Bạn đang đọc Tân Đường Di Ngọc: Chương Q.2 – Chương 121: Miêu Ngấy (1) Trong Đó
“Tham kiến bệ hạ.”
Khách mời trong bữa tiệc đều nhao nhao đứng lên đi đến con đường đá màu đen trước các dãy bàn đứng vữg, sau khi đoàn người bước vào trong sân, tất cả đồng loạt khom mình hành lễ, tại loại yến hội thế này, gặp hoàng thất là có thể miễn quỳ lễ.
Di Ngọc còn chưa kịp nhìn rõ ràng người tới, liền bị Lô Trí kéo đến phía trước cung hạ thân thể, trong tai truyền tới một trận giọng nam hùng hậu, “Chư vị không cần đa lễ, hôm nay trẫm không phải đến để quét hưng trí của các ngươi.”
Tiếng nói vừa ngừng, khách trong sân nhưng vẫn là lẳng lặng cuối thân, đôi mắt Di Ngọc nhìn mặt đường phía trước, đoàn người kia từ bên cạnh bọn họ bước qua, cho đến khi tiếng nói vừa rồi kia vang lên lần nữa, các khách mời mới đứng dậy trở về chỗ ngồi.
“Đừng đứng, đều ngồi đi.”
Chờ đến mọi người ngồi xuống, Di Ngọc mới chậm rãi ngẩng đầu lên hướng phía chính bắc nhìn xem, chỉ thấy ba cái bàn phía trên lúc trước không có ai bây giờ đều đã có người ngồi, chỗ ngồi ngay chính giữa đặt hai cái bàn thấp, phía sau cái bàn bên phải là một thân ảnh xích hoàng (đỏ vàng) hiển nhiên đó chính là đương kim hoàng thượng.
Chủ tịch vị tuy cách nơi bọn hắn đang ngồi này chừng ba bốn trượng, nhưng nàng vẫn rõ ràng cảm giác đến khí thế phát ra từ người mặc một thân xích hoàng kia, chính là loại nhìn một cái liền làm cho lòng người hơi hơi cảm thấy bị đè nén.
Nàng cũng xem như là người đã trải qua sinh tử, loại khí thế đặc thù có thể mang cảm giác kềm chế đến cho nàng thế này, cho đến tận bây giờ cũng chỉ từng nhìn thấy ở ba người, một người là ông ngoại Lô Trung Thực mới nhận thức, một người là Lý Thế Dân vừa mới nhìn thấy lần đầu, còn có một người đó là nhiều lần ngẫu nhiên gặp Ngụy vương Lý Thái.
Nếu như đem khí thế đặc thù của ba người này tương đối với nhau, thì khí thế của đương kim hoàng thượng không thể nghi ngờ là thịnh vượng nhất, khí thế của Lô Trung Thực trầm ổn nhất, mà còn lại Lý Thái lại là khó hiểu nhất.
Mà lúc này ba người đó đều gom lại một chỗ, ngồi ở cái bàn bên cạnh Lý Thế Dân là Lý Thái, người mà trước đó không lâu mới lại cứu quá nàng một lần, mấy chung đèn sáng trong không trung chiếu rọi xuống, Ngụy vương điện hạ một thân minh lam tuấn mỹ như trước làm cho người ta vọng mà thất thần, mà một chỗ khác ngồi một lão giả tóc trắng mặc thâm y bằng lụa tối màu, rõ ràng chính là ông ngoại mà buổi sáng hôm nay nàng mới gặp quá.
Sắc mặt Di Ngọc cổ quái nhìn Lô lão gia tử, thấy vẻ mặt hắn hờ hững liền biết trước đó hắn khẳng định là biết, trong lòng lại cho đại ca nàng tội biết chuyện mà không báo tính thêm một việc.
“Xem các ngươi nhìn thấy trẫm tới, tựa hồ cũng không lấy làm kinh ngạc, hiển nhiên là đã sớm được tin tức a?” Âm sắc của Lý Thế Dân rất là hùng hậu, ý vị tràn đầy. Năm đó vừa bắt đầu kế vị, bởi vì An vương dũng mãnh thiện chiến bị tiêu diệt, du dân bộ lạc ở thảo nguyên phương bắc do Hiệt Lợi khả hãn cầm đầu mượn cơ hội xâm nhập Trung Nguyên.
