Bạn đang đọc Tân Đường Di Ngọc: Chương Q.2 – Chương 156: Phụ Huynh Tìm Tới
Kỳ thật Di Ngọc đoán một chút cũng không sai, giá vốn của tấm phi bạch này nhiều lắm cũng chỉ hai lượng bạc, giá bán ra là năm lượng, nữ chưởng quầy này cố ý nói được mắc một ít, chính là nghĩ Di Ngọc không cầm được tiền ra, định kéo kéo thời gian, bây giờ nghe đến lời nàng nói, mới biết là gặp được người trong nghề, thế là sắc mặt bà ta trong nháy mắt trở nên rất khó nhìn, dù thế vẫn là già mồm át lẽ phải, nói:
“Tơ và chỉ này không phải tốt nhất, nhưng thủ công cũng là do nhất phẩm tú nương ở Giang Nam tự tay làm, ngươi không thấy ta treo ở cái kệ cao nhất, là bởi do thứ này rất quý! Trước mắt nó bị ngươi làm hư, nếu như ngươi không bồi được tiền ra đây, ta đành phải đi kêu tuần phố tới để làm người phân xử.”
Di Ngọc vốn là không biết mục đích kéo dài thời gian của nữ chưởng quầy này, nên nghe xong lời nói của bà ta thì trong lòng nàng rất là buồn bực, nếu như là ở chỗ khác, nàng sẽ cho rằng chưởng quầy này làm thế này là vì muốn lừa tiền, nhưng ở đây chính là đông đô hội phồn hoa nhất thành Trường An, có thể mở cửa tiệm buôn bán ở nơi này đều không phải là người ngu, cầm thứ đồ chỉ có bốn năm lượng bạc để hố nàng hai mươi lượng, nếu như tra được rõ ràng, thì sẽ không có nửa điểm ưu đãi đối với nữ chưởng quầy này.
“Oa oa… Đau! Đều tại ngươi!”
Phòng Chi Vũ rốt cuộc cũng nhịn xuống tiếng khóc, không quan tâm lau đi nước mắt, mà dùng một tay chống trên mặt đất, một tay còn lại thì chỉ vào mặt của Di Ngọc: “Ngươi, ngươi dám vô lễ với ta như vậy, ngươi có biết ta là ai hay không?”
Di Ngọc dời ánh mắt từ trên khuôn mặt đầy vẻ khó coi của nữ chưởng quầy xuống khuôn mặt đang treo hai hàng nước mắt của Phòng Chi Vũ, thấy thần sắc của nàng ta tựa như không té ra cái thương tật gì hết, nàng thầm nghĩ, vì biết ngươi là ai, ta mới muốn cho ngươi cái giáo huấn.
Di Ngọc cũng không có để ý nàng ta, mà tiếp tục nói với nữ chưởng quầy: “Vậy ngươi đi kêu tuần phố tới đi.” Hai mươi lượng thì trên tay nàng không có, nhưng cộng thêm túi tiền mà A Sinh đưa cho nàng, năm sáu lượng vẫn là có thể, nàng cũng không phải kẻ coi tiền như rác, đợi chút nữa tuần phố tới, nói chuyện rõ ràng xong, nhiều lắm thì nàng bồi thường cái giá gốc.
Nữ chưởng quầy sửng sốt, vốn bà ta còn cho rằng Di Ngọc sẽ bị cái danh tuần phố dọa đến, rồi cùng chính mình nói chút đạo lý, nào ngờ nàng lại thẳng tưng như vậy, trực tiếp kêu bà ta đi gọi tuần phố tới.
Phòng Chi Vũ thấy Di Ngọc bưng một bộ hình dáng coi thường chính mình, liền dùng bàn tay đang chỉ Di Ngọc, chuyển đến trên người nữ chưởng quầy ở bên cạnh, ra sức kéo, “Ngươi đi đem tuần phố kêu lại đây! Đợi chút nữa cha ta nương ta tới, cho nó biết mặt.”
Phòng tiểu thư vốn chưa từng có chịu qua loại bực bội này, nên lúc vừa rồi phản ứng có chút vô thố cũng là do tức quá mức, bây giờ tỉnh thần lại, đương nhiên là không thể dễ dàng buông tha Di Ngọc như vậy, nàng là cùng với người trong nhà đi chung, cha mẹ ở trong tiệm sách chọn đồ, nàng cảm thấy không thú vị mới báo vài tiếng liền tự mình chạy đến nơi khác đi dạo, đợi chốc lát tự nhiên sẽ có người tìm tới.
