Tân Đường Di Ngọc

Chương Q.2 - Chương 110: Phụ Tử


Bạn đang đọc Tân Đường Di Ngọc: Chương Q.2 – Chương 110: Phụ Tử


Hậu viện Trình Viễn Lâu
Chạng vạng, một gã trung niên nam tử thân hình cường tráng mặt đầy râu quai nón tùy hạ nhân đi vào trong viện, trên khuôn mặt hơi hiển hung tướng giờ phút này chính là treo vẻ kích động không nói ra lời, quần áo của người này không phàm, nhưng toàn thân trên dưới lại thấu một tia khí thế thô bạo, mặc cẩm y tơ lụa khó tránh có chút cảm giác không hài hòa.
“Lão gia.” Hạ nhân mang hắn đến trước phòng, sau đó nhẹ hàng gõ gõ cửa.
“Vào đi!” Trong phòng truyền ra một tiếng nói hùng hậu lại khàn khàn.
Nam tử râu quai nón này nghe đến thanh âm phát ra từ bên trong, kích động trên mặt lại nhiều ba phần, không đợi hạ nhân đi mở cửa, tự mình nghiêng người đem hạ nhân đẩy ra, hai cánh tay hơi run rẩy đem cửa đẩy mở ra.
Phía bắc sảnh ngồi một lão giả, một đầu tóc bạc búi chỉnh tề ở sau đầu, mặt mũi tuy rằng già nua, nhưng đôi mắt kia quả thực là vô cùng sắc bén, tuy chỉ là ngồi ở chỗ ấy, lại giống như đứng ở chỗ cao nhìn xuống vậy.
Nam tử râu quai nón sau khi thấy rõ dung mạo của lão giả, liền nhảy lên hai bước đến trước chỗ ông ta ngồi, theo sau “Bịch” một tiếng, sinh sinh quỳ ở trước mặt lão giả, hạ nhân ngoài cửa rất là tự giác giơ tay đóng cửa lại.
“Nghĩa, nghĩa phụ.” Một tiếng kêu to này thoáng có chút nói lắp, lại bao hàm nồng đậm tưởng niệm cùng kính ý ở trong đó.
Thần sắc lão giả nháy mắt hòa hoãn một nửa, cúi đầu nhìn nam tử quỳ ở trước mặt mình, một lát sau, mới há miệng thở ra, than nhẹ một tiếng, nói: “Tri Tiết, mấy năm nay không thấy, ngươi tốt chứ?”
“Tốt! Con rất tốt! Nghĩa phụ lần này ngài hồi kinh, quyết định sẽ không đi phải hay không!”
Nhìn trên mặt hắn không tự giác toát ra khẩn cầu, ánh mắt lão giả chớp lên, trên mặt cũng nhiều ra một tia tươi cười, “Đúng vậy, lần này sẽ không đi, vi phụ tuổi cũng lớn, liền chờ đem vài chuyện cuối cùng làm xong, chết cũng sẽ chết ở Trường An!”
Nam tử râu quai nón đang vì nghe đến hắn nói không đi mà mặt lộ vẻ vui mừng, lại nghe phía sau hắn nhắc tới chữ “Chết”, sắc mặt đột nhiên biến đổi, xách tiếng nói: “Nghĩa phụ ngài đừng nói vậy! Con còn chưa từng ở dưới gối ngài tẫn hiếu, ngài về sau nhưng đừng nhắc lại cái gì chết hay không! Ngài liền kiên kiên định định ở lại trong thành Trường An này, con để cho ngài dưỡng lão.”
Lão giả lại không có tiếp tục cái đề tài này của hắn, ngược là duỗi bàn tay ra, rõ ràng đem người đàn ông cao tráng trên mặt đất kéo lên, “Ngồi.”