Lý Thế Dân nhìn xa trông rộng, mượn cớ giảng hòa tạm thời kết thúc chiến tranh, đổi lấy thời gian nghỉ ngơi phát triển, cuối cùng ở Trinh Quán ba năm giành được đại thắng Định Tương, bình định phương bắc, bởi vậy tuy hắn không so An vương chinh chiến nhiều năm, lại cùng Đường Thái Tông trong lịch sử mà Di Ngọc biết không có chênh lệch quá nhiều.
Hắn vừa dứt lời liền ở giữa tiệc liếc nhìn một vòng, trong mắt cũng không có trách cứ, mà mang nụ cười thản nhiên. Trong khách mời rất nhanh liền có người từ chỗ ngồi đứng lên, Di Ngọc nhìn người mặc thâm y đầy sắc thu ở đối diện, cung kính đối với chỗ ngồi hướng bắc thi lễ, cất cao giọng nói: “Bệ hạ đích thân tới, thực là vinh hạnh của chúng ta, trong lòng tự nhiên là vui mừng nhiều hơn kinh ngạc.”
Trong lời nói của người này tuy rằng có chút lánh nặng tìm nhẹ nhưng vẫn có thể xem là một lời giải thích tốt đẹp, Lý Thế Dân làm sao có thể không biết tin tức hắn muốn đến đã sớm lộ ra, bất quá là mượn cơ hội này nhìn xem phản ứng của mọi người mà thôi, người nào dẫn đầu đứng lên trả lời chỉ cần hơi chút biết nói chuyện, hắn đều sẽ không lại đi truy cứu cái vấn đề này.
“Vô Kỵ à, người này có phải đứa con trai thứ ba kia của ngươi?” Lý Thế Dân nhìn thoáng qua người vừa nói kia, quay đầu đối với một người nam tử trung niên có khuôn mặt gầy tuổi gần bốn mươi ngồi gần đó hỏi han.
“Hồi hoàng thượng, thực đúng là khuyển tử Trưởng Tôn Hoán.”
“Ừm, mấy năm chưa gặp, đã trưởng thành người lớn, tốt lắm, ngươi ngồi đi.”
Thiếu niên tên gọi Trưởng Tôn Hoán này tạ ơn sau đó ngồi xuống, bởi vì cách nhau không xa, Di Ngọc không có bỏ qua vẻ tự đắc trên mặt đối phương, Trình Tiểu Phượng ở bên cạnh khẽ hừ một tiếng nhỏ bé.
Thái độ trên mặt Lý Thế Dân hơi thân hòa, “Hôm nay trẫm chính là tới xem nhìn cái náo nhiệt, các ngươi nên làm gì liền làm, chớ đừng vì trẫm liền câu thúc lên, như vậy liền hư hỏng ngày tốt hôm nay.” Dứt lời hướng về Lý Thái ở một bên nhẹ nhàng gật đầu ra hiệu.
Ngụy vương điện hạ tức thì bưng ly rượu trên bàn đứng dậy, tiếng nói trầm thấp rất là trầm ổn, “Những người có thể đến bữa tiệc này hôm nay, nhiều là tài tuấn năng sĩ, bản vương vọng các ngươi ngày sau có thể vì phụ hoàng hiệu lực, thỉnh.”
Lời nói của Lý Thái rất là tinh giản, mọi người trong bữa tiệc toàn bộ đều bưng chén rượu đứng lên, tùy Lý Thái nâng chén từ trái sang phải đối với bọn hắn kính rượu, đều nâng chén uống cạn rượu trong chén.