Trong lòng Di Ngọc giật thót, nàng không có bỏ qua từng câu từng chữ của nàng kia, nghĩ đến người mà chút nữa có khả năng sẽ nhìn thấy, nàng không khỏi nhíu mày, cũng không phải là lo lắng hay sợ hãi cái gì, mà là sợ vì chuyện này sẽ làm cho bản thân mình khó chịu đến mức ăn không vô cơm chiều.
Nữ chưởng quầy nghe lời nói của Phòng Chi Vũ xong, do do dự dự một chút, rồi nhìn thoáng qua nữ khách hàng đang đứng xem trận náo nhiệt này một cách say sưa, không hề có ý rời đi ở bên cạnh, mới nói với người phục vụ trong tiệm, “Đi kêu tuần phố tới.”
Người phục vụ nghe xong chạy chậm ra ngoài, Phòng Chi Vũ hít hít mũi, trừng Di Ngọc, “Có bản lãnh thì ngươi đừng đi!”
Nữ chưởng quầy làm như là đang hưởng ứng lời của nàng ta vậy, đứng dậy hướng phía cửa chặn, hành lang của tiệm này vốn không có lớn, hai người cùng nhau đứng chung, một trái một phải, đem con đường ra khỏi tiệm chặn kín bưng.
Di Ngọc thấy tư thế này của bọn họ, thì cảm giác phiền muộn trong lòng thế nhưng thiếu đi rất nhiều, nàng âm thầm hừ lạnh một tiếng, rồi đi đến ghế dựa ở cạnh tường ngồi xuống, chờ thì chời, còn có thể ăn nàng hay sao chứ.
Trên bàn có bày bình trà và chén trà đãi khách, Di Ngọc rót một chén cũng không có uống, mà cầm ở trong tay thưởng thức, ngó cũng không thèm ngó hai người đang đứng chặn ở ngưỡng cửa, loại dáng vẻ yên tĩnh thong dong này rơi vào trong mắt Phòng Chi Vũ, lập tức khiến cho nàng ta nghiến răng.
Vị nữ khách đứng xem náo nhiệt kia cũng là một người hiếm có, thấy loại phiền toái này không trốn cũng không né, mà còn ngồi xuống cái ghế cạnh Di Ngọc, cười nói với nàng: “Tiểu cô nương, ngươi thế nhưng bảo trì được bình thản.”
Thấy thái độ của vị phụ nhân hơn bốn mươi này hòa ái, Di Ngọc liền trả lại cho bà một nụ cười tươi tắn. Nguyên nhân mà nàng bình tĩnh được, một phương diện là vì nàng chiếm một nửa chữ lí: tấm phi bạch bị rách kia, nàng chính là ấn giá gốc bồi thường, còn phương diện khác: Phòng Chi Vũ bị ngã xuống đất tuy rằng là do nàng cố ý làm cho, nhưng nếu nàng ta không cùng chính mình tranh đoạt thì sao có thể bị ngã, Di Ngọc đã dám khi dễ vị Phòng tiểu thư này, thì trong lòng nàng tự nhiên là cũng có để, bất luận là cha mẹ chú bác gì gì của nàng ta tới đây, thì nàng cũng không sợ hãi.
***
Hôm nay Lệ Nương rất là cao hứng, khó được có thể đem lão gia nhà mình mời ra khỏi thư phòng cùng đi dạo phố, nên chỉ mang theo một người hạ nhân theo hầu một nhà ba người bọn họ. Khi đến đông đô hội còn đặc biệt đi đến một cửa hàng xem tranh chữ, bà đã sớm thương lượng trước với chưởng quầy, chuẩn bị vài thứ tốt ra ngoài, quả nhiên đến nơi này không có làm cho họ Phòng mất hứng.
Liên tục chọn ra bốn món đồ xong, Phòng Huyền Linh phát hiện nữ nhi không thấy đâu hết. Hắn hỏi Lệ Nương: “Tiểu Vũ đâu?”
Trên mặt Lệ Nương mang chút tươi cười sủng nịch, “Đứa nhỏ ngại ngột ngạt, chạy đến cửa hàng đối diện xem này nọ, nếu lão gia đã chọn lựa xong, chúng ta đi tìm nàng.”
Phòng Huyền Linh ừ một tiếng xong, sai hạ nhân đi theo phía sau ôm cái hộp. Đem tiền bạc thanh toán xong, cùng đi với Lệ Nương đến một gian cửa hàng mà bà ta chỉ vào.
