Tàn Độc Lương Duyên

Chương 223: Cháu Thật Sự Cho Rằng Không Ai Hơn Mình Ư


Đọc truyện Tàn Độc Lương Duyên – Chương 223: Cháu Thật Sự Cho Rằng Không Ai Hơn Mình Ư


Ông cụ Hạ căm tức nhìn anh: “Giữa hai chuyện này có gì khác nhau?” “Đương nhiên là có.” Hạ Vũ Hào nói: “Nếu ông làm gì Hướng Thu Vân thì ngay bây giờ tôi có thể hủy hoại tập đoàn Hạ thị, không cần đợi tới sau này.
Ông cụ Hạ hít thở khó khăn hơn, giận dữ hét lên: “Mày vì một đứa con gái mà uy hiếp ông mày?”
Sống lưng Hạ Vũ Hào thẳng tắp, tay nắm chặt thành quyền không lên tiếng.

“Nếu ông rút lại vị trí tổng giám đốc của cháu, cháu cảm thấy chỉ dựa vào cháu mà có thể hủy hoại tập đoàn Hạ thị sao?” Ông cụ Hạ gắn từng câu từng chữ nói.

“Đương nhiên không thể” Hạ Vũ Hào lạnh lùng nói: “Nhưng mà nếu ông thu lại chức vị tổng giám đốc của tôi rồi để cho những người khác trong nhà ngồi lên vị trí tổng giám đốc này cũng khác gì đang hủy hoại tập đoàn Hạ thị?”
Ông cụ Hạ ho khan một tiếng, lạnh nhạt nhìn anh: “Vũ Hào, cháu quá coi trọng bản thân mình rồi! Trên đời này có biết bao nhiêu người, cháu thực sự cho rằng không ai có thể so sánh với mình sao?” “Người ưu tú hơn tôi chỗ nào cũng có nhưng không phải người nhà họ Hạ, ông sẽ không yên tâm đem tập đoàn Hạ thị giao cho người ngoài.

Còn năng lực của những người khác trong nhà họ Hạ không ai có thể lọt vào mắt ông được, nếu không thì ông cũng sẽ không để tôi làm tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị.” Hạ Vũ Hào nói.
Cuối cùng anh nhìn về phía Ông cụ Hạ, hỏi: “Đúng không, ông nội?” Sắc mặt Ông cụ Hạ u tối, phiền muộn, ông cụ hừ một tiếng, cũng không trả lời.

“Hướng Thu Vân đang ở đâu?” Hạ Vũ Hào nắm chặt tay thêm chút nữa, gắn giọng hỏi.


Ông cụ Hạ nghiêng người liếc anh, phẫn nộ nói: “Một tên nhóc con miệng còn hôi sữa, còn chưa đủ lông đủ cánh mà lại dám tự cho là đúng ra điều kiện với ông!” “Cô ấy đang ở đâu?” Trên trán Hạ Vũ Hào toàn là mồ hôi.
Ông cụ Hạ xùy một tiếng: “Ông cho người mang cô ta đến ngục giam phía Đông rồi, nếu tính thời gian thì chắc giờ cũng đã đến rồi” “!” Mồ hội chảy dọc xuống gò má Hạ Vũ Hào, uốn lượn chảy từ cắm xuống áo sơ mi của anh.