Nam tử râu quai nón rất là thành thật ngồi xuống trên cái ghế gần đó, tùy ý trên mặt treo chút cười ngây ngô, “Nghĩa phụ, nếu không ngài đợi lát nữa liền cùng con về nhà đi, tòa nhà hiện tại con đang ở kia thật lớn, đến lúc đó làm ẹ con các nàng đều ở tiểu viện đi, hai chúng ta ở đại viện!”
Khóe miệng lão giả khẽ run lên, một đôi mắt ưng ra sức trừng hắn một chút, “Ngươi đều là chừng đó tuổi, nói chuyện vẫn là cái đức tính thúi này!”
“Hì hì…”
“Được rồi, ta cũng không đi ở tòa nhà lớn kia của ngươi. Hôm nay tìm ngươi tới là có chút chuyện, ta đã hướng trong cung trình thẻ bài, ngày mai liền đi gặp hoàng thượng, lúc đó ngươi với ta cùng nhau.”
“Dạ.” Nam tử râu quai nón hỏi cũng không hỏi tình hình cụ thể, liền liên tục gật đầu đáp ứng.
Trên gương mặt hơi hiển nghiêm túc của lão giả lập tức lộ ra một tia tươi cười vui mừng, giương ra cây gậy thò đến trên bả vai hắn trái phải gõ gõ, gật đầu nói: “Ừm, không sai, công phu không có rơi xuống.”
“Tất nhiên, con từ lúc mười bốn tuổi liền không có một ngày nào dám quên lời ngài nói, tư chất kém không cần gấp, con khí lực lớn, lại chịu bỏ khổ công — chao ôi, vừa nói tay liền ngứa,nghĩa phụ, cha con chúng ta làm mấy chiêu thôi!”
Lão giả lắc đầu nhàn nhạt cười, “Vi phụ hiện nay sợ là không thể cùng ngươi khoa tay múa chân, một cái chân đã phế, nay đi đường đều đi không tốt.”
“A?” Nam tử râu quai nón sửng sốt sau đó nhanh chóng hướng trên đùi lão giả nhìn lại, liền thấy bắp chân phải bao trùm bên dưới thân áo nâu sẫm của hắn có chút gấp khúc kỳ lạ, người tập võ hàng năm khi ngồi xuống tuyệt đối sẽ không có thế chân đặt như vậy.
“Ngài đây, đây là làm sao!” Hắn vội vàng đứng dậy ngồi ở trước người lão giả, giơ tay đi đụng cái chân kia.
Lão giả cũng không chặn hắn, ngữ khí làm như đang nói chuyện của người khác vậy, “Ba năm trước từ trên ngựa ngã xuống, liền gãy.”
“Không thể! Ngài, ngài làm sao có thể từ trên ngựa té xuống, ngài cùng ta nói, là cái nào trời đánh thánh đâm đem ngài hại thành như vậy, lão tử mang theo năm nghìn binh mã đi giết hắn!”
“Hừ!” Lão giả hừ lạnh một tiếng, vỗ bàn tay vào trên trán hắn, “Ngươi thúi tiểu tử này cùng ai nói lão tử đó.”

