Tân Đường Di Ngọc

Chương Q.2 - Chương 103: Nhà Tù


Bạn đang đọc Tân Đường Di Ngọc: Chương Q.2 – Chương 103: Nhà Tù


Di Ngọc trải qua sự điều trị của Vương thái y, bệnh trạng phát sốt hơn hai canh giờ liền biến mất, lại được bọn nha hoàn hầu hạ cho uống thuốc, mê hương còn sót lại trên người cũng đã loại bỏ, lúc rạng sáng người liền mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Mở mắt ra chính là thấy màn lụa nhẹ nhàng phất phơ, bốn phía lưu động nhàn nhạt vị đắng của thảo dược, nhìn chòng chọc đầu giường một hồi, Di Ngọc mới chậm rãi nghiêng đầu, gò má đụng chạm đến gối sứ có chút hơi lạnh, nhìn hai tiểu nha hoàn đang đứng thẳng dựa vào tường đối diện.
“Nước.” Trong miệng tràn đầy là vị đắng của thuốc, nàng nhớ được tối hôm qua mơ mơ màng màng bị người khác chuốc thuốc nhiều lần.
Nghe thấy nàng gọi to, hai người nha hoàn vội vàng đi đến bên giường, cách màn lụa, gương mặt có chút mơ hồ, nhưng các nàng khẽ dựa gần, Di Ngọc vẫn là nhận ra hai người này chính là hai tỷ muội Bình Đồng cùng Bình Hủy mà ban đầu đã chăm sóc nàng ở Hạnh Viên.
Ký ức tối hôm qua rất hỗn loạn, ngay từ lúc nàng bắt đầu phát sốt thần chí cũng đã có chút không rõ, sau đó nghe thấy động tĩnh bên ngoài phòng nhỏ, hình như có người đem nàng từ trong phòng nhỏ ôm ra.
“Nước.”
“Lô tiểu thư, Vương thái y phân phó qua, nếu như ngài tỉnh trước tiên cần uống thuốc.”
Di Ngọc gật gật đầu, chỉ cần có thể uống là được, nàng thật sự là hết sức khát. Thấy nàng đáp ứng, Bình Đồng vội chạy chậm ra ngoài, Bình Hủy tắc đem màn lụa cuốn lên, dìu nàng chậm rãi ngồi dậy, đem gối sứ lấy đi, thay đổi hai cái đệm mềm xốp đặt tựa vào sau lưng nàng.
Không lâu một hồi, Bình Đồng liền bưng một chén thuốc còn tỏa hơi nóng về đến trong nhà, ngồi quỳ ở bên giường, dùng thìa múc ra một muỗng, cẩn thận thổi đưa đến bên bờ môi Di Ngọc.
Lúc này cả người Di Ngọc mỏi nhừ vô lực, há miệng để cho nàng uy chính mình uống, nhưng mà thuốc vừa vào miệng, nàng lập tức hơi hơi nhíu mày, thực sự là đắng hết sức, so với dư vị trong miệng nàng vừa rồi còn muốn đắng.
Thấy Bình Đồng lại múc đầy một muỗng muốn đưa vào trong miệng nàng, Di Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu, “Ngươi thổi nguội một chút.”
Bình Đồng ngoan ngoãn ứng, một bên cẩn thận dùng thìa chia đều thuốc trong chén, một bên lặng lẽ ngẩng đầu đánh giá thần sắc nàng. Lúc này Di Ngọc đã tỉnh táo, nhìn thấy ánh mắt nàng kia, khe khẽ mỉm cười, dùng giọng nói có chút khàn khàn hỏi, “Nhìn ta làm cái gì?”
Bình Đồng bị nàng đột nhiên hỏi, tay run lên, suýt nữa đem chén thuốc làm rớt, lại thấy trên mặt Di Ngọc chỉ có tươi cười, cũng không có thần sắc trách cứ, lá gan mới lớn một ít, “Lô tiểu thư, ngài còn nhớ được chúng nô tì sao?”
