Tân Đường Di Ngọc

Chương Q.2 - Chương 101: Ai Tìm Đến Trước


Bạn đang đọc Tân Đường Di Ngọc: Chương Q.2 – Chương 101: Ai Tìm Đến Trước


Lại nói buổi chiều sau khi tan học, Lô Trí ở ngoài Thư Học Viện chờ một khắc chung cũng không nhìn thấy bóng dáng của Di Ngọc, liền vào trong viện đi tìm người, thấy được lớp Bính Thần vắng vẻ trống không sau đó, hắn mới sinh lòng không ổn. Ở trong phòng học đi qua đi lại một vòng, tìm đến cái bàn của Di Ngọc, bên trên tuy rằng xếp đặt chỉnh tề, nhưng giấy bút trên bàn còn có nệm trên chiếu đều không có tung tích, hơi suy nghĩ một chút sau đó, hắn liền bước nhanh ra khỏi phòng học, một đường chạy đến Mỹ Vị Cư.
Vào Mỹ Vị Cư, Lô Trí ở giữa chúng học sinh đang dùng cơm quét một vòng, tìm mấy người học sinh mặc đồ xám trông quen mắt, liền hướng bàn kia đi đến, sau bàn có người thiếu niên mặt dài đang gắp đồ ăn nhìn thấy Lô Trí đi về phía hắn, chần chờ một chút liền đứng lên, hai người bên cạnh theo tầm mắt của hắn quay đầu, nhìn thấy Lô Trí, cũng đều đứng lên.
“Lô huynh.”
Lô Trí gật đầu một cái, “Ba vị, sau khi tan học có từng gặp quá xá muội(*)?”
(*) Xá – 舍 /shè/: Tôi, của tôi (dùng khi nói về anh em, người nhà.)
Ba người con trai nghĩ trong khoảnh khắc, người thiếu niên bên trái có chút chần chờ nói: “Hình như nhìn thấy có người nam sinh mang nàng đi về hướng hậu viện.”
Hậu viện? Lô Trí khẽ cau mày, “Nhưng có biết mang nàng đi là người phương nào?”
Thiếu niên kia nhẹ nhàng lắc đầu, “Không nhận thức, tuy cũng là học sinh Thư Học Viện, nhưng lạ mắt hết sức.”
Lô Trí lúc này mới chắp tau hướng ba người thi lễ, “Đa tạ.”
Nói xong hắn liền bước nhanh rời khỏi Mỹ Vị Cư, lưu lại ba người thiếu niên đứng cạnh bàn ngơ ngác nhìn nhau, người thiếu niên có gương mặt dài kia hơi nghi ngờ hỏi hai người còn lại, “Đây là tìm không thấy người?”
“Ai biết nha, đàng hoàng một cái người sống to đùng, còn có thể ném hay sao?”
“Vậy cũng không nhất định, nghe nói Lô tiểu thư kia học bình cuối tháng trước tuần khảo được Giáp, buổi sáng còn bị Thành Dương công sinh (1) tìm nói chuyện…”