Sau khi đi tới cửa, chỉ thấy một bóng dáng đang ngồi đưa lưng về phía bọn hắn, nhìn màu sắc quần áo và thân hình, Phòng Huyền Linh là người đầu tiên phản ứng kịp trong hai vợ chồng, hắn chau lông mày, vừa muốn há mồm, liền bị Lệ Nương hồi thần lại ra tiếng đánh gãy:
“Tiểu Vũ!”
Một tiếng quát to này của Lệ Nương, đem mấy người trong tiệm cùng nhau quay đầu nhìn, Phòng Chi Vũ ngã trên mặt đất thấy được cha mẹ của mình liền vui mừng, sau đó lại thay đổi một bộ mặt như là đã nhận hết ủy khuất vậy, dùng tiếng nói mang theo giọng mũi hô:
“Cha, nương.”
Lệ Nương bước nhanh tới, vươn tay muốn kéo nàng lên, gấp gáp hỏi han: “Tiểu Vũ, ngươi bị ngã sao, đau chỗ nào nói với nương, đứng không nổi hay là bị làm sao?”
Kỳ thật Phòng Chi Vũ bị ngã không nặng, nàng vốn không phải người yếu đuối, thịt ở trên mông cũng không có ít, chẳng qua là chưa từng có đau như vậy lần nào, lúc đầu là khóc thật, sau lại sợ Di Ngọc bỏ đi, mới cùng với nữ chưởng quầy cùng nhau dựa vào mồm mép mà chặn con đường, cảm giác lúc này đã sớm không có sâu sắc như ban nãy, bị Lệ Nương kéo liền thuận thế đứng lên, nhào vào trong lòng bà ta khóc hu hu lên.
Phòng Huyền Linh bị các nàng chắn tầm mắt, thấy Phòng Chi Vũ khóc thì thở dài một hơi, chân cũng nhích qua, vươn tay đặt ở trên đầu nàng, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Vũ, trước tiên đừng khóc, nói với cha chuyện gì thế này?”
Nói xong hắn mới quay đầu đi nhìn tình huống trong cửa hàng, đầu tiên là thấy nữ chưởng quầy có chút lo lắng đứng ở một bên, rồi sau đó là một phụ nhân ngồi xéo về phía hắn, cuối cùng —
Di Ngọc bóp chén trà trong tay, từ lúc đôi vợ chồng kia đi đến trước cửa thì thần sắc trên mặt nàng liền thu liễm lại, nhàn nhạt vọng tình cảnh “tương thân tương ái” của một nhà ba người bọn hắn, Phòng Chi Vũ đổi đi nét kiêu ngạo ngang ngược ban đầu, biến thành loại hình dạng giống như là nhận hết ủy khuất vậy, người đàn bà ăn mặc đẹp đẽ đầy quý giá kia thì vì lo lắng mà lộ ra vài nếp nhăn nơi khóe mắt, còn người đàn ông trung niên có dung mạo đoan chính, hình dáng có chút mảnh khảnh nọ thì dùng bàn tay sờ đầu an ủi Phòng Chi Vũ.
Quả nhiên, biết ngay thấy bọn họ thì buổi tối nàng sẽ nuốt không trôi cơm liền mà.
Người đàn bà kia thì lần trước Di Ngọc ở Thấm Bảo Trai đã nhìn thấy qua, không thể nghi ngờ chính là Lệ Nương trong chuyện xưa của Lô thị, nếu như nàng vẫn không biết sự thật, thì có lẽ ngay từ đầu sẽ nhìn không ra người đàn bà có mặt ngoài ôn nhu dáng vẻ mềm mại này, đã từng lấy thân phận thiếp thị, dựa vào phụ quân sủng ái, đem vợ cả chính thất ổn áp một đầu, còn có khả năng chính là thủ phạm đã thiết kế hãm hại đích tử của chính thất trốn chui trốn nhủi.
Người đàn ổng mảnh khảnh kia hẳn là Phòng Huyền Linh của thế giới này, đây là cha ruột sinh ra thân thể này của nàng, là người đàn ông của Lô thị, là bóng râm hại Lô Trí tâm kết khó giải, là đầu sỏ làm cho Lô thị mang bầu phải dắt hai đứa con trai đi xa tha hương!