Đầu nam tử râu quai nón bị đánh một cái, cũng không dám kêu đau, chính là cúi đầu cẩn thận từng chút đụng vào trên đùi lão giả.
“Lại làm sao?”
“Nghĩa phụ, đều trách hài nhi, đều là hài nhi sai.” Nam tử râu quai nón chậm rãi ngẩng đầu lên, hốc mắt có chút đỏ, “Năm đó hài nhi không nên cùng An Vương tiểu tử thúi kia ầm ĩ, hại ngài bị tiên đế răn dạy…”
“Haiz,” lão giã vươn tay vỗ vỗ trên đầu tóc có chút cứng ngắc của hắn, “Ngươi đứa nhỏ này, lúc trước vi phụ cũng bất quá là tùy thời làm việc, bằng không làm sao giúp hoàng thượng đến phía nam chiêu binh mãi mã.”
“Không! Là do con sai, ngài đau khổ cay đắng bôn ba mấy năm, tan hết tiền tài, cuối cùng, cuối cùng công lao còn bị ta chiếm đi, ngài lại… Nghĩa phụ…”
Đường đường nam nhi bảy thước giờ phút này nói đến chỗ chua xót, cuối cùng chảy xuống hai dòng nước mắt.
“Ha ha!” Lão giả to tiếng cười vang lên, giơ tay ra sức ở trên bả vai hắn vỗ một cái, “Ngươi tiểu tử này, thực là vừa thúi vừa ngốc, cái gì kêu chiếm công lao, không nói lúc đó là ta tự nguyện rời đi, chính là con trai xuất sắc, lão tử trên mặt cũng là có ánh sáng nha! Được rồi, nhanh chóng đem hai bãi nước tiểu ngựa kia của ngươi thu lại!”
Nam tử râu quai nón hơi hơi đỏ mặt, cầm tay áo ra sức ở trên mặt chùi hai cái, “Nghĩa phụ, ngài không cùng còn trở về, con liền cùng ngài ở chỗ này, ngài kĩ càng cùng con nói một chút, mấy năm nay ngài đều làm gì đi, sớm biết lần trước từ biết sẽ có sáu năm không gặp, con nên cùng ngài một đường.”
“Lại nói lời nhảm nhí, thôi được rồi, vi phụ liền cùng ngươi nói một chút, mấy ngày nữa còn cần ngươi giúp đỡ…”
Hai người ở trong phòng nói chuyện được vui sướng, trong sân đứng hai cái hộ viện không một tia biểu tình đứng thủ cửa sân.
Bóng đêm dần tối, một mảnh thân ảnh mờ mờ màu xanh sẫm lẳng lặng đứng lặng ở trên nóc nhà.
Một trận gió nhẹ thổi qua, đôi tai thanh niên áo xanh trên nóc nhà khẽ run, thân hình động một cái hướng phía nam nhảy lên ra xa bảy tám trượng, mũi chân nhẹ rơi trên mái ngói nửa điểm tiếng vang cũng không có phát ra.
“Rời đi, hoặc lưu lại một cánh tay.”

Bóng dáng ẩn nắp ở trong hắc ám chẳng hề trả lời, qua thời gian một hơi thở, chỉ thấy một vệt ánh sáng bạc hiện lên, trong không khí truyền tới một tiếng kêu đau đớn.
Cái bóng xanh kia trong chớp mắt đã trở lại nơi mà ngay từ đầu hắn đứng, dưới ánh trăng, khuôn mặt trẻ tuổi hơi mang một tia chất phác, chỉ là lợi kiếm nơi tay phải của hắn rũ xuống, vết máu đỏ thẫm men theo thân kiếm chậm rãi chảy dài.
Buổi sáng, Di Ngọc vừa vào lớp, liền cảm thấy có chút không thích hợp, nhìn các học sinh đã ngồi ở trước bàn, mặt mỉm cười, ừm, sắc mặt bình thường.
Lại nhìn xem trên bàn của mình, giấy và bút mặc, ừm, tất cả đều ở đây. Cuối cùng lại nhìn một loạt dãy bàn cúi lớp, Trưởng Tôn Nhàn, ừm, còn không có tới.
Nàng nhẹ nhàng kéo kéo túi sách trên vai, đối với mấy người quen gật đầu có lễ, sau đó đi đến bàn của mình ngồi xuống, vừa mới đem túi sách để ở một bên, bờ vai liền bị người từ phía sau nhẹ nhàng vỗ một cái.
“Lô tiểu thư.”
Di Ngọc nghiêng đầu, thấy được một gương mặt tràn đầy ý cười, nàng ở trong lòng nhanh chóng đem khuôn mặt này cùng tên người đối chiếu, con gái thứ hai của trung thư thị lang Triệu đại nhân, Triệu Dao.
“Chuyện gì?”
“Đại ca ngươi nhận được thiệp dự tiệc trung thu của Ngụy Vương điện hạ sao?” Triệu Dao đè thấp giọng hỏi.
Lại là vấn đề này, nàng cũng không quên lần trước chính là vấy đề này hại Sở Hiểu Ti kia ghi hận nàng, “Nhận được.”
Nhận tấm thiệp cũng không phải là chuyện gì không thể gặp người, cùng nàng nói cũng không ngại. Con kiến cho dù có nhỏ cũng có thể đánh ngã voi, đây chính là chí lý danh ngôn, nàng thật không muốn chẳng có lý do gì lại bị người hận.
Thấy nàng thừa nhận, ánh mắt Triệu Dao sáng lên, vội vàng lại hỏi: “Là, là thiệp trắng, thiệp đỏ, hay là thiệp vàng?”
Tấm thiệp này còn phân màu sắc? Di Ngọc khẽ nhíu mày, “Ta chỉ biết hắn nhận được thiệp, cũng không thấy hình dạng của tấm thiệp kia ra sao, sao vậy, trong đó có cái gì khác biệt hay sao?”
Sắc mặt Triệu Dao buồn bã, nhưng vẫn trả lời vấn đề của nàng, “Ừ, thiệp trắng chỉ có thể cho người nhận được thiệp tự đi, thiệp đỏ có thể mang theo một người bạn, còn lại thiệp vàng là có thể mang theo gia quyến.”
Di Ngọc “Ờ” một tiếng, gật gật đầu, nhìn thấy sắc mặt nàng trừ có chút thất vọng ra cũng không có gì khác, mới lại nói: “Ngươi hỏi ta cái này làm gì?”
Sắc mặt Triệu Dao đỏ lên, quay mặt nhìn nhìn bốn phía, sau đó đem đầu hướng phía Di Ngọc đụng đụng, thấp giọng nói: “Đại ca ngươi nếu là thu được thiệp đỏ, có thể giúp ta một việc được không?”

