Đọc truyện Tân Đường Di Ngọc – Chương 164: Các Nơi Ở Kinh Thành
Thành Trường An, bí trạch.
Đêm dài, Di Ngọc vẫn đang nghịch mớ dược liệu kia, trong sân vắng vẻ, đèn lồng treo ở dưới mái hiên chớp chớp tắt tắt, nha hoàn và người hầu lúc ban ngày không biết đều đã đi đâu, rèm trong phòng khách bị người ta vén lên, từ bên trong có một bóng người màu xám đi ra, ngay tại phút chốc mà hắn đi ra phòng khách thì từ hai bên cạnh cửa toát ra một cây kiếm sắc bén ngăn ở trước người hắn.
Người này đáp lại bằng việc nâng cao đôi tay rồi đứng im bất động, trên nóc nhà của phòng khách có một bóng người hạ xuống, sau đò hắn lần mò toàn thân người nọ rồi mới gật gật đầu với hai người cầm kiếm .
Sau khi hai thanh kiếm được thu hồi, người áo xám mới cẩn thận sửa soạn lại ăn mặc, hướng về thư phòng phía đông mà đi, còn mấy bóng dáng vừa rồi ngăn cản hắn thì đều tự mình che giấu tung tích biến mất.
Người áo xám đứng ở ngoài thư phòng, cúi thấp đầu, thấp giọng kêu: “Chủ tử, thuộc hạ trở về.”
Cửa bị người mở ra từ bên trong, A Sinh đứng ở bên trong, trong tay nâng một cây nến, sau khi người áo xám gật đầu với A Sinh, mới đi vào trong nhà.
Dưới cửa sổ phía bắc trong phòng, Lý Thái khoanh tay đứng, ánh trăng mông lung không sáng bằng ánh nến trong tay của A Sinh đang đứng ở cửa phòng, nên chỉ lờ mờ thấy được cả đầu tóc đen của hắn xõa tung ở phía sau lưng, chỉ dùng một sợi dây màu vàng cột lại. Người áo xám buông tay bên hông, cúi người thật sâu.
“Thế nào?”
Người áo xám nhẹ giọng đáp, “Sáng sớm mới tiếp đến tin tức, hôm qua thủ lĩnh tìm được Diêu Bất Trị, dựa theo ngài dặn dò, vẫn đi theo hắn, hai cha con bọn họ hình như muốn hướng phía Nam mà đi, cũng không có ý muốn trở về Hồng Trang ở Thục Trung, Vân Châu Thập Tam Kiếm và Tề ngũ hiệp bọn họ cũng đang truy xét tăm tích của Diêu Bất Trị, thuộc hạ cho rằng, bọn họ đây là trốn Hồng cô chạy ra.
Nghe đến cái tên cuối cùng mà người này nói ra xong, Lý Thái chậm rãi xoay người lại, dường như suy nghĩ trong giây lát, mới sai bảo nói: “Đem hành tung của Diêu Bất Trị lộ ra cho Tề ngũ, sai người cùng theo bọn họ, dẫn Thập Tam Kiếm đến kinh thành, Hồng cô —“
Lời của hắn khựng lại, hắn đi đến sau bàn ngồi xuống, A Sinh lúc này đã đem nến đặt ở trên bàn, nhanh chóng mài mực, Lý Thái cầm bút viết mấy hàng chữ trên giấy, sau đó gấp tờ giấy lại đưa cho A Sinh.
“Ngươi đi Thục Trung một chuyến, đến Hồng Trang đưa thư đến tận tay Hồng cô.”
A Sinh do dự cầm lấy thư, “Chủ tử, ta đi rồi ở đây làm sao bây giờ, không bằng lại phái vài người —“
Lý Thai vung tay ngăn lời của hắn, rồi nhắm mắt lại dựa lưng vào ghế, khẽ nói: “Bản vương hi vọng mùng một tháng sau, sau khi hừng đông sẽ nhìn thấy ngươi, đi chuẩn bị đi, đêm nay xuất phát.”
A Sinh nắm nắm bàn tay trái đang buông ở bên hông, rồi cúi người thi lễ với Lý Thái, sau đó lặng yên không một tiếng động lui ra.
