Đọc truyện Tàn Độc Lương Duyên – Chương 228: Cô Chơi Tôi
“Cảm ơn bác sĩ Lục, anh có thể giúp tôi chữa chân là tôi đã rất vui rồi.” Hướng Thu Vân cong môi.
Lục Thanh Sơn khẽ gật đầu: “Hôm nay nên kiểm tra rồi, lát nữa đừng quên ghé qua.
Lần trước đi kiểm tra tính đến giờ vẫn chưa được một tuần, anh ta nói như vậy rõ ràng đang giúp cô kiếm cớ rời đi.
“Cảm ơn bác sĩ Lục, tôi sẽ ghé qua sau khi đi cùng anh
Bùi Tân mang những thứ này đến chỗ ông cụ Hạ” Hướng
Thu Vân nói.
Cô khẽ nắm chặt góc áo, lòng bàn tay đổ mồ hôi cũng không kém so với lúc một mình đối mặt với Bùi Tân.
Cô sắp phải gặp ông cụ Hạ rồi, ông cụ cũng không dễ lừa như Bùi Tân! Hơn nữa vừa phải đối phó với ông cụ Hạ lại còn phải phòng ngừa Bùi Tân ở bên cạnh…!Khó khăn rất lớn.
QC
Bùi Tân cầm một đống thực phẩm dinh dưỡng trong tay, nghe hai người nói qua nói lại mấy lời vô nghĩa, vẻ mặt bắt đầu mất kiên nhẫn: “Nói xong chưa?” “Chuyện kia, cô Hướng còn bận việc tôi xin cáo từ trước” Lục Thanh Sơn nhìn về phía Hướng Thu Vân rồi cong môi cười rời đi.
Bùi Tân nhìn theo bóng lưng của anh ta, hừ lạnh một tiếng, tức giận hỏi cô: “Phòng bệnh nào đấy?” “…!Đúng là tầng này rồi, cứ đi đi.” Trong lòng Hướng
Thu Vân hơi bất an, thoáng dừng lại rồi mới trả lời.
Lúc này Bùi Tân dừng lại, híp đôi mắt hồ ly, nghiến rằng nghiến lợi nói: “Cô, chơi, tôi?” “Biết ông cụ Hạ sinh bệnh nên mọi người ở nhà họ Hạ đều đến cả, buổi tối sẽ ngủ ở tầng này để trông bệnh” Hướng Thu Vân nói.
Thực ra cô cũng không biết rõ tình huống cụ thể, những chuyện này đều là Nhậm Gia Hân đi nghe tin bát quái về kể với cô nên cô mới biết.
Hơn nữa cô cũng không biết rõ rốt cuộc là ông cụ Hạ nằm ở phòng bệnh nào.
Bùi Tân không hài lòng câu trả lời không rõ ràng của cô: “Tôi hỏi cô, ông cụ Hạ nằm ở phòng bệnh nào?” Anh ta quay người đối mặt với cô, nhìn cô một lát rồi hỏi: “Lẽ nào cô căn bản không biết ông cụ Hạ nằm ở phòng bệnh nào mấy lời nói lúc trước đều là lừa gạt tôi đấy chứ?” “Sao có thể?” Sống mũi Hướng Thu Vân đổ một tầng mồ hôi, giữa lúc nước sôi lửa bỏng, cô chợt nhớ tới trước đây có bà cụ đã từng nhỏ giọng tâm sự với cô chuyện nhà có ông cụ bị ung thư phổi giống ông cụ Hạ, hơn nữa đều ở tầng này!
Cô nâng ngón tay nhũn như cọng bún lên chỉ vào phòng bệnh phía trước, giả bộ thoải mái nói: “Chính là phòng ở giữa”
Bùi Tân quay người nhìn vào chỗ cô chỉ sau đó mang theo đống thực phẩm dinh dưỡng đi về phía phòng bệnh.