Đôi mắt giống như mắt chim ưng của anh nhìn chằm chăm vào ông cụ Hạ, nhanh chóng nắm chặt quyền, gần xanh trên cổ run lên trông vô cùng đáng sợ.
Mỹ nhân “Như ý truyện” bị đánh ghen ngay tại nhà riêng
Thông tin nữ diễn viên Vương Tử Văn bị đánh ghen tại nhà đang lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng xã hội Trung Quốc, khiến nữ diễn viên của “Như Ý truyện” phải lên tiếng….
Chi tiết
QC
Sau đó anh quả quyết xoay người đi ra cửa.
Ông cụ Hạ cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Có tới đó cũng uổng phí công sức thôi, không có lệnh của ông thì bọn họ sẽ không để cho cháu gặp Hướng Thu Vân đâu!” “Tôi cũng đã đồng ý với ông là sẽ đỉnh hôn với Giang Hân Yên rồi, vì sao ông còn phải làm vậy?!” Hạ Vũ Hào quay đầu nhìn ông cụ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên người anh, cả người anh đắm chìm trong ánh mặt trời, trông anh như ác quỷ sinh ra từ trong bóng tối.
Anh biết rõ ông nội không hề lừa gạt anh.
Nếu như không có lệnh của ông nội, cho dù anh muốn làm gì thì người bên kia cũng sẽ không để cho anh gặp Hướng Thu Vân!
Nghĩ đến những vết sẹo đáng sợ dày đặc trên người cô, anh dùng hết sức nắm chặt tay lại, vì dùng hết sức nên đốt ngón tay của anh trắng bệch, hô hấp nặng nề hơn trước.


“Cháu đính hôn với Giang Hân Yên nhưng vẫn giữ Hướng Thu Vân bên cạnh mình thì Giang Hân Yên sao có thể toàn tâm toàn ý đối tốt với nhà họ Hạ chúng ta?” Giọng ông cụ Hạ lạnh lùng: “Có phải cháu đang đợi ông chết rồi giải trừ hôn ước với Giang Hân Yên, sau đó kết hôn với Hướng Thu Vân không?”
Mồ hôi lạnh khiến lưng Hạ Vũ Hào ướt đẫm, tay chân của anh như ngâm trong nước đá, anh lạnh đến nỗi run rẩy.

“Quyền thừa kế tài sản ông đã giao cho công ty T.C làm, cho dù ông có chết đi, chỉ cần cháu giải trừ hôn ước với Giang Hân Yên thì người phía công ty T.

C sẽ dựa theo di chúc của ông tịch thu mọi thứ trong tay cháu, bao gồm cả tập đoàn Hạ thị, cổ phần công ty, giáng chức tổng giám đốc của cháu” “Bây giờ cháu đã hiểu chưa? Nếu là kẻ thức thời thì đừng vì một người phụ nữ mà phá hủy tiền đồ của mình! Ngoan ngoãn kết hôn với Giang Hàn Yên thì ông sẽ không để chuyện gì xảy ra!”
Ông cụ Hạ mặt không biến sắc nói.
Hạ Vũ Hào cúi thấp đầu, giữa hàng lông mày tràn ngập sự tức giận: “Cho nên kể cả khi ông còn sống hay sau khi ông chết rồi, dù là vợ của tôi hay là tôi đều phải làm trầu làm ngựa cả đời cho nhà chủ ba, cam tâm tình nguyện làm cái máy kiếm tiền?” “Cháu nên thấy hài lòng đi!” Ông cụ Hạ hừ một tiếng: “Nếu không phải vì cháu có năng lực thì cháu thậm chí còn chẳng có cơ hội ngồi lên vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Ha thi!”
Yết hầu Hạ Vũ Hào khẽ động một cái, giọng nói anh khàn khàn: “Tôi muốn hỏi ông nội một câu, vì sao tôi chỉ có thể làm một cái máy kiếm tiền?” “Người máu lạnh như cháu mà nắm nhà họ Hạ trong tay, nắm tập đoàn Hạ thị trong tay thì những người khác trong nhà họ Hạ còn đường sống sao?” Ông cụ Hạ hỏi.
Hạ Vũ Hào “xùy” một tiếng, anh ngẩng đầu lên, giữa hai hàng lông mày tràn ngập sự trào phúng: “Chẳng lẽ không phải bởi vì ba tôi lấy người phụ nữ mà ông nội không thích nên ông nội mới không thích tôi sao?” “Cút ngay!” Sắc mặt ông cụ Hạ mặt tái mét, ông cụ cầm một chén nước rồi ném về phía Hạ Vũ Hào: “Bây giờ mày cút ra ngoài ngay cho tao!”
Hạ Vũ Hào tránh sang bên, chén nước rơi xuống đất cạch, xoảng” rồi vỡ tan tành trên mặt đất.