Sau khi mọi người ngồi xuống lần nữa, liền thấy một người chủ động đứng lên từ giữa bàn tiệc đi đến mảnh đá đen rộng rãi chính giữa, trước tiên đối với chủ tịch vị thi lễ, rồi sau đó nghiêng người giương giọng nói:
“Bản nhân Tạ Viễn, tối nay ngày tốt cảnh đẹp, có thể cùng các vị tụ ở chỗ này rất cảm thấy phấn khởi, hiến một thủ thi, xem như dùng làm phao chuyên dẫn ngọc (2)…”
Người này nói xong lièn xoải bước nhẹ nhàng, ba bước lại ngâm một câu thơ, Di Ngọc biết, đây là bắt đầu triển lãm tài nghệ cá nhân, người đầu tiên đi lên này, chỗ hỏng chính là không so sánh với ai được, nếu như không phải người có tài nghệ thượng lưu, khó tránh sẽ làm cho người ta chỉ có cảm giác tạm được, nhưng ưu đãi cũng là có, chỉ cần biểu hiện của hắn không phải quá mức bình thường, thông thường đều có thể làm cho người khác nhớ kỹ.
Bữa tiệc này tài tử giai nhân có thể mượn cơ hội thể hiện tài năng chừng bốn mươi mốt người, có thể làm cho người khác nhớ kỹ tên họ cũng là cực hiếm có, phân chia tốt xấu hiển nhiên không chỉ là dựa vào nhân tố cá nhân, mà trật tự đi lên hiến nghệ càng trọng yếu, ví dụ như một người có tài học chỉ trung bình khá, nhưng năm ba người trước hắn biểu hiện đều là tầm thường trung lưu, vậy liền rõ ràng có vẻ cao hơn ba phần, hoặc một người có tài học thượng lưu, nhưng ở trước sau hắn đều là trung bình khá, vậy liền khư khư bị thấp một bậc.
Bốn mươi mốt người ở yến hội, ở mặt ngoài là ngồi tại một bàn giao hảo, nhưng trên thực tế là tán ở bàn tiệc các nơi đều có liên quan với nhau, trừ Lô Trí bên này sáu người, những người còn lại nhiều là âm thầm đi nhờ vả hai bên, giống như một bên trong đó chính là ở bữa tiệc hôm nay ra sức đẩy Trưởng Tôn Hoán lên đầu, chỉ cần nhân số đầy đủ, một bộ phận sẽ đi tô đậm Trưởng Tôn Hoán nổi bật, một bộ phận khác thì có thể lợi dụng thứ tự đi lên để quấy rầy sự an bài của người khác.
Di Ngọc mới đầu cũng không có nghĩ đến điểm này, chỉ thấy biểu hiện của mấy người hiến nghệ chính là so tầm thường tốt hơn một chút, nhưng đến người thứ năm đi lên sân khấu lại làm cho nàng mẫn tuệ phát hiện đến chỗ không đúng, người này báo họ tên sau đó, nàng cũng có chút mong đợi, nàng từ lúc đi học đã tham gia qua hai lần tuần khảo, học bình đều là giáp, Trưởng Tôn Nhàn cũng thế, trừ hai người các nàng, có một người khác liên tục được giáp chính là người học sinh đang viết chữ này.
(Giáp là ngôi thứ nhất trong Thiên Can, hạng giáp là hạng nhất, hạng A…, theo thứ tự là giáp ất bính đinh…, từ đó loại suy, các chương sau này mình sẽ ko chú thích cái này nữa.)
Di Ngọc thấy hắn viết thơ chẳng hề tốt, chữ và thơ nếu tách đi ra xem đều tốt, nhưng hợp một chỗ lại giảm đi ba phần, cảnh giới của những chữ và bài thơ kia ẩn ước có chút không hợp nhau, ở phương diện thư pháp nàng cực có thiên phú, bởi vì tự nghĩ ra một loại thể chữ, nên để ý đến cảnh giới và hình dạng của chữ càng là có thể so với mấy người đại sư say mê thư pháp mấy chục năm, bởi vậy nàng rất dễ dàng liền xem ra người này tận lực giấu tài, giấu hết sức là tinh tế, rất khó mà làm cho người khác phát hiện.
Lại nói người này giấu tài dẫn tới nàng nghi tâm, vậy kế tiếp Trưởng Tôn Hoán hiến nghệ liền làm cho nàng giật mình hiểu ra đến, chữ của hắn là không sai, thơ cũng là tự xưng vừa mới làm, hai thứ tài nghệ đều ở mức trên trung bình nhưng hợp lại một chỗ, thế nhưng sinh sinh cất cao ba phần, cộng thêm lúc trước mấy người khả quyển khả điểm (3) lại không chịu tỏ ra xuất sắc, nhất thời phó chữ kia của Trưởng Tôn Hoán được Lý Thế Dân ngồi ở trên cao nhẹ tán một tiếng.