Buổi chiều hôm nay Đỗ Nhược Cẩn cũng không có giờ lên lớp, nhưng vẫn là theo lẽ thường nghỉ ở phòng vẽ tranh tại hậu viện Thái Học Viện, lúc này cách giờ tan học đã có một đoạn thời gian, hắn ngồi ở trước bàn sách, nhẹ nhàng đem bức tranh “Đêm trăng” mà gần đây đã vẽ lần thứ tư ở trên bàn nhẹ nhàng cuốn lên, lắc đầu than nhẹ một tiếng, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra một tia đành vậy thì thào lẩm bẩm:
“Quyển tranh ngày đó không biết bị ai nhặt lấy, đáng tiếc, đáng tiếc.”
Đem bút mực dọn xong một lần nữa, hắn mới ra khỏi phòng nghỉ chuẩn bị về phủ, tự mình đi đến cửa Thái Học Viện, chợt thấy trước mắt chạy qua một đạo bóng dáng rất nhanh, sau khi sửng sốt liền ra tiếng hô:
“Lô công tử.”
Từ Mỹ Vị Cư được đến tin tức, Lô Trí một đường hướng Thư Học Viện chạy đi, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người gọi mình, lập tức dừng bước, nhìn lại.
“Vì sao cuống quít như vậy, ra chuyện gì sao?”
Lô Trí đáy lòng nôn nóng, nhưng vẫn là lễ phép đáp: “Đỗ tiên sinh, xá muội từ lúc tan học sau liền không thấy, ta đang tìm nàng.”
Đỗ Nhược Cẩn ngừng một chút, liền nói: “Đi, ta cùng ngươi cùng nhau đi tìm xem.” Mấy cái viện trong trường học cong cong quẹo quẹo rất nhiều, hắn ở chỗ này qua hơn ba năm, những chuyện nên biết cũng chưa từng thiếu biết một phần, trong trường này hàng năm đều sẽ không rõ ra sao mất tích mấy người học sinh, sau đó không phải từ trong Huỳnh hồ tìm đến thi thể thối rữa, thì là tại trong vườn hoa đào ra xương cốt.
Lô Trí nghe vậy vẫn chưa cự tuyệt, Di Ngọc không phải người không biết nặng nhẹ, lúc này không rõ ra sao không thấy bóng dáng, nghĩ tốt chút là bị người mang đi, nghĩ xấu mà nói — vẫn là lập tức nhanh chóng tìm thấy người mới tốt!
Đỗ Nhược Cẩn đi mấy bước đuổi kịp Lô Trí, hai người rất nhanh liền chạy đến hậu viện Thư Học Viện, chia thành hai đầu ở từng gian phòng tìm người.
Nhưng mà bọn hắn tra lần tất cả gian phòng ở hậu viện cũng không gặp nửa bóng người, từ hai bên gặp nhau cùng một nơi sau, sắc mặt hai người đều rất không tốt xem.
Trầm mặc khoảnh khắc, Lô Trí trầm giọng đối với Đỗ Nhược Cẩn nói: “Đỗ tiên sinh, làm phiền ngươi đến Khôn Viện đi nhìn xem Tiểu Ngọc phải chăng trở về, ta ở kề bên này tìm tiếp, nếu là tìm thấy người, chúng ta ở trước Mỹ Vị Cư gặp nhau.”

Đỗ Nhược Cẩn nghiêm sắc mặt đáp ứng sau đó xoay người bước nhanh rời đi, Lô Trí tắc quanh quẩnh đến mấy cánh cửa nhỏ ở hậu viện Thư Học Viện, đẩy ra từng cánh cửa chưa từng khóa lại, đi vào con đường nhỏ thông đến cánh rừng sau viện.
Bước chân hắn chẳng hề nhanh, thường thường cúi đầu chú ý dưới chân, đột nhiên nhìn thấy nơi không xa trên bãi cỏ rơi một thứ gì đó, vội vàng chạy tới nhặt lên vừa nhìn, cũng là một cái đệm, chính là hai huynh muội trước khi rời nhà được Lô thị nhét vào trong túi của bọn hắn, mỗi người một cái, cái của hắn lớn chút, của Di Ngọc nhỏ chút.
Liên tưởng đến lúc sớm nhìn thấy tình cảnh chỗ ngồi của Di Ngọc trong lớp Bính Thần, bàn tay cầm đệm của Lô Trí nhất thời căng thẳng, trong mắt hiện lên vẻ giận dữ, hắn đem mặt đất ở phụ cận xung quanh xem một vòng, cũng không lại phát hiện ra cái gì, mới lại hướng về phương hướng mà cái đệm rơi xuống một đường đi tìm.
Đỗ Nhược Cẩn bước nhanh đuổi tới Khôn Viện, hắn rất ít khi kịch liệt vận động như vậy nên sắc mặt hắn liền nổi lên một tia không bình thường đỏ ửng, cố nén ngột ngạt đau giữa ngực, ra tiếng hỏi thăm hai bà vú giả thủ ở ngoài viện.
“Thư Học Viện Lô tiểu thư nhưng là trở về?”
“Chưa từng gặp.”
“Nhanh vào trong tìm xem, nếu là có người ở đây, mời nàng ra.”
Hai bà vú già liếc nhau, một người trong đó đi vào trong viện, không lâu một hồi lại mang nha hoàn Trần Khúc của Di Ngọc đi ra.
Xế chiều hôm nay trước khi Di Ngọc đi ra khỏi cửa từng đối với Trần Khúc nói quá cơm chiều muốn ăn ở trong phòng, Trần Khúc liền xem canh giờ đi lấy cơm chiều trở về, đáng tiếc thời gian tan học qua đã thật lâu, cũng không thấy tiểu thư nhà mình trở về.
Đỗ Nhược Cẩn nhìn chỉ có một mình Trần Khúc tới ứng, lòng biết không ổn, nhưng vẫn là hỏi: “Tiểu thư nhà ngươi đâu?”
“Tiểu thư không trở về ah, Đỗ tiên sinh, ra chuyện gì sao?”
Sắc mặt Đỗ Nhược Cẩn lại biến, chỉ thấy trong ngực ngột ngạt, cũng chẳng quan tâm trả lời Trần Khúc, xoay người che miệng ho khan kịch liệt một trận, Trần Khúc cùng hai người vú già thấy, cuống quít tới gần phía trước, “Đỗ tiên sinh, ngài đây là làm sao vậy?”