Di Ngọc thấy hành vi lén lén lút lút của nàng này, thật là có chút buồn cười, tuy là có chút đoán được ý tứ của nàng, nhưng vẫn thấp giọng hỏi lại: “Giúp cái gì?”
“Xin đại ca ngươi mang ca ca ta vào bữa tiệc được không?”
Di Ngọc hơi suy nghĩ một chút! Rất là thẳng thắng thành khẩn đáp: “Nếu là thiệp đỏ, ta liền giúp ngươi nói với hắn, bất quá ta không cam đoan có thể đạt được.”
Sắc mặt Triệu Dao nhất thời vui vẻ, vội vàng gật đầu, “Không sao, không sao, chỉ cần ngươi nói với hắn là được, ca ca Triệu Lãng của ta là học sinh ở Tứ Môn Học Viện, thành tích cũng không kém.”
Di Ngọc cười gật gật đầu, sau đó không có tiếp tục nói chuyện với Triệu Dao đang vô cùng kích động kia nữa, xoay người từ trong túi sách rút ra một quyển sách tới xem.
Sau khi tan học, Di Ngọc vừa mới đi đến ngưỡng cửa lớp, lại bị hai người học sinh gọi lại.
“Lô tiểu thư.”
Di Ngọc quay đầu nhìn lại, là hai nam học sinh mà nàng không biết tên, “Có chuyện gì?”
“Không biết Lô tiểu thư có thể vì hai chúng ta giới thiệu gặp mặt một chút với Lô công tử?”
Trong lòng Di Ngọc rõ ràng, biết hai người này đại khái cũng là vì số người dự tiệc mà tới, đang nghĩ trả lời, lại bị người cướp trước.
“Gặp cái gì gặp, liền thành tích của hai người cái ngươi lần nào cũng là Bính (hạng ba), còn muốn gặp Lô công tử.”
Triệu Dao nghiêm mặt đi tới, khẩu khí hiển nhiên không tốt chút nào.
Nhưng hai người học sinh nam kia sắc mặt cũng chỉ quẫn một chút, sau đó nhìn nhau liền đối với Di Ngọc cáo từ rời đi.
“Hừ, hai cái con của trung tán mà cũng muốn đục nước béo cò,” Triệu Dao nhìn bóng lưng của bọn hắn hừ lạnh một tiếng, sau đó quay mặt đối với Di Ngọc cười nói, “Lô tiểu thư nhưng đừng quên chuyện đã nhận lời ta, bất luận có được hay không, ta đều nhớ phần tình này của ngươi.”
Di Ngọc gật gật đầu hướng hàng cáo từ, trên mặt vẫn mang theo tươi cười nhã nhặn khiêm tốn, nhưng mà khi quay người lại thì lông mày liền hơi hơi nhíu, dạ yến này của Ngụy Vương, xem ra so với tưởng tượng của nàng còn muốn phức tạp a.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.