Di Ngọc gật gật đầu, nhìn thoáng qua nàng, nói: “Ngươi là Bình Đồng.” Lại nhìn thoáng qua một tiểu cô nương khác đồng dạng có chút tha thiết mong chờ ngóng nhìn nàng, “Ngươi là Bình Hủy.”
Hai người thấy nàng nhớ được tên mình, nhất thời lộ ra hớn hở, tiếng nói cũng có chút hưng phấn, “Lô tiểu thư còn nhớ được chúng ta.”
Tự nhiên là nhớ được các nàng, nếu như nói lúc ấy Di Ngọc vừa tỉnh còn có chút giật mình, thì lúc này nhìn thấy tỷ muội các nàng đã rõ ràng, chính mình hiện nay là đang ở trên địa bàn của Ngụy Vương, tối hôm qua nàng nhất định là bị người của Lý Thái cứu. Nghĩ đến hẳn là tối hôm qua tìm không được nàng, Lô Trí mới đi tìm Ngụy Vương, lúc ấy nàng loáng thoáng nghe thấy từng trận tiếng rít, mới khiến cho Dương Tiểu Chiêu kêu cứu, nhưng mà không nghĩ đến lại thực sự nổi lên tác dụng.
Thuốc đã dần dần ấm lại, Di Ngọc ra hiệu Bình Đồng đem chén thuốc đưa đến trên môi nàng, vươn cánh tay nhu nhược cầm lấy, một hơi đem chén thuốc kia nuốt xuống sau đó, dùng nước trong súc miệng mấy lần, vị đắng trong miệng mới tính nhạt đi một ít.

Nàng nghiêng đầu đánh giá bài trí trong phòng này một lần, gia cụ, đồ sứ, tranh vẽ xếp đặt không có một thứ nào là đồ vật tầm thường, “Đây là đâu?”
“Bẩm Lô tiểu thư, nơi này là Ngụy Vương phủ.”
Tầm mắt Di Ngọc đang rơi trên cái giá bình phong thêu thùa, nghe thấy Bình Đồng trả lời như vậy, sau khi sửng sốt, áp chế thần sắc kinh hãi trên mặt, “Các ngươi biết lúc này đại ca ta ở đâu sao?”
“Tối hôm qua Lô công tử ở lại tại Tễ Vân viện, tiểu thư có cần dùng chúng nô tì đi thông truyền một cái?”
Di Ngọc gật gật đầu, Bình Đồng bước nhanh đi ra cửa phòng, Bình Hủy tắc lách đến phía sau bình phong lấy một cái áo ngoài tới cho nàng khoác lên, sau đó đem màn lụa để xuống.
Một lát sau, liền nghe thấy ngoài cửa truyền tới một trận tiếng bước chân, Di Ngọc quay đầu nhìn lại, liền thấy Bình Đồng vén rèm, Lô Trí từ sảnh ngoài đi vào.
Bình Hủy dời ghế dựa đặt ở bên giường, hắn ngồi xuống sau đó liền ra tiếng làm cho các nàng đi xuống, hai người nha hoàn đều không có ý kiến, khom người lui ra, còn không quên đem cửa đóng kỹ.
Di Ngọc vươn tay đem màn lụa đẩy ra hai bên một chút, nhìn rõ mặt mũi có chút hiện ra tiều tụy của Lô Trí, trong lòng dâng lên một cổ áy náy, dường như nàng luôn luôn là phải gặp một vài phiền toái, sau đó lại làm cho Lô Trí tới cho nàng cái kết thúc, bất quá giữa huynh muội bọn hắn thì lời nói khách khí sẽ không cần dùng.
Lô Trí tinh tế đánh giá khuôn mặt nàng, thấy trên môi nàng tuy có chút khô nứt, nhưng tinh thần còn không sai, tức thì thần sức lo lắng liền tiêu, ngược lại mang theo hơi hơi ý giận, tiếng nói nghe qua cũng rất là nghiêm khắc, “Ngươi biết ngày hôm qua có nhiều nguy hiểm sao?”