“Khụ khụ, ngươi đi đến trước Mỹ Vị Cư… Khụ, tìm Lô Trí, nói với hắn, tiểu thư nhà ngươi không có trở về, khụ khụ, nhanh đi!”
Miễn cưỡng đem câu này nói xong, hắn lại là ho khan một trận kịch liệt, Trần Khúc tuy trong lòng có lo lắng, nhưng là vẫn nghe lời hắn, bước chân hướng nơi xa chạy đi, hai bà vú già tắc cẩn thận dìu Đỗ Nhược Cẩn ngồi xuống ở ghế nhỏ ngoài cửa viện.
Nghỉ ngơi khoảnh khắc, Đỗ Nhược Cẩn cảm thấy cảm giác ngột ngạt trong ngực tốt một ít, không quan tâm hai bà vú già ngăn trở, lần nữa đứng dậy hướng
học viện bước nhanh mà đi.
Sắc trời dần dần tối xuống, các nơi trong Quốc Tử Giám đều đã đốt đèn lồng, mà mấy gian nhà kho ở sườn đông Mỹ Vị Cư lại dần dần lung lạc ở trong hắc ám.
Giờ phút này tình huống của hai tiểu cô nương bị nhốt cùng nhau rất không ổn, Dương Tiểu Chiêu bởi vì buổi sáng vừa dậy liền không có nếm qua gì cả, lúc này đã đói choáng váng đầu hoa cả mắt, mà Di Ngọc bởi vì ở trong gian phòng có không khí không lưu thông này ở hơn một canh giờ, tác dụng phụ lúc trước bị trúng mê hương liền xuất hiện.
“Tiểu Ngọc, ngươi… Ngươi làm sao run được lợi hại như vậy? Hai tiểu cô nương lúc trước còn câu có câu không tán gẫu, mới đầu Di Ngọc phát run, Dương Tiểu Chiêu còn tưởng nàng cùng chính mình giống nhau có chút sợ hãi, nhưng mà lúc này đã phát giác ra có chút không đúng tới.
“Tiểu, Tiểu Chiêu, ta cảm thấy rất lạnh.” Di Ngọc nói xong từng câu từng chữ, lại đánh mấy cái run run, run tay đem quần áo bằng lụa mỏng bên ngoài gắt gao túm chặt lại.
“Lạnh,” Tiểu Chiêu sửng sốt, kéo kéo quần áo trên người, đúng là có chút lạnh, lại nhắc lên khí lực vươn tay đến trên người Di Ngọc thăm dò chút, nhất thời dùng giọng nói có chút ách khẽ gọi nói: “Tiểu Ngọc, ngươi đang nóng lên!”
Ánh mắt Di Ngọc hốt hoảng một trận sau đó, cũng không có trả lời, ngược lại là cắn răng đỡ tường đứng lên, bước nhỏ hướng cửa sổ đối diện đang phát ra mỏng manh ánh trăng đi đến, không để ý đến Dương Tiểu Chiêu ở phía sau hỏi thăm, từ trong túi sách vác trên vai, run tay lấy sách giáo khoa mở ra, “Rẹt” một tiếng kéo xuống một tờ giấy vo thành một cục, ra sức hướng về cửa sổ ném đi, đáng tiếc lại đánh tại vành cửa sổ bắn ngược trở về.
“Tiểu Chiêu, tới, tới giúp ta…”
Dương Tiểu Chiêu sau khi sửng sốt, vội nghiêng ngả lảo đảo đi đến bên cạnh nàng, hai người liền một tờ một tờ xé rách trang sách, vo thành một cục, hướng ngoài cửa sổ ném đi, hơn nửa ngày mới tính ném được bốn năm cái đoàn giấy đi ra.
Cách nghĩ của Di Ngọc rất đơn giản, trạng huống hiện tại của hai người các nàng đều không tốt, tiếng nói so với mèo kêu lớn hơn không được bao nhiêu, một người là đói không có khí lực, một người còn lại là nhức đầu rét run, đến nửa đêm nhiệt độ không khí nơi này sẽ càng thấp, không chừng ban đêm hai người sẽ hôn mê qua, rồi rốt cuộc sẽ không tỉnh lại.
Lô Trí phát hiện nàng không thấy, nhất định sẽ đi tìm nàng, Quốc Tử Giám này tuy lớn, nhưng các nàng cũng không phải ở tại cái gì hang sau hầm kín, sẽ có lúc tìm kiếm đến nơi này, trong lúc đó cho dù các nàng có hôn mê đi qua, chỉ cần có người nhìn thấy chút tờ giấy kia, sẽ không bỏ qua.

