Bạn đang đọc Tân Đường Di Ngọc: Chương Q.2 – Chương 131: Hàng Xóm Mới
Lô thị cũng không có nghe hiểu lời nói của Diêu Hoảng, còn cho rằng hắn lo lắng dược liệu để điều trị không đủ, liền nói: “Ngài chỉ cần nói, này nọ trong hiệu thuốc ở trấn này vẫn là rất đầy đủ.”
Diêu Hoảng cũng không nói nhiều, vươn tay nói: “Được rồi, cầm bút tới, ta viết đơn thuốc, phu nhân sai người đi hiệu thuốc nhìn xem, nếu như không có, chúng ta lại tính sau.”
Trần Khúc lập tức đi lấy giấy bút cho hắn viết đơn thuốc, trong đó có chừng mười ba loại dược liệu, Di Ngọc hiếu kỳ nhìn xem, lại chỉ nhận được một hai loại.
Vì có Diêu Tử Kỷ ở một bên, Diêu Hoảng này nói chuyện lại có mấy phần thật thật giả giả, bằng không Di Ngọc tuyệt đối sẽ coi hắn là kẻ lừa đảo mà đuổi ra ngoài, còn bây giờ nhìn đơn thuốc nhưng chỉ là cảm thấy kỳ quái mà thôi.
Thời gian Trần Khúc đi lấy thuốc, Tiểu Mãn cũng từ nhà cậu nàng trở về, vào phòng nhìn thấy có khách đến, liền tự giác đến hậu viện đi pha trà.
Trong lúc này Diêu Hoảng lại cầm chuyện phong thủy nói nói rất chi là lừa dối Lô thị một trận, chờ đến lúc Trần Khúc từ hiệu thuốc trở về, Lô thị đã đối với bản lãnh của Diêu Hoảng tin tám phần.
Trên tay của Trần Khúc chỉ xách hai cái túi nhỏ, có chút lúng túng nói: “Phu nhân, đây là dược liệu trong đơn thuốc, nô tì đi hai tiệm thuốc bắc trên trấn chỉ tìm được hai loại.”
Lô thị sửng sốt xong vội đối với Diêu Hoảng đang ngồi một bên thổi trà nóng nói: “Tiên sinh, dược liệu không có đủ, vậy phải làm sao?”
“Phu nhân đừng lo, chỉ là dược liệu thôi, không có là vấn đề, trên người ta vừa lúc liền có chứa, chỉ là giá tiền –”
“Cha!” Diêu Tử Kỳ ở một bên khẽ gọi một tiếng, “Lô tiểu thư đã từng giúp ta đại ân, ngài, ngài chớ có hố người ta.”
Di Ngọc nhìn qua nhìn lại hai người bọn họ, trong lòng lại là cảm thấy, nếu như trên người Lô thị thực có bệnh, liền tính nhiều bỏ ra chút tiền bạc cũng là phải vậy, trong trấn này cũng có y quán, dưới sự kiên trì của nàng, mỗi cách hai tháng Lô thị đều sẽ đi khám một lần nhưng cái gì cũng không nhìn ra, hiện nay bị Diêu Hoảng khám ra, vậy hẳn là bệnh khó chữa.
Di Hoảng ha ha cười, cũng không để ý nàng, mà nói với Lô thị: “Đừng nghe đứa nhỏ nói bậy, ta làm sao sẽ lừa phu nhân, nếu như ngài không tin tưởng ta, thì có thể lưu lại toa thuốc này, ta viết cách dùng để lại rồi chờ dược liệu gom đủ ngài lại trị cũng không chậm, phí khám bệnh ta cũng không cần, ra sao?”
Lô thị vội lắc đầu, “Ta tất nhiên là tin tiên sinh, mấy loại thuốc này cần bao nhiêu tiền, ngài chỉ cần nói là được.”
Diêu Tử Kỳ ở một bên ra sức trừng Diêu Hoảng, hắn lại nhìn như không thấy nói: “Phu nhân đã tìm được hai loại dược liệu, thừa lại ta đưa thêm mười một loại, bạc thì liền ấn phí tổn thu, tổng là, chờ chờ, để ta tính tính đã.”