Hướng Thu Vân đi sau lưng anh ta, còn chưa nghĩ ra cách đối phó với ông cụ Hạ nên cô cố gắng đi thật chậm, kéo dài thời gian.
Nhưng hành lang bệnh viện căn bản cũng không dài thêm được, cho dù cô có đi thật chậm thì cũng nhanh chóng đến trước phòng bệnh.
“Lề mề cái gì? Nhanh lên!” Bùi Tân liếc mắt lườm Hướng Thu Vân, định gõ cửa phòng bệnh.
Hướng Thu Vân thấy động tác của anh ta vô thức kêu lên: “Chờ một chút!”
Tay Bùi Tân treo giữa không trung, sau đó anh ta thu tay về, vẻ mặt hoang mang và mất kiên nhẫn nhìn cô.
“Sức khỏe ông cụ Hạ không tốt cho lắm, anh cứ gõ cửa đi vào như vậy có thể sẽ vào đúng lúc ông cụ đang khó chịu trong người.
Lòng bàn tay của Hướng Thu Vân đổ đầy mồ hôi, cô xoa tay lên váy nhưng vừa lau khô lòng bàn tay lại tiết ra một lớp mồ hôi khác.
Cô vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó với ông cụ Hạ.
Nếu lời nói dối của cô bị vạch trần thì rất có thể cô sẽ phải đối mặt với lửa giận của ông cụ Hạ và Bùi Tân!
Bùi Tân xách túi thực phẩm dinh dưỡng phẩm nghiêng người dựa lên tường, đôi mắt híp lại nhìn Hưởng Thu Vân, chậm rãi nói: “Có phải cô Hướng có chuyện gì gạt tôi không đấy?”
Cả người Hướng Thu Vân nổi da gà, hàng mi dày và cong như cánh bướm cũng run rẩy vài cái.
Nếu còn ngăn cản Bùi Tân gõ cửa, nhất định anh ta sẽ sinh nghi.
Nhưng không ngăn cản anh ta mà cử vào gặp ông cụ Hạ cùng anh ta thì lời nói dối của cô sẽ nhanh chóng bị vạch trần…
Trước có sói sau có hổ, cô hơi nhíu mày, đang cố nói thêm gì thì đã nghe thấy tiếng mở cửa cạch cạch.
Chú ba và bác cả nhà họ Hạ bước ra, hai anh em họ lườm Hướng Thu Vân một cái rồi đồng thời chuyển ánh mắt lên người Bùi Tân.
Bác cả nhà họ cười cười giống như một vị trưởng bối hiền từ: “Thằng nhóc nhà họ Bùi này, sao cậu lại tới bệnh viên?”.
Ông ta liếc mắt nhìn đống thực phẩm dinh dưỡng trong tay Bùi Tân: “Tới thăm ông Hạ đấy à?”
Không đợi Bùi Tân nói thêm gì chú ba nhà họ Hạ đã giở giọng quái gở nói: “Chứ không phải nghe nói ông cụ nhà chúng ta sinh bệnh nên ông nội của cậu mới bảo cậu đến bệnh viện thăm dò tin xấu đấy chứ?”
Nghe hai người nói như vậy Hướng Thu Vân thở phào nhẹ nhõm.
Có bọn họ ở đây có lẽ Bùi Tân sẽ không gặp được ông cụ Hạ! Cứ coi như bọn họ không ngăn được Bùi Tân thì ít nhất cô có thể tranh thủ chút thời gian, cô phải suy nghĩ xem lát nữa phải đối phó với ông cụ Hạ thế nào.
“Chú ba cứ nói đùa, quan hệ giữa hai nhà chúng ta tốt như vậy, tôi dùng tư cách tiểu bối tới bệnh viện thăm mọi người nhà họ Hạ một chút cũng là chuyện nên làm thôi mà, làm gì có chuyện tới dò la tin tức” Cách Bùi Tân nói chuyện rất cung kính nhưng anh ta vẫn ngả ngớn dựa lên tường như trước, bày ra bộ dạng không đếm xỉa tới.
