Bạn đang đọc Tân Đường Di Ngọc: Chương Q.2 – Chương 107: Trình Viễn Lâu
Năm thứ hai Nghĩa Trữ (*) triều Tùy, Lý Uyên soán Tùy xưng vương, định quốc hiệu là Đường, thay đổi niên hiệu Vũ Đức, định đô Trường An, trưởng tử Lý Thế Dân được phong làm thái tử, thứ tử Lý Kiến Thành làm An Vương, tam tử Lý Nguyên Bá thành Liêu Vương, tứ tử Lý Nguyên Cát trở thành Tề Vương. Bấy giờ công thần có ba người uy danh vô cùng cao lớn, một là đường đệ Lý Hiếu Cung của Lý Uyên, phong Tây An Vương, hai là Tiêu Vũ em trai của Tiêu Hậu Tùy Dương Đế, phong Tống Quốc Công, một người khác chính là Lô Trung Thực thân hào sĩ tộc ở Lũng Tây, phong Hoài Quốc Công.
(*) Nghĩa Trữ: (617 – 618) Niên hiệu của Tùy Cung Đế Dương Hựu.
Ban đầu lập quốc, Lý Uyên phái thứ tử An Vương Lý Kiến Thành chinh chiến bốn phương, tiêu diệt loạn đảng phỉ hùng các nơi, năm Vũ Đức thứ tư, An Vương bởi vì chiến công thế lực bành trướng, phần đông bè phái thầm kín đầu nhập thế lực của hắn, nhất thời trong triều thầm kín có tiếng hô cải lập, Lý Uyên bệnh hiển, thái tử thế cô, năm Vũ Đức thứ năm, Hoài Quốc Công Lô Trung Thực tương đối bị phái của An Vương áp chế, tấu đế ngược lại bị khiển trách, giận dữ từ quan cách kinh.
Năm Vũ Đức thứ chín, Lý Uyên bệnh nặng, An Vương cầm chắc cấm vệ quân hoàng thành, tháng chín bức vua thoái vị, ngoài thành Trường An lại có Tề Vương dẫn binh hiệp trợ, đang lúc nguy cấp, cấm vệ quân lại lâm trận phản chiến, mặc khác có không rõ binh mã đem Tề Vương bao vây tiễu trừ vào phía ngoài thành Trường An, An Vương binh biến không thành, đại bộ phận quan viên trong đảng phái đều bị sách phản (**), bại sự.
(**) Sách phản: Xâm nhập vào lòng địch, bí mật tiến hành xách động, để người của bên địch phản chiến, đầu hàng
Sau, Lý Uyên thoái vị, thái tử Lý Thế Dân đăng cơ, đổi niên hiệu thành Trinh Quán.
Năm Trinh Quán thứ ba, Tây An Vương giao nhận xong xuôi binh quyền, Tống Quốc Công Tiêu Vũ luân phiên bị biếm, mà trước đó đem cả nhà dời đi ra ngoài Lô Trung Thực tắc chẳng biết đã đi đâu, ba kẻ ngày xưa lập công vô cùng lớn, nhạt nhòa ra khỏi tầm mắt triều thần.
…
Thành Trường An tại hoàng thành phía nam riêng có cái gọi là đông quý tây phú, Bình Khang phường ở vào đông tam phố đường cái Chu Tước chính là một nơi mà tửu lâu san sát luôn nhộn nhịp ca múa mừng cảnh yên vui, bất luận là quyền quý hoặc văn nhân nhà thơ, nhiều đều thích đến nơi này phong lưu tiêu khiển.
Phía bắc Bình Khang phường có một tòa tửu lâu, tên là Trình Viễn Lâu, hoàn cảnh đặc biệt nhất, xung quanh đã không có kỹ viện cũng không có quán đánh bạc, nơi đây chính là một chỗ thanh tĩnh ít ỏi hiếm có trong Bình Khang phường.
Giờ đốt đèn vừa đến, đèn lồng bên ngoài Trình Viễn Lâu cũng đã thắp sáng, trong lâu tất nhiên là tân khách cả sảnh đường, nhưng hậu viện chỉ một bức tường ngăn cách lại phi thường yên tĩnh.
Một kẻ trung niên nam tử hơn bốn mươi tuổi lặng lẽ từ trong một gian phòng rời khỏi, sau khi đóng cửa cẩn thận, xoay người gọi tới hộ viện một bên, thấp giọng hỏi: “Nhị cô nãi nãi (***) đã trở về chưa?”
(***) Cô nãi nãi: Nhà gái gọi người con gái đã lấy chồng. Đôi lúc con gái chưa chồng vẫn dùng tự xưng mang nghĩa nhấn mạnh tầm quan trọng/ trào phúng.