Di Ngọc và Lô thị mở hai cặp mắt to, nhìn Diêu Hoảng từ trong ngực lấy ra một cái bàn tính tinh xảo so bàn tay lớn hơn một chút, đánh tới đánh đi, sau mười mấy lần qua lại mới ngẩng đầu cười nói: “Phu nhân mời xem, cũng không có mắc, tổng cộng năm trăm bảy mươi mốt lượng năm tiền, số lẻ ta liền không cần, xem như bồi cho ngươi.”
“Cha!”
Mẹ con Lô gia hai người đang nghẹn họng nhìn trân trối, Diêu Tử Kỳ vỗ cái bàn, từ trong tay Tiểu Mãn cầm lấy toa thuốc, đem cái túi rất nặng để ở một bên mở ra, lấy ra ba cái hộp gỗ bỏ túi chỉ dài nửa thước, tiếp theo rút mấy tờ giấy gói thuốc và một cái thìa đồng dựa theo toa thuốc mà bắt đầu phối dược.
“Chao ôi, chao ôi! Tên phá sản nhà ngươi, đây là làm cái chi!” Diêu Hoảng đem bàn tính dúi vào trong lòng liền muốn tiến lên ngăn lại.
Diêu Tử Kỳ thấy hắn đi lên, một tay giơ lên một cái hộp thuốc, uy hiếp nói: “Ngài muốn lấy lại, ta toàn bộ đều quăng hết xuống đất đó!” Nói xong liền đem cái hộp để xuống lại trên đùi, cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục bận việc.
“Ngươi, tên phá sản nhà ngươi a, cha ngươi ta đây đau khổ cay đắng gom góp làm được chút đồ kia, ta, ta dễ dàng sao, ngươi ít nhất cũng để cho cha ngươi kiếm cái tiền vốn chứ…”
Lô thị và Di Ngọc vốn còn vì tiền thuốc quá mắc mà cứng lưỡi, bây giờ lại nhìn thấy trò hề của hai cha con trước mắt này mà không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
Diêu Tử Kỳ lưu loát bao xong một đống gói thuốc nhỏ, lại cầm bút mực ở bên cạnh phân biệt viết vài mẩu giấy kẹp vào bên trong, mới đem ba cái hộp thuốc kia cẩn thận cất đi.
Diêu Hoảng ở một bên kêu rên miệng đắng lưỡi khô, mắt thấy hắn đã bận việc xong rồi, thì thở phì phì ngồi xuống trở lại ghế dựa, vươn tay lấy ấm trà trực tiếp rót vào trong mồm.
Lô thị hơi hơi mở rộng miệng, nhìn hắn đem một ấm nước trà toàn bộ chuốc vào trong bụng, cuối cùng hết sạch không còn lại giọt nước nào, nửa ngày nàng mới tìm được tiếng nói của mình: “Tiên sinh, ngài không nên tức giận, tiền thuốc này chúng ta sẽ trả.”
Diêu Hoảng uống no nước, sắc mặt đã không giống vừa rồi khó xem, lúc này nghe Lô thị nói sẽ cho tiền, trong mắt chợt lóe ý cười, đem bình trà để ở một bên rồi dùng ống tay cáo cọ cọ bọt nước dính trên râu mép, nghiêm mặt nói: “Phu nhân nói lời này nghe xa lạ, Tiểu Kỳ nếu như đã bao thuốc cho các ngươi, vậy ta tự nhiên là sẽ không thu tiền, bất quá —”
Di Ngọc rất là phối hợp nói tiếp: “Bất quá cái gì?” Đôi cha con này tuy rằng nhìn qua rất là sa sút, nhưng qua cách bọn hắn chẩn đoán bệnh, cách bốc thuốc cũng như công cụ vừa rồi, nàng đã tin tưởng đối phương không phải là loại lừa đảo tốt mã dẻ củi, định là có chút bản lãnh trên người.
“Bất quá phu nhân cần phải giúp ta cái chuyện nhỏ.” Trên mặt Diêu Hoảng mang cười, nhưng cái chữ “nhỏ” kia nói thực nặng.
Lô thị rất là sảng khoái nói vội: “Tiên sinh có chuyện chỉ cần nói, nhưng tiền thuốc ta vẫn là phải trả.” Nàng không thích chiếm tiện nghi của người khác, bởi vậy căn bản không nghĩ qua muốn lấy không thuốc của đối phương.”