“Thơ hay, chữ tốt.”
Một lời nhẹ tán này đại biểu, chính là sau buổi triển lãm tài nghệ này có được cơ hội cùng hoàng thượng ngắm trăng, thừa dịp này có cơ hội thân cận thánh thượng, Lý Thế Dân có danh ái tài rất nồng hậu, những người có thể nắm được cơ hội này trừ khi ngoài ý muốn thì đã lã mười phần chắc chín thụ thánh thượng xem trọng, mà tầm quan trọng của phần xem trọng này đủ để có thể so với tiền tam giáp trong khoa cử.
Lúc này, Trình Tiểu Phượng ngồi ở bên cạnh nàng nói khẽ với Lô Trí: “A Trí, tên tiểu tử Trưởng Tôn Hoán này hôm nay không thích hợp nha, liền xem như phía trước an bài mấy người kia, thì cũng không thể có biểu hiện tốt như vậy chứ?”
Hai mắt Lô Trí chớp lên, “Là có chút kỳ quái, thư pháp hôm nay của hắn so với dĩ vãng phải tốt hơn hai phần không ít.”
Lời nói của bọn hắn chứng minh phán đoán của Di Ngọc, mấy cái thứ tự này quả nhiên có vấn đề, bất quá người phía bên Trưởng Tôn Hoán hiển nhiên là thủ đoạn inh một ít, chẳng những lợi dụng thứ tự, mà còn ở trên bản thân của hắn hạ công phu, ngay cả Lô Trí đều nhất thời không có phân rõ ra toàn bộ đầu đuôi trong đó tới.
Trong lòng Trình Tiểu Phượng bắt đầu có chút lo lắng, “Năm người vừa rồi không biết có phải hay không đều là Trưởng Tôn gia, phải còn hoàn hảo, nếu như không phải vậy không phải bọn hắn còn thừa lại lực lượng để phủng hai ba người nữa đi ra — không được, chúng ta không cần chờ, sớm chút lên sân khấu đi.”
Bốn mươi mốt người này, tuy nói là những người tài ba tuổi trẻ tài tuấn hiện nay trong kinh, nhưng chân chính được xưng tụng kinh tài tuyệt diễm thì mười mấy năm cũng khó ra một cái, mà ở bữa tiệc này, nếu như muốn bỏ qua sự ảnh hưởng của thứ tự, liền tính tiêu chuẩn thượng lưu cũng là không đủ, cần phải là siêu lưu mới được.
Người xuất sắc càng nhiều, đến phía sau liền càng không dễ thấy, danh ngạch thân thánh (thân cận thánh thượng) cũng chỉ có mấy cái mà thôi, Trình Tiểu Phượng hiển nhiên không phải lớn không một cái đầu xinh đẹp, nàng vẫn là biết cái đạo lý này.
Lô Trí nghe lời nói của nàng, lại nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không gấp, chờ một chút.”
Tiếp theo lại có bốn năm người triển lãm tài nghệ, Di Ngọc tắc đưa ánh mắt lặng lẽ thả xuống trên biểu tình của những người trong bữa tiệc, mâu thuẫn ẩn tàng rất nhanh liền xuất hiện, ở người thứ tám hiến nghệ sau đó, trong tiệc đồng thời có hai người đứng lên, sau khi hoàng thượng tự tay chỉ trong đó một người thì biểu tình của một người khác rõ ràng không quá dễ nhìn, liên đới đến biểu tình của người thứ bảy, tám cũng là mang theo tức giận không dễ thấy.
Người thứ bảy, tám này đại khái chính là vì phủng người thứ chín, đáng tiếc lại bị người của đối phương đảo loạn thứ tự, quả nhiên người thứ chín cướp đi thứ tự này, biểu hiện thật tốt, được đến tiếng khen ngợi lần thứ hai của Lý Thế Dân.
