hoặc Tần Tư Thanh trở về từ khi nào, mà sao cậu không hay biết gì hết!? Cậu đứng lên cầm nước khoáng ừng ực uống hết phân nữa, lúc này cơn buồn ngủ cũng đã biến mất tung. Tần Lãng đẩy ra cửa sổ sát sàn, đi ra ban công hóng gió biển. Cậu rất mong chờ chuyến du lịch này, nhưng qua đêm nay ngày mai đã phải trở về rồi. Cậu còn không có ngoạn đủđâu. Tần Lãng đã quyết định, lần sau phải canh lúc được nghĩ nhiều hơn bắt ba ba dẫn cậu đi chơi nữa…… Không đúng, tới lúc đó mới không cần Tần Tư Thanh, cậu sẽ rũ đám bạn thận của mình còn có mấy mỹ nữ trong lớp tự đi du lịch. “Đang làm cái gì?”
Trên đỉnh đầu thình lình truyền đến tiếng nói của Tần Tư Thanh. Tần Lãng bị dọa hoảng, giật mình nhảy dựng lên, không cẩn thận đỉnh phải cằm hắn. Tần Tư Thanh ăn đau nhíu chặt mày, Tần Lãng lui về phía sau một bước, “Làm con sợ muốn chết, ba ba ngươi tại sao không lên tiếng chứ?”
“Ta ngược lại muốn hỏi con, hơn nửa đêm không ngủ mà chạy ra đây đứng làm gì!?”
Tần Tư Thanh cầm lấy chai nước Tần Lãng vừa uống qua, ngẩng đầu một ngụm uống hết. Tần Lãng gãi gãi tóc, “Con ngủ không được…”
Vạt áo ngủ của Tần Tư Thanh mở rộng, lộ ra hơn phân nửa ***g ngực, Tần Lãng nhìn đến cảm thấy không được tự nhiên, nên trở lại ngồi bên giường, hữu khí vô lực xem TV. Tần Tư Thanh đi qua, “Cầm quần áo mặc vào.”
“Để làm chi a?”
Tần Lãng ngay cảđộng một cái cũng lười. Khóe miệng Tần Tư Thanh gợi lên một nụ cười, “Ban ngày đông người không thể thoải mái vui vẻ, giờ ba ba dắt con đi chơi bù.”
Cứ thế phụ tử hai người nửa đêm xuất hành đến bãi biển, Tần Lãng giống như chú chó nhỏ tát hoan chạy bừa khắp nơi. Từng đợt sóng triều xô vào bờ, mang theo vô số những bọt nước li ti, lúc đánh vào bàn chân có chút mát lạnh, khiến tinh thần Tần Tư Thanh không khỏi thư thái hơn. Tần Lãng ở phía trước băng băng chạy, Tần Tư Thanh chậm rì rì theo sau. Cậu cúi xuống nhặt lấy vỏ sò, chọn một nơi ân ý rồi ngồi xổm xuống bãi cát vẽ tranh. Kỳ thật nói vẽ thì có chút hơi miễn cưỡng, cho dù là Tần Tư Thanh cũng không thể nhìn ra được thứ mà Tần Lãng vẽ là gì. Đến lúc Tần Lãng hoàn thành xong “bức tranh”
xiêu xiêu vẹo vẹo, cậu liền đứng lên vỗ vỗ tay: “Đây là con và ba.”
Vừa giải thích xong “ý nghĩa”
của bức danh họa, Tần Lãng tiếp tục ngồi xổm xuống ở bên cạnh viết: Tần Lãng đãđến đây một chuyến. Cảm thấy mỹ mãn, Tần Lãng ném vỏ sò xuống, còn không đợi cậu cười đắc ý, một cơn sóng liền ập tới, đem “kiệt tác”
phá hủy không còn một chút dấu vết. Chỉđể lại môt bãi cát bằng phẳng ướt át. Mày Tần Lãng nhăn thành một khối, dựng đứng lên. Cậu có chút mất hứng, định ngẩng đầu đối Tần Tư Thanh nháo một trận, nhưng lại vừa vặn trông thấy vẻ mặt của hắn đang chăm chú nhìn mình. Dù trên gương mặt Tần Tư Thanh không có bất kì tiếu ý gì, nhưng sâu trong đôi mắt hắn vẫn có thể thấy được một sự mềm mại ôn nhu. Cơ thể thon dài của hắn đứng đối diện cậu không nhúc nhích, tóc theo từng đợt gió biển thổi tới mà lung tung bay lượn. Tần Lãng há hốc mồm, cậu chỉ cảm thấy trong một khoảnh khắc đó, cặp mắt kính trên mũi Tần Tư Thanh như lóe sáng giữa màn đêm, thiểm cậu một trận hoảng hốt. Nhìn thấy hành động trẻ con của Tần Lãng, Tần Tư Thanh không khỏi nở nụ cười, hắn đem áo khoác cởi ra rồi khoác lên người Tần Lãng: “Ngày mai, ba sẽđưa cho con một cái máy ảnh. Con muốn họa cái gì liền lấy máy ảnh chụp lại toàn bộ, lúc trở về sẽđem hình đi rữa.”
Tần Lãng vẫn còn chưa phục hồi tinh thần, chỉ ngây ngốc “nga”
một tiếng. Tần Tư Thanh bước đến trước mặt Tần Lãng, sát đến mức ngực hai người cơ hồ dán vào nhau. Tần Lãng ngẩng đầu nhìn lại Tần Tư Thanh, trái tim bang bang loạn nhịp, đập vô cùng vô cùng nhanh. Tần Lãng cảm giác bản thân thật là kỳ quái. Thấy con trai lúc này có chút mơ hồ, Tần Tư Thanh hơi hơi cúi lưng…… Tần Lãng tính lui về phía sau tránh né, nhưng một bàn tay của Tần Tư Thanh đột nhiên hướng hai bên nách của cậu cù lét.”
A!”
Tần Lãng cả kinh, lập tức bị nhột đến cười ha hả, “Ha ha ha ha! Ha ha ha! Người buông con ra! Ngô…… Cáp…… Buông ra!”
Cậu tránh thoát khỏi hai tay Tần Tư Thanh, như không muốn sống mà chạy bạt mạn về trước. Từ bé, Tần Lãng đã rất sợ là bị người khác thọc lét. Tần Tư Thanh đuổi theo ngay phía sau, rõ ràng chỉ cần bước nhanh chân hơn một chút liền có thể bắt kịp, nhưng Tần Tư Thanh lại cốý duy trì một khoảng cách nhỏ với cậu. Tần Lãng không ngừng chạy, chốc chốc lại quay đầu xem, vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn. “Ha ha, ba ba người không đuổi kịp con đâu!”
(๑>▿