Tân Đường Di Ngọc

Chương Q.1 - Chương 91: Trước Khi Rời Đi


Bạn đang đọc Tân Đường Di Ngọc: Chương Q.1 – Chương 91: Trước Khi Rời Đi


Chạng vạng hôm nay ăn cơm, Di Ngọc cứ theo lẽ thường nằm bò ở trên giường, để cho Lô thị bôi thuốc ở vết thương trên vai của nàng, thuốc mỡ này là trước khi rời đi Hạnh Viên được Vương thái y đưa.
Cũng không biết bên trong có chút dược liệu gì, ngửi được nhàn nhạt mùi thơm thực vật, sát ở trên làn da hơi hơi nóng lên, chỉ có ngứa nhưng đau thì giảm xuống, có công dụng làm liền da lưu thông máu, Di Ngọc dùng một tháng, vết sẹo nanh ác sau vai vốn rộng cả tấc bây giờ tuy không đến mức toàn bộ xóa hết vết tích, nhưng cũng chỉ còn dư một đường gồ lên nhợt nhạt.
Lô thị một bên ở trên vai nàng xoa bóp, một bên nói: “Ta suy nghĩ, ngày mai tìm người môi giới tới, chọn cho ngươi đứa nha hoàn sai sử mang đến, được không?”
Cuối năm Tiểu Mãn phải thành thân, tự nhiên không thể cùng Di Ngọc đến kinh đô học bài, trong Quốc Tử Học có không ít người mang theo nha hoàn và thư đồng, Lô Tuấn chính là sung cái danh thư đồng cả ngày trà trộn ở trong Quốc Tử Giám.
Di Ngọc bị Lô thị xoa bóp mơ hồ có chút mệt chỉ muốn ngủ, ngáp một cái mới nói: “Không cần đi, trong trường học ăn mặc đều có cung ứng, lại có các ca ca ở đó, cần nha hoàn làm gì.”
Lô thị lại không đáp ứng, “Việc này nghe nương, vẫn là mang theo một cái tốt hơn.”
Di Ngọc thấy thái độ nàng kiên định, bĩu môi, nói thầm nho nhỏ: “Vậy này còn hỏi ý kiến ta…”
Lô thị thính tai nghe thấy lời nàng nói, khẽ hừ một tiếng, “Nương chính là thông báo cho ngươi một chút, lại không có cho ngươi quyết định.” Nói xong lại vân vê bả vai nàng một hồi mới dừng lại, đem quần áo nàng sửa sang tốt, rồi hướng cái đầu nhỏ của nàng xoa xoa.
“Nương,” Di Ngọc nghiêng đầu nhìn Lô thị, “Con nếu đi, trong nhà cũng chỉ còn lại có một mình ngài, ngài sẽ cảm thấy cô đơn sao?”
Lô thị suỵt một tiếng bật cười, vươn tay điểm điểm trán nàng, “Ngươi coi nương là đứa bé ba tuổi sao, trong nhà còn có Tiểu Mãn nha, đại tỷ ngươi ba ngày hai bữa liền hướng nhà chúng ta chạy, ngươi nói nương có cô đơn không?”
Di Ngọc nhìn vẻ mặt Lô thị mang cười không giống giả bộ, khuôn mặt liền chôn chôn vào gối mềm, ấp úng nói: “Nếu như con nhớ ngài thì phải làm sao?”