“Tiền thuốc liền không cần, cách vách có cái nhà đang cho thuê, cha con chúng ta có chuyện muốn tạm cư ở đây, nhưng mà chủ nhà kia không cho người bên ngoài như ta đây thuê, phu nhân giúp ta đi nói nói, được không?
Lô thị cúi đầu suy tư một trận, liền trực tiếp đồng ý.
Cái sân cách vách nhà Lô thị là nhà của ông chủ tiệm tạp hóa trấn trên, Di Ngọc gọi bà chủ tiệm đó là thím, người đàn bà này thường xuyên đến Lô gia chơi, thỉnh giáo một vài việc thêu thùa từ Lô thị, bởi vậy quan hệ của hai người rất tốt, mới đây nhà mới của bọn họ vừa làm xong, nên muốn đem căn nhà cũ cho thuê, Lô thị vốn là muốn mua xuống căn nhà đó để đả thông, nhưng đối phương chỉ cho thuê chứ không bán, nên cũng tiêu tâm tư.
Di Ngọc không nghĩ đến hắn lại là đề xuất cái yêu cầu như vậy, Lô thị nếu như giúp hắn nói, vậy chỉ cần đưa ra được tiền thuê là tuyệt đối có thể thành, nếu thế không phải sau này hai nhà liền thành hàng xóm?
Diêu Hoảng thấy Lô thị đồng ý, ý cười trên mặt càng đậm, quay đầu thoáng nhìn Di Ngọc, nhìn kỹ sau đó hỏi: “Thương trên mặt tiểu thư có phải là mấy ngày trước đây mới bị, chậc chậc, may mà dùng thuốc rất tốt, bằng không sợ là muốn lưu lại sẹo rồi.”
Lô thị không có nghe ra cái gì không đúng tới, chỉ là mượn cơ hội khiến Diêu Hoảng khám khám một chút cho khuê nữ nhà mình, nhưng trong lòng Di Ngọc cũng là kinh hãi, vết thương trên mặt của nàng đã nhạt đi, nếu như người khác xem chỉ nghĩ là vết thương của một tháng trước, thế nhưng người này lại vừa nhìn liền xem ra là vết thương của mấy ngày trước đây, còn nói ra nàng dùng thuốc tốt, nếu như không phải hắn đoán bậy bạ, vậy thì hắn hẳn là người có bản lãnh rất lớn.
Nghĩ như vậy, ánh mắt nàng nhìn Diêu Hoảng không khỏi mang theo mấy phần kính ý, người sống trên đời, sinh lão bệnh tử là thường thấy nhất, nhưng có bệnh lại không thể trị là đáng sợ vô cùng, nàng vốn là chỉ nghĩ Lô thị có bệnh gì tầm thường thôi, nhưng hiện nay nghĩ đến mấy vị thuốc kia ngay cả tên nàng cũng chưa bao giờ nghe qua, thì bắt đầu vui mừng lên.
“Phu nhân, cách sử dụng thuốc này ta đều viết ở bên trên, nên sớm không nên chậm, ngài hiện tại liền theo giúp ta đến cách vách tìm người thôi.” Diêu Hoảng đem bút lông trong tay để xuống, sau khi thổi khô nét mực trên giấy đưa cho Lô thị liền nói.
Lô thị đứng dậy nói: “Được rồi, ta mang ngươi đi tìm người, công tử trước tiên lưu ở trong nhà ta chờ một chút được không?”
Diêu Tử Kỳ rất là phối hợp gật đầu đồng ý, Di Ngọc cười nói: “Nương nhưng nhớ nói giúp Diêu đại thúc về giá tiền, để cho thím để cái giá tốt chút.”
“Đó là tự nhiên.”
Hai người đi rồi, Di Ngọc mới chuyển đến ghế dựa bên cạnh Diêu Tử Kỳ ngồi xuống, “Lần trước ngươi nói muốn tìm người, tìm đến sao?”
Nàng còn nhớ được ngày đó ở trước cửa Tụ Đức Lâu, lúc Diêu Tử Kỳ bị người ta ẩu đả thì trong miệng có gọi cái tên là “Nhất tử” gì đó, kẻ lừa đảo kia chính là mượn chuyện này đem ngọc của hắn dụ lấy đi.