Di Ngọc tự nhiên biết ngày hôm qua bản thân mình tùy tiện liền cùng người khác đi là hành vi cực kỳ không sáng suốt, nhưng mà nàng thật sự là không nghĩ đến sẽ có người ở trong học viện liền dám dùng những thủ đoạn hạ lưu kia.
“Ca, ta biết sai, hôm qua là ta sơ ý, mới để cho người khác có cơ thừa dịp.” Nhận sai là tất yếu, Lô Trí khó được biểu hiện một bộ tức giận, thái độ nhận sai của nàng nhất định phải lương hảo (*) mới được.
(*) Lương hảo (良好): hài lòng, tốt, tốt lành, tốt đẹp. Chỗ này mình hiểu ý nhưng mình ko biết dùng từ gì thay thế mới chuẩn nên mình để nguyên từ Hán Việt.
Lô Trí thấy nàng chủ động thừa nhận sai lầm, sau khi sửng sốt, than nhẹ một tiếng, cúi đầu trầm tư một lát, khi lại hướng nhìn nàng thì nửa điểm cũng không còn phẫn nộ như vừa rồi, “Ta cũng có sai, chỉ nghe ngóng thấy Thành Dương không có quyết định xuống tay với ngươi, liền cho rằng sẽ không ra vấn đề gì, lại không nghĩ đến…”
Tiếp đó Lô Trí liền đem chuyện Sở Hiểu Ti ra sao tìm đến người của công chúa Thành Dương, thương nghị nhốt nàng hai ngày tính làm cái giáo huấn nói cùng nàng, lại đem một vài sự việc có chút âm âm u u trong trường giảng cho nàng.
Di Ngọc nghe xong chính là lặng im không nói, đôi mắt sáng trong ngày xưa kia giờ phút này mang theo chút ảm đạm, nàng đoán được là chuyện ngày hôm qua cùng Sở Hiểu Ti tránh không khỏi có quan hệ, lại không nghĩ đến người của Thành Dương cũng đối với nàng xuống tay, giữa trưa ngày đó nàng ra vẻ hạ thấp tư thái mơ tưởng làm yên cơn giận của Thành Dương với nàng, lại không nghĩ vẫn là bị người ta tùy ý lấy ra xả giận.
Nói tới chút người hung ác kia vốn là không đem tánh mạng của nàng xem ở trong mắt, tùy tiện liền dùng thuốc mê với nàng, lại ném nàng vào trong phòng bịt kín, nếu thật sự ở nơi đó nhốt lại hai ngày, dựa theo tình huống hôm qua nàng phát sốt, sợ là đi nửa cái mạng đều không đủ, cũng bởi vì nàng cự tuyệt cầm nhân sinh đổi sự bố thí của công chúa Thành Dương, cũng bởi vì nàng vô ý bác đi mặt mũi của Sở Hiểu Ti, mấy người kia liền muốn “Giáo huấn” nàng như vậy.
Bị đối đãi như thế, nàng làm sao có thể không tức giận, làm sao có thể không căm phẫn thứ tha? Nhưng mà, lại phẫn nộ rất nhiều đi nữa thì nàng càng có nhiều là cảm giác vô lực, nàng lại phẫn nộ lại có thể thế nào, công chúa Thành Dương không cần nói, tự nhiên là người mà nàng chọc không đước, đừng nói hiện tại nàng còn sống khỏe, liền tính nàng thực sự bị công chúa chỉnh cho chết, người ta cũng không cần trả giá nửa điểm đại giới tới.
Mà Sở Hiểu Ti kia, tuy rằng cha ả chỉ là ngũ phẩm văn tiến sĩ, nhưng người phía sau ả là Trưởng Tôn Nhàn, đường đường là đích nữ của Thượng thư Tả bộc xạ Trưởng Tôn đại nhân.

Tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi trong Quốc Tử Giám này so với nàng nghĩ càng là trưởng thành sớm, tâm tư càng là thâm trầm, càng là độc ác! Tại cái thời đại đối với nữ tính cực kỳ rộng thùng thình này, thân tại vương, hầu, tướng quân, tể tướng gia, các nàng sớm đã không phải là thiếu nữ sống một lòng yên vui lại không biết thế sự.
Công chúa thông qua lung lạc những nữ quan trong tương lai để đạt tới việc ngày sau nắm trong tay quan lại không chỉ có một mình Thành Dương, các công chúa tiểu thư này không chỉ là con cờ để các nam nhân có dã tâm sử dụng, đồng thời các nàng cũng ở mượn thế lực các nam nhân để không ngừng khuếch đại lợi thế trong tay mình.
Nhớ lại trong lịch sử triều Đường, ở tại bầu không khí rộng thùng thình như vậy, đã ra quá nhiều ít nữ nhân có dã tâm bồng bột như vậy, mưu quyền cướp ngôi, hại nước hại dân, mị quân hoặc chủ, nào có một sự kiện lớn nào sau đó không có bóng dáng nữ nhân ở đây… Di Ngọc không dám lại nghĩ tiếp, nàng chỉ cảm thấy chưa từng có giống như hiện tại như vậy xem rõ những âm u cùng nguy hiểm ẩn nấp sau lưng tòa thành Trường An phồn hoa lộng lẫy này.
“Tiểu Ngọc?” Lô Trí nhìn thấy nàng một bộ dáng vẻ giật mình trầm trọng, còn tưởng là do vừa rồi bản thân mình nói chút chuyện nghe sởn cả tóc gáy kia dọa đến nàng.
Di Ngọc hoàn hồn đối với hắn xả ra một nét tươi cười thoáng hiện vô lực, “Đại ca, ngươi nói, hiện tại hối hận còn kịp sao, chúng ta cũng để dành không ít tiền, mang theo nương và nhị ca, cùng nhau tìm một nơi non xanh nước biếc, tiếp tục làm ruộng qua ngày.”
Thân hình Lô Trí cứng đờ, nhiều loại ưu tư trong mắt chợt lóe lên, cuối cùng hóa thành một tiếng than nhẹ, thấp giọng nói: “Tiểu Ngọc, đã không kịp, huynh muội chúng ta đã là hãm vào trong, đại ca biết quá nhiều, mà ngươi, ngươi…” Tiếng của hắn đột nhiên tạm dừng ở chỗ này, cúi đầu không lại ngôn ngữ.
Di Ngọc nghe nửa câu đầu của hắn, thần tình đã có chút mơ hồ, cũng không chú ý đến lời nói chưa từng nói xong ở phía sau của hắn, một lát sau nhắm mắt lại buông lỏng bản thân dựa vào đầu giường.
Hai huynh muội đều có tâm tư, không khí trong phòng ngưng trệ một trận, vị thuốc đắng nhàn nhạt liền giống như tâm tình bây giờ của bọn hắn, quanh quẩn ở chung quanh hai người, không biết trải qua bao lâu, sắc trời ngoài cửa sổ dần sáng, mơ hồ nghe thấy tiếng chim hót dễ nghe vang lên.
“Đại ca.”
“Tiểu Ngọc.”
Hai tiếng đồng thời ra khỏi, tầm mắt huynh muội hai người đối nhau, nháy mắt đều cười khẽ ra tiếng, cổ không khí nặng nề trước đó quay chung quanh giữa hai người làm như bị tiếng cười này đánh tan, chờ đến tiếng cười dừng lại, trên mặt bọn họ lại không còn cảm xúc tiêu cực như vừa rồi.
“Ngươi nói trước.” Lô Trí đối với Di Ngọc gật đầu ra hiệu, nơi này tuy là địa bàn người khác, nhưng hai người đều là người thông minh, tự nhiên là sẽ không nói chút lời để cho người khác bắt được nhược điểm.