Ủng hộ te*am chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлAРP.cом
Bác cả nhà họ Hạ thở dài: “Cậu Bùi này, tấm lòng của cậu nhà họ Hạ chúng tôi xin nhận nhưng mà gần đây ông cụ Hạ sinh bệnh, không tiện gặp người, vẫn mong cậu thứ lỗi cho!” “Nhìn mọi người bất tiện như vậy, chẳng lẽ bệnh tình của ông cụ Hạ rất nghiêm trọng sao?” Cảm thấy đồng thực phẩm dinh dưỡng cầm theo quá nặng, Bùi Tân trực tiếp bỏ xuống đất.
Nghe mấy lời này anh em nhà họ Hạ liếc nhau, chủ ba nhà họ Hạ không vui nói: “Cậu đây là đang nguyền rủa ông cụ nhà chúng tôi đấy à?” “Chú ba nói mấy lời này không hợp lý rồi” Bùi Tân nói: “Vừa nãy chính miệng chú Hạ nói ông cụ không tiện gặp người, tôi nói như vậy cũng chỉ là suy đoán hợp tình hợp lý thôi.”
Sắc mặt chú Hạ xanh mét, vẫn muốn nói thêm điều gì nhưng mà bác cả nhà họ Hạ kéo ông ta lại, cười ha hả nói: “Lời của tôi có nghĩa khác, ông cụ Hạ không có vấn đề gì lớn, chẳng qua là thân thể không thoải mái nên phải nghỉ ngơi thật tốt mà thôi.
Hướng Thu Vân cúi đầu, cô chỉ mặc lễ phục dạ hội nên lúc này cả người cô lạnh toát, mũi bị lạnh đỏ ửng lên.
Cô rét run đưa tay lên xoa xoa cánh tay vài cái, ngón tay còn đang run rẩy.
Thấy anh em nhà họ Hạ đã nói đến như vậy rồi, nếu Bùi Tân vẫn chưa từ bỏ ý định nhất quyết đòi vào nhìn ông cụ Hạ thì chuyện của cô chắc chắn sẽ bị lôi ra đây ngay!
Quả nhiên.
“Thật ra cũng không phải là tôi phải gặp ông cụ nhà họ Hạ, chẳng qua là giữa ông cụ Hạ và tôi bởi vì cô Hướng mà có chút hiểu lầm, lần này tôi tới đây chính là để giải thích với ông cụ” Bùi Tân nói.
Trong lòng Hướng Thu Vân cảm thấy vô cùng nặng nề, không biết Bùi Tân nói như vậy thì có thể được cho phép vào phòng bệnh của ông cụ Hạ không…
Chú Hạ lại hừ một tiếng: “Lấy nhiều lý do như vậy còn chẳng phải là người nhà họ Bùi các người bảo cậu tới thăm dò tình hình à? Để mấy thứ đồ đó lại, người thì biến đi thôi, đừng bày mấy trò hề này trước mặt tôi!” Sắc mặt Bùi Tân có chút khó coi: “Có thể…!”Nếu cậu định bảo không đi thì đừng có trách tôi gọi người ném cậu ra ngoài!” Chủ ba nhà họ Hạ gắn từng chữ nói.
Hướng Thu Vân cúi đầu, liếm cánh môi khô khốc.
Hy vọng họ cứ đuổi Bùi Tân đi đi, như vậy cô cũng không phải nghĩ lý do giấu diểm trước mặt ông cụ Hạ và Bùi Tân rồi!
Nhưng mà mọi chuyện không được như mong ước.
“Các người đứng ở đây nhốn nháo cái gì đấy?” Cửa phòng bệnh mở ra, ông cụ Hạ quyến băng y tế màu trắng trên cổ, mặt mày âm trầm đi ra..