Chờ hắn đi rồi, trong phòng yên tĩnh chốc lát, người áo xám mới lại nghe đến tiếng của Lý Thái: “Trưởng Tôn gia có động tĩnh gì?”
…
…
Thư phòng phủ Thượng thư.
Trong phòng thắp sáng rất nhiều đèn lụa, có hai người ngồi đối diện nhau ở trước bàn thấp, trên bàn đặt một bàn cờ, trên bàn cờ xếp đặt một vài con cờ hỗn độn không trật tự, xem tình thế, cờ trắng yếu thế.
Trên mặt của thanh niên cầm cờ đen mang theo một ít tươi cười bừa bãi, hắn há mồm nói: “Cậu, tài đánh cờ của cậu vậy mà có lui bước nha.”
Trên khuôn mặt gầy còm của Trưởng Tôn Vô Kỵ mang theo tươi cười, vươn tay lại hạ xuống một con cờ trắng, không chút nào cảm thấy chính mình rơi ở thế yếu, “Thần không vì thắng.”
Nụ cười trên mặt người thanh niên nhất thời biến mất, hắn biến sắc mặt so với lật sách còn nhanh, hắn đem còn cờ trong tay ném vào trong hộp đựng, hướng nệm êm phía sau dựa vào, rồi hừ nhẹ một tiếng, nói: “Không vì thắng, vậy còn chơi cờ làm cái gì! Ngươi nói đi, tìm bản cung tới đây, là có chuyện gì?”
Lông mày của Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi nhăn một chút nhưng lại khẽ đến mức không thể thấy, “Thừa Kiền, tính tình của ngươi cũng nên sửa bớt, ngươi cứ như thế, nên bệ hạ mới sẽ — nghe nói hôm qua ngươi lại bị vạch tội, tháng này còn chưa có hết, nhưng đã là lần thứ tư rồi, sự nhẫn nại của bệ hạ là có hạn độ, ngươi phải biết, Ngô vương và Ngụy —“
“Đủ!” Người thanh niên vươn tay tháo xuống trâm ngọc trên đỉnh đầu, tùy tay đem kim quan đang thuận thế trượt xuống ném xuống thảm trải sàn, khó chịu nói, “Bản cung đã đủ phiền, ở trong cùng phải nghe mẫu hậu lải nhải, bây giờ đến nơi này của ngươi, còn phải nghe ngươi thuyết giáo!”
Người thanh niên có mặt mũi giống đương kim thánh thượng Lý Thế Dân đến năm phần này, chính là trưởng tử mà Trưởng Tôn hoàng hậu sinh ra — Lý Thừa Kiền.
Trưởng Tôn Vô Kỵ than nhẹ một tiếng, “Được rồi, thần không nói cái này, tối nay mời ngươi tới đây đúng là có chuyện nói với ngươi,” ông ta đem cờ trắng trong tay lật lại, sau đó tiếp tục bóp nhẹ, “Chiều nay được tin tức, Phòng Kiều gặp được chút phiền toái, quá hai ngày có khả năng có người mượn chuyện này gây sự với hắn, nếu như là có người ở trong triều nói ra, người cần phải đứng ra nói giúp hắn.”
“Ha ha, cậu à, ngươi có phải là lão hồ đồ không vậy, giúp hắn làm chi, cũng không phải người của chúng ta, lôi kéo mấy lần cũng không cho bản cung cái lời, tuyên bố chính mình là con chó trung thành với phụ thân, đi trêu chọc hắn, bản cung còn sợ bị hắn cắn ngược một cái nha!” Lý Thừa Kiền đã nằm vật xuống nệm êm, ném đi trâm ngọc trong tay.
Trưởng Tôn Vô Kỵ lắc đầu nói: “Sẽ không, ít nhất lần này hắn sẽ không, ngươi phải biết, Hoài Quốc Công đã trở về, liền tính bệ hạ hộ hắn, thì những ngày này của Phòng Kiều chưa chắc sẽ tốt, hôm qua Tam công chúa cũng từ Lạc Dương trở về, để cho nàng và Hoài Quốc Công liên lạc với nhau, hai người tụ cùng một chỗ thì tuyệt đối sẽ không cho Phòng Kiều thứ tốt gì.”