“Đại ca, ngươi nói, nơi nào trong thành Trường An này quý khí nhất?”
“Tự nhiên là hoàng cung.” Lông mày Lô Trí nhíu lại.
“Trong hoàng cung này, người lợi hại nhất là ai?”
“Là hoàng đế bệ hạ.” Lô Trí thuận miệng đáp xong, tinh quang trong mắt liền hơn hẳn một phần.
Di Ngọc cười, lại hỏi, “Ta đánh ngươi một quyền đau hơn, hay là nhị ca đánh ngươi một quyền đau hơn?”

“Lô Tuấn.”
“Nhưng nếu là ta cầm dao nha?”
“Ta sẽ trốn tránh.”
“Nếu mà ngươi trốn tránh không được đâu?”
“…” Lô Trí nhíu mày, Di Ngọc không chờ hắn nghĩ ra đáp án, lại liền cười nói:
“Có nương ở đây, loại tình huống này tự nhiên là sẽ không phát sinh.”
“Nương…” Lô Trí trầm tư một chút, tinh quang trong mắt lại tăng thêm một phần.
Di Ngọc giơ tay xoa xoa vai trái, lại hỏi: “Ta ôm túi tiền trốn ở trong đám người, ăn trộm liền sẽ không lấy túi tiền sao?”
Lô Trí lắc đầu.
“Ta nếu như là đem túi tiền ọi người xem, ăn trộm sẽ vào lúc này trộm tiền sao?”
Lô Trí lại lắc đầu.
“Nếu là tên trộm kia dùng tới sức mạnh để cướp, ta nên để cho hắn được đến sao?”
Lô Trí chần chờ một chút, loại thần sắc kiên định trong mắt kia cũng đã to ra tới cực điểm, theo sau hắn lại có chút kinh ngạc nhìn Di Ngọc, nửa buổi mới nói: “Ngươi, ngươi lại là nghĩ như vậy?”
Di Ngọc gật gật đầu, hơi hơi điều chỉnh thế ngồi, làm cho hắn có thể nhìn rõ ràng đôi mắt của mình, “Đại ca, ta là đã nghĩ suốt, ngươi muốn nghĩ làm cái gì, liền đi làm, còn nhớ được ở bữa tiệc của công chúa, lời nói ngươi từng nói với ta sao?”
“Quên không được.”
“Tốt.” Di Ngọc chống đỡ thân thể nhô tới phía trước, giơ ra một cái tay, “Một lời của quân tử tứ mã đều khó truy, tiểu muội tin ngươi.”
Lô Trí lắc đầu cười, giơ ra một bàn tay to tới, hai bàn tay vỗ đến cùng nhau, liên tiếp phát ra ba tiếng vang thanh thúy, tựa như ở một khắc này làm chứng minh cho việc làm ngày sau.
“Đúng rồi, đại ca vừa rồi muốn nói cái gì?”
“Đã quên mất.”
“A?”
Ngụy Vương phủ Sơ Lưu các

Nghe xong trinh thám hồi báo, một tay Lý Thái nhẹ cầm chén trà, ánh mắt dừng lại ở trong chén, cái đáy đã chìm nghỉm một vài lá trà, nhưng có vài miếng
cánh trà rảnh rỗi trôi nổi, vừa không nổi lên mặt nước, cũng sẽ không chìm vào đáy cốc.
“Làm cho người bên cạnh Lô Trí rút lui, đi đem A Sinh tìm tới.
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Sau khi trinh thám khom người thối lui, Lý Thái mới đưa chén trà trong tay đưa đến bờ môi, nhẹ hớp một cái, ánh mắt thâm thúy chớp lên.
Trời vừa sáng Lô Trí liền rời khỏi Ngụy Vương phủ, cứ theo lẽ thường đi Quốc Tử Giám lên lớp, nhân tiện cũng giúp Di Ngọc mang xin phép.