“Nếu như nhớ nương thì đi về nhà, thuê chiếc xe ngựa bất quá hai lượng bạc, qua lại cũng chỉ nửa canh giờ. Không phải còn có ngày nghỉ sao, đến lúc đó thì ngươi sớm trở về, nương làm đồ ăn ngon ở trong nhà chờ ngươi.”
Tiếng nói của Lô thị lúc này so với bình thường ôn nhu hơn đến mấy phần, Di Ngọc cố nén trong mắt chua xót, nửa điểm cũng không có nhiệt tình hưng phấn giống mấy ngày trước đây, lại thật sự giống đứa bé phải rời khỏi gia đình.
Nàng vốn là đem thân tình xem cực nặng, tám năm nay ở đây đã quen ấm áp của gia đình, bắt đầu trở nên sợ hãi tịch mịch, ở trong mắt nàng Lô thị chính là cội nguồn của cả gia đình, lần trước ở Hạnh Viên dưỡng thương nửa tháng, đã là lần tách ra lâu nhất kể từ khi nàng đi đến cái triều đại này, hiện nay tưởng tượng đến lập tức phải đến Trường An đi học, mười ngày nửa tháng mới có thể về nhà một chuyến, trong lòng khó tránh dâng lên mấy phần không bỏ.
Tối nay hai mẹ con nằm ở trên một cái giường cho tới nửa đêm mới ngủ, ngày hôm sau tuy tinh thần không tốt, nhưng Lô thị vẫn là sai Tiểu Mãn đi gọi kẻ môi giới bán người tới cửa.
Người môi giới này mang đến bốn tiểu cô nương đều không rất hợp ý của Lô thị, không phải nhìn quá đần thì là tinh thần không tốt, Di Ngọc vốn là không rất muốn mang nha hoàn đi theo học bài, lúc này càng là ở một bên phối hợp xoi mói, bị Lô thị lén lút trừng vài lần.
Cuối cùng nàng trúng ý một người bộ dạng thành thật, nhưng mà người môi giới này há mồm chào giá đến hai mươi lượng bạc, Lô thị vừa nghe liền tức quá hóa cười, kêu Tiểu Mãn cầm hai mươi cái đồng tiền cho hắn, rồi muốn tống cổ, kẻ môi giới lúc này mới vội đem giá tiền từ mười lăm lượng vẫn kéo xuống đến mười lượng, thấy Lô thị vẫn một bộ không muốn để ý, mới hầm hừ đi, ra cửa liền không chút che dấu mắng một câu bủn xỉn, lại nói khó trách người khác đều truyền Lô gia các nàng nhỏ mọn vân vân.
Di Ngọc nghe thấy lời nói của kẻ môi giới, rất là không hiểu, quay đầu hỏi Lô thị: “Từ khi nào trên trấn có lời đồn này, nhà chúng ta rất nhỏ mọn sao?”
Lô thị lắc lắc đầu, “Lúc ấy ta mua thôn trang, phụ thêm khế bán thân của chút hạ nhân kia, quản sự mang thêm cả nhà đắt nhất cũng không quá ba mươi lượng, khế ước của những thô phó khác đều chỉ ba lượng, một cái nha hoàn dáng dấp ngay ngắn bất quá cũng chỉ mười lượng bạc, hắn lừa chúng ta không được, không phải tức quá mới mắng chúng ta nhỏ mọn sao?”
Di Ngọc thừa cơ đáp: “Vậy chúng ta đừng mua nữa.”
Lô thị liếc nàng một cái, “Không được, nha hoàn này khẳng định là phải mua.”
Lúc này vừa mới dứt lời, đã thấy một người đứng ở ngưỡng cửa sân, hai tay xách theo chút đồ vật, nhìn thấy các hai mẹ con các nàng đứng ở trong sân, sau khi sửng sốt mới hơi hơi khom người hô: “Phu nhân, tiểu thư.”

Người đến là quản sự Trần Đông ở một trong hai cái thôn trang ngoài trấn của Lô gia, Lô thị nhìn thấy tay trái hắn cầm cái giỏ che vải, tay phải thì xách mấy bó rau, buồn bực nói: “Mau vào, đây là thế nào?”
Trần quản sự vào cửa sau nói: “Mấy thứ này đều là thức ăn mới, thức ăn này cũng là do chúng ta tự mình trồng, ta đưa tới cho phu nhân nếm thử, nếu là hợp khẩu vị, mỗi tháng ta chọn xong lại mang tới.”
Tuy rằng không phải cái gì trân quý, tới cùng là từ thôn trang nhà mình làm ra, Lô thị khiến Tiểu Mãn đi đến đem này nọ nhận, Tiểu Mãn lặng lẽ vạch miếng vải trên cái giỏ, bên trong là hai mươi quả trứng gà không nhỏ.”
“Đi vào uống chén trà đi.” Tuy rằng là quan hệ chủ tớ, nhưng lúc này cũng không phải lúc trước cần nghiêm mặt áp áp chút hạ nhân kia, nên ngữ khí của Lô thị mang chút hòa khí.
Trần quản sự vội lắc đầu nói không cần, rồi sau đó có chút mất tự nhiên hỏi han: “Vừa rồi lúc vào cửa nghe thấy phu nhân nói chuyện, phải là muốn mua nha hoàn?”
Lô thị gật đầu đáp: “Đúng vậy, thế nào, ngươi biết ở đâu có?”
Trần quản sự do dự một chút, không ứng cũng không phủ nhân, “Phu nhân mua nha hoàn tới là làm cái gì, là làm việc nặng, hay là hầu hạ tiểu thư?” Nói xong ngẩng đầu nhìn Tiểu Mãn một cái.
Lô thị cười nói, “Tiểu thư nhà ngươi tháng sau phải đi Quốc Tử Học học bài, ta là muốn mua cái nha hoàn cơ trí chút cùng với nàng đi.”
“A!” Đôi mắt Trần quản sự trừng lớn, rất là thỏa mãn lòng hư vinh nho nhỏ của Lô thị.
“Phu, phu nhân, là Quốc Tử Học ở thành Trường An kia sao?”