Mắt Lý Thừa Kiền sáng lên, một tay chống đầu nghiêng người tới trước, “Vậy ngươi cùng bản cung nói thật trước, tới cùng thì cô có chuyện gì thế này, sao mỗi lần trở về đều muốn chỉnh Phòng Kiều một trận, hai người bọn họ có thù hận gì vậy?”
Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không giống bình thường vừa gặp vấn đề này liền tránh né, mà nghiêm túc nhìn hắn một hồi, đáp: “Chuyện này nói tới liền xa, chính thê của Phòng Kiều là đích nữ của Hoài Quốc Công, sau Phòng Kiều thay đổi đầu quân vào bệ hạ, Lam, Lô thị kia cùng hai đứa con trai của Phòng Kiều liền bị An vương bắt đi, Lô thị tại gả làm vợ người cũng đều cùng tam công chúa qua lại, sau khi nàng mất tích, tam công chúa tự nhiên là đem trách nhiệm tính lên đầu Phòng Kiều, cho nên mới căm thù hắn như vậy.” (nhắc cho bạn nào quên, Lam là tên của Lô thị.)
“Thì ra là như vậy a, đúng rồi! Sáng nay mẫu hậu hình như cùng bản cung nói qua, một tên thị nữ lúc trước hầu hạ nàng, bị Phòng Kiều nâng thành bình thê, đúng là còn có chuyện nào sao.”
Lời nói của Lý Thừa Kiền đánh gãy ánh mắt có chút bay xa của Trưởng Tôn Vô Kỵ, ông ta mỉa mai cười một tiếng, gật đầu hỏi: “Ừ, nương nương còn nói gì với ngươi?”
Lý Thừa Kiền ho khan hai tiếng, nghiêng đầu nằm lệch xuống, “Sáng sớm bản cung gấp xuất cung, đâu có nhớ được rõ nàng nói gì đâu?”
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhíu nhíu mày lần nữa, “Thừa Kiền, ngươi không còn nhỏ, đừng có cả ngày chỉ nhớ ăn chơi.”
“Được rồi được rồi, nếu ngươi đã không còn chuyện gì khác, bản cung liền đi, buổi tối còn cùng người ước hẹn.” Lý Thừa Kiền từ nằm sửa thành ngồi, hai tay chống bàn liền quyết định rời đi.”
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn đầu tóc tán loạn của hắn, dặn dò, “Chuyện thần nói, ngươi đồng ý chứ?”
Lý Thừa Kiền mang giày, gật gật đầu, “Nhớ được, bản cung sẽ đem hắn kéo tới.”
Chờ hắn ném trâm ngọc, đi ra khỏi thư phòng, trên mặt Trưởng Tôn Vô Kỵ mới lộ ra một nụ cười kỳ quái, ông ta đem con cờ màu trắng đã nắn bóp nửa ngày trong tay, nhẹ nhàng đặt xuông trên bàn cờ hỗn độn, thấp giọng lẩm bẩm: “Ta không vì thắng, không phải thắng không được, mà là không thể thắng.”
Trong mật thất của Tụ Đức lâu ở thành Trường An, Lô Trung Thực cầm lấy một quyển thẻ tre cuộn tròn có vẻ như rất cổ xưa nhìn kỹ, nghe đến bên ngoài có tiếng đập cửa, ông mới rút ra thần trí, “Vào đi.”
Cửa được mở ra, người hầu mang hình dạng như tiểu nhị quán rượu khom người đứng ở ngưỡng cửa vươn tay xin mời, Lô Trí mang nụ cười nhạt trên mặt đi vào, tiểu nhị ở phía sau hắn đóng cửa lại, hắn mới đi về phía trước mấy bước liền đối với Lô Trung Thực đang nghiêm mặt nhìn hắn cúi đầu thi lễ.
Lô Trung Thực nhìn người cháu xuất sắc này, trên khuôn mặt nghiêm túc tiết ra một tia cười hài lòng, “Tới đây ngồi.”