Mặc dù Di Ngọc sớm chuẩn bị ở trong lòng, nhưng chân chính nhìn thấy bọn hắn, thì cứ việc trên mặt không có biểu tình, nhưng tức giận trong lòng quả thật nhịn không được bốc khói, nương và các ca ca là những người trọng yếu nhất ở trên thế giới này của nàng, bọn họ đã từng bị hai người kia hại thê thảm, nàng làm sao cũng không có cách bình tĩnh hòa nhã cho nổi.
Trong lúc nộ ý của Di Ngọc tăng vọt, đang tính toán chút nữa ra sao giáo huấn một nhà ba người đang tương thân tương ái này để trút giận, thì chú ý đến ánh mắt của Phòng Huyền Linh nhìn về phía nàng chỉ mang theo tìm tòi nghiên cứu chứ không có kinh ngạc, nàng biết hắn cũng không có nhìn ra mặt mày của nàng tương tự bà ngoại.
Dù sao khi Lô lão phu nhân còn trẻ cũng không có mấy người gặp qua, ngay cả tỷ tỷ ruột thịt của Lô thị cũng là vì nhìn qua bức họa lúc trẻ của Lô lão phu nhân, mới nhận ra được nét tương tự của Di Ngọc và bà ngoại.
Ánh mắt của Lệ Nương cũng đảo qua trong phòng một vòng, rồi sau đó chà lau khuôn mặt khóc tèm lem của Phòng Chi Vũ, ôn nhu nói: “Tiểu Vũ đừng sợ, nói với cha nương đây là chuyện gì thế này, có cha ngươi ở đây, sẽ không để cho ngươi chịu ủy khuất.”
Lúc này Phòng Chi Vũ mới ngừng nước mắt, quay đầu chỉ vào Di Ngọc đang nhìn bọn hắn, ngữ khí mang tức giận nói: “Chính là nó, tranh đồ với con, sau đó còn đẩy con té xuống! Làm con té đau quá, cha nương, hai người không thể khinh xuất tha thứ nó.”
Di Ngọc nhìn nàng ta mở to mắt nói lời bịa đặt, cũng không có đánh gãy, mà nhìn thoáng qua Phòng đại nhân đang nhíu mày suy tư, rồi tiếp tục nghênh đón vẻ mặt nhíu mày mang theo nét nghiêm khắc của Lệ Nương, khiến cho nàng có chút kinh ngạc là, người đàn bà này cũng chỉ lườm nàng một cái, liền quay đầu thấp giọng nói với Phòng Chi Vũ.
“Tiểu Vũ, cùng người khác tranh đồ vật vốn là không đúng, nương là như thế nào dạy ngươi, cho dù không phải là ngươi khởi đầu, cũng không thể cùng người ta giống nhau, làm chút chuyện không có phép tắc không phân rõ phải trái.”
Phòng Chi Vũ nghe bà ta niệm niệm chỉ cắn môi không có nói chuyện, Lệ Nương lại hướng về Phòng Huyền Linh đang im lặng, nói: “Lão gia, đứa nhỏ chẳng qua là bị ngã đau nên cáu kỉnh, ngài đừng trách nàng vừa rồi nói nhảm.”
Nghe lời nói của bà ấy xong, Di Ngọc hừ cười một tiếng, đem chén trà nửa ngày cũng chưa đụng một chút đặt lại trên bàn, ả Lệ Nương này nhìn như là đang dạy con, làm ra một bộ thái độ hiền lành, nhưng trong lời đều là đang nói Di Ngọc không đúng, vừa làm nhạt đi sự điêu ngoa trong lời nói ban nãy của Phòng Chi Vũ, lại còn bổ đầy đủ thể diện cho chồng, quả nhiên là một ả đàn bà thông minh lanh lợi biết lấy lòng đàn ông, khó trách năm đó Lô thị bại ở dưới tay ả, luận lòng dạ mà nói, hai người đích xác không phải cùng một cấp bậc.
Quả nhiên, thần sắc của Phòng Huyền Linh tức thì mềm mại xuống, nhưng cũng không có trừng mi quắc mắt với Di Ngọc, mà là hỏi nữ chưởng quầy đứng bên cạnh, “Chưởng quầy, ngươi đến nói một chút chuyện này tới cùng là như thế nào?”
Di Ngọc thấy hắn cũng không có nghe tin lời nói một bên của Phòng Chi Vũ, nên nàng cũng lẳng lặng không có thanh minh gì cho bản thân, chẳng qua là không biết Phòng Huyền Linh này đây là biết đức tính của khuê nữ nhà mình, hay chỉ là làm mặt mũi bề ngoài cho có.