“Đúng, chính là nơi đó.”
Di Ngọc ở một bên nhìn biểu tình có chút đắc chí của Lô thị, lại nghĩ tới bác gái hàng xóm hôm qua tới cửa mượn mẫu thêu, sau đó nương nàng giả vờ vô ý đề cập đến chuyện nàng phải đến Trường An học bài, sau đó khó nén đắc ý nhìn thấy vẻ mặt ao ước ghen ghét của đối phương, lúc này nàng liền cúi đầu lén lút nín cười.
Nói đi nói lại, Lô Trí vào Quốc Tử Học học bài ba năm, lại còn nhập Thái Học Viện, cũng không gặp qua bộ dạng khoe khoang như vậy của Lô thị, cố ý hiện tại nàng sắp vào Quốc Tử Học, Lô thị lại thay đổi trạng thái bình thường mà bắt đầu khoe khoang.
Chờ đến Trần quản sự cuối cùng hoãn tới cổ kinh sợ kia tới, liên tục khen ngợi Di Ngọc một phen, thấy dáng vẻ vui mừng trên mặt Lô thị muốn dấu đều không thể dấu hết, mới lại nói: “Phu nhân, ngài nếu là muốn cho tiểu thư kiếm cái nha hoàn sai sử, thay vì đi mua, còn không như dùng nhà chúng ta có sẵn.”
“Hử?” Lô thị không thể hiểu được ý tứ hắn.
Trần quản sự ngừng một chút, há mồm giải thích: “Phu nhân, nữ nhi Tiểu Khúc của tiểu nhân ngài và tiểu thư đều gặp qua, diện mạo nha đầu kia vẫn là chỉnh tề, người cũng có mấy phần thông minh, không bằng, không bằng liền cho tiểu thư mang đi, làm cái nha hoàn sai sử ra sao?”
Lô thị bây giờ mới hiểu được, nghĩ nghĩ liền hỏi: “Tiểu cô nương Trần Khúc kia không tệ, chỉ là, chuyến đi này đi chưa hết một tháng không thể trở về, ngươi nhưng mà bỏ được?”
Trần quản sự vội cười, “Đây nào có cái gì bỏ không được, phu nhân, ngàu đây là đáp ứng?”
Hắn đều đã nói như vậy, Lô thị lại làm sao có thể chối từ, lập tức gật đầu đáp: “Vậy tốt, cũng bớt cho ta lại phải mua người chỗ khác, bây giờ tiền tiêu vặt hàng tháng liền ấn phân lệ của nha hoàn trong nhà ta phát, một tháng một lượng, ngươi cảm thấy ra sao?”
Trần quản sự vẫy tay nói: “Có thể cùng tiểu thư chính là phúc khí của nàng.”
Lời nói này cũng không lắm thật sự, kỳ thật Trần Đông hiện tại tới là do lúc trước nghe ngóng đến sự tình của Lô gia, sau đó mới có ý nghĩ muốn đem nữ nhi của mình đến bên cạnh Lô thị làm nha hoàn, chính là vì muốn kiếm cái biện pháp lôi kéo làm quen, cũng thay nữ nhi của mình tìm cái đường ra, hôm nay tới cửa vốn là vì chuyện này, chưa từng nghĩ tới đụng cái vừa vặn.
Quốc Tử Học kia là địa phương nào, tới đó đọc sách là cái khái niệm gì, ngay cả bình dân dân chúng bọn hắn này đó gần kinh thành đều biết, Trần Đông ban đầu tới chỉ nghĩ làm cho nữ nhi của mình làm cái nha hoàn bên người là được, hiện nay biết là đi đến nơi đó, làm sao còn không biết ngượng nhận tiền tiêu vặt hàng tháng.
Lô thị không đáp ứng, “Các ngươi là người từ thôn trang đến, Trần Khúc nếu là rảnh rỗi thì thôi, nhưng nếu là mưu sự làm lại không đưa tiền tiêu vặt, há không phải làm cho người ta cười nhạo đi, một lượng bạc này là không thiếu được,” cuối cùng lại tới một câu, “Nếu ngươi kiên trì không muốn, vậy ta vẫn là đi mua nha hoàn trở về tốt lắm.”