Ném xong mấy viên giấy, các nàng lại dìu dắt lẫn nhau trở lại dưới tường đối diện cửa sổ ngồi xuống, gắt gao kề cùng một chỗ, lẳng lặng chờ thời gian chảy xuôi.

Ngụy Vương phủ Sơ Lưu các
Sáu ngọn đèn cung đình hình con hạc bay cao ở trong sảnh chiếu rọi xuống, Lý Thái khoác áo ngoài tựa vào trên một cái ghế mây, tùy ý lật cuốn sách trong tay, mái tóc dài tán tại lưng ghế còn mang chút ít ẩm ướt, trong tai chợt nghe động tĩnh mỏng manh, ánh mắt cũng không rời khỏi trang sách, mà là thấp giọng hỏi:
“Chuyện gì?”
Trong phòng xẹt qua một đạo bóng đen, chỉ thấy một người kiếm khách áo đen đứng lại cách ghế mây năm bước, người tới động động môi nhưng lại không thể nghe thấy gì, Lý Thái đang định lật giấy lại dừng lại.
Một lát sau, bóng dáng trên ghế mây động, hai cái liền đem áo ngoài trên vai khoác lên, lấy thắt lưng nạm bảo thạch treo trên lưng ghế cài bên hông, có chút dấu tiếng kêu:
“A Sinh, chuẩn bị ngựa.”
Giờ phút này đã gần đến giờ Tý, Lô Trí thuận theo đường nhỏ sau Thư Học Viện tìm kiếm không có kết quả sau đó, đến Mỹ Vị Cư lại nhìn thấy Trần Khúc tiến tới báo tin, lập tức tách ra trở về Khôn Viện, gọi không ít giao hảo bạn cùng trường cùng nhau ở bốn phía Quốc Tử Giám tìm kiếm. (Mình nghĩ là về Kiền Viện mới đúng, tác giả lại ghi là Khôn Viện ==!)
Bóng đêm càng dày đặc, tâm tình Lô Trí càng âm trầm, hắn từ người ở bên cạnh Thành Dương nơi đó thăm dò được, công chúa vẫn chư có quyết định tìm Di Ngọc phiền toái, thủ vệ ở trước sau hai cửa Quốc Tử Giám chưng từng thấy Di Ngọc đi ra, hiển nhiên người vẫn còn ở trong trường học, vẫn cứ chính là tìm không ra nửa điểm tung tích.
Cùng một thời gian, chỗ cửa lớn Quốc Tử Giám trên đường Chí Minh nối thẳng đan chéo với đường Hoành Văn, tám tên thủ vệ vừa mới khép lại cửa, đang định thay ca, chợt nghe nơi xa dồn dập một mảnh tiếng vó ngựa truyền tới, đỉnh đầu nghe rít một tiếng hót, liền thấy giữa bầu trời đêm một hung cầm tuyết trắng hướng về bọn hắn lao thẳng mà tới, mấy tên thủ vệ nhất thời hoảng loạn, trốn tránh một hồi hung cầm khó khăn lắm mới bỏ qua bọn hắn, đôi cánh khổng lồ đập ra tiếng gió còn vang vọng ở bên tai, thì tiếng vó ngựa tạm dừng ở bên kia cửa.
“Mở cửa!” Một tiếng hét to vang lên, “Ngụy Vương điện hạ tại đây, còn không mau mau mở cửa!”
Nhóm thủ vệ lúc này mới trấn định một chút, cuống quít đem cánh cửa lớn cao cỡ ba người xoay mở, tùy tiếng trục cửa dồn ép chuyển động, nhóm thủ vệ giương mắt đi phân biệt người ở ngoài cửa.
Chỉ thấy ngoài cửa dưới ánh sáng của bốn cái lồng đèn lửa đỏ làm nổi bật, từ trước đến sau đứng năm con tuấn mã đang đứng tại chỗ đá vó phát ra từng tiếng lẹp xẹp, cầm đầu là một con ngựa lông bờm đen thui tiên phong ngưỡng móng chạy vào trong cửa, phía sau bốn kẻ kỵ giả (người cưỡi ngựa) theo sát phía sau, nhóm thủ vệ xoay người chỉ kịp nhìn thấy mái tóc dài tung bay của bóng dáng trên con ngựa đen kia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.