Còn có ba mươi hai người, nhưng danh ngạch cũng đã thiếu đi hai cái, danh ngạch dạ yến ngắm trăng từ trước đến nay của Ngụy vương chưa bao giờ vượt qua năm ba người, hoàng thượng sẽ không vì loại chuyện nhỏ này mà phá đi lệ thường trong phủ của đứa con trai mà hắn sủng ái, bởi vậy hôm nay cũng sẽ không có ngoại lệ, tối đa là năm người.
Sau đó ám đấu cũng có chút kịch liệt, xuất hiện ba lần cục diện hai ba người cùng đứng dậy, thẳng đến hiến nghệ tiến hành đến người thứ mười chín, tiếng tán thưởng lần thứ ba của hoàng thượng tống xuất, chỗ bàn của Lô Trí có người không giữ được bình tĩnh.
Phong tiểu thư lấy tay nhẹ nhàng gõ gõ trên bàn của Lô Trí, “Lô đại ca, còn chờ cái gì, mục tiêu của chúng ta nhưng đến hai người, hiện nay không ra tay còn chờ đến khi nào?”
Lô Trí nhìn thoáng qua người thứ hai mươi đã bắt đầu ngâm thơ, đem chén rượu trong tay đổ đầy, “Được rồi, ngươi cùng Quý đại ca chuẩn bị đi.”
“Ừ!” Sau khi Phong tiểu thư lên tiếng trả lời, liền cùng Quý Đức ở kế bên nhẹ giọng trò chuyện, chờ đến người ngâm thơ kia khom người lui đến chỗ ngồi, hai người đồng loạt đứng lên.
Đồng thời đứng lên còn có một người thanh niên cùng ngồi một bàn với Trưởng Tôn Nhàn, song phương liếc nhau, thanh niên kia mở miệng cười nói: “Phong tiểu thư có không nhường Cảnh Ngôn tới trước?”
Phong tiểu thư nhẹ giọng cười, “Trương huynh, ngươi muốn cùng ta một cô nương gia tranh đoạt hay sao,” rồi sau đó cũng không chờ hắn trả lời, liền nhấc chân đi ra, cùng theo sau lưng nàng còn có Quý Đức, hai người vừa đứng ở chính giữa mảnh sân đá đen liền có người nghi hoặc nói nhỏ lên, hai người mắt điếc tai ngơ, đối với chỗ ngồi hướng bắc thi lễ xong, Phong tiểu thư nói:
“Bệ hạ, tiểu nữ cùng nghĩa huynh đều thiện vẽ tranh, hôm nay cộng tác vẽ một bức tranh dâng cho chư vị thưởng thức.”
Thanh niên lúc nãy ra giành thứ tự kia thu hồi tươi cười ngồi xuống, Phong tiểu thư là nữ tử làm chút cử động vô lại kia không ai chỉ trích, nhưng hắn là nam nhân, nếu như rõ ràng tranh đoạt sẽ rơi vào cái kết cục ăn trộm gà không thành.
“Tốt lắm, trẫm liền nhìn xem tranh của các ngươi.”
Lúc trước cũng có người vẽ tranh, bàn và bút mực đỏ xanh đều là có sẵn, Phong tiểu thư cũng không có dùng giấy vẽ mà từ trong ống tay áo rộng rãi rút ra một miếng vải trắng, sau khi mở ra cho người xem mới trải rộng ra trên mặt bàn, cùng Quý Đức phân nhau đứng đối diện hai bên đông tây, từng người lất bút bắt đầu vẽ lên.
Trong thời gian chờ đợi cũng không phải không được tán gẫu, ở các bàn tiệc đều đang uống rượu nói chuyện, Trình Tiểu Phượng không biết từ lúc nào đã chuyển đến bàn của Trình Tiểu Hổ, cũng không biết cùng hắn thấp giọng nói gì, Di Ngọc đem thân thể hướng bên cạnh Lô Trí đụng đụng, thấp giọng hỏi:
“Đại ca, chút nữa ngươi chuẩn bị ngâm thơ hay là vẽ tranh?” Nói tới hai thứ này, hắn đều là thượng lưu, ngay cả bộ môn đánh đàn, tuy không so được với Trưởng Tôn Nhàn từ nhỏ liền mời tiên sinh chuyên môn dạy dỗ, nhưng hắn cũng là lấy được ra tay.