Hộ viện lắc đầu đáp: “Không thấy.”
Trung niên nam tử nhướng máy, vừa muốn hỏi tiếp, dư quang liếc thấy sau bức tường gạch điêu khắc phía nam có người đi đến, cúi thấp đầu cũng không nhìn đường, thẳng tắp hướng một gian phòng bên kia đi đến.
“Nhị muội.” Nam tử quát một tiếng, người tới mới chậm rãi ngẩng đầu lên, trong viện thắp sáu cái đèn lồng trên tường, nên có thể rất rõ ràng nhìn thấy trên mặt người nọ vô cùng chật vật, còn có búi tóc hỗn độn, người này chính là trung niên phụ nhân lúc chạng vạng tìm đến học túc quán dây dưa Di Ngọc.
Nam tử mấy bước liền đi đến trước mặt bà, lời mang trách cứ nói: “Ngươi có phải là một mình chạy đi tìm bọn hắn hay không?”
“Nhị ca…” Trong mắt phụ nhân nhất thời chứa đầy nước mắt, “Bọn hắn không nhận ta… Này làm sao bây giờ…”
Nam tử hơi sững sờ, lập tức cau mày nói: “Cha thật không dễ dàng mới nghỉ ngơi, ngươi đừng lại đem hắn khóc tỉnh, về phòng lại nói.”
Nói xong hắn liền xoay người mang phụ nhân tiến vào sương phòng (1), hai người vừa vào phòng tức thì có hạ nhân đi lên dâng trà, lúc rời khỏi còn không quên đóng kỹ cửa lại.
Sắc mặt nam tử lúc này mới trầm xuống, tiếng nói so vừa rồi càng nghiêm khắc hai phần, “Hôm qua chúng ta đến kinh thành, ta là như thế nào dặn dò ngươi, ta không phải đã nói rồi để cho ngươi trước không cần xúc động, làm sao buổi chiều ta chân trước vừa ra cửa, ngươi sau lưng liền chạy đi ra!”
“Hu hu… Nhị ca, bọn hắn… Bọn hắn không nhận chúng ta…” Phụ nhân chỉ lo rơi lệ, cũng không có chú ý đến sắc mặt khó xem của nam tử.
“Đùng” một tiếng, nam tử hung hăng vỗ cái bàn một cái, thấp giọng trách mắng: “Khóc khóc khóc, suốt ngày chỉ biết khóc, lại khóc ta liền tống ngươi về Dương Châu đi!”
Phụ nhân bị hắn làm giật nảy mình, vội nhịn xuống nước mắt, cắn môi xem hắn, hơn nửa ngày mới hoãn đi tâm tình chua xót, “Nhị ca chớ giận ta, buổi chiều ngươi đi rồi Lô Chính liền truyền tới thư, ta được tin tức của đám trẻ, làm sao còn có thể ngồi được, liền nghĩ đi trước nhìn xem, ai biết lúc nhận thức, bọn hắn căn bản không chịu nhận ta…”
Trung niên nam tử lần thứ ba nghe thấy từ trong miệng bà ấy nói ra cái chữ “Không nhận” này, phẫn nộ giữa lông mày tán đi, thay đổi một ít thần sắc lo lắng, ngữ khí cũng có hòa hoãn, “Bọn hắn tra tới tin tức ta cũng xem, lần này khả năng thực là mẹ con bọn họ —”
“Không phải khả năng! Chính là bọn hắn! Đại ca, ngươi là không có nhìn thấy hình dạng con gái của Lam Nương, hoàn toàn là cùng bức họa của nương lúc còn trẻ giống nhau như đúc, cái mũi cái miệng, còn có đuôi mắt cong lên, không cần đi chứng minh gì khác, kia tuyệt đối là cốt nhục nhà chúng ta a! Còn có, còn có túi vải mà Lam Nương tự tay thêu, nguyên liệu kia chín phần là mới, rõ ràng cho thấy vừa thêu không lâu, ngươi nói không phải bọn hắn còn có thể là ai!”
Thần sắc phụ nhân nhất thời kích động, nhanh chóng đem sự tình lúc nàng đến học túc quán nói hết với nam tử kia, lúc nói đến diện mạo của Di Ngọc cùng cái túi vải kia ngữ khí cực kỳ khẳng định, nhưng nói đến lúc cuối cùng Lô Trí cùng nàng nói vài câu thì biểu tình lại bắt đầu bi thương.
