Tân Đường Di Ngọc

Chương Q.1 - Chương 78: Quái Vật Ngân Tiêu


Bạn đang đọc Tân Đường Di Ngọc: Chương Q.1 – Chương 78: Quái Vật Ngân Tiêu


Hai huynh muội lại ở trong phòng tán gẫu một trận, Di Ngọc thấy Lô Trí cũng không đề cập đến việc khác, thì biết Lô thị còn chưa nói cho hắn, nàng đã biết chuyện cũ mười hai năm trước, nên cũng không có đối với hắn nhiều lời.
Về phần hỏi Lô Trí làm sao giấu được Lô thị việc nàng bị thương, thì hắn làm sao cũng không chịu nói cho nàng, chỉ là ba câu hai lời đã thay đổi đề tài, ngược lại giống như là đang tận lực tránh né cái gì, nàng cũng không miễn cưỡng truy hỏi, chẳng qua là mẹ con hai người lần đầu tiên tách ra lâu như vậy, khó tránh trong lòng dâng lên một cổ tưởng niệm tới, cùng Lô Trí nói ra lại bị hắn cười nhạo một hồi.
Cuối cùng Di Ngọc mới dè dặt nhắc tới Lô Tuấn, sắc mặt Lô Trí nhất thời liền nghiêm liên, nàng đã từ trong miệng nha hoàn thăm dò ra, nàng bị thương đêm đó Lô Tuấn ở trong sân quỳ đến hừng đông. Nếu nói đối với cái người nhị ca không hiểu chuyện này có oán khí, kia cũng chỉ là hai ngày mà thôi, tới cùng là người từ nhỏ dỗ nàng đến lớn, lúc này trong lòng đã sớm tha thứ đối phương, nhưng thấy dáng vẻ của Lô Trí rõ ràng còn đang tức giận Lô Tuấn, nàng cũng không dám nhắc nhiều, chỉ nghĩ quá một đoạn thời gian đại ca nàng sẽ hết giận cũng không có việc.
Tối đó Lô Trí cũng không lưu lại dùng cơm, thừa dịp sắc trời nửa ám liền rời đi.
Đã muốn vào mùa hè, ăn xong cơm chiều ngoài phòng cũng không có nửa điểm rét lạnh vào đêm, Di Ngọc lúc này đã không còn mệt mỏi, nên sai bọn nha hoàn đặt cái giường dưới cây hạnh trong sân.
Vai dựa vào nệm êm, trên thân đắp chăn mỏng, uống canh ngân nhĩ kỷ tử (1) do nha hoàn tống vào trong miệng, nếu là xem nhẹ trên vai có mấy trăm con sâu nhỏ chết sống bấu víu gây ra tê ngứa, thì những ngày này thực là mỹ mãn vô biên.
Di Ngọc ngửa đầu ngoan ngoãn để cho người hầu giúp nàng làm sạch miệng, thầm nghĩ hai người nha hoàn này tuy lời nói thiếu chút, nhưng những phương diện khác đều thật ôn nhu săn sóc lạ thường, chờ quá hai ngày nàng sẽ rời đi, nếu nói còn có cái gì không bỏ được, cũng là các nàng này hai người.
Di Ngọc ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm được ánh trăng sáng dần phủ đầy, đang suy nghĩ không biết sơn tra trong cánh rừng đã bắt đầu thu hoạch chưa, chợt thấy một đường bóng trắng từ không trung trong sân xẹt qua, suýt nữa từ trên giường nhảy lên, hai người nha hoàn thấy nàng thân hình khẽ nhúc nhích, chỉ cho rằng nàng nằm không thoải mái, còn đang muốn hỏi, liền nghe một tiếng thét dài mát lạnh chui vào tai.