Nghe lời nói của nàng, thần sắc Diêu Tử Kỳ buồn bã, “Không, Nhất Trai ca không biết đi nơi nào, ta ở kinh thành một tháng đều không gặp được, a — đúng rồi, ngươi chớ có cùng cha ta nói chuyện này được không?”
Xem biểu tình hơi mang khẩn cầu của hắn, Di Ngọc thu ý cười trên mặt, nghiêm túc nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói.” Hiển nhiên lần trước Diêu Tử Kỳ là trốn cha hắn đi tìm “Nhất tử” ca gì gì kia.
Thấy nàng đáp ứng, lo lắng trên mặt hắn mới hơi thu vào, trái phải nhìn quanh gian phòng, có chút chần chờ hỏi han: “Lần trước, lần trước công tử cùng ngươi đi cùng, là ca ca ngươi?”
Đôi mắt Di Ngọc sáng lên, “Ừ, kia là đại ca ta, ngươi còn nhớ được sao?”
Diêu Tử Kỳ quay đầu đi, thấp giọng nói: “Hắn rất thông minh.”
Di Ngọc nhịn cười, “Tất nhiên, đầu óc đại ca của ta rất tốt.”
“Ngươi cũng rất thông minh.”
Đột nhiên bị một người còn tính không quen lắm khen ngợi, Di Ngọc có chút hơi ngại ngùng sờ sờ vành tai, “Ách, cảm ơn.”
“Ta, ta rất đần, lần trước dễ dàng như vậy liền tin người kia, cho rằng hắn nhận được khối ngọc kia của ta, liền giao đồ cho hắn.” Diêu Tử Kỳ cười khổ nói.
Vừa lúc Tiểu Mãn bưng một ấm trà mới để ở một bên, Di Ngọc vươn tay rót một chén đưa cho hắn, “Không, ngươi không hề gọi là đần, mà là tin sai người, kinh thành rất lớn, loại người nào cũng có, bị ngươi gặp được một tên hư hỏng cũng không tính là việc lạ.”
“Cảm ơn.”
Diêu Tử Kỳ nhận lấy chén trà, đem lời nói rất là thông tục của nàng phẩm một phen, cười khổ trên mặt mới tính nhạt đi, cẩn thận thổi nguội trà, uống một ngụm nhỏ.
Di Ngọc ngồi một bên nâng má nhìn thiếu niên trước mắt — không, hẳn là thiếu nữ mới đúng, ngày đó ở ngoài Tụ Đức Lâu nàng đã phát hiện đến Diêu Tử Kỳ không hợp, nam hài tử tuy cũng có người có diện mạo thanh tú, nhưng không có tinh tế như vậy, lại cộng thêm đủ loại tình tiết, hôm nay gặp lại nàng có thể xác định Diêu Tử Kỳ là vị cô nương mà không phải công tử.
Thiếu nữ mặc nam trang nàng cũng gặp qua mấy người, nhưng mặc kệ là Phong tiểu thư tao nhã hay là Trình Tiểu Phượng hiên ngang đều là mang theo dày đặc nữ khí, còn Diêu Tử Kỳ lại rõ ràng cho thấy nàng ấy tận lực che dấu đặc thù về nữ tử của bản thân, thiếu đi một phần tự tại, nhiều hơn một phần ước thúc, nhưng tâm tư đơn thuần của nàng có thể nhìn ra đến, Di Ngọc đối với người như vậy rất là dễ dàng sinh ra hảo cảm, bởi vậy nói chuyện với nàng cũng nhiều chút.
“Cha ngươi xem phong thủy chuẩn không?” So với y thuật của Diêu Hoảng, nàng càng để ý là một loại sở trường khác của hắn.
Diêu Tử Kỳ rất là xác định đáp: “Rất chuẩn, người đừng không tin, cha ta tuy có lúc, có lúc lừa người ta nhưng hắn thật sự là hiểu được mấy thứ đó.”
“Vậy đợi chút bọn họ trở về, ngươi bảo cha ngươi giúp nhà của ta nhìn xem, được không?” Không trách Di Ngọc theo phía bên nàng mở miệng, khoản tiền lớn vừa rồi thật sự là dọa hỏng nàng, liền sợ chút nữa nếu mà nhờ hắn nhìn phong thủy, lại bị hắn rao giá trên trời