Lúc này Trần quản sự thẹn đỏ mặt đáp ứng.
“Vậy thì như vậy đi, ngày mai ngươi mang Trần Khúc tới đây, hành lý không cần mang quá nhiều.”
*****
Ngày hôm sau, Trần Khúc liền vác một gói đồ nhỏ, cùng cha nàng tới Lô gia, nên giao đãi đều ở trong nhà nói qua, Trần quản sự chỉ đưa nàng đến ngưỡng cửa liền đi.
Tiểu Mãn đi ra quản môn (coi việc đóng và mở cửa), rất nhiệt tình đem tiểu cô nương có chút lo lắng kéo vào trong phòng khách, thái độ Lô thị hiền lành hỏi nàng một vài việc, Trần Khúc đều biết điều lần lượt đáp.
Di Ngọc ở trong nhà luyện chữ, nghe thấy động tĩnh bên ngoài cũng không thất thần, kiên trì đem chữ viết trên bàn viết xong, lại thổi khô mực, mới đi vào phòng khách.
Trần Khúc đang nghe Lô thị nói, dư quang ngắm thấy Di Ngọc chỉ dùng dây cột tóc bện một cái bím tóc đi ra, hơi hơi ngẩn người, Lô thị cũng nhìn thấy khuê nữ của mình, vẫy tay đem nàng đưa tới, chỉ Trần Khúc nói: “Đây là Trần Khúc, ngươi cũng gặp qua, mấy ngày nữa để cho nàng cùng ngươi đi nhập học, ngươi nhưng chớ có khi dễ người ta.”
Di Ngọc giả bộ một bộ biểu tình ủy khuất, “Xem ngài nói con, con liền hư hỏng như vậy sao, chuyên khi dễ người khác sao,” lại quay đầu nhìn hướng tiểu cô nương lông mày tinh tế, gương mặt thanh tú bên cạnh, cười nói: “Ta kêu ngươi Tiểu Khúc được không?”
Trần Khúc lộ ra một cái tươi cười có chút khiếp ý, gật đầu nói: “Được.”
Lô thị qua lại nhìn hai người một lần, trong lòng cảm thấy vừa ý, nha đầu Trần Khúc này tuy rằng có chút khẩn trương, nhưng ánh mắt lại có mấy phần cơ trí ở đó, lại là con của người hầu trong nhà, so với mấy tiểu cô nương mà hôm qua người môi giới mang tới tốt hơn nhiều.
Tiểu Mãn mang Trần Khúc đem hành lý cất kỹ, sau đó kéo nàng ra hậu viện đi chơi.
Cứ thế lại qua hai ngày, trước khi rời đi Di Ngọc kiếm cớ đến cánh rừng dưới chân núi dạo một vòng, cho sơn tra nhà mình thêm chút “Nguyên liệu”, sau khi về nhà lại đem vườn hoa nhỏ trong hậu viện sửa soạn một phen, tử tế dặn dò Tiểu Mãn một vài công việc, mới tính đã đem tất cả sự tình đều an bài xong xuôi, chỉ chờ Lô Trí tới đón nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.