“Mới đầu ta còn nghĩ là Lam Nương giấu bọn hắn, nhưng sau gặp đứa nhỏ giống như Trí Nhi kia, mới đoán, hẳn là bọn hắn căn bản liền không muốn nhận chúng ta.”
Tại lúc bà ấy nói chuyện, biểu tình của trung niên nam tử biến hóa nhiều lần, từ vừa mới bắt đầu kinh hỉ sau là kinh ngạc, lại đến bây giờ lo lắng, “Chiếu ngươi nói như vậy, mấy đứa bé đều biết sự tình của chúng ta?”
“Đại ca, việc này xử lý làm sao, hai đứa bé đều không nguyện ý nhận chúng ta, định là năm đó Lam Nương hận chúng ta đến cực điểm…” Biểu tình khóc tang của phụ nhân dần dần trở nên sắc bén lên, “Đều trách tên súc sính kia, nếu như không phải hắn giấu chúng ta làm ra thủ đoạn kia, Lam Nương, Lam Nương bọn họ làm sao lại lưu lạc đến nay như thế…”
Nam tử cũng không có tiếp lời nói của bà, chỉ là nắm chặt hai đấm cuối đầu xuống.
Phụ nhân nói nói ánh mắt lại có chút hốt hoảng, “Các ngươi mấy tên nam nhân này, năm đó vì sao muốn đem chút sự tình kia áp ở trên người nàng, đúng vậy, các ngươi là có đại nghĩa, vì đại nghĩa liền bỏ bọn hắn… Nhìn xem hiện tại, thân thể cha không tốt, nương cũng thành người mù, ba huynh muội chúng ta đến nay ngay cả con nối dõi đều không có, tên súc sinh kia bây giờ chỉ có một nữ nhi, hoàng thượng kế vị cũng không có chiêu cáo thiên hạ vì hắn tẩy danh, hắn cả một đời cũng phải làm kẻ tiểu nhân phản bội! Ha ha, báo ứng, thực là báo ứng!”
“Đủ!” Sắc mặt trung niên nam tử trắng bệch gầm nhẹ một câu, lấy tay nâng trán, “Ngươi đi ra.”
“Oành!” một tiếng, cửa đột nhiên bị người từ bên ngoài đập mở, hai người trong phòng đồng loạt ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy nơi cửa đứng một lão giả sáu mươi chỉ mặc quần áo trong, thân hình cao lớn lại đã hiển khòm người, một đầu tóc bạc phơ rối tung trên vai, khuôn mặt che kín nếp nhăn lúc này chính là xanh mét, hắn chậm rãi thu hồi nắm tay mới phá cửa kia.
Sắc mặt hai huynh muội nhất thời biến đổi, cuống quít đứng lên, cúi đầu kêu: “Cha.”
Lão giả không để ý bọn hắn, đem cây gậy vói vào ngưỡng cửa, kéo nửa chân đi vào, trung niên nam tử vội vàng tiến lên dìu đỡ, lại bị một gậy đánh ra.
“Quỳ xuống!”
“Bịch bịch!” Phụ nhân cùng nam tử thuận theo quỳ rạp xuống đất.
“Một đứa lừa ta nói là còn chưa tìm được người, một đứa giấu ta đi tìm người, hai người các ngươi có phải hay không là xem cục xương già ta đây sắp vào quan tài, các ngươi nói! Nếu là lần này ta không cùng các ngươi cùng nhau đến đây thì không phải nữ nhi cùng cháu ngoại của ta sẽ bị các ngươi bỏ qua đi!”
Nói xong không chờ hai người trả lời, lão nhân giương giọng hô: “Lô Diệu!”
Từ nơi cửa phòng mở rộng nhìn ra ngoài, chỉ thấy một vệt màu xanh biếc thoáng hiện rơi vào trong sân, một lát sau trong phòng liền nhiều ra một thanh niên oai dũng, ở trước người lão nhân khom người đứng lại.
“Ngươi tự mình đi, không cần biết dùng thủ đoạn gì, đem sự tình của cháu ngoại lão phu tìm hiểu rõ ràng đến cho ta, buổi chiều ngày mai lão phu muốn thấy tin chính xác!”
Giọng nói chưa lạc, thanh niên áo xanh đã biến mất ở trong sảnh.
“Cha, con đã tìm hiểu đến, bọn hắn —”
“Đông” Cây gậy của lão giả hung hăng gõ trên mặt đất, phảng phất một trận sấm rền đánh trong lòng hai huynh muội, “Ta Lô Trung Thực cuộc đời này hận nhất bị người gian dối, hai người các ngươi lăn trở về phòng cho ta!”