Lô Trí liền đi đến cái ghế bên cạnh bàn của ông ta ngồi xuống, rồi vươn tay lấy tách trên bàn, đổ nước trà nóng cầm trong tay.
Lô Trung Thực nói: “Có biết ta tìm ngươi tới làm gì sao?”
Nụ cười trên mặt Lô Trí tắt đi, hắn thổi nhẹ tách trà trong tay, chậm rãi phun ra bốn con chữ: “Bỏ đá xuống giếng.”
“Ha,” Khóe miệng cứng ngắc của Lô lão gia tử hơi hơi giơ lên, “Chuyện xế chiều hôm nay xảy ra ở Đông đô hội, ngươi cũng biết?”
Ông chưa từng coi khinh người thanh niên trước mắt này, tuy rằng sự trưởng thành của hắn ông không có tham gia, nhưng sau khi nhận nhau, điều đầu tiên ông làm là bỏ thời gian thu thập rất nhiều tin tức để mà hiểu rõ được người cháu này, kết quả thật là để ông vừa mừng vừa sợ, tre già măng mọc, ông chưa từng cảm thấy chính mình già đi, nhưng lại nhịn không được lúc nhìn thấy hắn, trong lòng lại thổn thức chính mình đã gần bảy mươi.
Một ít sắc thái vui mừng lưu động giữa hàng lông mày thanh tú của Lô Trí, “Đó là tự nhiên, bất quá ta cũng không nghĩ tới sự tình sẽ khéo như vậy, lại là để cho Tiểu Ngọc cướp cái trước tiên.”
Chiều nay, chuyện Di Ngọc và công chúa Bình Dương ở phường Y Ba phát sinh va chạm với ba người nhà họ Phòng, Lô Trí thân ở trong thành Trường An nên trước chạng vạng liền nhận được tin tức, còn là tự hắn theo trong miệng bà chủ tiệm kia vòng vèo hỏi ra tình huống chi tiết nhất.
Không nghĩ đến tiểu cô nương vốn cho là đang ngoan ngoãn ở trong bí trạch của Ngụy vương, vậy mà lại ra ngoài chỉnh ra một chuyện như vậy, khiến hắn đã thoải mái lại tức giận.
Lô Trung Thực gật gật đầu, hai người lại đem chuyện xảy ra lúc chiều nói nói mấy câu, không khí liền giống như là hai ông cháu bình thường đang nói chuyện phiếm.
“Ông ngoại, công chúa Bình Dương và nương quan hệ rất tốt sao?”
“Ừ,” Lô Trung Thực khẽ vuốt quyển thẻ tre đặt ở trên bàn, một bên hồi ức một bên nói: “Ngươi cũng biết, nhà chúng ta là vọng tọc tiền triều, nương của ngươi và Chiêu Hoa, chính là tam công chúa, từ nhỏ liền nhận thức, một đứa thì tĩnh lặng một đứa thì hiếu động, nhưng ở chung lại rất tốt, cộng thêm tiểu tử của Sài gia, tiểu tử của Hàn gia, bốn người bọn họ là từ nhỏ chơi đến lớn, sau này Hàn gia bại, Bình Dương và tiểu tử của Sài gia đều đi giúp tiên hoàng làm chuyện, nhà họ Phòng kia là bạn tốt năm xưa của ông ngoại, bấy giờ dời đi…”
Lô Trung Thực nhàn nhạt nói về một vài chuyện lúc còn thiếu nữ của Lô thị, mãi đến khi trong giọng nói pha lẫn một tia run rẩy, mới dừng lại hồi ức, ông ta quay đầu nhìn vẻ mặt suy tư của Lô Trí, rồi nói: “Chiêu Hoa đối với ta hơi có chút kính trọng, chẳng qua chuyện của các ngươi tạm thời không nói với nàng là tốt nhất, tính tình của nàng… Aizzz, đều là mấy đứa bé đáng thương — thôi, không nói mấy chuyện này, ông ngoại kêu ngươi tới…”
Lời nói của Lô Trung THực xoay chuyển, lại nói về chính sự, Lô Trí tuy là có mấy phần tò mò với những lời ông ta chưa nói hết, nhưng cũng không có hỏi nhiều.