“Mày còn dám tránh?” Ông cụ Hạ vì hành động của anh mà sắc mặt càng khó coi hơn: “Mày..”
Mấy lời còn dư lại đều nuốt xuống hết.


truyện xuyên nhanh
Hạ Vũ Hào cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn, tay trái ghì cổ ông cụ Hạ, tay phải cầm dao gọt trái cây kề lên cổ ông cụ Hạ: “Gọi điện cho ngục giam bên kia..”Tao cho mày một cơ hội cuối cùng, bỏ dao xuống!” Ông cụ Hạ ngoại trừ phẫn nộ ra cũng không hề hoảng sợ chút nào.

ТrцуeлАР*Р.cоm trang web cập nhật nhanh nhất
Hạ Vũ Hào không nhúc nhích: “Phiền ông nội gọi điện thoại cho người ở ngục giam người bên kia, bảo họ mang Hướng Thu Vân đến trước mặt tôi” “Mày có biết mày đang làm gì không?” Ông cụ Hạ giận dữ hét lên: “Mày đang phạm vào lỗi vô cùng ngu xuẩn! Làm như vậy mày sẽ chẳng chiếm được cái gì!”
Tay Hạ Vũ Hào tăng thêm chút lực, dao gọt trái cây cứa vào cổ ông cụ Hạ khiến cổ ông cụ chảy máu bê bết: “Gọi điện thoại.”
Biết Hướng Thu Vân thật sự dám làm, tên đầu trọc không dám cậy mạnh, dột ngột dẫm chân phanh.

Két két.
Lốp xe ma sát với mặt đường phát ra âm thanh chói tai.
Vì Hướng Thu Vân bị tên đầu trọc uy hiếp nên phải kh nửa người, lúc này xe phanh lại đột ngột nên cô theo quản tính nghiêng người về phía trước.

Lợi dụng lúc cô đứng không vững tên đầu trọc lập tức bắt lấy tay của cô, cướp bông tai trong tay cô rồi ném xuống nền xe.
Mà lúc này người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ và người đàn ông ngồi ở hàng ghế cuối cùng đồng thời tiến lên, một trái một phải giữ lấy tay của cô, cưỡng ép cô ngồi xuống.
Bop!
Bop!

Một người trong số đó ra tay, vả liền hai phát xuống mặt Hướng Thu Vân: “Con tiện nhân!”
Hai phát vả hạ xuống, mặt Hướng Thu Vân bây giờ nóng rát và sưng phồng lên, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi.

Cô liếm vết máu ở khóe miệng, bàn tay khế nắm thành quyền.
Đã thất bại.
Từ giờ đến trước khi tới ngục giam cô không còn cơ hội nào để đào tẩu nữa, chờ khi tới nhà tù đó cô lại càng không có cơ hội chạy trốn!
Cô thật sự quá đỗi ngây thơ rồi, cứ thế đáp ứng điều kiện của ông cụ Hạ còn tưởng rằng ông cụ Hạ sẽ tôn trọng giao ước, đưa cô đến nơi khác sống, hơn nữa còn bảo vệ anh trai và chị dâu của cô thật tốt…
A! Sau hai năm tai ương trong ngục tù cô vẫn không nhớ bài học của mình! “Anh Nam, anh có muốn tới bệnh viện trước không?”
Có người hỏi tên đầu trọc.

“Không có vấn đề gì lớn đâu, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi” Tên đầu trọc nói: “Trước hết cứ đưa cô ta tới nhà lao phía Đông rồi sau đó tới bệnh viện cũng không muộn.
Hai người khác đồng ý ngay, người đàn ông ngồi ở hàng ghế cuối lấy chiếc bông tai còn lại của Hướng Thu Vân xuống rồi lên hàng ghế thứ hai ngồi cùng cô, nhìn chằm chằm vào cô.

Mà người đàn ông kia thì ngồi lại vị trí ghế lái phụ phía trên.
Bên trong chiếc xe thương vụ tràn ngập mùi máu tươi tanh nồng lẫn với mùi hỗn hợp nôn mửa, vô cùng khó ngửi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.