…
Buổi tối hôm ấy Di Ngọc và Lô Trí ở đình nghỉ mát trong hoa viên nói qua sau đó, thì không có lại nhắc tới việc xảy ra ngoài cổng kia nữa, Di Ngọc thừa dịp ngày nghỉ muốn đến phủ thượng thư đi đáp hẹn, sớm làm cho Lô Trí nghe ngóng cho nàng không ít việc có liên quan đến Nhĩ Dung thi xã, lấy đề phòng Trưởng Tôn Nhàn các nàng mượn cơ hội ngáng chân mình.
Mấy ngày này thái độ học sinh trong lớp đối với nàng càng thêm thân thiết, trừ Đỗ Hà đệ đệ của Đỗ Nhược Cẩn ở ngoài, không ít người Di Ngọc đã có thể kêu ra tên gọi, thái độ của Trưởng Tôn Nhàn so với dĩ vàng đối nàng không nóng không lạnh cũng đã ôn hòa không ít, gặp mặt cuối cùng sẽ gật đầu lẫn nhau thi lễ, nhưng nàng càng là như vậy, trong lòng Di Ngọc càng không thư thái, chung quy cảm thấy nàng đối bản thân mình có rắp tâm khác.
Trước ngày nghỉ một ngày, buổi chiều có giờ học hội họa, tiên sinh giảng bài chính là Đỗ Nhược Cẩn, Di Ngọc từ Lô Trí nơi đó nghe nói sau khi mình mất tích, vị Đỗ tiên sinh này cũng có giúp đỡ tìm kiếm, luôn nghĩ mượn cái cơ hội tạ ơn, chính là vượt qua giờ học này.
Kỹ năng vẽ của Di Ngọc cũng không tính rất kém, dù sai từ nhỏ là cùng Lô thị tập thêu thùa, thiếu không được muốn vẽ chút kiểu hoa linh tinh, nhưng phải nói rằng, đồ vật nàng thêu ra so với nàng vẽ thật sự là tinh xảo mỹ diệu hơn rất nhiều, về phần cái trình độ không tính rất kém này, đến trong Quốc Tử Học cũng chỉ là xếp ở tiêu chuẩn trung lưu mà thôi.
Trong lớp học rất yên tĩnh, mỗi người học sinh đều ở trước bàn nghiêm túc vẽ tranh, Di Ngọc cũng rất nghiêm túc, bằng không Đỗ Nhược Cẩn đứng sau lưng nàng một khắc sau nàng mới phát hiện ra.
“Nơi này, cần nhạt một ít.” Đỗ Nhược Cẩn hơi hơi cúi người, vươn ra một bàn tay trắng nõn chỉ chỉ một chỗ trên bức tranh của nàng, hai người kề nhau không hề gần, nhưng huân hương tươi mát trên người hắn lại như cũ chui vào trong mũi nàng.
“Ừm.” Di Ngọc đáp lại một tiếng, lúc hạ bút lập tức chú ý dùng màu nhạt chút.
“Thân thể ngươi tốt rồi?” Nàng đang tập trung vẽ tranh đột nhiên lại nghe thấy trong tai truyền tới thanh âm như tiếng sáo hỏi thăm, có một chút sững sờ, rồi sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng đáp: “Đã rất tốt.”
“Trên vai thì sao?”
Di Ngọc nháy mắt mấy cái, cổ tay hơi run rẩy, rơi sai một nét bút, một cây gậy trúc trên giấy lập tức có vẻ vô cùng đột ngột, non nửa canh giờ công phu lúc này đây hiển nhiên liền muốn uổng phí.
Đỗ Nhược Cẩn vươn tay gở từ trên giá bút một cây bút khác làm đều mực, hướng phía bàn thay đổi vị trí hai bước, liếc nhìn bức tranh kia một cái, hạ bút nhẹ nhàng vài nét, trong khoảnh khắc đã thấy nét mực rất nhanh kéo dài trở thành một đám lá trúc.
Di Ngọc thầm khen một tiếng, nhỏ giọng nói: “Đa tạ tiên sinh.”
Sau đó Đỗ Nhược Cẩn cũng không có lại hỏi vết thương trên vai nàng, đứng chỗ bàn nàng một hồi, xoay người đi nơi khác. Lần động tĩnh này của hai người vô cùng nhỏ nhặt, nhưng vẫn là dẫn tới chú ý của vài người trong lớp.
Đỗ Hà đồng dạng ngồi tại dãy thứ ba, chờ đến Đỗ Nhược Cẩn dời bước sau mới thu hồi tầm mắt, Trưởng Tôn Nhàn ngồi ở phía sau tắc phát ra một tiếng hừ lạnh nho nhỏ.