Sau khi hắn đi, Di Ngọc phân phó hai người nha hoàn đến gian ngoài canh giữ, vừa vặn chuẩn bị lại ngủ một lát.
Còn chưa nằm xuống, liền nghe thấy gian ngoài truyền tới hai tiếng thét chói tai.
“Làm sao!” Di Ngọc hô một tiếng, lại không gặp động tĩnh.
Lúc này nàng mới cuống quít từ trên giường chống đỡ thân thể ngồi dậy, khép màn lụa chuẩn bị mang giày mặc áo xuống giường, nhưng mà giương mắt lại nhìn thấy rèm cửa trong phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, một đoàn đồ vật trắng bong bóc té ngã đi vào.
Di Ngọc nháy mắt mấy cái, nhìn đồ vật kia thở hổn hển thở hổn hển bò lên, lại một bước hai hoảng đi gần về phía mình, trong nhất thời vẫn là bảo trì động tác mang giày mặc áo, cho đến khi đối phương chuyển đến bên cạnh cách chính mình một bước.
“Yêu!” (**) Ngân Tiêu đứng ngoan ngoãn ở trước giường của Di Ngọc, ngẩng cái cần cổ ngắn kêu lên một tiếng.
(**) Yêu (哟 /yō/): Ô, ơ, ư… Từ tượng thanh tỏ ý kinh ngạc, mang ngữ khí vui đùa đáng yêu. Mình để nguyên văn theo Hán Việt, nghe nó diễn tả ngữ khí vui đùa làm nũng nhiều hơn là “Ô!”
Di Ngọc chậm rãi thu hồi tay đang xách giày, rất nhanh đem đôi chân rụt trở về đến trên giường, động tác của Ngân Tiêu so với nàng càng nhanh, thân thể ngã về phía trước, một cái đầu chim vừa vặn đáp ở bên giường.
“Yêu!” Nó lại kêu một tiếng, Di Ngọc cẩn thận hướng bên trong giường rụt rụt, cúi đầu lẳng lặng xem nó, kỳ thật cũng không phải là nàng sợ hãi, chỉ là mang tính phản xạ tránh né.
“Yêu!” Ngân Tiêu nhìn thấy động tác của nàng, lần thứ ba phát ra tiếng kêu ngắn ngủi, nhưng mà lần này Di Ngọc lại phảng phất nghe thấy trong thanh âm kia ngầm mang theo một tia — tủi thân?
Nàng lắc lắc đầu, vứt bỏ đi ý nghĩ không rõ ra sao trong lòng, có chút khó xử nhìn Ngân Tiêu vẫn không nhúc nhích đang ghé vào mép giường của nàng, con “Ngụy thần điêu” này cũng không biết tới cùng là trúng ý nàng điểm nào, tựa hồ đặc biệt thích cùng nàng lôi kéo làm quen.
Bất quá tối hôm qua quả thật nhiều mệt nó tài năng đến cứu, lúc thần chí không rõ nghe thấy từng trận tiêng rít kia, phảng phất như là một loại phúc âm cứu mạng. Nghĩ đến chỗ này, ánh mắt Di Ngọc mềm mại mấy phần, lại nhìn đôi mắt đỏ tươi cùng cái mỏ lớn đỏ thẫm của Ngân Tiêu cũng không còn thấy đáng sợ.
Một người một chim liền như vậy nhìn nhau nửa ngày, thay đổi thành Di Ngọc dựa ngồi ở trên giường dần dần cảm thấy buồn ngủ nảy lên, bất tri bất giác liền ngắm nghiền mắt, không qua bao lâu hô hấp liền nhẹ nhàng.
Thấy nàng ngủ, Ngân Tiêu lại ở bên giường nằm bò một hồi, cho đến khi bên ngoài thấp thoáng vang lên động tĩnh mới đem thân thế đứng thẳng, xoay thân thể hướng phía cửa vút đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.