Ngẩng đầu chỉ thấy một đường bóng trắng vô cùng to trên không trung hướng về trong sân đánh úp lại, hai người nha hoàn hoảng sợ lui về phía sau hai bước suýt nữa té ngồi trên mặt đất.
Bóng trắng kia chuẩn bị tới gần mặt đất khoảng một trượng đột nhiên chậm lại tốc độ lao xuống, tra xét một chút liền rơi trên mặt đất, Di Ngọc mở to hai mắt, lúc này mới nhìn rõ ràng cái vật bất minh bay tới trước mắt là cái gì.
Thật là một con chim quá to a!
Hai người nha hoàn phía sau thấy rõ vật nhỏ đáp xuống trong sân xíu chút nữa gấp khóc ra nước mắt.
“Tỷ, tỷ tỷ, Ngân, Ngân Tiêu làm sao lại chạy tới nơi này.”
“Không, không biết, việc này làm sao xử lý đây…”
Nghe thấy hai người nha hoàn trốn tránh sau giường nói thầm, Di Ngọc đồng dạng vốn cũng bị giật nảy mình sắc mặt lại bắt đầu cổ quái lên, Ngân Tiêu? Không phải là thứ mà buổi tối hôm ấy công chúa Cao Dương lấy ra làm cho nàng đoán sao?
Đêm đó nàng bị bịt mắt, từ đầu đến cuối đều không thấy quá động vật bị mình mò nửa ngày là cái gì, hôm nay trước khi ăn cơm chiều cùng Lô Trí nói chuyện mới biết thì ra là Ngụy vương nuôi một con chim, lúc ấy còn không thấy xảy ra vấn đề gì tới, hiện tại vừa xem trong lòng cũng rung lên, nơi nào là một con chim, rõ ràng là một con chim “Rất lớn rất lớn” được không!

Trừ nhan sắc không đúng, cái đầu “Nhỏ xinh” một chút, quả thực chính là một ngụy “Thần điêu” nha.
Nghĩ đến chính mình đã từng ở trên đầu của người ta sờ tới sờ lui, liền cảm thấy nghĩ lại mà sợ, may mắn con chim này lúc đó tâm tình tốt, không có một miệng đem cổ tay nàng ngậm xuống dưới.
Nhưng mà làm sao bây giờ, xem hình dạng của vị “Thần điêu” này, giống như là không có ý muốn rời đi, đôi nhãn cầu đỏ như máu đang nhìn chòng chọc nàng kia thật là hết sức làm người run rẩy, xong rồi, sợ rằng người ta là nhận ra nàng tới, đây sẽ không là tới báo mối thù mò đầu kia đi.
Đang tại lúc Di Ngọc suy nghĩ lung tung muốn văng ra khỏi miệng, Ngân Tiêu lại kêu ra một tiếng trong veo, đong đưa thân thể từng bước một hướng nàng vút tới, ngừng tại bên cạnh cái giường, cũng không để ý đến chân cẳng của hai cái nha hoàn phía sau đều đã nhũn ra, cúi thấp đầu tới gần cái tay nhỏ để ở trên giường của Di Ngọc — cọ cọ.
Di Ngọc vừa rồi sắc mặt vốn còn trắng bệch chớp chớp đôi mắt, cứng ngắc điều chỉnh góc độ một chút, tầm mắt lạc tại cái đầu to đang chà sát vào tay nàng.
Phảng phất như trở lại đêm đó, trái tim bao hàm kinh hách của nàng lại từ ngón tay tiếp xúc đến trong hắc ám một điểm mềm mại, lúc này nghĩ cũng không nghĩ nhiều lật tay liền sờ lên.
Mềm, ấm áp, lông chim tinh mịn, dần dần lá gan nàng lại lớn trở về, một bên vuốt ve đem cái đầu đang dựa vào trên giường của Ngân Tiêu, tận lực bình thản thanh âm há mồm nói: “Hai người các ngươi nhanh đi tìm người tới đây.”
Hai người nha hoàn tự nhiên cũng nhìn thấy một bộ hình dạng “Dịu ngoan” kia của Ngân Tiêu, một cái nha hoàn có gan lớn chút run rẩy đôi chân bước đi, từng chút từng chút rời xa cây hạnh, cho đến khi đến cửa sân mới cất bước chạy đi.