Lô Trí nghiêng đầu nhìn xéo nàng hai cái, khóe môi hơi cong thấu đến cạnh tai nàng nói nhỏ mấy câu, đôi mắt Di Ngọc từ lúc đầu nghi hoặc về sau càng mở càng to, cuối cùng nhịn không được khẽ gọi một tiếng:
“Ca! Ngươi không phải đang cùng ta đùa giỡn đi?”
Lô Trí lắc lắc đầu, “Không phải, ta là nghiêm túc.”
Di Ngọc đồng loạt nắm lấy ống tay áo của hắn, sau khi nhìn thoáng qua bốn phía, đè thấp giọng nói: “Ca, cái đó thực không thể nói lung tung, nếu như, nếu như chọc giận bệ hạ làm sao bây giờ?”
Lô Trí vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, cúi đầu nhìn nàng trong mắt hắn lộ ra một mạt kiên quyết, “Tiểu Ngọc, không có mạo hiểm làm sao tới được kỳ ngộ, ngươi yên tâm, ta đã làm tốt hoàn toàn quyết định, nếu như…”
Thừa lại lời nói hắn không có nói ra miệng, bàn tay Di Ngọc nắm ống tay áo của hắn lại càng thêm chặt, sau đó chậm rãi buông ra, cuối cùng than thở một hơi, cười khổ nói: “Sớm biết ngươi muốn nói cái này, lúc trước ta —”
“Tiểu Ngọc, hai người các ngươi đang nói cái gì vậy?” Trình Tiểu Phượng đột nhiên ra tiếng đánh gãy lời nói của nàng.
Nàng nhận được ánh mắt Lô Trí ra hiệu sau đó, điều chỉnh hô hấp, quay đầu đối với Trình Tiểu Phượng cười nói: “Cũng không có gì, ta đang hỏi thăm chuyện học hành.”
~ Hết chương 121
~Chú:
(1) Miêu ngấy (猫腻): phương ngôn Bắc Kinh. Nếu bạn hay đọc convert thì đôi khi từ này đc trans thành “cứt mèo”.
Miêu = mèo
Ngấy = “nhầy, chất bẩn”, còn đồng âm với “nước tiểu” (chỗ này giải thích theo cái chữ ghép trong tiếng Hoa khá rắc rối vì vậy m lược). Nên “miêu ngấy” chính xác nghĩa theo phương ngôn là “nước tiểu mèo”. Bởi vì mèo thường dùng mảnh vụn, cát hoặc vật linh tinh che phủ chất thải của bản thân, giống như con người làm việc xấu việc ko tốt cũng đem giấu diếm đi. Vì vậy người ta dùng từ “miêu ngấy” để chỉ một vài việc không thể lộ ra ánh sáng, lén lút, không hợp với lẽ thường, việc gì đó để lại dấu vết…
(2) Phao chuyên dẫn ngọc: (Tung gạch nhử ngọc, ném cục gạch đi ra dẫn ngọc đến) là kế thứ 17 trong 36 kế, chỉ việc lấy ý kiến thô thiển của mình ra để dẫn
dụ giải thích (hoặc ý kiến) inh của người khác. Thành ngữ gần giống với “Thả con tép bắt con tôm”, “Thả con săn sắt, bắt con cá rô” của Việt Nam.
(3) Khả quyển khả điểm: dịch thô ra là “có thể vòng tròn, có thể chấm câu.”
Ở cổ đại thường dùng thêm vòng tròn (dấu chấm câu vòng thành hình tròn) hoặc dấu chấm để làm dấu ngắt câu trong văn chương. Dấu chấm cũng thường được thêm ở bên cạnh câu chữ, tỏ vẻ đặc sắc hoặc trọng yếu. “Khả quyển khả điểm” là cụm từ dùng để chỉ văn chương đặc sắc, đáng giá thêm vào dấu chấm. Hình dung biểu hiện tốt, đáng giá khẳng định hoặc tán dương.