Di Ngọc thở nhẹ một tiếng, tầm mắt vừa chuyển liền nhìn thấy cái đầu lớn của Ngân Tiêu đang nghiêng nghiêng nhìn chằm chằm bóng lưng nha hoàn kia, sau đó lại quay đầu tiếp tục cọ cọ nàng.
Di ngọc cười khổ, nàng có chiêu “Chim” thích đến như vậy sao, nhìn nó một bộ hưởng thụ… Bất quá nói đi nói lại bộ dạng lúc này của Ngân Tiêu còn thật sự làm nàng sinh ra một chút hồi ức, nhớ được lúc bốn tuổi, nàng cùng Lô Tuấn ở trên núi mang về nhà một con ưng nhỏ, cũng là trắng như tuyết, bây giờ Di Ngọc còn có thể nhớ được nó ăn con trùng sau, cũng là thích như vậy dựa vào nàng làm nũng một trận.
Trong óc Di Ngọc hiện lên một tia linh quang, nhìn cái mỏ vàng óng cùng con mắt đỏ như máu của Ngân Tiêu, vô ý thức nói thầm: “Mày sắn không đúng nha… Hẳn là đôi mắt có màu hổ phách… Miệng là màu đen… Tình Không là…”
Nào biết nàng nhỏ nhỏ một tiếng “Tình Không” vừa buột miệng, Ngân Tiêu đang ai ở trong lòng bàn tay nàng đột nhiên trương miệng kêu to một tiếng, Di Ngọc bị hoảng sợ “Ss–” một cái thu hồi cái tay nhỏ.
Ngân Tiêu gặp bộ dáng này của nàng, cái đầu ngẩng thẳng lên tới, đang đứng ở bên cạnh giường nàng liền bắt đầu đập cánh, một bên đập cánh một bên phát ra tiéng kêu ngắn ngủi, Di Ngọc vừa mới hướng về sau né tránh, đã thấy ngoài sân đột nhiên xông vào mấy bóng người.
Đi đầu đám người chính là Ngụy vương Lý Thái mà mấy ngày nay không thấy, Di Ngọc chỉ nghĩ hắn đã sớm rời khỏi Phù Dung Viên trở về phủ của mình, không nghĩ đến hắn thế nhưng còn ở nơi này.
“Ngân Tiêu!” Một tiếng quát nhẹ vang lên, đèn lồng trong sân không quá sáng ngời, tuy xem không rõ biểu tình của người kia, nhưng Di Ngọc cũng có thể nghe ra trong thanh âm của hắn ẩn hàm nghiêm khắc.
Ngân Tiêu nghe thấy chủ nhân quát to, có chút không tình nguyện dừng lại gây sức ép, nhưng vẫn là đứng ở trước giường Di Ngọc không nhúc nhích, chờ đến Lý Thái lại gọi lần thứ hai, trong thanh âm đã là mang theo một tia ý vị cảnh cáo.
Ngân Tiêu vì thế cúi gằm đầu, đi ba bước lại quay đầu một lần sau đó mới hướng Lý Thái đi qua, nếu không phải thân hình nó quá to lớn, không khí trong sân quá cứng ngắc, suýt nữa Di Ngọc muốn cười ra tiếng.

Chờ đến Ngân Tiêu rốt cuộc chậm rãi vặn vẹo lắc lư đến bên cạnh Lý Thái, Di Ngọc đã sớm không có nửa điểm kinh hoảng cùng sợ hãi như vừa rồi, trái lại bắt đầu thấy ra chú “Thần điêu” này mấy phần khả ái.
“Nhiễu đến ngươi, sớm chút nghỉ ngơi đi.”
Nhàn nhạt bỏ lại một câu nói như vậy sau, Lý Thái xoay người liền dẫn mấy người vừa rồi chạy vào trong sân rời đi, cùng đi theo phía sau bọn họ Ngân Tiêu giống như mọi khi là nhắm mắt theo đuôi, cho đến khi biến mất trong tầm mắt của Di Ngọc.
Bọn hắn đi không lâu sau, nha hoàn đi gọi người kia mới thở hồng hộc chạy trở về, đến trước giường nâng dậy một người nha hoàn còn đang ngồi trên mặt đất, hai người cúi đầu liền đối với Di Ngọc quỳ xuống, làm nàng hoảng sợ vội vàng gọi các nàng đứng lên mà nói.
“Lô tiểu thư, vừa rồi Ngân Tiêu đột nhiên tới đây, tỷ muội chúng ta thực là bị dọa, cho nên mới trốn tránh… Vọng tiểu thư thứ tội.”
Khóe miệng Di Ngọc rụt rụt, thầm nghĩ vừa rồi nếu không phải nàng không thể động, tuyệt đối so với các nàng trốn càng nhanh.
Trong miệng lại nhẹ lời đáp: “Không sao, các ngươi nhanh chóng đi rửa sạch một chút đi.”
Hai người nha hoàn như lấy được đại xá, lại đối với nàng cúi người thi lễ sau đó mới nắm tay rời đi.
Buổi tối sau khi đi vào giấc ngủ, Di Ngọc làm một giấc mộng, trong mộng chỉ có một tiểu Tình Không vô cùng bé nhỏ, dần dần lớn nha lớn, sau đó chậm rãi biến thành hình dáng của Ngân Tiêu, toàn thân lông chim tuyết trắng tỏa sáng, cái mỏ sắc bén màu hoàng kim, đôi cánh rộng lớn, còn có một đôi mắt màu đỏ trong suốt óng ánh như thủy tinh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.